Chương 166: Tinh thiết hảo hạng
Cao Nguyệt
04/07/2017
Phương án giải hòa mà Lưu Cảnh và Hoàng Tổ đã đạt
thành, đương nhiên không thể lập tức thực thi, vẻn vẹn chỉ bắt người nhà của binh sỹ lục tục dời đi Sài Tang cũng cần một tháng, cuối cùng đem
Hoàng Xạ trả lại Hoàng Tổ cũng là chuyện một tháng sau, tuy nhiên năm
ngày sau, hơn bốn trăm thương thuyền Đào gia bị giam và hơn một trăm
người làm đã quay trở về Sài Tang.
Đồng thời Hoàng Tổ hứa hẹn, về sau sẽ không làm khó thương thuyền của Đào gia nữa, đoàn thyền Đào gia thuận lợi đi qua Giang Hạ như trước, đây không thể nghi ngờ là đã giải quyết xong vấn đề ác liệt nhất của Đào gia, khiến trên dưới Đào gia vô cùng vui mừng.
Thậm chí làm hơn bốn trăm đều thuyền hàng trở về Sài Tang, hơn hai trăm con cháu Đào gia được sự dẫn dắt của gia chủ Đào Thắng, cùng đi ra bờ sông hiến tế Giang Thần, nghênh đón thương thuyền trở về, dùng một loại nghi thức thành tín nhất đến tưởng niệm sự khởi đầu mới của Đào gia.
Đương nhiên, trong lòng Đào Thắng hiểu rõ hơn ai khác, nên cũng không phải cảm tạ Giang Thần, mà là Lưu Cảnh, hắn không chỉ có bảo đảm vị trí gia chủ của mình, hơn nữa giúp Đào gia giải quyết xong vấn đề nan giải nhất.
Từ bờ sông trở về, Đào Thắng lập tức đi vòng qua quân nha Tư Mã, ông phải ra mặt biểu đạt lòng biết ơn của Đào gia với Lưu Cảnh.
Một tên binh sỹ dẫn Đào Thắng vào quan phòng của Lưu Cảnh, quan phòng của Lưu Cảnh là một gian ở hướng nam, rộng mở mà sáng sủa, tuy thời tiết oi bức, nhưng trong viện có rừng cây, gió lạnh thổi hiu hiu, cũng không cảm thấy nóng, Lưu Cảnh đang đứng trước một tấm bản đồ Giang Hạ, dùng bút cẩn thận vẽ ra phạm vi của huyện Hạ Trĩ, nhìn ra được hắn với khối địa bàn mới này có chút vừa lòng.
Đào Thắng bước nhanh đi vào gian phòng, thi lễ thật sâu.
- Tham kiến công tử!
Lưu Cảnh để bút xuống, cười tủm tỉm hỏi:
- Gia chủ đến bờ sông có nhận được thuyền chưa?
- Nhận được, người, hàng hóa và thuyền đều không có tổn thất, đại ân của Cảnh công tử, Đào gia vô cùng cảm kích!
Nói xong, Đào Thắng lại quỳ xuống, dập đầu lạy Lưu Cảnh ba cái, Lưu Cảnh hoảng sợ, đây chính là nhạc phụ tương lai của y, sao có thể dập đầu với mình, hắn cuống quít nâng Đào Thắng dậy.
- Gia chủ không cần đi đại lễ này, ta cùng với Đào gia là quan hệ mật thiết, có thể nào không tận lực trợ giúp Đào gia.
Trong lòng Đào Thắng cảm động, y nhớ tới lời nữ nhi đã nói, Lưu Cảnh có năng lực, cũng sẽ toàn lực trợ giúp Đào gia, hiện tại xem ra, kiến thức của mình so với nữ nhi vẫn kém, khiến trong lòng Đào Thắng cảm thấy hổ thẹn.
Phụ thân bảo mình toàn lực trợ giúp Lưu Cảnh là chính xác, đúng là Lưu Cảnh ỷ lại vào tiền lương Đào gia, hắn mới có thể nói ra quan hệ mật thiết, mới có thể ở lúc mấu chốt trợ giúp Đào gia thoát khỏi khốn khó.
Trong lòng Đào Thắng vừa hổ thẹn vừa cảm thán, lại thở dài nói:
- Đào gia chúng ta nhất trí quyết định, đem toàn lực ủng hộ Cảnh công tử, cho dù dốc hết gia tài cũng sẽ không tiếc, tiền lương Đào gia chủ yếu ở Giang Đông, Đào gia ở ven bờ Trường Giang có vài chục kho hàng, chúng ta đem vật tư tiền lương này chở về Sài Tang.
Đào Thắng trở nên khẳng khái rộng lượng như thế không hoàn toàn là xuất phát từ cảm kích, từ lần này đối phó Hoàng Tổ, Đào Thắng liền phát hiện, Hoàng Tổ không phải là đối thủ của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh sớm hay muộn sẽ chiếm lĩnh Giang Hạ.
