Chương 132: Tình hình nghiêm trọng
Cao Nguyệt
04/07/2017
Trong một căn phòng khác, tranh chấp giữa Đào Trạm và phụ thân đang lâm vào cục diện bế tắc.
-Con không đi!
Thái độ của Đào Trạm vô cùng quyết đoán.
- Con cũng không tán thành loại biện pháp trốn tránh này, phụ thân cho là con đi rồi, Lưu Biểu liền sẽ bỏ qua cho Đào gia sao? Khi đó Đào gia sẽ gặp chỉ trích như thế nào, áp lực như thế nào, phụ thân có cân nhắc qua chưa?
Đào Thắng một lúc lâu sau thở dài, với nữ nhân nói:
- Đây cũng là do không còn cách nào khác, chung quy vẫn phải đi, nhưng bất kể như thế nào, ta không thể đem nữ nhi của mình đẩy vào miệng cọp, ta không thể đem con gả cho Lưu Tông, y đã trở thành phế nhân, con hiểu không?
Mặt Đào Trạm hơi đỏ, tuy nàng hiểu được hàm nghĩa của hai chữ 'Phế nhân', nhưng cũng không phải nàng biết, nàng cắn môi một cái.
- Phụ thân vì sao không nhờ Cảnh công tử hỗ trợ đi? Công tử ấy hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra trước đây, lại là cháu của Châu Mục, nếu công tử đồng ý trợ giúp Đào gia, giải thích rõ ràng với Châu Mục, con nghĩ Đào gia có thể tránh đi cái khó này.
- Hơn nữa.....
Không đợi phụ thân mở miệng, Đào Trạm lại nói:
- Con cũng cảm thấy có lẽ cũng không có nghiêm trọng như vậy, Lưu Biểu sẽ không đem Đào gia chúng ta để ở trong mắt.
- Ông ấy chắc là sẽ không đem Đào gia để ở trong mắt, nhưng tiền lương của Đào gia đối với ông lại rất quan trọng.
- Phụ thân, người và Cảnh công tử bàn lại một chút đi!
Đào Thắng chậm rãi lắc đầu, Lưu Cảnh đưa ra lời cầu hôn, nhưng phụ thân đã khéo léo từ chối Lưu Cảnh, hắn làm sao có thể sẽ giúp trợ Đào gia?
Nhưng chuyện này y lại không thể nói cho nữ nhi, Đào Thắng cười khổ một tiếng, hàm súc mà uyển chuyển nói:
- Trạm Nhi, phải biết rằng đây là ông nội ngươi quyết định, ông mưu tính sâu xa, suy xét chu toàn hơn chúng ta, ông không chỉ là không muốn ngươi gả cho phế nhân Lưu Tông kia, mà còn kiên quyết không đồng ý mối thông gia Đào Lưu, như vậy đem đến đả kích mang tính hủy diệt với việc buôn bán của Đào gia ở Giang Đông, hy vọng con có thể hiểu được cái lợi và hại trong lúc này.
Sắc mặt của Đào Trạm trở nên trắng bệch, nàng cúi đầu không nói, Đào Thắng cho rằng nữ nhi đã bị thuyết phục rồi, lại tiếp tục khuyên nhủ:
- Con phụ trách kiểm tra sổ sách Đào gia, hẳn là hiểu được tình cảnh Đào gia đang gặp phải, chúng ta bị kẹp ở giữa Giang Đông và Kinh Châu, hơi có thiên về một bên thì sẽ bị Giang Đông cùng Kinh Châu nghi ngờ và bất mãn.
Cho nên qua nhiều năm như vậy, chúng ta đều nơm nớp lo sợ, vẫn không có gặp chuyện không may, hoàn toàn là dựa vào vận chuyển trọng kim giữa Lưu Biểu và Tôn Quyền.
Nhưng lúc này đây, Lưu Tông lại trở thành đại sự của Đào gia, có thể tránh thoát một kiếp này hay không, còn là một vấn đề, dưới tình huống như vậy, con cũng đừng có gây thêm phiền phức cho gia tộc nữa, nghe lời ông nội nói, tạm thời đi Giang Đông tị nạn đi.
Đào Trạm thông minh sắc sảo, nàng đã mơ hồ hiểu cái gì đó, vì sao mình nhắc đến Cảnh công tử, phụ thân thì trốn tránh, vì sao ông nội luôn mãi cường điệu việc không thể kết mối thông gia giữa Lưu Đào, lẽ nào cái khó của Tổ phụ chỉ đơn giản là Lưu Tông sao?
