Chương 481: Tộc huynh Lưu Liễn.
Cao Nguyệt
26/12/2017
Đêm đã dần khuya, đèn trong đại trướng Lưu Cảnh vẫn sáng như cũ, hơn
trăm thân vệ ở xung quanh lều lớn tuần tra, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn
chăm chú động tĩnh chung quanh.
Trong đại trướng, Lưu Cảnh khoanh tay đứng trước sa bàn suy ngẫm thật lâu, hắn cũng không đem một huyện Tây Sơn nho nhỏ để vào mắt, hắn đang suy nghĩ chiến lược toàn bộ Ba Thục, cướp lấy Ba Thục là mục tiêu của hắn, nhưng bước đầu tiên phải đuổi hoàn toàn thế lực của Lưu Bị ra Ba Thục.
Trên thực tế thế lực của Lưu Bị ở trong mắt Lưu Cảnh cũng không đáng giá, mặc kệ Gia Cát Lượng có nhiều trí tuệ hơn nữa, nhưng ở trước thực lực hùng mạnh, nhiều trí tuệ cũng vô dụng, Lưu Cảnh lo lắng chính là bản địa Ba Thục, tương lai hắn cướp được Ba Thục, không thể tránh được tiếp xúc cùng với người bản địa Ba Thục.
Nhưng người bản địa Ba Thục đối lập với sĩ tộc Đông Châu, lại khiến cho hắn muốn tranh thủ sự ủng hộ dân bản địa Ba Thục trở nên vô cùng gian nan, đây cũng không phải vấn đề có thể dựa vào nắm đấu để giải quyết, bao gồm phần lớn nhân vật có quyền ở bên trong Ba Thục như đám người Trương Tùng, Trương Nhậm, Ngô Ý, Vương Luy, Hoàng Quyền đối với hắn tràn đầy căm thù.
Tuy rằng Trương Tùng đã chết, đả kích rất lớn đến việc bên trong Ba Thục cấu kết với Lưu Bị, nhưng về phương diện khác cũng thúc đẩy sự đoàn kết của người bản địa Ba Thục, đây là một lưỡi gươm hai mặt, một mặt có lợi một mặt dần dần bị tiêu hao, Lưu Cảnh nhất định phải bắt đầu đối mặt với bất lợi.
Ngay khi Lưu Cảnh trầm tư, một gã thân vệ chạy gấp tới trướng trước cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, bên ngoài có một đám quan quân, tự xưng là quân coi giữ huyện Tây Lăng, cũng trói Lưu Liễn, bọn họ nguyện ý đầu hàng.
Lưu Cảnh ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng, hắn không khỏi mỉm cười, tưởng rằng Lưu Liễn sẽ chủ động cầu hàng, lại không nghĩ rằng một đám thuộc hạ của y không nén được tức giận lại ra tay trước. Lưu Cảnh bước nhanh ra ngoài, cười với đám thân vệ:
- Đi xem một chút!
... .
Ngoài đại doanh, hơn một ngàn cây đuốc chiếu sáng một mảnh đất trống như ban ngày, đại tướng trực đêm nay chính là Hoàng Trung, lão suất lĩnh hơn ngàn tên lính, vây quanh một quân coi giữ huyện Tây Lăng, Lưu Liễn bị trói gô ném xuống đất, miệng bị nhét vải bố, đã không còn phẫn nộ vì bị trói, mà trở nên ủ rũ, giống hệt một con gà trống đợi làm thịt.
Nha tướng họ Ngô đang nói gì đó với Hoàng Trung, lúc này, có binh lính hô:
- Châu Mục đến rồi!
Bọn lính đều mở ra một đường, mười mấy tên thân binh của Lưu Cảnh bước nhanh đi lên trước, Hoàng Trung ôm quyền nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, là quân coi giữ huyện Tây Lăng cầu hàng.
Lưu Cảnh nhìn thoáng qua Lưu Liễn nằm trên mặt đất, đương nhiên hắn biết Lưu Liễn, phụ thân của y là Lưu Bạt có địa vị khá cao trong gia tộc, từng tham gia hiến tế cùng nhau, Lưu Liễn hắn cũng từng gặp qua vài lần, có quan hệ vô cùng tốt với Lưu Kỳ, đối với mình khá lãnh đạm, cũng không nói nhiều.