Hơn nữa tài năng của hắn cũng vượt xa Lưu Kỳ, Lưu Tông, tương lai Kinh Châu có biến, vô cùng có khả năng là Lưu Cảnh trở thành kẻ đứng đầu Kinh Châu, đương nhiên đây chỉ là một loại khả năng, nhưng nếu có tiền lương do Đào gia toàn lực ủng hộ, chưa chắc không thể thực hiện.
Với Đào gia mà nói, đây là cơ hội tìm kiếm chỗ dựa vững chắc, ủng hộ càng sớm, tương lai Đào gia thu lợi càng nhiều, Đào gia là thương nhân, hơn nữa là thương nhân thành công nhất, ánh mắt đương nhiên không giống người bình thường, gia tộc nhất trí quyết định, đem tương lai Đào gia đặt ở trên người của Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh cười cười, Đào gia tỏ thái độ ở trong dự liệu của hắn, trên thực tế, cho dù Đào gia không biểu lộ thái độ, lợi ích của bọn họ đã buộc chặt ở cùng một chỗ.
Hắn mời Đào Thắng ngồi xuống, thành khẩn nói với y:
- Ta cũng vô cùng cảm tạ sự ủng hộ của Đào gia, tương lai, ta cũng sẽ thành lập một đội thuỷ quân hùng mạnh, có thể bảo vệ ích lợi buôn bán của Đào gia, Đào gia cũng không cần sống len lỏi giữa Giang Đô và Kinh Châu nữa.
Đào Thắng thở dài một tiếng.
- Ngày này Đào gia cũng hy vọng đã lâu.
Nếu như nói thái độ của Đào Thắng đối với Lưu Cảnh, trước là vì nữ nhi Đào Trạm, khiến trong lòng của y ít nhiều hơi khúc mắc, nhưng lúc này trong lòng của y một chút ngăn cách cũng không còn sót lại chút gì.
Hai người tươi cười lời nói trở nên thẳng thắn, Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Sẽ không biết lời thề của Hoàng Tổ có thể duy trì bao lâu, chúng ta vẫn phải để ý.
- Việc này cũng không cần phải lo lắng.
Đào Thắng cười cười.
- Hoàng Tổ người này mặc dù đối với người ngoài phẩm chất bỉ ổi, nhưng lão có một ưu điểm, đó chính là ở trong quận Giang Hạ, bình thường lão rất giữ lời hứa, đây cũng là lão rất chú trọng thanh danh ở quận Giang Hạ, nếu lão đáp ứng không chặn thuyền Đào gia lại, vậy bình thường lão cũng sẽ không nuốt lời.
- Như vậy không còn gì tốt hơn.
Lúc này, Lưu Cảnh lại nghĩ tới một chuyện, liền hỏi:
- Đào gia có cách nào làm được tinh thiết thượng hạng không? Tựa như chất liệu của thanh Phương Thiên Họa Kích kia.
Đào Thắng nhíu mày nói:
- Nếu như là thiết bình thường, Đào gia có thể rất dễ dàng làm được, không nói dối gạt công tử, Đào gia ở huyện Đan Dương cũng có hai cái quặng sắt, chiêu mộ mấy nghìn công nhân khai thác mỏ luyện thiết, chỉ có điều luyện ra thiết nhất định phải bán cho quan phủ Giang Đông, không cho vận chuyển ra ngoài, đương nhiên, Đào gia cũng có biện pháp vận chuyển ra, mấu chốt là công tử là muốn tinh thiết thượng hạng, một ít còn có thể làm được, số lượng lớn có chút khó khăn....
Mới nói việc này, Đào Thắng lại nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Không biết công tử có vội hay không?
Lưu Cảnh suy nghĩ một chút nói:
- Cũng là không vội, trong vòng một năm đều có thể.
- Vậy thì không có vấn đề rồi.
Đào Thắng hưng phấn mà giải thích:
- Luyện chế tinh thiết mấu chốt không phải kỹ thuật, mà là phải sử dụng thạch thán và thán phấn tốt nhất, thán phấn dễ dàng làm ra, nhưng thạch thán ở Giang Nam và Kinh Châu cũng không nhiều, Ba Thục cũng có, ta có thể từ Ba Thục mua số lượng lớn thạch thán, lại từ Đan Dương vận chuyển thép tinh quặng, lại đốt chế chút thán phấn, chúng ta luyện ngay tại Sài Tang, công tử muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thạch thán là than đá, than đá nhiệt độ cao, có thể luyện ra sắt thép chất lượng tốt, trong lòng Lưu Cảnh cũng có chút hưng phấn, hắn bước nhanh đi đến trước một bức địa đồ trên tường, rất nhanh tìm được huyện Đan Dương, hắn lúc này mới bừng tỉnh ngộ, hoá ra huyện Đan Dương chính là núi Mã An đời sau.