Chỉ là trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết, và Lưu Cảnh có liên quan, nhưng ông nội và phụ thân lại che giấu với mình.
- Phụ thân, người nói thật cho con biết đi!
Đào Trạm cắn chặt môi, suýt chảy máu.
- Vì sao không mời Cảnh công tử hỗ trợ, có phải là có chuyện gì gạt con hay không?
Đào Thắng bị nữ nhi truy hỏi không phản bác được, trong lòng của y bỗng nhiên căm tức, lời nói của phụ thân chính là mệnh lệnh, nào có đạo lý cò kè mặc cả với phụ thân như vậy?
- Con không cần hỏi nhiều!
Thanh âm của Đào Thắng trở nên nghiêm nghị lại.
- Tóm lại con nhất định phải đi, ta cho con nửa canh giờ thu dọn đồ đạc, sau nửa canh giờ, con nhất định phải rời khỏi Đào gia!
- Nữ nhi đi rồi, Đào gia làm sao bây giờ? Ta kiên quyết không đi!
Đào Trạm đứng lên, không chút nhượng bộ nào chống đối phụ thân.
Đào Thắng giận dữ, quay đầu lại lớn tiếng quát:
- Người đâu!
Bà quản gia và vài tên gia đinh từ ngoài cửa đi vào, cùng nhau thi lễ.
- Xin lão gia phân phó!
Đào Thắng chỉ vào nữ nhi ra lệnh:
- Đem nó mang đi cho ta, khống chế lại, không cho nó tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào!
Bà quản gia và vài tên gia đinh do dự một chút, vẫn tiến lên bắt Đào Trạm, ra sức kéo ra phía ngoài, trong lòng Đào Trạm lo lắng vạn phần, hô to với phụ thân:
- Phụ thân, không thể đưa con đi! Xin cho con nói chuyện cùng Cảnh công tử một chút, đây là cách duy nhất giải quyết nguy cơ của Đào gia.
Lúc này, Đào Thắng làm sao có thể nghe được ý kiến của nữ nhi, càng không thể để cho nàng và Lưu Cảnh gặp mặt, y không kiên nhẫn khoát tay.
- Lôi ra ngoài đi!
Đào Trạm bị bà quản gia và vài tên gia binh cưỡng ép kéo đi ra ngoài, trong lòng Đào Thắng bực bội, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, y đương nhiên biết, sự tình cũng không phải là nữ nhi vừa đi liền có thể giải quyết, trái lại, tình thế sẽ trở nên càng nghiêm trọng.
Giống nòi của Lưu Tông bị hủy, Lưu Biểu làm sao có thể buông tha Đào gia, suy nghĩ một lúc, Đào Thắng liền có một sự hoảng sợ không rét mà run, y căn bản cũng không biết giải quyết nguy cơ trước mắt này của gia tộc như thế nào.
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, trong lòng Đào Thắng không khỏi càng thêm bực bội, đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một luồng gió đêm mát mẻ phả vào mặt, mang theo sự ẩm ướt và mùi tanh của nước sông, đầu óc của Đào Thắng lập tức thanh tỉnh vài phần.
Kỳ thật hắn cũng mơ hồ cảm giác được đề nghị của nữ nhi có vài phần đạo lý, có lẽ Lưu Cảnh thật sự là chìa khóa duy nhất cởi bỏ mối nguy cơ này, chỉ có điều thái độ của phụ thân kiên quyết làm cho y không còn cách nào khuyên bảo phụ thân thay đổi quyết định nữa.
- Mang nó đi!
Đào Thắng cúi đầu thở dài, trong lòng tràn đầy bực bội và bất đắc dĩ, trong lúc đại nạn của gia tộc ập đến, y căn bản đã không có tâm tư chuẩn bị thọ yến ngày mốt.
- Gia chủ!
Ngoài cửa truyền tới một âm thanh trầm thấp, nghe âm thanh cũng là một người trung niên, Đào Thắng đương nhiên biết là ai đến đây, y gật gật đầu.
- Vào đi!
Từ ngoài cửa có hai nam tử trung niên đi vào, dáng cao gầy, sắc mặt tái nhợt, nét mặt nghiêm trang, không nhìn ra biểu hiện gì trên mặt, giống như đeo một cái mặt nạ.
Người này tên là Đào Quần, là em họ Đào Thắng, cũng là nhân vật quan trọng trong gia tộc Đào thị.
