Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 238: Thư phòng bí mưu

Cao Nguyệt

04/07/2017

Thái phủ Tương Dương, mấy ngày nay Thái Mạo cảm thấy tâm phiền ý loạn. Ông không ngờ Lưu Cảnh lại phản kích sắc bén như vậy, không chỉ chiếm thế thượng phong ở mặt đạo đức, khiến người Kinh Châu đều biết rằng đó là do Trương Doãn ra tay trước, hơn nữa Lưu Cảnh đã phát động tấn công thủy quân Kinh Châu.

Hiện giờ Thái Mạo không rõ tình hình chiến đấu như nào, Trương Doãn liệu có thể phòng thủ được không? Quan trọng hơn là Thái Dật con ông cũng ở đó, liệu thằng bé có xảy ra chuyện gì hay không?

Các loại nghi vấn không câu trả lời và lo lắng khiến Thái Mọ đứng ngồi không yên. Hôm nay ông muốn phái binh tới trợ giúp Trương Doãn, lại bị Văn Sính và Vương Uy kiên quyết phản đối, cũng bị phần đông quan viên Kinh Châu không đồng ý.

HIện giờ Lưu Cảnh chỉ vì ân oán cá nhân mới xuất binh tới thủy quân Nghi Thành, một khi Tương Dương phát binh thì nội chiến Kinh Châu sẽ không thể tránh khỏi mà bộc phát.

Dù hiện giờ Lưu Biểu bệnh nặng, tạm thời do Lưu Tông xử lý chính vụ Kinh Châu, mà Thái Mạo lại nắm giữ quân chính, nhưng dù sao cũng không có to lớn đến mức một tay che trời được, đám người Khoái Việt và Lưu Tiên cũng có quyền nói nhất định.

Nhất là Văn Sính và Vương Uy trực tiếp chưởng quân, hai kẻ này mới là mối họa trong lòng Thái Mạo. Ông biết rằng hai kẻ này chỉ trung thành với Lưu Biểu, hiện giờ Lưu Biểu bệnh nặng nên họ chỉ án binh bất động, nhưng khi Lưu Biểu chết rồi, bọn họ sẽ có thái độ gì?

Từ chuyện hai người bọn họ kiên quyết phản đối tăng binh Nghi Thành ngày hôm nay là có thể nhìn ra được ít manh mối rồi, bọn họ trên danh nghĩa là phòng ngựa nội chiến bùng nổ, nhưng thực tế thì âm thầm thiên hướng Lưu Cảnh. Một khi Lưu Biểu qua đời, bọn họ sẽ làm thế nào?

Thái Mạo đã nghĩ tới kết quả đáng sợ nhất, bọn họ nếu không trực tiếp dùng vũ lực đoạt quyền thì sẽ là mang quân đội của mình đi Giang Hạ hoặc Nam Quận, Tương Dương thế là xong.

Hiện giờ Tương Dương có chín vạn quân mã, bao gồm ba vạn thủy quân do Trương Doãn thống soái, còn sáu vạn quân nằm trong tay Văn Sính, Vương Uy và Thái Mạo. Văn Sính dẫn hai vạn quân trú đóng ở bờ bắc Hán Thủy, phối hợp Lưu Bị phòng ngự quân Tào.

Mà Vương Uy thì dẫn hai vạn quân đóng ở Dĩ Nam Tương Dương, chủ yếu là phòng ngự Nam Quận. Hai vạn quân còn lại, ngoài một vạn quân do Thái Hòa suất lĩnh đóng ở Tương Dương thì còn một vạn người phân tán ra các quận huyện còn lại, cũng do Thái Mạo khống chế.

Thủy quân của Trương Doãn vốn là phụ trách phòng ngự Giang Hạ, được Thái Mạo coi trọng nhất, nhưng hôm nay Vương Uy và Văn sính cùng phản đối xuất binh trợ giúp Nghi Thành đã khiến Thái Mạo cảm nhận được một nguy cơ tiềm ẩn khác.

Tính ra thì khả năng Trương Doãn binh bại có vẻ đã không còn quan trọng mấy, ngoại trừ sự an nguy của đứa con của y.

Đúng lúc này, bên ngoài có người bẩm báo:

- Lão gia, Lộc công tử có việc gấp cầu kiến!

Thái Mạo ngẩn ra, gã có chuyện gì? Nhưng ông vẫn gật đầu:

- Mời hắn vào!

Vị Lộc công tử đó chính là Hoàng Xạ, ba năm rồi gã vẫn núp sau màn giúp Tào Tháo lôi kéo quan viên Kinh Châu, bày mưu tính kế thay Thái Mạo. Gã tựa như một con rắn độc núp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra cắn người. Một lát sau, Hoàng Xạ bước vội tới, vừa vào cửa đã nói:

- Thế thúc, toàn quân Trương Doãn bị diệt rồi!