- Chuyện này nên sớm không nên chậm trễ, mau chóng thực thi.
- Công tử yên tâm, ngày mốt để đoàn thuyền đi Ba Thục, một lần là chở về mấy vạn cân thạch than.
- Còn có thợ thủ công luyện thiết!
Lưu Cảnh lại nhắc nhở y nói:
- Người tạo ra Phương Thiên Họa Kích mặc dù đã tạ thế, không biết hậu nhân của y có được chân truyền không, nếu như có thể tìm được bọn họ.....
- Việc này cũng không cần!
Đào Thắng cười khoát tay.
- Thợ thủ công rèn đúc tốt một chút ở Trung Nguyên đều bị Tào Tháo thu nạp đi Hứa Xương rồi, tuy nhiên, thợ thủ công xuất hiện ở nước Việt, ở quận Ngô và quận Hội Kê bên kia, ta có thể tìm tới thợ rèn ưu tú nhất, tuyệt không thua gì vị thợ thủ công tạo ra Phương Thiên Họa Kích kia.
.....
Đào Thắng cáo từ, Lưu Cảnh chắp tay sau lưng trong phòng chậm rãi đi tới đi lui, hắn tận mắt thấy qua kỵ binh quân Tào linh hoạt, sắc bén hung mãnh, binh Giang Nam còn lâu mới có thể thể địch nổi, tuy rằng binh Giang Nam có thể lợi dụng ưu thế thuỷ quân tự bảo vệ mình, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, mấu chốt là phải có quân chủng ưu thế của mình.
Giống Hổ Báo thiết kỵ, Tiên Đăng tử sỹ, Bạch Mã Nghĩa Tòng, quân chủng này đều có ưu thế, trên chiến trường có thể lấy một chọi mười, Lưu Cảnh hắn cũng cần có một đội quân chủng đặc thù như vậy, trở lá bài tẩy của hắn, tương lai có thể chống lại quân Tào.
Mặc dù đây chỉ là một ý tưởng ban đầu, nhưng trong lòng Lưu Cảnh đã vô cùng nóng nảy, hắn lập tức muốn cho người thực hiện, mặc dù điều này cần thời gian để tôi luyện chỉnh hợp, nhưng bước mấu chốt đầu tiên, hắn nhất định phải làm ra. Hơn nữa trời xanh đối với hắn cũng có chiếu cố, đem thương gia lớn như Đào gia vậy đưa cho hắn, khiến giấc mộng thành công của hắn tăng thêm sự trợ giúp hùng mạnh, như vậy, hắn có thể nào không làm hết sức.
Lúc này, Chu Tuần xuất hiện ở cửa, cung kính nói:
- Tư Mã, ngài tìm tại hạ sao?
Lưu Cảnh vừa quay đầu lại, cười nói:
- Đung vây a! Mời ngồi.
Chu Tuần đi vào gian phòng, cúi đầu thi lễ, lập tức ngồi xuống, Lưu Cảnh cười hỏi:
- Lần này kiểm kê đất đai tài sản của Châu gia, được bao nhiêu?
Sau khi chiến tranh kết thúc, Châu gia là người đầu tiên bị xét xử, nhưng xem xét vào lúc cuối cùng Châu gia nguyện ý hiệp trợ quân Giang Hạ, Lưu Cảnh liền tha cho Châu gia tội chết, đem gia tộc bọn họ trục xuất đi Sài Tang, tịch thu nhà đất, Chu Tuần lấy ra một quyển sổ ghi chép, đưa cho Lưu Cảnh.
- Châu gia rất giảo hoạt, trước đó liền đem tiền vật dời đi Võ Xương, cho nên ở phương diện tài vật thu hoạch không lớn, trong trang viên bọn họ thanh tra ra hơn một vạn thạch lương thực, đây là thu hoạch lớn nhất.
- Ruộng đất thì sao?
Lưu Cảnh giấu diếm thanh sắc hỏi, đây mới là việc hắn quan tâm nhất.
- Thượng điền có sáu mươi ba khoảnh, sáu nghìn ba trăm mẫu, chủ yếu tập trung ở phía nam Sài Tang tầm mặt trời hai bờ sông.
Mới sáu nghìn ba trăm mẫu, quá ít, Lưu Cảnh trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Vậy ruộng công có bao nhiêu?
- Hồi bẩm Tư Mã, ruộng công ước chừng cũng có bốn nghìn mẫu.
Cộng lại mới một vạn mẫu đất, vẫn là không đủ bố trí, Lưu Cảnh sở dĩ có nhu cầu cấp bách ruộng đất, là vì sắp có hai nghìn hộ dân đem từ vùng Vũ Xương và Hạ Khẩu dời đến, những hộ này đều là gia quyến của tù binh, tù binh đương nhiên sẽ trở thành binh sỹ của Lưu Cảnh, như vậy gia quyến của bọn họ cũng cần bố trí.
Dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất mỗi hộ mười mẫu, ít nhất cần hai vạn mẫu đất, bây giờ chỉ còn có một vạn mẫu đất trống, Lưu Cảnh không kìm nổi nhìn thoáng qua Chu Tuần, Chu gia là địa chủ lớn nhất Sài Tang, có mấy trăm khoảnh thượng điền, trâu cày càng vô số kể, bọn họ có thể hay không xuất ra một phần ruộng đất.
Chu Tuần cười đến hơi xấu hổ, y hiểu được ý tứ trong ánh mắt Lưu Cảnh, kỳ thật Chu gia cũng là toàn lực ủng hộ Lưu Cảnh, ở trong lần chiến dịch Giang Đông trước, sở dĩ có thể động viên số dân phu lớn, chủ yếu chính là Chu gia nảy sinh tác dụng.
Chu gia có thể xuất ra lương thực và người, nhưng bảo Chu gia xuất ra ruộng đất, việc này còn có chút khó làm rồi, ruộng đất là căn bản của Chu gia, đã không có ruộng đất căn bản, Chu gia sẽ suy vong.
Nhưng Chu Tuần cũng biết, Chu gia nếu keo kiệt như vậy, chỉ sợ cửa ải này của Lưu Cảnh cũng khó qua, y ngẫm nghĩ một chút thuận miệng nói:
- Tư Mã, tại hạ trở về cùng phụ thân thương lượng một chút! Xem Chu gia có thể tận thêm chút sức hay không.
Lưu Cảnh ánh mắt cười híp mắt lên, hắn chính là cần những lời này của Chu Tuần.
- Ta cũng sẽ không bạc đãi Chu gia, ta có thể cho các người một lời hứa, Chu gia lấy ra bao nhiêu thượng điền, ta lấy ruộng đất ở huyện Hạ Trĩ bồi thường cho Chu gia gấp hai lần, bình nguyên vùng núi mặc cho Chu gia chọn lựa.
Chu Tuần đứng dậy thi lễ.
- Tư Mã xin yên tâm, sáng mai, tại hạ sẽ trả lời.
....
Phụ thân Chu Tuần tên là Chu Lương, chính là giả chủ của Chu gia, vào ban đêm, Chu Tuần liền cùng phụ thân thương nghị đề xuất bố trí của Lưu Cảnh.
Chu Lương chừng năm mươi tuổi, bộ dạng thấp lùn béo, tai to mặt lớn, nở nụ cười hiền lành, nhưng y vẫn là một người cực kỳ giảo hoạt khôn khéo, từ sau khi lão chưởng quản Chu gia, hai mươi năm, số lượng ruộng đất và trâu cày của Chu gialiền tăng lên gấp đôi.
Chu Lương chắp tay sau lưng chậm rãi rảo bước, trong miệng lẩm bẩm:
- Dùng Sài Tang thay cho Hạ Trĩ, lại là dùng đất đã khai hoang đổi đất chưa khai hoang, ngay cả là bồi thường gấp hai lần, giá cả trên mặt đất vẫn là mua bán chịu thiệt, phải biết rằng một mẫu đất Sài Tang có thể mua ba mẫu đất Hạ Trĩ, tuy nhiên, vì được một đại ân tình của Lưu Cảnh, cũng không tính là chịu thiệt, nhưng có một chuyện, nhất định phải khiến Lưu Cảnh biết rằng, Chu gia chúng ta bị thiệt hại nặng.
Chu Tuần thấy phụ thân cực kỳ khôn khéo, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
- Phụ thân, chỉ cần chúng ta toàn lực ủng hộ y, tương lai y nhất định sẽ không bạc đãi Chu gia, không cần tính toán chi li như vậy.
- Vậy được rồi! Y cần bao nhiêu đất đai?
- Ít nhất một trăm khoảnh.
Da thịt trên mặt Chu Lương kịch liệt run lên một chút, đây là ba thành ruộng tốt của Chu gia bọn họ a! Bao nhiêu năm tâm huyết đều uổng phí, tuy nhiên Chu Lương cũng là một người thật tinh mắt, nếu Đào gia đều đồng ý góp vốn trên người Lưu Cảnh, Chu gia vì sao không thể.
Lão trầm tư thật lâu sau, nói:
- Ngươi có thể trả lời Lưu Cảnh, một trăm khoảnh ruộng tốt này là Chu gia toàn lực ủng hộ hắn, không cần đất huyện Hạ Trĩ đổi.
......