Phía sau một người mặt dài bình thường, ai cũng cảm thấy y quen mặt, y gọi Đào Mạc, cũng là em họ Đào Thắng, hai người này đều là thành viên của gia tộc đường.
Trong gia tộc đường có tổng cộng bảy người, chuyện quan trọng của gia tộc đều phải thông qua bảy người này xem xét, giống Đào Thắng cùng huynh đệ Đào Lợi, cũng là thành viên gia tộc đường.
Đào Thắng thấy hai người này sắc mặt không tốt, trong lòng lập tức có một loại cảm giác không ổn, y vội vàng cười nói:
- Hai vị hiền đệ có chuyện gì sao?
Đào Quần lạnh lùng nói:
- Nghe nói Tông công tử xảy ra chuyện, hạ thể bị trọng thương, chúng tôi muốn xác nhận với gia chủ một chút, tin tức là thật hay không?
Đào Thắng gật gật đầu.
- Quả thật như thế!
Đào Mạc phía sau lại bổ sung:
- Việc kia gia chủ cho rằng là việc cỏn con sao?
Đào Thắng đã hiểu được ý tứ của y, lão trầm ngâm một chút nói:
- Đây không phải việc nhỏ, là một chuyện đại sự.
Hai người nhìn nhau, Đào Quần cười lạnh một tiếng.
- Nếu gia chủ cũng cho rằng là việc đại sự, vậy vì sao phải ép cửu nương rời đi, chẳng lẽ nó có thể đặt mình ngoài cuộc sao?
Đào Thắng một lúc lâu sau không nói, trong chuyện này, y quả thật có tư tâm. Y không muốn nữ nhi của mình gả cho một tên phế nhân làm thiếp.
Sau một lúc lâu, y lạnh lùng nói:
- Đây là quyết định lão gia chủ, các người nói với ta cũng không có tác dụng.
........
Con sông nhỏ chảy vào hộ trạch hà ở tây viện Đào phủ, thông với đường sông vận chuyển lương thực, cuối cùng chảy vào Trường Giang, ở bên cạnh sông nhỏ có một tòa đình, bốn phía có cửa sổ, tên là Hậu Thuyền Đình, tên như ý nghĩa, chính là nơi nghỉ ngơi chờ thuyền của Đào gia.
Lúc này, Đào Trạm bị nhốt trong đình, mặc dù không có bị trói buộc tay chân, nhưng bốn phía trong phòng lại có tám gã nam tử dáng người cường tráng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt như chim ưng làm nhiệm vụ.
Đào Trạm lòng nóng như lửa đốt, nàng đương nhiên cũng biết gia tộc gặp phải nguy cơ rất lớn, mình vừa đi, vậy thì gia tộc nên làm cái gì bây giờ?
Hiện tại biện pháp duy nhất chính là mời Lưu Cảnh hỗ trợ giải thích chân tướng với Lưu Biểu, chỉ có chàng mới có thể thuyết phục Lưu Biểu, nhưng ngoại trừ mình ra, Lưu Cảnh còn có thể nể ai?
Đương nhiên, nàng cũng không muốn phiền toái Lưu Cảnh, Đào gia đã nợ Lưu Cảnh nhiều lắm, nàng không muốn Lưu Cảnh nghĩ nàng là vì mục đích nào đó mới tiếp xúc với hắn, ít nhất trong nội tâm nàng thích Lưu Cảnh là không có bất kỳ lợi ích nào.
Nhưng dù sao nàng cũng họ Đào, nàng không muốn nhìn thấy cảnh ông nội và phụ thân của mình bị quân đội bắt đi, lúc này, nàng đã chẳng quan tâm tình cảm trong lòng, chỉ là nàng hy vọng Lưu Cảnh có thể trợ giúp mình, trừ hắn ra, nàng đã không tìm được bất kỳ người nào có thể dựa vào nữa.
Lúc này một con thuyền ngừng ở bên cạnh đình, bà quản gia ra xuất hiện ở cửa, trong tay ôm một cái túi lớn,.
- Cửu cô nương mời lên đường đi!
Vài tên gia đinh mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, tiến lên chuẩn bị dùng sức mạnh, Đào Trạm giận dữ mắng mỏ một tiếng.
- Tự ta sẽ đi!
Vài tên gia đinh dừng bước, vẫn bao quanh nàng như trước, xách đèn lồng, không để cho nàng một chút cơ hội để chạy trốn, Đào Trạm mặt lạnh, đi ra đình, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một nữ quản gia quen thuộc, Cố đại nương, là ngườithấy nàng từ nhỏ lớn lên, đối xử với nàng vô cùng tốt.