Thái Mạo thất kinh:

- Làm sao ngươi biết?

- Trương Doãn vừa trốn về, đang ở chỗ ta, còn mang theo một phong thư của Lưu Cảnh.

Nói xong, Hoàng Xạ lấy thư ra giao cho Thái Mạo.

Thái Mạo lòng đắng chát, thủy quân vẫn là xong rồi, ông bỗng thấy mờ mịt, vì sao Trương Doãn lại chạy tới chỗ Hoàng Xạ, mà còn mang theo thư của Lưu Cảnh, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ y bị bắt rồi lại được Lưu Cảnh thả ra, hẳn là như vậy rồi, nếu không thì sao y có thể truyền thư cho Lưu Cảnh được chứ.

Thái Mạo chậm rãi ngồi xuống, mở thư ra đọc một lượt, quả nhiên là về con của ông. Con của ông đã rơi vào tay Lưu Cảnh, Lưu Cảnh yêu cầu ông bảo trì im lặng trong chuyện Trương Doãn thảm bại, nếu không thì tính mạng con của ông sẽ khó mà nói được.

Thái Mạo im lặng không nói gì, chuyện mà ông lo nhất đã xảy ra. Lúc này ông bỗng hận Trương Doãn tận xương tủy, vì sao Trương Doãn lại không chiếu cố con của ông cho tốt chứ? Nhưng nghĩ lại, ngay cả Trương Doãn cũng bị bắt thì sao có thể bảo vệ cho Dật nhi được.

Thái Mạo bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi lại hỏi:

- Hiện giờ Trương Doãn ra sao, vì sao lại không tới gặp ta?

Hoàng Xạ lắc đầu:

- Y khiến toàn quân bị diệt, lại bị Lưu Cảnh bắt làm tù binh, giờ hổ thẹn không còn mặt mũi nào tới gặp thế thúc.



- Hừ! Y còn biết hổ thẹn ư, thật khó tin.

Thái Mạo hận vô cùng, lúc này ông cũng chẳng muốn gặp tên vô dụng kia, có được ưu thế về binh lực mà lại bị Lưu Cảnh đánh cho đại bại, toàn quân bị diệt, loại người vô dụng như vậy chết đi là tốt nhất.

Hoàng Xạ lại cười âm hiểm:

- Thế thúc không biết là Trương Doãn trở về rất đúng lúc ư?

- Lời này của ngươi là có ý gì?

- Không phải thế thúc vẫn luôn hận hai kẻ Văn Sính và Vương Uy sao? Trương Doãn trở về chính là có thể dễ dàng đổi đi một người trong đó, nhất là Văn Sính, y đóng quân ở Phàn Thành, là uy hiếp lớn nhất để quân Tào xuôi nam, thế thúc nghĩ sao?

Thái Mạo mắt tỏa sáng, đó là một biện pháp xử lý vô cùng tốt, tuy nhiên… Ông trầm tư chốc lát rồi nói:

- Có thể thì là có thể, nhưng Trương Doãn là bại tướng, để y thay Văn Sính hay Vương Uy thì sợ lòng người không phục.

- Thế thúc hơi hồ đồ rồi, chỉ cần là điều lệnh của Châu Mục thì Văn Sính và Vương Uy sao dám không nghe theo? Nếu thế thúc lo lắng ép hai người này, đừng ngại lấy cớ tăng cường phòng ngự với giang Hạ mà rút đi một phần quân đội từ trong tay Văn Sính và Vương Uy, giao cho Trương Doãn, như vậy Văn Sính và Vương Uy sẽ không phản ứng quá dữ dội, thế thúc nghĩ sao?

Thái Mạo im lặng suy nghĩ, ông có thể lợi dụng Thái phu nhân lấy binh lệnh từ Lưu Biểu, đây đúng là một biện pháp, có thể hóa giải uy hiếp về Văn Sính và Vương Uy, nếu thêm một vạn quân của Thái Hòa thì ông hoàn toàn có thể khống chế được Tương Dương.

Thái Mạo gật đầu:

- Được rồi, cứ quyết thế đi! Phía Trương Doãn ngươi đi nói với y, nếu y không hiểu thì để y trực tiếp tới tìm ta.

- Thế thúc, tiểu chất còn một chuyện nữa.

- Ngươi nói đi, còn có chuyện gì?

- Tiểu chất chỉ muốn nhắc thế thúc một chút, thế thúc nên biết rằng Thừa tướng đã hạ điều lệnh tăng binh Nam Dương, quân Tào hẳn là sắp có động tác, thế thúc…

Không đợi Hoàng Xạ nói xong, Thái Mạo đã vẫy tay cắt ngang lời gã:

- Không cần ngươi nhắc, ta đã có tính toán.