Lưu Cảnh tạm thời không để ý Lưu Liễn, trên mặt tươi cười chuyển hướng hơn mười tướng lĩnh đầu hàng, hơn mười người tướng lĩnh đều tiến lên quỳ xuống, Nha tướng cầm đầu ôm quyền nói:
- Ty chức là Ngô Tranh Nha tướng Võ Lăng, chúng ta đều là người Võ Lăng, ban đầu là thuộc cấp của tướng quân Triệu Vân, chúngât không muốn vì Lưu Bị bán mạng, nguyện đầu nhập đi theo Châu Mục.
Lưu Cảnh ha hả cười nói:
- Hoá ra các ngươi đều là thuộc cấp của Triệu tướng quân!
- Vâng! Chúng ta đi theo y đã nhiều năm.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ sắp xếp để các ngươi đi theo Triệu tướng quân, tuy nhiên hiện tại giúp ta đoạt huyện Tỷ Quy.
Mọi người mừng rỡ, đều tỏ thái độ:
- Nguyện vì Châu Mục phục vụ quên mình!
Lưu Cảnh lập tức nói với Hoàng Trung:
- Lão tướng quân có thể dẫn bọn họ đi đón nhận huyện Tây Lăng, ổn thỏa một chút!
- Mạt tướng đã rõ!
Hoàng Trung lập sắp xếp binh lính đến huyện Tây Lăng tìm hiểu, lúc này vừa liếc nhìn Lưu Liễn, phân phó thân binh:
- Dẫn y đến lều của ta.
Trong đại trướng, Lưu Liễn đã được cởi bỏ dây trói, y cúi đầu đứng ở mép trướng, nhẹ nhàng hoạt động tay bị trói chặt, trong đại trướng trừ y và Lưu Cảnh ra không có người thứ ba, không khí có chút xấu hổ, sau một lúc lâu, Lưu Cảnh mới thản nhiên hỏi:
- Hiện tại phụ thân ngươi vẫn tốt chứ?
Dựa theo bối phận xưng hô từ nhỏ, Lưu Cảnh nên gọi phụ thân Lưu Liễn, tức Lưu Bạt là Trọng phụ, nhưng lúc này Lưu Cảnh cũng không muốn xưng hô như vậy, lúc trước hắn viết thư cho Lưu Bạt, hy vọng Lưu Bạt có thể mang tộc nhân đến Giang Hạ, nhưng Lưu Bạt lại mang theo mười mấy tên tộc nhân chạy tới Linh Lăng, chuyện này vẫn khiến Lưu Cảnh không hài lòng.
Lưu Liễn lạnh lùng nói:
- Đa tạ Lưu Thái Thú quan tâm, cha ta hiện tại tốt lắm.
Lưu Cảnh liếc qua Lưu Liễn, thật ra người này quá cứng rắn, không chịu thua chút nào. Hắn cười cười lại hỏi y:
- Ngươi kêu ta Lưu Thái Thú, có phải cảm thấy ta không nên đảm nhiệm Kinh Châu Mục hay không?
- Đúng!
Lưu Liễn không che dấu chút bất mãn nào,
- Gia tộc luôn lấy đích làm trưởng, tất cả tộc nhân chúng ta đều cho là để Kỳ công tử kế thừa chức vị Kinh Châu Mục.
- Không phải tất cả! Lục thúc, Thất thúc và Cửu thúc đều đi theo Lưu Tông, bọn họ cho là nên để Tông công tử kế thừa vị Kinh Châu Mục.
Trong nụ cười của Lưu Cảnh có một tia trào phúng.
Lưu Liễn không nói gì, sau một lúc lâu lại cứng cổ nói:
- Bất kể Kỳ công tử hay là Tông công tử, đều là con trai của gia chủ, bọn họ kế thừa nghiệp cha hoàn toàn chính đáng, dù thế nào cũng không tới phiên cháu trai đến kế thừa.