Bà ở xa xa nhìn về hướng bên này, dường như không biết rõ chuyện gì xảy ra?
Đào Trạm tâm niệm vừa động, quay đầu liền chạy, vài tên gia đinh sớm có chuẩn bị, một tay bắt lấy nàng, cưỡng ép kéo về hướng thuyền nhỏ.
- Buông ta ra! Các ngươi buông ta ra!
Đào Trạm ra sức giãy dụa, lớn tiếng quát to.
Ánh mắt của Cố đại nương ở đằng xa lộ ra vẻ hoảng sợ, liền vội vàng xoay người hấp tấp chạy đến.
......
Đã sắp đến canh một, đại bộ phận khách nhân ở đông viện đều đã đi vào giấc ngủ, dần dần quên phiền toái Hoàng Dũng mang đến, toàn bộ đông viện chỉ có mấy cửa sổ còn lóe lên ánh đèn.
Gian phòng của Lưu Cảnh không thể nghi ngờ là một trong những cái cửa sổ lộ ra ánh sáng đó, Lưu Cảnh ngồi ở trên bàn cẩn thận đánh giá phát minh đầu tiên từ lúc hắn đến thời đại này, một bộ khẩu trang, dùng gần hai mươi tầng sợi vải bố cẩn thận may thành.
Trên bàn còn có một đôi bao tay da thú, mùa rét ở phương Bắc cũng có, tuy nhiên sửa chữa thêm chút, đem năm ngón tay tách ra, dễ dàng làm việc.
Mang khẩu trang lên, không thể nghi ngờ có thể tránh cho mầm bệnh lây truyền trong không khí, mà mang găng tay cũng có thể tránh tiếp xúc trực tiếp với tang vật quá ô nhiễm.
Đây là vì ngày mai mẫu thân Đào Trạm trở về mà chuẩn bị, có khẩu trang và găng tay, tin rằng Đào Thắng cũng nguyện ý để thê tử hồi phủ, đi hết đoạn đường cuối cùng của đời người.
Còn có Đào Trạm, mặc dù mình và tổ phụ nàng đã hẹn rồi, hai năm sau, Đào gia lại suy xét hôn sự của mình mình và nàng, mặc dù thời gian có hơi lâu, nhưng Lưu Cảnh tin tưởng, lấy thân phận của Đào Liệt, lão tuyệt sẽ không nói không giữ lời.
Hai năm ư! Không biết sau khi nàng biết chuyện sẽ nghĩ như thế nào?
Lưu Cảnh cũng thật không ngờ, đêm nay sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy, cực kỳ phức tạp, làm nỗi lòng hắn khó yên.
Lúc này, ngoài sân truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập, ngay sau đó là thanh âm kinh ngạc của Tiểu Bao Tử.
- A Kiều, sao ngươi lại tới đây, là tới tìm ta sao?
- Ta tìm đến công tử nhà ngươi, có việc gấp.... Muốn nói cho công tử biết.
A Kiều thở hồng hộc nói.
Trong lòng Lưu Cảnh ngẩn ra, lập tức dâng lên một loại ý niệm không ổn trong đầu, xảy ra chuyện gì sao?
Hắn bước nhanh đi đến trong viện hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?"
A Kiều tiến lên thi lễ, không che giấu được sự khẩn trương trong giọng nói.
- Công tử, cô nương nhà ta bị Đào phủ cưỡng ép đưa đi.
Lưu Cảnh chấn động, vội hỏi:
- Khi nào, đưa đi nơi nào?
- Ngay lúc nãy, ước chừng khoảng một tuần trà trước, Cố đại nương nói, vài tên gia đinh mạnh mẽ lôi kéo tiểu thư lên thuyền, thuyền đã rời khỏi Đào phủ, chẳng biết đi đâu...
Không đợi A Kiều nói cho hết lời, Lưu Cảnh liền chạy vội đi đến chuồng ngựa, hắn lúc này trong lòng loạn thành một mớ, Đào Trạm lại bị gia tộc bắt đi, đây là vì sao?
Mặc dù Lưu Cảnh hận không thể phóng vào nhà trong, bắt lấy Đào Liệt để hỏi rõ ràng, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, muốn đuổi kịp Đào Trạm, không cho nàng rời đi.
