Chương 589: Trách vấn quận nha
Cao Nguyệt
04/01/2018
Mặc dù chỉ là cải trang vi hành nhưng cuối cùng Lưu Cảnh vẫn quyết định gặp Thái thú Tô Phi một lát trước khi đi, ít nhất
là dặn dò công việc của Giang Hạ. Không phải hắn không quan tâm đến
Giang Hạ mà là hắn quan tâm đến tình hình Giang Hạ hiện nay theo cách
riêng của mình.
Nha chính quận Giang Hạ là châu nha trước đây, mặc dù còn lâu mới so được với châu nha của Kinh Châu, nhưng cũng lớn hơn rất nhiều so với các quận nha bình thường. Vì thế Thái thú Tô Phi cũng không dám chiếm giữ hoàn toàn mà chia một nửa làm quận nha, nửa kia bao gồm cả quan phòng của Lưu Cảnh trước đây đều đóng kín lại, để làm kỷ niệm.
Trước đại môn quận nha, Lưu Cảnh đang đứng chắp tay nhìn quan nha mà hắn đã từng hết sức quen thuộc này, hắn đã sống ở đây được gần năm năm, lưu lại quá nhiều ký ức. Lúc này, phía sau có tiếng bước chân, Thái thú Tô Phi, Quận thừa Y Tịch cùng một nhóm đại thần của quận Giang Hạ ào ào đi tới.
Tất cả mọi người đều có vẻ rất khẩn trương, không biết Châu Mục đến từ lúc nào, bọn họ thậm chí còn không hề chuẩn bị, càng lo lắng hơn là liệu có tên quan nào ức hiếp dân chúng bị Lưu Cảnh bắt gặp hay không, mọi người cùng tiến lên thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh liếc nhìn bọn họ, thấy tất cả mọi người đều cực kỳ căng thẳng liền mỉm cười nói:
- Thật xin lỗi vì không thông báo trước cho mọi người, khiến mọi người phải sợ hãi rồi!
Tô Phi gượng cười đáp:
- Là hạ nhân hành sự bất lực, Châu Mục đến mà lại không ai thông báo cho vi thần, khiến vi thần hổ thẹn!
Lưu Cảnh cười ha hả:
- Nếu để người Giang Hạ nhận ra ta thì đó mới là thất bại, các ngươi không nên tự trách mình, ta chỉ muốn trở về lại chốn cũ và tuần tra không chính thức mà thôi.
Tô Phi và Y Tịch liếc nhìn nhau, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Châu Mục nói thẳng đây không phải là cuộc tuần tra chính thức khiến áp lực của bọn họ giảm đi rất nhiều, Tô Phi vội vàng nói:
- Châu Mục, mời vào quan nha trò chuyện!
Lưu Cảnh vui vẻ bước vào quan nha, vừa quan sát nha môn vô cùng quen thuộc này. Thấy bức tường cao dài dằng dặc chia quận nha làm hai, hắn không khỏi thấy kỳ lạ liền hỏi:
- Nửa bên kia là để làm gì?
- Khởi bẩm Châu Mục, nửa bên kia bao gồm quan phòng và nghị chính đường trước đây của Châu Mục, giờ tạm thời để không, vi thần không dám cho dùng.
- Tại sao không dám cho dùng?
Lưu Cảnh cười hỏi.
Lúc này, Y Tịch ở bên cạnh tiếp lời:
- Chủ yếu là vì hiện giờ quận nha đã lớn nhất Kinh Châu, nếu dùng tiếp nửa kia thì rõ ràng quá đồ sộ, không ra thể thống gì. Các quận khác cũng sẽ dị nghị, suy xét đến cảm nhận của các quận huyện khác nên chỉ dùng một nửa.
Lý do này còn có vẻ chính đáng, Lưu Cảnh gật đầu nói tiếp:
- Ta đang nghĩ đến việc thành lập Thị Bạc Ti ở Giang Hạ để cai quản việc buôn bán thương mại ở Kinh Châu, nửa kia đã để trống thì hãy để cho Thị Bạc Ti làm nha môn đi!
Tô Phi lập tức kinh ngạc, hiện giờ chuyện buôn bán của Giang Hạ đang do quận nha quản lý, nếu như thành lập Thị Bạc Ti thì chẳng phải là tước đoạt quyền hạn của quận nha sao?