Lưu Cảnh lấy ra một bức huyết thư khá dài từ trong hộp ngọc, đưa cho Lưu Liễn,
- Đây là di thư Biệt Giá Kinh Châu viết trước khi chết, ở trên viết rất rõ ràng, trước khi bá phụ lâm chung quyết định đem chức vị Kinh Châu Mục truyền cho ta, chỉ có điều bị đám người Thái Mạo bóp méo, cũng giết Lưu Tiên diệt khẩu, cũng là phần huyết thư này, khiến lão tướng Kinh Châu Văn Sính, Hoàng Trung nguyện ý trung thành với ta, ta nghĩ lấy trí tuệ của ngươi, chắc có lẽ không cho rằng nó là giả tạo.
Lưu Liễn nhìn chằm chằm huyết thư, trong lòng của y rất khiếp sợ, chuyện này bọn họ không biết, đương nhiên, bọn họ cũng cho rằng Thái Mạo nâng đỡ Lưu Tông kế vị là giả, tuy nhiên bọn họ lại cho rằng trước khi Lưu Biểu lâm chung muốn truyền ngôi cho con cả Lưu Kỳ, nhưng Lưu Liễn không nghĩ ra được, không ngờ Lưu Biểu truyền ngôi cho Lưu Cảnh.
Trong lòng Lưu Liễn rất hỗn loạn, đương nhiên y biết chuyện này Lưu Cảnh sẽ không làm giả, đám người Văn Sính, Hoàng Trung không dễ lừa như vậy, chuyện này tất nhiên là thực, nhưng việc kia giải thích thế nào?
Y nghĩ tới Lưu Cảnh giả mạo thân phận, y bỗng nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn Lưu Cảnh, chỉ thấy trong ánh mắt thâm thúy của Lưu Cảnh thản nhiên lóe ra sát khí, trong lòng của y lập tức hoang mang, giống như gặp quỷ ban ngày, người trước mắt này không phải Lưu Cảnh chân chính, Lưu Cảnh chân chính đã chết rồi.
Trong lòng Lưu Liễn hoảng sợ vạn phần, nhưng lại lui về phía sau hai bước, hai chân nhũn ra từng đợt, cánh tay run rẩy, chỉ vào Lưu Cảnh hỏi:
- Đến tột cùng ngươi là ai?
Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, hắn biết vấn đề ra ở đâu, chính là thân phận của hắn, tất nhiên Lưu Bị đã nói với bọn họ mình là người giả mạo, để bọn họ sinh lòng oán hận. Đám cố chấp này! Lưu Cảnh thầm mắng một tiếng.
- Ngươi nói là, ta Lưu Cảnh giả mạo?
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:
- Lúc trước Lưu Bị cũng nói như vậy với Tôn Quyền, Tôn Quyền không hề nghi ngờ, sau Lưu Bị cũng phái người âm thầm nói cho Tào Tháo, nghe nói còn lấy ra cái gọi là chứng cớ, ngươi có biết kết quả không?
Lưu Liễn không nói gì, Lưu Cảnh lạnh lùng nói:
- Tào Tháo lập tức tấu lên Hoàng đế, chính thức phong ta làm Kinh Châu Mục, Sở hầu, đồng thời đem ta xếp vào danh sách những người chủ tế trong Thái miếu, ngươi biết đây có ý gì không?
Lưu Liễn lau mồ hôi trên trán, y cũng không ngu xuẩn, y hiểu được ý của Lưu Cảnh, Tôn Quyền và Tào Tháo, thậm chí đương kim Hoàng đế đều chỉ thừa nhận thực lực, bỗng nhiên y nghĩ tới Lưu Kỳ, mặc dù là con trưởng, nhưng lại thế nào? Còn không phải trở thành con rối của Lưu Bị đó sao.
Trái lại, nếu không phải Lưu Cảnh thực lực cường đại, đánh bại Tào Tháo và Tôn Quyền, Kinh Châu sớm đã bị xâm lược rồi. Trong lòng Lưu Liễn có chút bị thuyết phục, y cúi đầu một lúc lâu sau không nói.