Lao ra sân như cơn gió, Lưu Cảnh ra roi thúc ngựa, đã chạy ra đông viện Đào gia, dọc theo đường sông vận chuyển lương thực hướng cửa thành chạy đi như bay.
-Con không đi!
Thái độ của Đào Trạm vô cùng quyết đoán.
- Con cũng không tán thành loại biện pháp trốn tránh này, phụ thân cho là con đi rồi, Lưu Biểu liền sẽ bỏ qua cho Đào gia sao? Khi đó Đào gia sẽ gặp chỉ trích như thế nào, áp lực như thế nào, phụ thân có cân nhắc qua chưa?
Đào Thắng một lúc lâu sau thở dài, với nữ nhân nói:
- Đây cũng là do không còn cách nào khác, chung quy vẫn phải đi, nhưng bất kể như thế nào, ta không thể đem nữ nhi của mình đẩy vào miệng cọp, ta không thể đem con gả cho Lưu Tông, y đã trở thành phế nhân, con hiểu không?
Mặt Đào Trạm hơi đỏ, tuy nàng hiểu được hàm nghĩa của hai chữ 'Phế nhân', nhưng cũng không phải nàng biết, nàng cắn môi một cái.
- Phụ thân vì sao không nhờ Cảnh công tử hỗ trợ đi? Công tử ấy hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra trước đây, lại là cháu của Châu Mục, nếu công tử đồng ý trợ giúp Đào gia, giải thích rõ ràng với Châu Mục, con nghĩ Đào gia có thể tránh đi cái khó này.
- Hơn nữa.....
Không đợi phụ thân mở miệng, Đào Trạm lại nói:
- Con cũng cảm thấy có lẽ cũng không có nghiêm trọng như vậy, Lưu Biểu sẽ không đem Đào gia chúng ta để ở trong mắt.
- Ông ấy chắc là sẽ không đem Đào gia để ở trong mắt, nhưng tiền lương của Đào gia đối với ông lại rất quan trọng.
- Phụ thân, người và Cảnh công tử bàn lại một chút đi!
Đào Thắng chậm rãi lắc đầu, Lưu Cảnh đưa ra lời cầu hôn, nhưng phụ thân đã khéo léo từ chối Lưu Cảnh, hắn làm sao có thể sẽ giúp trợ Đào gia?
Nhưng chuyện này y lại không thể nói cho nữ nhi, Đào Thắng cười khổ một tiếng, hàm súc mà uyển chuyển nói:
- Trạm Nhi, phải biết rằng đây là ông nội ngươi quyết định, ông mưu tính sâu xa, suy xét chu toàn hơn chúng ta, ông không chỉ là không muốn ngươi gả cho phế nhân Lưu Tông kia, mà còn kiên quyết không đồng ý mối thông gia Đào Lưu, như vậy đem đến đả kích mang tính hủy diệt với việc buôn bán của Đào gia ở Giang Đông, hy vọng con có thể hiểu được cái lợi và hại trong lúc này.
Sắc mặt của Đào Trạm trở nên trắng bệch, nàng cúi đầu không nói, Đào Thắng cho rằng nữ nhi đã bị thuyết phục rồi, lại tiếp tục khuyên nhủ:
- Con phụ trách kiểm tra sổ sách Đào gia, hẳn là hiểu được tình cảnh Đào gia đang gặp phải, chúng ta bị kẹp ở giữa Giang Đông và Kinh Châu, hơi có thiên về một bên thì sẽ bị Giang Đông cùng Kinh Châu nghi ngờ và bất mãn.
Cho nên qua nhiều năm như vậy, chúng ta đều nơm nớp lo sợ, vẫn không có gặp chuyện không may, hoàn toàn là dựa vào vận chuyển trọng kim giữa Lưu Biểu và Tôn Quyền.
Nhưng lúc này đây, Lưu Tông lại trở thành đại sự của Đào gia, có thể tránh thoát một kiếp này hay không, còn là một vấn đề, dưới tình huống như vậy, con cũng đừng có gây thêm phiền phức cho gia tộc nữa, nghe lời ông nội nói, tạm thời đi Giang Đông tị nạn đi.
Đào Trạm thông minh sắc sảo, nàng đã mơ hồ hiểu cái gì đó, vì sao mình nhắc đến Cảnh công tử, phụ thân thì trốn tránh, vì sao ông nội luôn mãi cường điệu việc không thể kết mối thông gia giữa Lưu Đào, lẽ nào cái khó của Tổ phụ chỉ đơn giản là Lưu Tông sao?
Chỉ là trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết, và Lưu Cảnh có liên quan, nhưng ông nội và phụ thân lại che giấu với mình.
- Phụ thân, người nói thật cho con biết đi!
Đào Trạm cắn chặt môi, suýt chảy máu.
- Vì sao không mời Cảnh công tử hỗ trợ, có phải là có chuyện gì gạt con hay không?
Đào Thắng bị nữ nhi truy hỏi không phản bác được, trong lòng của y bỗng nhiên căm tức, lời nói của phụ thân chính là mệnh lệnh, nào có đạo lý cò kè mặc cả với phụ thân như vậy?
- Con không cần hỏi nhiều!
Thanh âm của Đào Thắng trở nên nghiêm nghị lại.
- Tóm lại con nhất định phải đi, ta cho con nửa canh giờ thu dọn đồ đạc, sau nửa canh giờ, con nhất định phải rời khỏi Đào gia!
- Nữ nhi đi rồi, Đào gia làm sao bây giờ? Ta kiên quyết không đi!
Đào Trạm đứng lên, không chút nhượng bộ nào chống đối phụ thân.
Đào Thắng giận dữ, quay đầu lại lớn tiếng quát:
- Người đâu!
Bà quản gia và vài tên gia đinh từ ngoài cửa đi vào, cùng nhau thi lễ.
- Xin lão gia phân phó!
Đào Thắng chỉ vào nữ nhi ra lệnh:
- Đem nó mang đi cho ta, khống chế lại, không cho nó tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào!
Bà quản gia và vài tên gia đinh do dự một chút, vẫn tiến lên bắt Đào Trạm, ra sức kéo ra phía ngoài, trong lòng Đào Trạm lo lắng vạn phần, hô to với phụ thân:
- Phụ thân, không thể đưa con đi! Xin cho con nói chuyện cùng Cảnh công tử một chút, đây là cách duy nhất giải quyết nguy cơ của Đào gia.
Lúc này, Đào Thắng làm sao có thể nghe được ý kiến của nữ nhi, càng không thể để cho nàng và Lưu Cảnh gặp mặt, y không kiên nhẫn khoát tay.
- Lôi ra ngoài đi!
Đào Trạm bị bà quản gia và vài tên gia binh cưỡng ép kéo đi ra ngoài, trong lòng Đào Thắng bực bội, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, y đương nhiên biết, sự tình cũng không phải là nữ nhi vừa đi liền có thể giải quyết, trái lại, tình thế sẽ trở nên càng nghiêm trọng.
Giống nòi của Lưu Tông bị hủy, Lưu Biểu làm sao có thể buông tha Đào gia, suy nghĩ một lúc, Đào Thắng liền có một sự hoảng sợ không rét mà run, y căn bản cũng không biết giải quyết nguy cơ trước mắt này của gia tộc như thế nào.
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, trong lòng Đào Thắng không khỏi càng thêm bực bội, đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một luồng gió đêm mát mẻ phả vào mặt, mang theo sự ẩm ướt và mùi tanh của nước sông, đầu óc của Đào Thắng lập tức thanh tỉnh vài phần.
Kỳ thật hắn cũng mơ hồ cảm giác được đề nghị của nữ nhi có vài phần đạo lý, có lẽ Lưu Cảnh thật sự là chìa khóa duy nhất cởi bỏ mối nguy cơ này, chỉ có điều thái độ của phụ thân kiên quyết làm cho y không còn cách nào khuyên bảo phụ thân thay đổi quyết định nữa.
- Mang nó đi!
Đào Thắng cúi đầu thở dài, trong lòng tràn đầy bực bội và bất đắc dĩ, trong lúc đại nạn của gia tộc ập đến, y căn bản đã không có tâm tư chuẩn bị thọ yến ngày mốt.
- Gia chủ!
Ngoài cửa truyền tới một âm thanh trầm thấp, nghe âm thanh cũng là một người trung niên, Đào Thắng đương nhiên biết là ai đến đây, y gật gật đầu.
- Vào đi!
Từ ngoài cửa có hai nam tử trung niên đi vào, dáng cao gầy, sắc mặt tái nhợt, nét mặt nghiêm trang, không nhìn ra biểu hiện gì trên mặt, giống như đeo một cái mặt nạ.
Người này tên là Đào Quần, là em họ Đào Thắng, cũng là nhân vật quan trọng trong gia tộc Đào thị.
Phía sau một người mặt dài bình thường, ai cũng cảm thấy y quen mặt, y gọi Đào Mạc, cũng là em họ Đào Thắng, hai người này đều là thành viên của gia tộc đường.