Chú thích của t/g: Bởi vì sức sản xuất triều Hán thấp, một gia đình ít nhất cần trăm mẫu đất mới có thể sống tạm, cho nên tấu chương nói phân mười mẫu thượng điền kỳ thật hoàn toàn không đủ, còn cần tự mình mở rộng đất, mặt khác, phương pháp tinh luyện kim loại ở triều Hán là Trương Khiên từ Tây Vực mang về, lúc ấy Đông Hán đã chọn dùng số lượng than đá lớn làm nhiên liệu luyện thiết.
Đồng thời Hoàng Tổ hứa hẹn, về sau sẽ không làm khó thương thuyền của Đào gia nữa, đoàn thyền Đào gia thuận lợi đi qua Giang Hạ như trước, đây không thể nghi ngờ là đã giải quyết xong vấn đề ác liệt nhất của Đào gia, khiến trên dưới Đào gia vô cùng vui mừng.
Thậm chí làm hơn bốn trăm đều thuyền hàng trở về Sài Tang, hơn hai trăm con cháu Đào gia được sự dẫn dắt của gia chủ Đào Thắng, cùng đi ra bờ sông hiến tế Giang Thần, nghênh đón thương thuyền trở về, dùng một loại nghi thức thành tín nhất đến tưởng niệm sự khởi đầu mới của Đào gia.
Đương nhiên, trong lòng Đào Thắng hiểu rõ hơn ai khác, nên cũng không phải cảm tạ Giang Thần, mà là Lưu Cảnh, hắn không chỉ có bảo đảm vị trí gia chủ của mình, hơn nữa giúp Đào gia giải quyết xong vấn đề nan giải nhất.
Từ bờ sông trở về, Đào Thắng lập tức đi vòng qua quân nha Tư Mã, ông phải ra mặt biểu đạt lòng biết ơn của Đào gia với Lưu Cảnh.
Một tên binh sỹ dẫn Đào Thắng vào quan phòng của Lưu Cảnh, quan phòng của Lưu Cảnh là một gian ở hướng nam, rộng mở mà sáng sủa, tuy thời tiết oi bức, nhưng trong viện có rừng cây, gió lạnh thổi hiu hiu, cũng không cảm thấy nóng, Lưu Cảnh đang đứng trước một tấm bản đồ Giang Hạ, dùng bút cẩn thận vẽ ra phạm vi của huyện Hạ Trĩ, nhìn ra được hắn với khối địa bàn mới này có chút vừa lòng.
Đào Thắng bước nhanh đi vào gian phòng, thi lễ thật sâu.
- Tham kiến công tử!
Lưu Cảnh để bút xuống, cười tủm tỉm hỏi:
- Gia chủ đến bờ sông có nhận được thuyền chưa?
- Nhận được, người, hàng hóa và thuyền đều không có tổn thất, đại ân của Cảnh công tử, Đào gia vô cùng cảm kích!
Nói xong, Đào Thắng lại quỳ xuống, dập đầu lạy Lưu Cảnh ba cái, Lưu Cảnh hoảng sợ, đây chính là nhạc phụ tương lai của y, sao có thể dập đầu với mình, hắn cuống quít nâng Đào Thắng dậy.
- Gia chủ không cần đi đại lễ này, ta cùng với Đào gia là quan hệ mật thiết, có thể nào không tận lực trợ giúp Đào gia.
Trong lòng Đào Thắng cảm động, y nhớ tới lời nữ nhi đã nói, Lưu Cảnh có năng lực, cũng sẽ toàn lực trợ giúp Đào gia, hiện tại xem ra, kiến thức của mình so với nữ nhi vẫn kém, khiến trong lòng Đào Thắng cảm thấy hổ thẹn.
Phụ thân bảo mình toàn lực trợ giúp Lưu Cảnh là chính xác, đúng là Lưu Cảnh ỷ lại vào tiền lương Đào gia, hắn mới có thể nói ra quan hệ mật thiết, mới có thể ở lúc mấu chốt trợ giúp Đào gia thoát khỏi khốn khó.
Trong lòng Đào Thắng vừa hổ thẹn vừa cảm thán, lại thở dài nói:
- Đào gia chúng ta nhất trí quyết định, đem toàn lực ủng hộ Cảnh công tử, cho dù dốc hết gia tài cũng sẽ không tiếc, tiền lương Đào gia chủ yếu ở Giang Đông, Đào gia ở ven bờ Trường Giang có vài chục kho hàng, chúng ta đem vật tư tiền lương này chở về Sài Tang.
Đào Thắng trở nên khẳng khái rộng lượng như thế không hoàn toàn là xuất phát từ cảm kích, từ lần này đối phó Hoàng Tổ, Đào Thắng liền phát hiện, Hoàng Tổ không phải là đối thủ của Lưu Cảnh, Lưu Cảnh sớm hay muộn sẽ chiếm lĩnh Giang Hạ.