Lưu Cảnh lại liếc Lưu Liễn một cái, hắn cảm nhận được trong lòng Lưu Liễn có biến hóa, trên thực tế một gia tộc đối với hắn rất trọng yếu, cũng không phải hắn cần thân tình của gia tộc, mà là gia tộc tồn tại, với quyền lực và địa vị của hắn cực kỳ trọng yếu.
Ngữ khí của Lưu Cảnh trở nên ôn hòa:
- Liễn huynh, người sẽ thay đổi, bây giờ các ngươi không cần đối lập với ta, bởi vì ta tranh đoạt lợi ích thiết thân của Lưu Bị, khiến cho ý đồ lão cùng Lưu Kỳ hiệp lực chiếm Kinh Châu thất bại, lão mới tìm mọi cách chửi bới ta, Liễn huynh, ngươi phải tin tưởng một điểm, chỉ có tài năng của ta mới có thể giữ gìn ích lợi gia tộc, nếu tầm mắt mọi người đủ rộng theo lời mà nói..., ánh mắt của các ngươi nên xa một chút, không cần chỉ cực hạn Kinh Châu.
Cơ thể Lưu Liễn chấn động, y hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, ánh mắt của bọn họ hẳn là phóng tới thiên hạ, giống như bỗng mở một cánh cửa sổ trước mắt, Lưu Liễn nhìn cảnh sắc bên ngoài vô cùng tráng lệ, trong lòng của y hoàn toàn dao động rồi, một hồi lâu, y thấp giọng nói:
- Để ta suy nghĩ một chút nữa.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Ta thả ngươi về, ngươi và Nhị thúc thương lượng một chút, thậm chí có thể cùng tam thúc thảo luận, ta không ngại trước nói cho ngươi biết một câu nói thật, Lưu Bị đã được phong làm Giao Châu Mục, sắp tới đông xuân, Kinh Nam sắp trở về Kinh Châu.
Nói đến đây, Lưu Cảnh phân phó thân binh ở cửa trướng nói:
- Bảo Lý Thanh tới gặp ta.
Một lát, Lý Thanh bước nhanh đến, Lưu Cảnh phân phó y nói:
- Đi tìm một con thuyền, đem Lưu Quận Thừa và thân binh của y về bờ nam.
Lưu Liễn đi rồi, Lưu Cảnh một mình ở trong đại trướng chậm rãi dạo bước, hai năm qua hắn luôn suy xét vấn đề gia tộc, gia tộc đối với hắn quan trọng nếu không ở Kinh Châu, mà là khắp cả hoàng tộc, tuy rằng Tào Tháo không chỉ một lần nói qua phong hắn làm Tương Dương Vương, nhưng hắn tin tưởng cho dù Tào Tháo có lòng này, cũng không chắc đương kim Hoàng đế nguyện ý.
Lưu Hiệp chỉ hy vọng bản thân mình cứu y khỏi nước lửa, mà không hy vọng mình thay thế y, một khi có một ngày Lưu Cảnh thật sự muốn thay thế Lưu Hiệp, tất nhiên hắn sẽ bị dòng họ Lưu thị phản đối mãnh liệt, mà lúc này đây, tầm quan trọng của gia tộc hiện ra rồi.
Dòng họ Lưu thị có thể chỉ trích mình giả mạo hoàng tộc, nhưng bọn họ không thể chỉ trích gia tộc Lưu Biểu là giả mạo, kỳ thật cũng là một loại tranh đấu phe phái, rất nhiều chuyện chỉ cần thực lực, thực lực đương nhiên trọng yếu, nhưng đạo nghĩa cũng trọng yếu, tựa như hắn không thể không kiêng nể gì cướp lấy cơ nghiệp của Lưu Chương.
Lưu Cảnh đang suy nghĩ, lúc này thân vệ ở cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Tư Mã quân sư tới rồi!
Ngày hôm qua Lưu Cảnh phái người đi Giang Lăng, thông báo Tư Mã Ý đến huyện Tây Lăng hội hợp, tưởng rằng phải hai ngày sau mới có thể đến, không nghĩ tới hôm nay gã đã đến.
Lưu Cảnh ha hả cười nói:
- Mời gã vào!