Hoàng Xạ cười gượng:

- Thế thúc có tính toán là tốt rồi, tiểu chất cáo từ.

- Đi đi!

Lúc này, Thái Mạo bỗng thấy chán ghét Hoàng Xạ. Tào Tháo có chuyện gì thì cứ phái người tới tìm thẳng mình là được rồi, vì sao cứ chuyện gì cũng phải thông qua Hoàng Xạ, chẳng lẽ mai sau Hoàng Xạ còn muốn đè đầu cưỡi cổ mình sao?

Ông không tiễn Hoàng Xạ mà lạnh lùng nhìn bóng lưng gã khuất dần, lại cảm thấy có phần tâm phiền ý loạn. Vài ngày trước ông đã biết tin quân Tào tăng binh ở Nam Dương, ông cảm thấy đây là điềm báo quân Tào sắp tấn công Tương Dương, nhưng quân Tào chẳng liên hệ gì với y nên khiến y cảm thấy Tào Tháo không tin tưởng mình, nếu không được Tào Tháo tin, tiền đồ của ông thật bấp bênh!

Cân nhắc một lúc lâu, Thái Mạo thở dài, lệnh cho tả hữu:

- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi phủ Châu Mục!



Hoàng Xạ rời khỏi Thái phủ, gã dùng tên giả Lộc Xạ, có nhà riêng của mình ở thành đông, nhưng gã không trở về chỗ ở mà lên ngựa chạy thẳng tới cửa bắc.

Tối hôm qua gã nhận được hai nhiệm vụ quan trọng do Tào Nhân Nam Dương gửi tới, một là để gã nghĩ cách làm suy yếu hàng phòng thủ ở Phàn Thành, điểm này đã bàn bạc thỏa đáng với Thái Mạo, dùng cách chia binh cho Trương Doãn làm suy yếu binh lực của Văn Sính. Mà nhiệm vụ còn lại thì khá phiền toái, Tào Nhân làm cho gã nghĩ cách kiếm được năm trăm chiếc chiến thuyền.

Nếu Trương Doãn không thua thì giờ dễ rồi, nhưng hiện giờ Trương Doãn toàn quân bị diệt, chiến thuyền Kinh Châu đều rơi vào tay Lưu Cảnh, giờ để gã đi đâu tìm năm trăm chiếc chiến thuyền, Thái Mạo cũng chẳng có biện pháp.



Ngay khi Hoàng Xạ tâm phiền ý loạn, một tin tình báo quan trọng tới từ Giả Hồng lúc tối rằng, Giang Hạ có một người có lẽ có thể giúp gã hoàn thành nhiệm vụ này.

Hoàng Xạ ra roi thúc ngựa phi nước đại tới bến tàu Tương Dương.



Qua năm mới chưa lâu Lưu Biểu đột nhiên mắc bệnh, hôn mê năm ngày mới dần tỉnh lại, nửa người dưới đã hoàn toàn không có tri giác, ngày nào cũng mê man ngủ, cho dù có tỉnh thì lúc hồ đồ, lúc tỉnh táo, lại rất dễ nổi quạu, tôi tớ mà không cẩn thận chút là bị lôi ra ngoài đánh ngay. Ngay cả Thái phu nhân cũng thường bị y hạ lệnh lôi ra ngoài đánh chết.

Không chỉ thần trí không rõ ràng, quan trọng hơn là thân thể của ông đã hoàn toàn suy yếu, một con người cao tám thước mà lại chỉ nặng hơn trăm cân, gầy như một bộ xương khô. Ai nhìn thấy ông đều nhận ra ông đã là đèn dầu sắp cạn, có lẽ không cầm cự được mấy tháng.

Sau khi tỉnh dậy, Lưu Biểu liền hạ lệnh lập Lưu Tông làm thế tử, giao quyền hành chính vụ cho Lưu Tông. Lại lệnh đám người Thái Mạo, Khoái Việt, Lưu Tiên và Bàng Quý phụ tá Lưu Tông, mọi việc cùng bàn bạc, được Lưu Tông phê chuẩn thì thực thi. Nhưng trên thực tế, Lưu Tông chẳng khác gì một con rối, gã chẳng ra cửa phủ lấy một bước, tất cả các quyết định phải được Thái phu nhân đồng ý thì gã mới ban bố thực thi.

Dù cho Lưu Biểu giao quyền hành cho Lưu Tông, nhưng riêng hổ phù điều động quân đội thì Lưu Biểu lại mãi không giao cho Lưu Tông mà vẫn giữ lại, có lẽ đây xuất phát từ suy nghĩ huynh đệ tương tàn. Nhưng lại không như mong muốn, Lưu Biểu vốn chẳng có năng lượng nắm giữ binh phù, thực tế nó đã bị Thái phu nhân khống chế rồi.