Hơn nữa tài năng của hắn cũng vượt xa Lưu Kỳ, Lưu Tông, tương lai Kinh Châu có biến, vô cùng có khả năng là Lưu Cảnh trở thành kẻ đứng đầu Kinh Châu, đương nhiên đây chỉ là một loại khả năng, nhưng nếu có tiền lương do Đào gia toàn lực ủng hộ, chưa chắc không thể thực hiện.
Với Đào gia mà nói, đây là cơ hội tìm kiếm chỗ dựa vững chắc, ủng hộ càng sớm, tương lai Đào gia thu lợi càng nhiều, Đào gia là thương nhân, hơn nữa là thương nhân thành công nhất, ánh mắt đương nhiên không giống người bình thường, gia tộc nhất trí quyết định, đem tương lai Đào gia đặt ở trên người của Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh cười cười, Đào gia tỏ thái độ ở trong dự liệu của hắn, trên thực tế, cho dù Đào gia không biểu lộ thái độ, lợi ích của bọn họ đã buộc chặt ở cùng một chỗ.
Hắn mời Đào Thắng ngồi xuống, thành khẩn nói với y:
- Ta cũng vô cùng cảm tạ sự ủng hộ của Đào gia, tương lai, ta cũng sẽ thành lập một đội thuỷ quân hùng mạnh, có thể bảo vệ ích lợi buôn bán của Đào gia, Đào gia cũng không cần sống len lỏi giữa Giang Đô và Kinh Châu nữa.
Đào Thắng thở dài một tiếng.
- Ngày này Đào gia cũng hy vọng đã lâu.
Nếu như nói thái độ của Đào Thắng đối với Lưu Cảnh, trước là vì nữ nhi Đào Trạm, khiến trong lòng của y ít nhiều hơi khúc mắc, nhưng lúc này trong lòng của y một chút ngăn cách cũng không còn sót lại chút gì.
Hai người tươi cười lời nói trở nên thẳng thắn, Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Sẽ không biết lời thề của Hoàng Tổ có thể duy trì bao lâu, chúng ta vẫn phải để ý.
- Việc này cũng không cần phải lo lắng.
Đào Thắng cười cười.
- Hoàng Tổ người này mặc dù đối với người ngoài phẩm chất bỉ ổi, nhưng lão có một ưu điểm, đó chính là ở trong quận Giang Hạ, bình thường lão rất giữ lời hứa, đây cũng là lão rất chú trọng thanh danh ở quận Giang Hạ, nếu lão đáp ứng không chặn thuyền Đào gia lại, vậy bình thường lão cũng sẽ không nuốt lời.
- Như vậy không còn gì tốt hơn.
Lúc này, Lưu Cảnh lại nghĩ tới một chuyện, liền hỏi:
- Đào gia có cách nào làm được tinh thiết thượng hạng không? Tựa như chất liệu của thanh Phương Thiên Họa Kích kia.
Đào Thắng nhíu mày nói:
- Nếu như là thiết bình thường, Đào gia có thể rất dễ dàng làm được, không nói dối gạt công tử, Đào gia ở huyện Đan Dương cũng có hai cái quặng sắt, chiêu mộ mấy nghìn công nhân khai thác mỏ luyện thiết, chỉ có điều luyện ra thiết nhất định phải bán cho quan phủ Giang Đông, không cho vận chuyển ra ngoài, đương nhiên, Đào gia cũng có biện pháp vận chuyển ra, mấu chốt là công tử là muốn tinh thiết thượng hạng, một ít còn có thể làm được, số lượng lớn có chút khó khăn....
Mới nói việc này, Đào Thắng lại nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Không biết công tử có vội hay không?
Lưu Cảnh suy nghĩ một chút nói:
- Cũng là không vội, trong vòng một năm đều có thể.
- Vậy thì không có vấn đề rồi.
Đào Thắng hưng phấn mà giải thích:
- Luyện chế tinh thiết mấu chốt không phải kỹ thuật, mà là phải sử dụng thạch thán và thán phấn tốt nhất, thán phấn dễ dàng làm ra, nhưng thạch thán ở Giang Nam và Kinh Châu cũng không nhiều, Ba Thục cũng có, ta có thể từ Ba Thục mua số lượng lớn thạch thán, lại từ Đan Dương vận chuyển thép tinh quặng, lại đốt chế chút thán phấn, chúng ta luyện ngay tại Sài Tang, công tử muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thạch thán là than đá, than đá nhiệt độ cao, có thể luyện ra sắt thép chất lượng tốt, trong lòng Lưu Cảnh cũng có chút hưng phấn, hắn bước nhanh đi đến trước một bức địa đồ trên tường, rất nhanh tìm được huyện Đan Dương, hắn lúc này mới bừng tỉnh ngộ, hoá ra huyện Đan Dương chính là núi Mã An đời sau.
- Chuyện này nên sớm không nên chậm trễ, mau chóng thực thi.
- Công tử yên tâm, ngày mốt để đoàn thuyền đi Ba Thục, một lần là chở về mấy vạn cân thạch than.