Một lát, Tư Mã Ý bước nhanh đến, gã chắp tay cười nói nói:
- Thần có một lễ vật muốn tặng cho Châu Mục!
Trong đại trướng, Lưu Cảnh khoanh tay đứng trước sa bàn suy ngẫm thật lâu, hắn cũng không đem một huyện Tây Sơn nho nhỏ để vào mắt, hắn đang suy nghĩ chiến lược toàn bộ Ba Thục, cướp lấy Ba Thục là mục tiêu của hắn, nhưng bước đầu tiên phải đuổi hoàn toàn thế lực của Lưu Bị ra Ba Thục.
Trên thực tế thế lực của Lưu Bị ở trong mắt Lưu Cảnh cũng không đáng giá, mặc kệ Gia Cát Lượng có nhiều trí tuệ hơn nữa, nhưng ở trước thực lực hùng mạnh, nhiều trí tuệ cũng vô dụng, Lưu Cảnh lo lắng chính là bản địa Ba Thục, tương lai hắn cướp được Ba Thục, không thể tránh được tiếp xúc cùng với người bản địa Ba Thục.
Nhưng người bản địa Ba Thục đối lập với sĩ tộc Đông Châu, lại khiến cho hắn muốn tranh thủ sự ủng hộ dân bản địa Ba Thục trở nên vô cùng gian nan, đây cũng không phải vấn đề có thể dựa vào nắm đấu để giải quyết, bao gồm phần lớn nhân vật có quyền ở bên trong Ba Thục như đám người Trương Tùng, Trương Nhậm, Ngô Ý, Vương Luy, Hoàng Quyền đối với hắn tràn đầy căm thù.
Tuy rằng Trương Tùng đã chết, đả kích rất lớn đến việc bên trong Ba Thục cấu kết với Lưu Bị, nhưng về phương diện khác cũng thúc đẩy sự đoàn kết của người bản địa Ba Thục, đây là một lưỡi gươm hai mặt, một mặt có lợi một mặt dần dần bị tiêu hao, Lưu Cảnh nhất định phải bắt đầu đối mặt với bất lợi.
Ngay khi Lưu Cảnh trầm tư, một gã thân vệ chạy gấp tới trướng trước cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, bên ngoài có một đám quan quân, tự xưng là quân coi giữ huyện Tây Lăng, cũng trói Lưu Liễn, bọn họ nguyện ý đầu hàng.
Lưu Cảnh ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng, hắn không khỏi mỉm cười, tưởng rằng Lưu Liễn sẽ chủ động cầu hàng, lại không nghĩ rằng một đám thuộc hạ của y không nén được tức giận lại ra tay trước. Lưu Cảnh bước nhanh ra ngoài, cười với đám thân vệ:
- Đi xem một chút!
... .
Ngoài đại doanh, hơn một ngàn cây đuốc chiếu sáng một mảnh đất trống như ban ngày, đại tướng trực đêm nay chính là Hoàng Trung, lão suất lĩnh hơn ngàn tên lính, vây quanh một quân coi giữ huyện Tây Lăng, Lưu Liễn bị trói gô ném xuống đất, miệng bị nhét vải bố, đã không còn phẫn nộ vì bị trói, mà trở nên ủ rũ, giống hệt một con gà trống đợi làm thịt.
Nha tướng họ Ngô đang nói gì đó với Hoàng Trung, lúc này, có binh lính hô:
- Châu Mục đến rồi!
Bọn lính đều mở ra một đường, mười mấy tên thân binh của Lưu Cảnh bước nhanh đi lên trước, Hoàng Trung ôm quyền nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, là quân coi giữ huyện Tây Lăng cầu hàng.
Lưu Cảnh nhìn thoáng qua Lưu Liễn nằm trên mặt đất, đương nhiên hắn biết Lưu Liễn, phụ thân của y là Lưu Bạt có địa vị khá cao trong gia tộc, từng tham gia hiến tế cùng nhau, Lưu Liễn hắn cũng từng gặp qua vài lần, có quan hệ vô cùng tốt với Lưu Kỳ, đối với mình khá lãnh đạm, cũng không nói nhiều.
Lưu Cảnh tạm thời không để ý Lưu Liễn, trên mặt tươi cười chuyển hướng hơn mười tướng lĩnh đầu hàng, hơn mười người tướng lĩnh đều tiến lên quỳ xuống, Nha tướng cầm đầu ôm quyền nói:
- Ty chức là Ngô Tranh Nha tướng Võ Lăng, chúng ta đều là người Võ Lăng, ban đầu là thuộc cấp của tướng quân Triệu Vân, chúngât không muốn vì Lưu Bị bán mạng, nguyện đầu nhập đi theo Châu Mục.
Lưu Cảnh ha hả cười nói:
- Hoá ra các ngươi đều là thuộc cấp của Triệu tướng quân!
- Vâng! Chúng ta đi theo y đã nhiều năm.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ sắp xếp để các ngươi đi theo Triệu tướng quân, tuy nhiên hiện tại giúp ta đoạt huyện Tỷ Quy.
Mọi người mừng rỡ, đều tỏ thái độ:
- Nguyện vì Châu Mục phục vụ quên mình!
Lưu Cảnh lập tức nói với Hoàng Trung:
- Lão tướng quân có thể dẫn bọn họ đi đón nhận huyện Tây Lăng, ổn thỏa một chút!
- Mạt tướng đã rõ!
Hoàng Trung lập sắp xếp binh lính đến huyện Tây Lăng tìm hiểu, lúc này vừa liếc nhìn Lưu Liễn, phân phó thân binh:
- Dẫn y đến lều của ta.
Trong đại trướng, Lưu Liễn đã được cởi bỏ dây trói, y cúi đầu đứng ở mép trướng, nhẹ nhàng hoạt động tay bị trói chặt, trong đại trướng trừ y và Lưu Cảnh ra không có người thứ ba, không khí có chút xấu hổ, sau một lúc lâu, Lưu Cảnh mới thản nhiên hỏi:
- Hiện tại phụ thân ngươi vẫn tốt chứ?
Dựa theo bối phận xưng hô từ nhỏ, Lưu Cảnh nên gọi phụ thân Lưu Liễn, tức Lưu Bạt là Trọng phụ, nhưng lúc này Lưu Cảnh cũng không muốn xưng hô như vậy, lúc trước hắn viết thư cho Lưu Bạt, hy vọng Lưu Bạt có thể mang tộc nhân đến Giang Hạ, nhưng Lưu Bạt lại mang theo mười mấy tên tộc nhân chạy tới Linh Lăng, chuyện này vẫn khiến Lưu Cảnh không hài lòng.
Lưu Liễn lạnh lùng nói:
- Đa tạ Lưu Thái Thú quan tâm, cha ta hiện tại tốt lắm.
Lưu Cảnh liếc qua Lưu Liễn, thật ra người này quá cứng rắn, không chịu thua chút nào. Hắn cười cười lại hỏi y:
- Ngươi kêu ta Lưu Thái Thú, có phải cảm thấy ta không nên đảm nhiệm Kinh Châu Mục hay không?
- Đúng!
Lưu Liễn không che dấu chút bất mãn nào,
- Gia tộc luôn lấy đích làm trưởng, tất cả tộc nhân chúng ta đều cho là để Kỳ công tử kế thừa chức vị Kinh Châu Mục.
- Không phải tất cả! Lục thúc, Thất thúc và Cửu thúc đều đi theo Lưu Tông, bọn họ cho là nên để Tông công tử kế thừa vị Kinh Châu Mục.
Trong nụ cười của Lưu Cảnh có một tia trào phúng.
Lưu Liễn không nói gì, sau một lúc lâu lại cứng cổ nói:
- Bất kể Kỳ công tử hay là Tông công tử, đều là con trai của gia chủ, bọn họ kế thừa nghiệp cha hoàn toàn chính đáng, dù thế nào cũng không tới phiên cháu trai đến kế thừa.
Lưu Cảnh lấy ra một bức huyết thư khá dài từ trong hộp ngọc, đưa cho Lưu Liễn,
- Đây là di thư Biệt Giá Kinh Châu viết trước khi chết, ở trên viết rất rõ ràng, trước khi bá phụ lâm chung quyết định đem chức vị Kinh Châu Mục truyền cho ta, chỉ có điều bị đám người Thái Mạo bóp méo, cũng giết Lưu Tiên diệt khẩu, cũng là phần huyết thư này, khiến lão tướng Kinh Châu Văn Sính, Hoàng Trung nguyện ý trung thành với ta, ta nghĩ lấy trí tuệ của ngươi, chắc có lẽ không cho rằng nó là giả tạo.
Lưu Liễn nhìn chằm chằm huyết thư, trong lòng của y rất khiếp sợ, chuyện này bọn họ không biết, đương nhiên, bọn họ cũng cho rằng Thái Mạo nâng đỡ Lưu Tông kế vị là giả, tuy nhiên bọn họ lại cho rằng trước khi Lưu Biểu lâm chung muốn truyền ngôi cho con cả Lưu Kỳ, nhưng Lưu Liễn không nghĩ ra được, không ngờ Lưu Biểu truyền ngôi cho Lưu Cảnh.
Trong lòng Lưu Liễn rất hỗn loạn, đương nhiên y biết chuyện này Lưu Cảnh sẽ không làm giả, đám người Văn Sính, Hoàng Trung không dễ lừa như vậy, chuyện này tất nhiên là thực, nhưng việc kia giải thích thế nào?
Y nghĩ tới Lưu Cảnh giả mạo thân phận, y bỗng nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn Lưu Cảnh, chỉ thấy trong ánh mắt thâm thúy của Lưu Cảnh thản nhiên lóe ra sát khí, trong lòng của y lập tức hoang mang, giống như gặp quỷ ban ngày, người trước mắt này không phải Lưu Cảnh chân chính, Lưu Cảnh chân chính đã chết rồi.
Trong lòng Lưu Liễn hoảng sợ vạn phần, nhưng lại lui về phía sau hai bước, hai chân nhũn ra từng đợt, cánh tay run rẩy, chỉ vào Lưu Cảnh hỏi:
- Đến tột cùng ngươi là ai?
Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, hắn biết vấn đề ra ở đâu, chính là thân phận của hắn, tất nhiên Lưu Bị đã nói với bọn họ mình là người giả mạo, để bọn họ sinh lòng oán hận. Đám cố chấp này! Lưu Cảnh thầm mắng một tiếng.
- Ngươi nói là, ta Lưu Cảnh giả mạo?
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:
- Lúc trước Lưu Bị cũng nói như vậy với Tôn Quyền, Tôn Quyền không hề nghi ngờ, sau Lưu Bị cũng phái người âm thầm nói cho Tào Tháo, nghe nói còn lấy ra cái gọi là chứng cớ, ngươi có biết kết quả không?
Lưu Liễn không nói gì, Lưu Cảnh lạnh lùng nói:
- Tào Tháo lập tức tấu lên Hoàng đế, chính thức phong ta làm Kinh Châu Mục, Sở hầu, đồng thời đem ta xếp vào danh sách những người chủ tế trong Thái miếu, ngươi biết đây có ý gì không?
Lưu Liễn lau mồ hôi trên trán, y cũng không ngu xuẩn, y hiểu được ý của Lưu Cảnh, Tôn Quyền và Tào Tháo, thậm chí đương kim Hoàng đế đều chỉ thừa nhận thực lực, bỗng nhiên y nghĩ tới Lưu Kỳ, mặc dù là con trưởng, nhưng lại thế nào? Còn không phải trở thành con rối của Lưu Bị đó sao.
Trái lại, nếu không phải Lưu Cảnh thực lực cường đại, đánh bại Tào Tháo và Tôn Quyền, Kinh Châu sớm đã bị xâm lược rồi. Trong lòng Lưu Liễn có chút bị thuyết phục, y cúi đầu một lúc lâu sau không nói.
Lưu Cảnh lại liếc Lưu Liễn một cái, hắn cảm nhận được trong lòng Lưu Liễn có biến hóa, trên thực tế một gia tộc đối với hắn rất trọng yếu, cũng không phải hắn cần thân tình của gia tộc, mà là gia tộc tồn tại, với quyền lực và địa vị của hắn cực kỳ trọng yếu.