Nhưng y cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cùng theo Lưu Cảnh bước vào nội đường, mọi người đều ngồi xuống, có thị nữ dâng trà. Lưu Cảnh nói với mọi người:
- Năm ngoái thuế ruộng mà quận Giang Hạ nộp lên đứng thứ hai ở Kinh Châu, chỉ xếp sau Tương Dương. Mặc dù về lượng mà nói thì thu nhập thuế ruộng của quận Giang Hạ giống như năm trước đó, tuy nhiên quận Tương Dương lại tăng lên năm phần trăm so với năm trước đó, đây vẫn là lúc buổi đầu bình định. Về lý thì thương mại của Giang Hạ tăng trưởng rất nhiều so với năm trước đó, Giang Đông lại mở cửa hạn chế buôn bán nên ít nhất quận Giang Hạ cũng có tăng trưởng rất mạnh về thương thuế. Tuy nhiên trên thực tế thu nhập thương thuế vẫn giữ như năm trước, ta muốn biết ở đây có chỗ nào không ổn.
Lưu Cảnh nói sơ qua, nhưng thực tế là đang chất vấn đám quan viên, tại sao thu nhập thuế ruộng của Giang Hạ năm ngoái không tăng, đặc biệt là thương thuế. Họ vất vả đánh bại Giang Đông, ép Giang Đông mở cửa buôn bán mà cuối cùng lại không có thu hoạch gì, điều này chẳng phải cho thấy cuộc đàm phán Giang Đông của hắn đã thất bại rồi sao? Về điểm này, Lưu Cảnh vô cùng bất mãn.
Trong đại đường lặng ngắt như tờ, ai cũng nghe hiểu lời chất vấn của Châu Mục, người khác có thể im lặng nhưng Thái thú Tô Phi và Quận thừa Y Tịch lại không thể giả vờ không nghe thấy, Tô Phi vội vàng nói:
- Giang Đông mở cửa buôn bán đương nhiên thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển phồn thịnh của Vũ Xương và Sài Tang, điều này rõ như ban ngày, nếu chúng ta đẩy mạnh thu thuế, quả thực có thể thu về được món tiền thuế lớn, nhưng bọn thần xét thấy cần để nước nuôi cá, khích lệ thương mại phát triển, vì thế không trưng thu thuế mạnh mẽ mà vẫn giữ mức thuế của năm trước đó.
- Nếu như là để nước nuôi cá thì đương nhiên ta cũng sẽ không phản đối, nhưng tại sao không báo cáo lên trên? Tại sao không giải thích nguyên nhân thương thuế không tăng lên?
- Điều này
Tô Phi nhất thời không biết trả lời ra sao, im lặng một lát, cuối cùng y vẫn cứng đầu đáp:
- Thu thương thuế vẫn luôn là quyền hạn của các quận chứ không yêu cầu hồi báo lên trên, do đó đã không giải thích rõ ra. Nếu như Châu Mục yêu cầu, bọn thần có thể viết một công văn chi tiết.
Lưu Cảnh không nói gì, thật ra đây chính là lý do hắn muốn thành lập Thị Bạc Ti ở ba vùng Vũ Xương, Giang Lăng, Tương Dương, thu quyền trưng thu thuế buôn bán của địa phương về phủ tướng quân, Lưu Cảnh thản nhiên nói:
- Có thể viết báo cáo cho phủ tướng quân, chưa chắc là ta cần, Từ trưởng sử cũng nên biết rõ nguyên nhân.
Nói đến đây, hắn chuyển chủ đề, quay sang hỏi Y Tịch:
- Ta muốn hỏi Y Quận thừa, năm ngoái Giang Hạ được mùa lương thực, sản lượng lương thực của quân điền tăng lên ba phần trăm, nhưng tiền thuế của quan phủ lại tăng chưa đến nửa phần trăm, việc này khiến ta nghĩ mãi không hiểu nổi, nguyên nhân là do đâu?
Y Tịch lộ rõ vẻ khổ tâm, gã biết vấn đề này sẽ bị hỏi đến, lúc này gã lại không thể không trả lời.
- Hồi bẩm Châu Mục, năm ngoái quả thật được mùa thu hoạch nhưng do lượng lớn dân chạy nạn trở về Tương Dương và Nam Quận, tuy nhiên họ lại không chịu từ bỏ đất đai ở Giang Hạ, vấn đề này vẫn cứ kéo dài tới tháng chín năm ngoái mới giải quyết được, như vậy đã dẫn đến hàng vạn khoanh đất không thu hoạch được vụ thu, do đó xuất hiện tình trạng thiếu thuế.