Trong gia tộc đường có tổng cộng bảy người, chuyện quan trọng của gia tộc đều phải thông qua bảy người này xem xét, giống Đào Thắng cùng huynh đệ Đào Lợi, cũng là thành viên gia tộc đường.
Đào Thắng thấy hai người này sắc mặt không tốt, trong lòng lập tức có một loại cảm giác không ổn, y vội vàng cười nói:
- Hai vị hiền đệ có chuyện gì sao?
Đào Quần lạnh lùng nói:
- Nghe nói Tông công tử xảy ra chuyện, hạ thể bị trọng thương, chúng tôi muốn xác nhận với gia chủ một chút, tin tức là thật hay không?
Đào Thắng gật gật đầu.
- Quả thật như thế!
Đào Mạc phía sau lại bổ sung:
- Việc kia gia chủ cho rằng là việc cỏn con sao?
Đào Thắng đã hiểu được ý tứ của y, lão trầm ngâm một chút nói:
- Đây không phải việc nhỏ, là một chuyện đại sự.
Hai người nhìn nhau, Đào Quần cười lạnh một tiếng.
- Nếu gia chủ cũng cho rằng là việc đại sự, vậy vì sao phải ép cửu nương rời đi, chẳng lẽ nó có thể đặt mình ngoài cuộc sao?
Đào Thắng một lúc lâu sau không nói, trong chuyện này, y quả thật có tư tâm. Y không muốn nữ nhi của mình gả cho một tên phế nhân làm thiếp.
Sau một lúc lâu, y lạnh lùng nói:
- Đây là quyết định lão gia chủ, các người nói với ta cũng không có tác dụng.
........
Con sông nhỏ chảy vào hộ trạch hà ở tây viện Đào phủ, thông với đường sông vận chuyển lương thực, cuối cùng chảy vào Trường Giang, ở bên cạnh sông nhỏ có một tòa đình, bốn phía có cửa sổ, tên là Hậu Thuyền Đình, tên như ý nghĩa, chính là nơi nghỉ ngơi chờ thuyền của Đào gia.
Lúc này, Đào Trạm bị nhốt trong đình, mặc dù không có bị trói buộc tay chân, nhưng bốn phía trong phòng lại có tám gã nam tử dáng người cường tráng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt như chim ưng làm nhiệm vụ.
Đào Trạm lòng nóng như lửa đốt, nàng đương nhiên cũng biết gia tộc gặp phải nguy cơ rất lớn, mình vừa đi, vậy thì gia tộc nên làm cái gì bây giờ?
Hiện tại biện pháp duy nhất chính là mời Lưu Cảnh hỗ trợ giải thích chân tướng với Lưu Biểu, chỉ có chàng mới có thể thuyết phục Lưu Biểu, nhưng ngoại trừ mình ra, Lưu Cảnh còn có thể nể ai?
Đương nhiên, nàng cũng không muốn phiền toái Lưu Cảnh, Đào gia đã nợ Lưu Cảnh nhiều lắm, nàng không muốn Lưu Cảnh nghĩ nàng là vì mục đích nào đó mới tiếp xúc với hắn, ít nhất trong nội tâm nàng thích Lưu Cảnh là không có bất kỳ lợi ích nào.
Nhưng dù sao nàng cũng họ Đào, nàng không muốn nhìn thấy cảnh ông nội và phụ thân của mình bị quân đội bắt đi, lúc này, nàng đã chẳng quan tâm tình cảm trong lòng, chỉ là nàng hy vọng Lưu Cảnh có thể trợ giúp mình, trừ hắn ra, nàng đã không tìm được bất kỳ người nào có thể dựa vào nữa.
Lúc này một con thuyền ngừng ở bên cạnh đình, bà quản gia ra xuất hiện ở cửa, trong tay ôm một cái túi lớn,.
- Cửu cô nương mời lên đường đi!
Vài tên gia đinh mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, tiến lên chuẩn bị dùng sức mạnh, Đào Trạm giận dữ mắng mỏ một tiếng.
- Tự ta sẽ đi!
Vài tên gia đinh dừng bước, vẫn bao quanh nàng như trước, xách đèn lồng, không để cho nàng một chút cơ hội để chạy trốn, Đào Trạm mặt lạnh, đi ra đình, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một nữ quản gia quen thuộc, Cố đại nương, là ngườithấy nàng từ nhỏ lớn lên, đối xử với nàng vô cùng tốt.