Ngữ khí của Lưu Cảnh trở nên ôn hòa:
- Liễn huynh, người sẽ thay đổi, bây giờ các ngươi không cần đối lập với ta, bởi vì ta tranh đoạt lợi ích thiết thân của Lưu Bị, khiến cho ý đồ lão cùng Lưu Kỳ hiệp lực chiếm Kinh Châu thất bại, lão mới tìm mọi cách chửi bới ta, Liễn huynh, ngươi phải tin tưởng một điểm, chỉ có tài năng của ta mới có thể giữ gìn ích lợi gia tộc, nếu tầm mắt mọi người đủ rộng theo lời mà nói..., ánh mắt của các ngươi nên xa một chút, không cần chỉ cực hạn Kinh Châu.
Cơ thể Lưu Liễn chấn động, y hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, ánh mắt của bọn họ hẳn là phóng tới thiên hạ, giống như bỗng mở một cánh cửa sổ trước mắt, Lưu Liễn nhìn cảnh sắc bên ngoài vô cùng tráng lệ, trong lòng của y hoàn toàn dao động rồi, một hồi lâu, y thấp giọng nói:
- Để ta suy nghĩ một chút nữa.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Ta thả ngươi về, ngươi và Nhị thúc thương lượng một chút, thậm chí có thể cùng tam thúc thảo luận, ta không ngại trước nói cho ngươi biết một câu nói thật, Lưu Bị đã được phong làm Giao Châu Mục, sắp tới đông xuân, Kinh Nam sắp trở về Kinh Châu.
Nói đến đây, Lưu Cảnh phân phó thân binh ở cửa trướng nói:
- Bảo Lý Thanh tới gặp ta.
Một lát, Lý Thanh bước nhanh đến, Lưu Cảnh phân phó y nói:
- Đi tìm một con thuyền, đem Lưu Quận Thừa và thân binh của y về bờ nam.
Lưu Liễn đi rồi, Lưu Cảnh một mình ở trong đại trướng chậm rãi dạo bước, hai năm qua hắn luôn suy xét vấn đề gia tộc, gia tộc đối với hắn quan trọng nếu không ở Kinh Châu, mà là khắp cả hoàng tộc, tuy rằng Tào Tháo không chỉ một lần nói qua phong hắn làm Tương Dương Vương, nhưng hắn tin tưởng cho dù Tào Tháo có lòng này, cũng không chắc đương kim Hoàng đế nguyện ý.
Lưu Hiệp chỉ hy vọng bản thân mình cứu y khỏi nước lửa, mà không hy vọng mình thay thế y, một khi có một ngày Lưu Cảnh thật sự muốn thay thế Lưu Hiệp, tất nhiên hắn sẽ bị dòng họ Lưu thị phản đối mãnh liệt, mà lúc này đây, tầm quan trọng của gia tộc hiện ra rồi.
Dòng họ Lưu thị có thể chỉ trích mình giả mạo hoàng tộc, nhưng bọn họ không thể chỉ trích gia tộc Lưu Biểu là giả mạo, kỳ thật cũng là một loại tranh đấu phe phái, rất nhiều chuyện chỉ cần thực lực, thực lực đương nhiên trọng yếu, nhưng đạo nghĩa cũng trọng yếu, tựa như hắn không thể không kiêng nể gì cướp lấy cơ nghiệp của Lưu Chương.
Lưu Cảnh đang suy nghĩ, lúc này thân vệ ở cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Tư Mã quân sư tới rồi!
Ngày hôm qua Lưu Cảnh phái người đi Giang Lăng, thông báo Tư Mã Ý đến huyện Tây Lăng hội hợp, tưởng rằng phải hai ngày sau mới có thể đến, không nghĩ tới hôm nay gã đã đến.
Lưu Cảnh ha hả cười nói:
- Mời gã vào!
Một lát, Tư Mã Ý bước nhanh đến, gã chắp tay cười nói nói:
- Thần có một lễ vật muốn tặng cho Châu Mục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.