- Rầm!
Lưu Cảnh đập thật mạnh xuống bàn, giận dữ quát:
- Tại sao chuyện lớn như vậy lại không bẩm báo lên trên?
Y Tịch sợ tới mức vội vàng quỳ xuống:
- Đây là do vi thần không làm tròn bổn phận, xin Châu Mục xử phạt!
Lưu Cảnh hừ một tiếng thật mạnh:
- Đây không phải là ngươi không làm tròn bổn phận, mà là các ngươi dối trên lừa dưới!
Những lời này của Lưu Cảnh khá nặng nề, khiến cho tất cả quan viên trong đại đường đều sợ hãi quỳ xuống, Tô Phi càng toát mồ hôi hơn, y là Thái thú, y biết vấn đề lần này nghiêm trọng rồi. Tội danh "dối trên lừa dưới" một khi bị úp xuống thì cái mũ quan của y cũng không giữ nổi nữa rồi.
Lưu Cảnh ép mình phải bình tĩnh lại, chậm rãi nói:
- Chuyện này ta nhất định phải tra ra manh mối, gồm cả thương thuế trong đó để không xuất hiện những việc như ăn hối lộ trái pháp luật hay trung gian kiếm lời. Ta cho các ngươi một cơ hội, các ngươi tự điều tra trước, hạn trong một tháng phải giao báo cáo đến Thành Đô, nên xử phạt ra sao sẽ xử lý theo quy định.
Tô Phi dập đầu nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, đám vi thần tuyệt không ăn hối lộ hay đứng giữa kiếm lợi, nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo!
- Giờ không cần giải thích cho ta, các ngươi không có, không có nghĩa là thuộc hạ các ngươi không có. Ta cho các ngươi thời gian một tháng tự điều tra, tự giải quyết cho tốt đi!
Lưu Cảnh chỉ ở Vũ Xương hai ngày là đi thuyền trở lại Thành Đô, ban đầu hắn còn muốn thị sát quận An Lục và quận Tương Dương, còn muốn từ quận Phòng Lăng đi tới Hán Trung, nhưng chuyện xảy ra ở Vũ Xương thực sự khiến hắn nổi cáu, hắn cũng cảm nhận sâu sắc được vấn đề nghiêm trọng.
Không chỉ quận Giang Hạ, còn các quận huyện khác, trong báo cáo mà bọn họ trình lên phủ tướng quân liệu có giấu diếm bí mất gì giống như quận Giang Hạ hay không, chuyện đó không ai đi theo để biết được. Hắn phải xây dựng chế độ, một chế độ giám sát.
Trên thực tế, bản thân Hán triều có chế độ quản lý giám sát rất hoàn thiện, ở trung ương có Ngự Sử Đài là cơ quan giám sát cao nhất. Thời Hán Vũ Đế ở địa phương còn thành lập cơ cấu giám sát chuyên môn, do các bộ phái một Thứ sử đứng đầu, được gọi là Thứ Sử mười ba bộ, lệ thuộc vào Ngự Sử Đài của trung ương, chuyên phụ trách giám sát các quận huyện.
Thậm chí lúc đầu việc sắp xếp chức Châu Mục cũng là chức quan giám sát mà Đế vương cử đi địa phương, nhưng sau thời Linh Đế, triều đình trung ương suy bại, địa phương mạnh lên, các chế độ giám sát hình thành thế thùng rỗng kêu to. Sau khi Lưu Cảnh thành lập quân Giang Hạ, lập ra chức quan tra trong quân đội để chuyên giám sát quân kỷ và vấn đề vi phạm kỷ luật trong quân đội ở các địa phương, nhưng tạm thời chưa tiến hành giám sát các quận địa phương.
Hiện giờ hắn đã có mấy chục quận của hai châu là Kinh và Ích với hàng trăm huyện, nếu không giám sát đầy đủ thì đám quan viên quận huyện này trên thực tế chính là Hoàng đế của vùng đó rồi. Lưu Cảnh biết rõ nội tình của việc thu thương thuế, do không có bằng chứng, nên thu bao nhiêu tiền thuế, liệu có nộp thuế vào kho quan phủ hay không hoàn toàn là do quan viên địa phương định đoạt, thực sự lỗ hổng ở mặt này quá lớn.
Những việc này đều cần phải thành lập các chế độ để hoàn thiện. Trên thuyền, Lưu Cảnh nhìn xuống mặt sông tối đen, không khỏi thờ dài.
Lúc này, Thái Thiếu Dư chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, quan tâm hỏi han:
- Tướng quân hình như có tâm sự nặng nề, gặp phải chuyện gì không vừa ý sao?
Lưu Cảnh cười đáp lại:
- Ban đầu chỉ có một mình quận Giang Hạ thì không có chuyện gì phiền lòng, nhưng giờ lãnh thổ quản lý rộng lên, chuyện đau đầu cũng nhiều hơn, thực ra không có gì.
Hắn nhìn Thái Thiếu Dư lại cười hỏi tiếp:
- Giờ đã là canh hai rồi, sao nàng còn không ngủ?
Thái Thiếu Dư hơi đỏ mặt, khẽ lắc đầu nói nhỏ:
- Ta không ngủ được!
- Do không quen đi thuyền sao?
Lưu Cảnh lại quan tâm hỏi.
- Cũng không phải, chỉ là trong lòng hơi sợ, thế nào cũng không ngủ được. Mặt Thái Thiếu Dư càng đỏ hơn.
Lưu Cảnh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của nàng, dịu dàng nói:
- Đi ngủ đi! Đừng lo lắng, Đào phu nhân sẽ rất chào đón nàng.
Thái Thiếu Dư cảm nhận được bàn tay ấm áp mạnh mẽ của Lưu Cảnh đang đặt trên vai mình, dường như nàng không còn chút sức lực nào, cảm giác này khiến nàng quyến luyến, nàng mơ màng đi theo Lưu Cảnh về khoang thuyền của mình. Lúc này, thị nữ của Thái Thiếu Dư ra đón, Lư Cảnh giao Thái Thiếu Dư cho thị nữ và căn dặn:
- Dẫn Thái cô nương đi ngủ đi.
Thị nữ vội dìu Thái Thiếu Dư đi về phía khoang thuyền, tới cửa, Thái Thiếu Dư không kìm được liền quay đầu nhìn trộm, chỉ thấy Lưu Cảnh vẫn đứng sau lưng nàng cách đó không xa, vẻ mặt tươi cười nhìn theo mình, trong lòng Thái Thiếu Dư nóng bừng, trào lên một tia hy vọng, nàng bỗng nguýt hắn một cái rồi bước nhanh vào khoang thuyền.
Nha chính quận Giang Hạ là châu nha trước đây, mặc dù còn lâu mới so được với châu nha của Kinh Châu, nhưng cũng lớn hơn rất nhiều so với các quận nha bình thường. Vì thế Thái thú Tô Phi cũng không dám chiếm giữ hoàn toàn mà chia một nửa làm quận nha, nửa kia bao gồm cả quan phòng của Lưu Cảnh trước đây đều đóng kín lại, để làm kỷ niệm.
Trước đại môn quận nha, Lưu Cảnh đang đứng chắp tay nhìn quan nha mà hắn đã từng hết sức quen thuộc này, hắn đã sống ở đây được gần năm năm, lưu lại quá nhiều ký ức. Lúc này, phía sau có tiếng bước chân, Thái thú Tô Phi, Quận thừa Y Tịch cùng một nhóm đại thần của quận Giang Hạ ào ào đi tới.
Tất cả mọi người đều có vẻ rất khẩn trương, không biết Châu Mục đến từ lúc nào, bọn họ thậm chí còn không hề chuẩn bị, càng lo lắng hơn là liệu có tên quan nào ức hiếp dân chúng bị Lưu Cảnh bắt gặp hay không, mọi người cùng tiến lên thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh liếc nhìn bọn họ, thấy tất cả mọi người đều cực kỳ căng thẳng liền mỉm cười nói:
- Thật xin lỗi vì không thông báo trước cho mọi người, khiến mọi người phải sợ hãi rồi!
Tô Phi gượng cười đáp:
- Là hạ nhân hành sự bất lực, Châu Mục đến mà lại không ai thông báo cho vi thần, khiến vi thần hổ thẹn!
Lưu Cảnh cười ha hả:
- Nếu để người Giang Hạ nhận ra ta thì đó mới là thất bại, các ngươi không nên tự trách mình, ta chỉ muốn trở về lại chốn cũ và tuần tra không chính thức mà thôi.
Tô Phi và Y Tịch liếc nhìn nhau, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Châu Mục nói thẳng đây không phải là cuộc tuần tra chính thức khiến áp lực của bọn họ giảm đi rất nhiều, Tô Phi vội vàng nói:
- Châu Mục, mời vào quan nha trò chuyện!
Lưu Cảnh vui vẻ bước vào quan nha, vừa quan sát nha môn vô cùng quen thuộc này. Thấy bức tường cao dài dằng dặc chia quận nha làm hai, hắn không khỏi thấy kỳ lạ liền hỏi:
- Nửa bên kia là để làm gì?
- Khởi bẩm Châu Mục, nửa bên kia bao gồm quan phòng và nghị chính đường trước đây của Châu Mục, giờ tạm thời để không, vi thần không dám cho dùng.
- Tại sao không dám cho dùng?
Lưu Cảnh cười hỏi.
Lúc này, Y Tịch ở bên cạnh tiếp lời:
- Chủ yếu là vì hiện giờ quận nha đã lớn nhất Kinh Châu, nếu dùng tiếp nửa kia thì rõ ràng quá đồ sộ, không ra thể thống gì. Các quận khác cũng sẽ dị nghị, suy xét đến cảm nhận của các quận huyện khác nên chỉ dùng một nửa.
Lý do này còn có vẻ chính đáng, Lưu Cảnh gật đầu nói tiếp:
- Ta đang nghĩ đến việc thành lập Thị Bạc Ti ở Giang Hạ để cai quản việc buôn bán thương mại ở Kinh Châu, nửa kia đã để trống thì hãy để cho Thị Bạc Ti làm nha môn đi!
Tô Phi lập tức kinh ngạc, hiện giờ chuyện buôn bán của Giang Hạ đang do quận nha quản lý, nếu như thành lập Thị Bạc Ti thì chẳng phải là tước đoạt quyền hạn của quận nha sao?
Nhưng y cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cùng theo Lưu Cảnh bước vào nội đường, mọi người đều ngồi xuống, có thị nữ dâng trà. Lưu Cảnh nói với mọi người:
- Năm ngoái thuế ruộng mà quận Giang Hạ nộp lên đứng thứ hai ở Kinh Châu, chỉ xếp sau Tương Dương. Mặc dù về lượng mà nói thì thu nhập thuế ruộng của quận Giang Hạ giống như năm trước đó, tuy nhiên quận Tương Dương lại tăng lên năm phần trăm so với năm trước đó, đây vẫn là lúc buổi đầu bình định. Về lý thì thương mại của Giang Hạ tăng trưởng rất nhiều so với năm trước đó, Giang Đông lại mở cửa hạn chế buôn bán nên ít nhất quận Giang Hạ cũng có tăng trưởng rất mạnh về thương thuế. Tuy nhiên trên thực tế thu nhập thương thuế vẫn giữ như năm trước, ta muốn biết ở đây có chỗ nào không ổn.
Lưu Cảnh nói sơ qua, nhưng thực tế là đang chất vấn đám quan viên, tại sao thu nhập thuế ruộng của Giang Hạ năm ngoái không tăng, đặc biệt là thương thuế. Họ vất vả đánh bại Giang Đông, ép Giang Đông mở cửa buôn bán mà cuối cùng lại không có thu hoạch gì, điều này chẳng phải cho thấy cuộc đàm phán Giang Đông của hắn đã thất bại rồi sao? Về điểm này, Lưu Cảnh vô cùng bất mãn.
Trong đại đường lặng ngắt như tờ, ai cũng nghe hiểu lời chất vấn của Châu Mục, người khác có thể im lặng nhưng Thái thú Tô Phi và Quận thừa Y Tịch lại không thể giả vờ không nghe thấy, Tô Phi vội vàng nói:
- Giang Đông mở cửa buôn bán đương nhiên thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển phồn thịnh của Vũ Xương và Sài Tang, điều này rõ như ban ngày, nếu chúng ta đẩy mạnh thu thuế, quả thực có thể thu về được món tiền thuế lớn, nhưng bọn thần xét thấy cần để nước nuôi cá, khích lệ thương mại phát triển, vì thế không trưng thu thuế mạnh mẽ mà vẫn giữ mức thuế của năm trước đó.
- Nếu như là để nước nuôi cá thì đương nhiên ta cũng sẽ không phản đối, nhưng tại sao không báo cáo lên trên? Tại sao không giải thích nguyên nhân thương thuế không tăng lên?
- Điều này
Tô Phi nhất thời không biết trả lời ra sao, im lặng một lát, cuối cùng y vẫn cứng đầu đáp:
- Thu thương thuế vẫn luôn là quyền hạn của các quận chứ không yêu cầu hồi báo lên trên, do đó đã không giải thích rõ ra. Nếu như Châu Mục yêu cầu, bọn thần có thể viết một công văn chi tiết.
Lưu Cảnh không nói gì, thật ra đây chính là lý do hắn muốn thành lập Thị Bạc Ti ở ba vùng Vũ Xương, Giang Lăng, Tương Dương, thu quyền trưng thu thuế buôn bán của địa phương về phủ tướng quân, Lưu Cảnh thản nhiên nói:
- Có thể viết báo cáo cho phủ tướng quân, chưa chắc là ta cần, Từ trưởng sử cũng nên biết rõ nguyên nhân.
Nói đến đây, hắn chuyển chủ đề, quay sang hỏi Y Tịch:
- Ta muốn hỏi Y Quận thừa, năm ngoái Giang Hạ được mùa lương thực, sản lượng lương thực của quân điền tăng lên ba phần trăm, nhưng tiền thuế của quan phủ lại tăng chưa đến nửa phần trăm, việc này khiến ta nghĩ mãi không hiểu nổi, nguyên nhân là do đâu?
Y Tịch lộ rõ vẻ khổ tâm, gã biết vấn đề này sẽ bị hỏi đến, lúc này gã lại không thể không trả lời.
- Hồi bẩm Châu Mục, năm ngoái quả thật được mùa thu hoạch nhưng do lượng lớn dân chạy nạn trở về Tương Dương và Nam Quận, tuy nhiên họ lại không chịu từ bỏ đất đai ở Giang Hạ, vấn đề này vẫn cứ kéo dài tới tháng chín năm ngoái mới giải quyết được, như vậy đã dẫn đến hàng vạn khoanh đất không thu hoạch được vụ thu, do đó xuất hiện tình trạng thiếu thuế.
- Rầm!
Lưu Cảnh đập thật mạnh xuống bàn, giận dữ quát:
- Tại sao chuyện lớn như vậy lại không bẩm báo lên trên?
Y Tịch sợ tới mức vội vàng quỳ xuống:
- Đây là do vi thần không làm tròn bổn phận, xin Châu Mục xử phạt!
Lưu Cảnh hừ một tiếng thật mạnh:
- Đây không phải là ngươi không làm tròn bổn phận, mà là các ngươi dối trên lừa dưới!
Những lời này của Lưu Cảnh khá nặng nề, khiến cho tất cả quan viên trong đại đường đều sợ hãi quỳ xuống, Tô Phi càng toát mồ hôi hơn, y là Thái thú, y biết vấn đề lần này nghiêm trọng rồi. Tội danh "dối trên lừa dưới" một khi bị úp xuống thì cái mũ quan của y cũng không giữ nổi nữa rồi.
Lưu Cảnh ép mình phải bình tĩnh lại, chậm rãi nói:
- Chuyện này ta nhất định phải tra ra manh mối, gồm cả thương thuế trong đó để không xuất hiện những việc như ăn hối lộ trái pháp luật hay trung gian kiếm lời. Ta cho các ngươi một cơ hội, các ngươi tự điều tra trước, hạn trong một tháng phải giao báo cáo đến Thành Đô, nên xử phạt ra sao sẽ xử lý theo quy định.
Tô Phi dập đầu nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, đám vi thần tuyệt không ăn hối lộ hay đứng giữa kiếm lợi, nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo!
- Giờ không cần giải thích cho ta, các ngươi không có, không có nghĩa là thuộc hạ các ngươi không có. Ta cho các ngươi thời gian một tháng tự điều tra, tự giải quyết cho tốt đi!
Lưu Cảnh chỉ ở Vũ Xương hai ngày là đi thuyền trở lại Thành Đô, ban đầu hắn còn muốn thị sát quận An Lục và quận Tương Dương, còn muốn từ quận Phòng Lăng đi tới Hán Trung, nhưng chuyện xảy ra ở Vũ Xương thực sự khiến hắn nổi cáu, hắn cũng cảm nhận sâu sắc được vấn đề nghiêm trọng.
Không chỉ quận Giang Hạ, còn các quận huyện khác, trong báo cáo mà bọn họ trình lên phủ tướng quân liệu có giấu diếm bí mất gì giống như quận Giang Hạ hay không, chuyện đó không ai đi theo để biết được. Hắn phải xây dựng chế độ, một chế độ giám sát.
Trên thực tế, bản thân Hán triều có chế độ quản lý giám sát rất hoàn thiện, ở trung ương có Ngự Sử Đài là cơ quan giám sát cao nhất. Thời Hán Vũ Đế ở địa phương còn thành lập cơ cấu giám sát chuyên môn, do các bộ phái một Thứ sử đứng đầu, được gọi là Thứ Sử mười ba bộ, lệ thuộc vào Ngự Sử Đài của trung ương, chuyên phụ trách giám sát các quận huyện.
Thậm chí lúc đầu việc sắp xếp chức Châu Mục cũng là chức quan giám sát mà Đế vương cử đi địa phương, nhưng sau thời Linh Đế, triều đình trung ương suy bại, địa phương mạnh lên, các chế độ giám sát hình thành thế thùng rỗng kêu to. Sau khi Lưu Cảnh thành lập quân Giang Hạ, lập ra chức quan tra trong quân đội để chuyên giám sát quân kỷ và vấn đề vi phạm kỷ luật trong quân đội ở các địa phương, nhưng tạm thời chưa tiến hành giám sát các quận địa phương.
Hiện giờ hắn đã có mấy chục quận của hai châu là Kinh và Ích với hàng trăm huyện, nếu không giám sát đầy đủ thì đám quan viên quận huyện này trên thực tế chính là Hoàng đế của vùng đó rồi. Lưu Cảnh biết rõ nội tình của việc thu thương thuế, do không có bằng chứng, nên thu bao nhiêu tiền thuế, liệu có nộp thuế vào kho quan phủ hay không hoàn toàn là do quan viên địa phương định đoạt, thực sự lỗ hổng ở mặt này quá lớn.
Những việc này đều cần phải thành lập các chế độ để hoàn thiện. Trên thuyền, Lưu Cảnh nhìn xuống mặt sông tối đen, không khỏi thờ dài.
Lúc này, Thái Thiếu Dư chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, quan tâm hỏi han:
- Tướng quân hình như có tâm sự nặng nề, gặp phải chuyện gì không vừa ý sao?
Lưu Cảnh cười đáp lại:
- Ban đầu chỉ có một mình quận Giang Hạ thì không có chuyện gì phiền lòng, nhưng giờ lãnh thổ quản lý rộng lên, chuyện đau đầu cũng nhiều hơn, thực ra không có gì.
Hắn nhìn Thái Thiếu Dư lại cười hỏi tiếp:
- Giờ đã là canh hai rồi, sao nàng còn không ngủ?
Thái Thiếu Dư hơi đỏ mặt, khẽ lắc đầu nói nhỏ:
- Ta không ngủ được!
- Do không quen đi thuyền sao?
Lưu Cảnh lại quan tâm hỏi.
- Cũng không phải, chỉ là trong lòng hơi sợ, thế nào cũng không ngủ được. Mặt Thái Thiếu Dư càng đỏ hơn.
Lưu Cảnh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của nàng, dịu dàng nói:
- Đi ngủ đi! Đừng lo lắng, Đào phu nhân sẽ rất chào đón nàng.
Thái Thiếu Dư cảm nhận được bàn tay ấm áp mạnh mẽ của Lưu Cảnh đang đặt trên vai mình, dường như nàng không còn chút sức lực nào, cảm giác này khiến nàng quyến luyến, nàng mơ màng đi theo Lưu Cảnh về khoang thuyền của mình. Lúc này, thị nữ của Thái Thiếu Dư ra đón, Lư Cảnh giao Thái Thiếu Dư cho thị nữ và căn dặn:
- Dẫn Thái cô nương đi ngủ đi.
Thị nữ vội dìu Thái Thiếu Dư đi về phía khoang thuyền, tới cửa, Thái Thiếu Dư không kìm được liền quay đầu nhìn trộm, chỉ thấy Lưu Cảnh vẫn đứng sau lưng nàng cách đó không xa, vẻ mặt tươi cười nhìn theo mình, trong lòng Thái Thiếu Dư nóng bừng, trào lên một tia hy vọng, nàng bỗng nguýt hắn một cái rồi bước nhanh vào khoang thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.