Bà ở xa xa nhìn về hướng bên này, dường như không biết rõ chuyện gì xảy ra?
Đào Trạm tâm niệm vừa động, quay đầu liền chạy, vài tên gia đinh sớm có chuẩn bị, một tay bắt lấy nàng, cưỡng ép kéo về hướng thuyền nhỏ.
- Buông ta ra! Các ngươi buông ta ra!
Đào Trạm ra sức giãy dụa, lớn tiếng quát to.
Ánh mắt của Cố đại nương ở đằng xa lộ ra vẻ hoảng sợ, liền vội vàng xoay người hấp tấp chạy đến.
......
Đã sắp đến canh một, đại bộ phận khách nhân ở đông viện đều đã đi vào giấc ngủ, dần dần quên phiền toái Hoàng Dũng mang đến, toàn bộ đông viện chỉ có mấy cửa sổ còn lóe lên ánh đèn.
Gian phòng của Lưu Cảnh không thể nghi ngờ là một trong những cái cửa sổ lộ ra ánh sáng đó, Lưu Cảnh ngồi ở trên bàn cẩn thận đánh giá phát minh đầu tiên từ lúc hắn đến thời đại này, một bộ khẩu trang, dùng gần hai mươi tầng sợi vải bố cẩn thận may thành.
Trên bàn còn có một đôi bao tay da thú, mùa rét ở phương Bắc cũng có, tuy nhiên sửa chữa thêm chút, đem năm ngón tay tách ra, dễ dàng làm việc.
Mang khẩu trang lên, không thể nghi ngờ có thể tránh cho mầm bệnh lây truyền trong không khí, mà mang găng tay cũng có thể tránh tiếp xúc trực tiếp với tang vật quá ô nhiễm.
Đây là vì ngày mai mẫu thân Đào Trạm trở về mà chuẩn bị, có khẩu trang và găng tay, tin rằng Đào Thắng cũng nguyện ý để thê tử hồi phủ, đi hết đoạn đường cuối cùng của đời người.
Còn có Đào Trạm, mặc dù mình và tổ phụ nàng đã hẹn rồi, hai năm sau, Đào gia lại suy xét hôn sự của mình mình và nàng, mặc dù thời gian có hơi lâu, nhưng Lưu Cảnh tin tưởng, lấy thân phận của Đào Liệt, lão tuyệt sẽ không nói không giữ lời.
Hai năm ư! Không biết sau khi nàng biết chuyện sẽ nghĩ như thế nào?
Lưu Cảnh cũng thật không ngờ, đêm nay sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy, cực kỳ phức tạp, làm nỗi lòng hắn khó yên.
Lúc này, ngoài sân truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập, ngay sau đó là thanh âm kinh ngạc của Tiểu Bao Tử.
- A Kiều, sao ngươi lại tới đây, là tới tìm ta sao?
- Ta tìm đến công tử nhà ngươi, có việc gấp.... Muốn nói cho công tử biết.
A Kiều thở hồng hộc nói.
Trong lòng Lưu Cảnh ngẩn ra, lập tức dâng lên một loại ý niệm không ổn trong đầu, xảy ra chuyện gì sao?
Hắn bước nhanh đi đến trong viện hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?"
A Kiều tiến lên thi lễ, không che giấu được sự khẩn trương trong giọng nói.
- Công tử, cô nương nhà ta bị Đào phủ cưỡng ép đưa đi.
Lưu Cảnh chấn động, vội hỏi:
- Khi nào, đưa đi nơi nào?
- Ngay lúc nãy, ước chừng khoảng một tuần trà trước, Cố đại nương nói, vài tên gia đinh mạnh mẽ lôi kéo tiểu thư lên thuyền, thuyền đã rời khỏi Đào phủ, chẳng biết đi đâu...
Không đợi A Kiều nói cho hết lời, Lưu Cảnh liền chạy vội đi đến chuồng ngựa, hắn lúc này trong lòng loạn thành một mớ, Đào Trạm lại bị gia tộc bắt đi, đây là vì sao?
Mặc dù Lưu Cảnh hận không thể phóng vào nhà trong, bắt lấy Đào Liệt để hỏi rõ ràng, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, muốn đuổi kịp Đào Trạm, không cho nàng rời đi.
Lao ra sân như cơn gió, Lưu Cảnh ra roi thúc ngựa, đã chạy ra đông viện Đào gia, dọc theo đường sông vận chuyển lương thực hướng cửa thành chạy đi như bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.