- Còn có thợ thủ công luyện thiết!
Lưu Cảnh lại nhắc nhở y nói:
- Người tạo ra Phương Thiên Họa Kích mặc dù đã tạ thế, không biết hậu nhân của y có được chân truyền không, nếu như có thể tìm được bọn họ.....
- Việc này cũng không cần!
Đào Thắng cười khoát tay.
- Thợ thủ công rèn đúc tốt một chút ở Trung Nguyên đều bị Tào Tháo thu nạp đi Hứa Xương rồi, tuy nhiên, thợ thủ công xuất hiện ở nước Việt, ở quận Ngô và quận Hội Kê bên kia, ta có thể tìm tới thợ rèn ưu tú nhất, tuyệt không thua gì vị thợ thủ công tạo ra Phương Thiên Họa Kích kia.
.....
Đào Thắng cáo từ, Lưu Cảnh chắp tay sau lưng trong phòng chậm rãi đi tới đi lui, hắn tận mắt thấy qua kỵ binh quân Tào linh hoạt, sắc bén hung mãnh, binh Giang Nam còn lâu mới có thể thể địch nổi, tuy rằng binh Giang Nam có thể lợi dụng ưu thế thuỷ quân tự bảo vệ mình, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, mấu chốt là phải có quân chủng ưu thế của mình.
Giống Hổ Báo thiết kỵ, Tiên Đăng tử sỹ, Bạch Mã Nghĩa Tòng, quân chủng này đều có ưu thế, trên chiến trường có thể lấy một chọi mười, Lưu Cảnh hắn cũng cần có một đội quân chủng đặc thù như vậy, trở lá bài tẩy của hắn, tương lai có thể chống lại quân Tào.
Mặc dù đây chỉ là một ý tưởng ban đầu, nhưng trong lòng Lưu Cảnh đã vô cùng nóng nảy, hắn lập tức muốn cho người thực hiện, mặc dù điều này cần thời gian để tôi luyện chỉnh hợp, nhưng bước mấu chốt đầu tiên, hắn nhất định phải làm ra. Hơn nữa trời xanh đối với hắn cũng có chiếu cố, đem thương gia lớn như Đào gia vậy đưa cho hắn, khiến giấc mộng thành công của hắn tăng thêm sự trợ giúp hùng mạnh, như vậy, hắn có thể nào không làm hết sức.
Lúc này, Chu Tuần xuất hiện ở cửa, cung kính nói:
- Tư Mã, ngài tìm tại hạ sao?
Lưu Cảnh vừa quay đầu lại, cười nói:
- Đung vây a! Mời ngồi.
Chu Tuần đi vào gian phòng, cúi đầu thi lễ, lập tức ngồi xuống, Lưu Cảnh cười hỏi:
- Lần này kiểm kê đất đai tài sản của Châu gia, được bao nhiêu?
Sau khi chiến tranh kết thúc, Châu gia là người đầu tiên bị xét xử, nhưng xem xét vào lúc cuối cùng Châu gia nguyện ý hiệp trợ quân Giang Hạ, Lưu Cảnh liền tha cho Châu gia tội chết, đem gia tộc bọn họ trục xuất đi Sài Tang, tịch thu nhà đất, Chu Tuần lấy ra một quyển sổ ghi chép, đưa cho Lưu Cảnh.
- Châu gia rất giảo hoạt, trước đó liền đem tiền vật dời đi Võ Xương, cho nên ở phương diện tài vật thu hoạch không lớn, trong trang viên bọn họ thanh tra ra hơn một vạn thạch lương thực, đây là thu hoạch lớn nhất.
- Ruộng đất thì sao?
Lưu Cảnh giấu diếm thanh sắc hỏi, đây mới là việc hắn quan tâm nhất.
- Thượng điền có sáu mươi ba khoảnh, sáu nghìn ba trăm mẫu, chủ yếu tập trung ở phía nam Sài Tang tầm mặt trời hai bờ sông.
Mới sáu nghìn ba trăm mẫu, quá ít, Lưu Cảnh trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Vậy ruộng công có bao nhiêu?
- Hồi bẩm Tư Mã, ruộng công ước chừng cũng có bốn nghìn mẫu.
Cộng lại mới một vạn mẫu đất, vẫn là không đủ bố trí, Lưu Cảnh sở dĩ có nhu cầu cấp bách ruộng đất, là vì sắp có hai nghìn hộ dân đem từ vùng Vũ Xương và Hạ Khẩu dời đến, những hộ này đều là gia quyến của tù binh, tù binh đương nhiên sẽ trở thành binh sỹ của Lưu Cảnh, như vậy gia quyến của bọn họ cũng cần bố trí.
Dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất mỗi hộ mười mẫu, ít nhất cần hai vạn mẫu đất, bây giờ chỉ còn có một vạn mẫu đất trống, Lưu Cảnh không kìm nổi nhìn thoáng qua Chu Tuần, Chu gia là địa chủ lớn nhất Sài Tang, có mấy trăm khoảnh thượng điền, trâu cày càng vô số kể, bọn họ có thể hay không xuất ra một phần ruộng đất.
Chu Tuần cười đến hơi xấu hổ, y hiểu được ý tứ trong ánh mắt Lưu Cảnh, kỳ thật Chu gia cũng là toàn lực ủng hộ Lưu Cảnh, ở trong lần chiến dịch Giang Đông trước, sở dĩ có thể động viên số dân phu lớn, chủ yếu chính là Chu gia nảy sinh tác dụng.
Chu gia có thể xuất ra lương thực và người, nhưng bảo Chu gia xuất ra ruộng đất, việc này còn có chút khó làm rồi, ruộng đất là căn bản của Chu gia, đã không có ruộng đất căn bản, Chu gia sẽ suy vong.
Nhưng Chu Tuần cũng biết, Chu gia nếu keo kiệt như vậy, chỉ sợ cửa ải này của Lưu Cảnh cũng khó qua, y ngẫm nghĩ một chút thuận miệng nói:
- Tư Mã, tại hạ trở về cùng phụ thân thương lượng một chút! Xem Chu gia có thể tận thêm chút sức hay không.
Lưu Cảnh ánh mắt cười híp mắt lên, hắn chính là cần những lời này của Chu Tuần.
- Ta cũng sẽ không bạc đãi Chu gia, ta có thể cho các người một lời hứa, Chu gia lấy ra bao nhiêu thượng điền, ta lấy ruộng đất ở huyện Hạ Trĩ bồi thường cho Chu gia gấp hai lần, bình nguyên vùng núi mặc cho Chu gia chọn lựa.
Chu Tuần đứng dậy thi lễ.
- Tư Mã xin yên tâm, sáng mai, tại hạ sẽ trả lời.
....
Phụ thân Chu Tuần tên là Chu Lương, chính là giả chủ của Chu gia, vào ban đêm, Chu Tuần liền cùng phụ thân thương nghị đề xuất bố trí của Lưu Cảnh.
Chu Lương chừng năm mươi tuổi, bộ dạng thấp lùn béo, tai to mặt lớn, nở nụ cười hiền lành, nhưng y vẫn là một người cực kỳ giảo hoạt khôn khéo, từ sau khi lão chưởng quản Chu gia, hai mươi năm, số lượng ruộng đất và trâu cày của Chu gialiền tăng lên gấp đôi.
Chu Lương chắp tay sau lưng chậm rãi rảo bước, trong miệng lẩm bẩm:
- Dùng Sài Tang thay cho Hạ Trĩ, lại là dùng đất đã khai hoang đổi đất chưa khai hoang, ngay cả là bồi thường gấp hai lần, giá cả trên mặt đất vẫn là mua bán chịu thiệt, phải biết rằng một mẫu đất Sài Tang có thể mua ba mẫu đất Hạ Trĩ, tuy nhiên, vì được một đại ân tình của Lưu Cảnh, cũng không tính là chịu thiệt, nhưng có một chuyện, nhất định phải khiến Lưu Cảnh biết rằng, Chu gia chúng ta bị thiệt hại nặng.
Chu Tuần thấy phụ thân cực kỳ khôn khéo, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
- Phụ thân, chỉ cần chúng ta toàn lực ủng hộ y, tương lai y nhất định sẽ không bạc đãi Chu gia, không cần tính toán chi li như vậy.
- Vậy được rồi! Y cần bao nhiêu đất đai?
- Ít nhất một trăm khoảnh.
Da thịt trên mặt Chu Lương kịch liệt run lên một chút, đây là ba thành ruộng tốt của Chu gia bọn họ a! Bao nhiêu năm tâm huyết đều uổng phí, tuy nhiên Chu Lương cũng là một người thật tinh mắt, nếu Đào gia đều đồng ý góp vốn trên người Lưu Cảnh, Chu gia vì sao không thể.
Lão trầm tư thật lâu sau, nói:
- Ngươi có thể trả lời Lưu Cảnh, một trăm khoảnh ruộng tốt này là Chu gia toàn lực ủng hộ hắn, không cần đất huyện Hạ Trĩ đổi.
......
Chú thích của t/g: Bởi vì sức sản xuất triều Hán thấp, một gia đình ít nhất cần trăm mẫu đất mới có thể sống tạm, cho nên tấu chương nói phân mười mẫu thượng điền kỳ thật hoàn toàn không đủ, còn cần tự mình mở rộng đất, mặt khác, phương pháp tinh luyện kim loại ở triều Hán là Trương Khiên từ Tây Vực mang về, lúc ấy Đông Hán đã chọn dùng số lượng than đá lớn làm nhiên liệu luyện thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.