Màn đêm buông xuống, tiểu thiếp La thị của Lưu Biểu bưng một chén canh ngân nhĩ hạt sen chậm rãi đi tới phòng bệnh của Lưu Biểu, trước cửa phòng là tám gã thị vệ thân tín đứng canh.

Lưu Biểu cũng cảnh giác, ông biết phần lớn thời gian mình đều thần trí mơ hồ, cho nên chỉ cho y chính Trương Dung và tiểu thiếp La thị bước vào phòng của ông, ngay cả thê tử Thái phu nhân cũng không được phép.

La thị là nha hoàn hồi môn của vợ trước Trần thị của Lưu biểu, tuổi chừng ba mươi, sinh một đứa con trai cho Lưu Biểu là Lưu Tu, năm nay đã mười bốn nhưng cực kỳ ốm yếu, chính là một cái ấm sắc thuốc, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, tới tận bây giờ gã chưa từng bước ra khỏi nhà lần nào, hầu như tất cả y tượng đều cho rằng gã sống không đến tuổi trưởng thành.

Cũng chính vì vậy mà Lưu Biểu dù có người con thứ ba nhưng không ai suy xét chuyện quyền thừa kế của gã, dường như là người này chưa từng tồn tại.

La thị tuy tuổi lớn sắc suy, không được Lưu Biểu sủng ái, nhưng ở thời điểm quan trọng nhất, bà ta lại trở thành người mà Lưu Biểu tin tưởng nhất, cũng bởi vì bà ta không có bất cứ gia tộc gia thế nào, chỉ là con của một tiểu hộ.

La thị bưng mâm chậm rãi bước tới, bọn thị vệ lập tức tránh đường, bà đẩy cửa vào phòng, đi thẳng vào buồng trong. Lưu Biểu đang mê man ngủ, tóc ông đã rụng sạch, đội một chiếc mũ mềm, khuôn mặt như xương khô, da mặt vàng như giấy.

La thị đặt mâm xuống bàn, chần chừ một chút rồi chậm rãi lấy một hộp ngọc ra từ chiếc gối bên cạnh Lưu Biểu, cẩn thận mở ra, bên trong là tám chiếc binh phù chạm ngọc và một tấm ngọc bài. Binh phù có hình rồng, hổ, báo, kỳ lân, ưng… đều chỉ có một nửa.

Bằng binh phù này và văn điệp điều binh của quân sư Thái Mạo là có thể điều động được tất cả quân đội Kinh Châu, thậm chí có thể yêu cầu cả quân đội của Lưu Cảnh và Lưu Kỳ hiệp phòng.

Mà ngọc bài kia cũng rất quan trọng, phía trên ghi chép một binh phù cho ai đó dùng, đây là bí mật chỉ có Lưu Biểu và người nắm quân biết.

La thị khẩn trương tới mức tim đập thình thịch, bà nhấc váy áo lên, bên trong kẽ hở của váy áo có một gói to, bà lấy tám chiếc binh phù phỏng chế và một chiếc ngọc bài giả đổi với binh phù và ngọc bài trong hộp, rồi cất vào trong váy áo.

Lại thả hộp ngọc về vị trí cũ, bà liền xoay người đi ra ngoài. Bọn thị vệ đã quen với chuyện bà ra vào, không có bất kỳ ai vặn hỏi, La thị đi thẳng về nhà trong.

Đi vào nội đường, Thái phu nhân đang ngồi trước mặt bàn chờ bà. La thị lấy binh phù và ngọc bài ra để lên bàn, cúi đầu:

- Thưa phu nhân, tất cả đều ở đây.

Thái phu nhân vui sướng vạn phần, kiểm tra từng cái một, quả đúng là binh phù quan trọng nhất của Lưu Biểu, bà ta cười với La thị:

- Yên tâm đi! Ta tuyệt sẽ không nuốt lời, cho dù mai sau tướng quân thế nào, ta cũng đảm bảo cho con ngươi mọi khoản chi tiêu.

- Đa tạ phu nhân, tiểu tỳ đi hầu lão gia.

- Đi đi! Hai ngày nữa ta sẽ sai người đưa hoàng kim cho ngươi để ngươi an tâm.

- Tạ ơn phu nhân!

La thị chậm rãi lui ra, Thái phu nhân hả hê trong lòng, để binh phù và ngọc bài vào trong một hộp ngọc đã được chuẩn bị sẵn rồi ôm hộp vào ngực, lập tức ra lệnh:

- Người đâu!

Một nha hoàn chạy vào, Thái phu nhân chỉ ả và nói:

- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn về Thái phủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook