Chương 400: Tuân Du tứ sách.
Cao Nguyệt
28/08/2017
Xe ngựa của Tào Tháo chạy ra Hứa Xương cung dưới sự bảo vệ nghiêm mật
của hàng trăm kỵ binh, chạy theo hướng phủ Thừa tướng. Trong xe ngựa,
Tào Tháo nhắm hai mắt, tựa lên trên tấm đệm, trong lòng lại đang suy
nghĩ về việc đã xảy ra hôm nay.
Rất dễ nhận thấy, lễ vật dâng tặng hôm nay chỉ là cách thăm dò của Lưu Cảnh, bản thân là phụng chiếu đi Kinh Châu thảo nghịch, mặc dù Lưu Cảnh thắng nhưng hắn ta khó mà thoát khỏi cái danh nghịch tặc. Vì vậy có lễ vật dâng tặng hôm nay chính là ý đồ bù đắp lại thân phận phản nghịch của hắn, thiết lập lại một lần nữa sự cân bằng với triều đình.
Điểm này thì Tào Tháo không phản đối. Nếu như lão là kẻ thắng thì lão sẽ đuổi giết Lưu Cảnh đến cùng, sẽ không cho Lưu Cảnh bất cứ cơ hội nào.
Nhưng lão lại thất bại trong đại chiến Xích Bích, là kẻ thất bại, lão phải lấy lại sự cân bằng, ổn định phía nam, để lão có thể toàn sức ứng phó tiêu diệt Hà Bắc. Còn có Mã Đằng của Tây Lương, những chư hầu phương bắc này trong ba năm lão đều cần phải tiêu diệt.
Cũng là nguyên nhân này nên Tào Tháo mới xin thiên tử phong Lưu Cảnh làm Sở hầu. Một mặt là muốn ổn định hắn, mặt khác là để hắn ta ngang vai ngang vế với Tôn Quyền, tạo điều kiện khơi mào cho nội chiến phía nam.
Tuy nhiên sự xuất hiện đột ngột của sứ giả Lưu Cảnh, mình lại không biết trước. Xem ra trong triều đình có kẻ bụng dạ khó lường đây. Ánh mắt Tào Tháo híp lại, lóe ra tia tàn ác. Tuân Duyệt Thị Trung, còn có Tuân Kham Hà Bắc, lẽ nào Tuân gia thật sự muốn chống đối mình hay sao?
Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy ngoài xe vọng lại tiếng của Hạ Hầu Đôn:
- Ta muốn gặp Thừa tướng, phiền thay ta thông báo!
Tào Tháo kéo màn xe ra, chỉ thấy Hạ Hầu Đôn đang nói gì đó với người đứng đầu thị vệ, phía sau hắn ta còn có cháu trai là Hạ Hầu Bá. Tào Tháo thay đổi suy nghĩ, đoán được bọn họ tìm mình, chắc chắn là có liên quan đến Hạ Hầu Uyên.
Tào Tháo hỏi:
- Nguyên Nhượng có chuyện gì?
Hạ Hầu Đôn mang theo cháu trai bước nhanh lên trước, khom người thi lễ nói:
- Thần là vì chuyện của Diệu Tài đệ nên mới đến đây, nghe nói Lưu Cảnh đã đưa ra điều kiện thả người rồi. Trong lòng thần vô cùng lo lắng, khẩn cầu Thừa tướng giải thích cho những điều nghi hoặc này.
Tào Tháo không khỏi giật mình, sao Hạ Hầu Đôn lại biết Lưu Cảnh đưa ra điều kiện thả người được? Chuyện này rất bí mật, mình cũng đã nhiều lần căn dặn Dương Tu rồi, không cho hắn nói ra ngoài, là ai đã nói cho Hạ Hầu Đôn biết chứ?
- Nguyên Nhượng! Ngươi đã biết được những gì?
- Khởi bẩm Thừa tướng! Hiện nay trên đường phố Hứa Đô đều đã truyền ra, Lưu Cảnh muốn dùng Ngũ đệ để đổi lấy vợ con của Lưu Bị, lại còn truyền tin Thừa tướng đã từ chối điều kiện này nên thần mới lòng nóng như lửa đốt thế ạ.
Hạ Hầu Bá cũng quỳ xuống dập đầu, khóc:
- Khẩn cầu Thừa tướng cứu cha con với!
Trong lòng Tào Tháo hiểu ra, “đây chắc chắn là Lưu Cảnh đã phái người lan truyền việc này ở Hứa Đô, làm cho toàn thành đều biết, để làm mình khó xử”.
Tào Tháo quả thật rất khó xử, lão không muốn dùng vợ con của Lưu Bị đổi lấy Hạ Hầu Uyên. Mặc dù bây giờ thế lực của Lưu Bị ngày càng suy yếu, nhưng nếu như bắt được vợ con của y thì mình có thể bắt y ngoan ngoãn nghe lời, từ phía nam mà khống chế Lưu Cảnh.
Nhưng bây giờ Hạ Hầu Đôn cũng biết chuyện này rồi, làm Tào Tháo nhất thời có chút lúng túng. Lão không thể nói vợ con của Lưu Bị quan trọng hơn Hạ Hầu Uyên được.
- Nguyên Nhượng không cần lo lắng, ta nhất định sẽ đổi Diệu Tài về. Hắn ta là Ngũ đệ, ta cũng nóng lòng giống ngươi thôi.
Tào Tháo lại nói với Hạ Hầu Bá:
- Ngươi cũng đứng lên đi! Chuyện của phụ thân ngươi, ta sẽ cố gắng giúp.
- Tạ ơn Thừa tướng!
Hạ Hầu Đôn và Hạ Hầu Bá thi lễ, hai bác cháu liền cáo từ.
Mặc dù đã đồng ý Hạ Hầu Đôn nhưng trong lòng Tào Tháo lại không có kế sách nào, dường như ngoài cách dùng vợ con Lưu Bị để trao đổi ra thì lão không có cách nào khác. Điều quan trọng chính là Hạ Hầu Uyên không là gì với Lưu Cảnh, nhưng lại rất quan trọng với Tào Tháo nên lãothuộc vào thế vô cùng bị động.
Trầm tư một lúc lâu, Tào Tháo dặn dò thị vệ:
- Đi mời Tuân Công Đạt đến phủ của ta!
Sau nửa canh giờ, Tuân Du vội vàng đến phủ Thừa Tướng. Hôm nay ông không tham dự triều chính nhưng cũng nghe nói chuyện tộc huynh Tuân Duyệt ngầm trợ giúp cho Lưu Cảnh trong triều. Điều này khiến ông có chút lo lắng, ông đi theo Tào Tháo gần hai mươi năm nên vô cùng hiểu Tào Tháo.
Tuân Kham Hà Bắc giúp Viên thị phục hưng, Tào Tháo không nói một lời nào. Bây giờ Tuân Duyệt lại ngầm trợ giúp Lưu Cảnh, nếu như Tào Tháo vẫn không nói lời nào thì Tuân gia sẽ nguy hiểm. Sự im lặng của Tào Tháo còn đáng sợ hơn cả nói ra.
Tuân Du xuống xe ngựa thì Tào Thực đã đợi ông rất lâu ở cửa rồi. Tào Thực nhanh bước lên phía trước, khom người thi lễ nói:
- Thế thúc xin hãy đi theo cháu phụ thân đang đợi thế thúc ở trong thư phòng rồi.
- Thừa tướng tiếp đón thần ở trong thư phòng sao?
Tuân Du hỏi với giọng điệu dấu diếm.
- Vâng! Phụ thân mời thế thúc đến nội thư phòng gặp mặt!
Trong lòng Tuân Du thầm thở phào nhẹ nhõm. Mời ông đến nội thư phòng có nghĩa là ông không mất đi sự tín nhiệm của Tào Tháo, Tào Tháo tìm ông vẫn là muốn thảo luận việc đại sự.
Thật ra Tuân Du cũng biết, Tào Tháo hiện nay đang phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Phía bắc thì có Viên thị phục hưng, phía nam có Tôn - Lưu kình địch, phía tây bắc có Mã Đằng, tây nam lại có Trương Lỗ, Lưu Chương, có thể nói tứ phía đều có địch.
Đặc biệt là đại bại trong trận Xích Bích lần này, bất luận trong quân sự hay trong chính trị thì đều làm cho Tào Tháo bị tổn thương nặng nề. Càng nghiêm trọng hơn là sự tổn thất to lớn về thực lực đất nước, Tào Tháo trong vòng năm năm đều mơ tưởng đến việc trì hoãn nghỉ ngơi lấy lại sức.
Muốn thoát ra khỏi khó khăn trước mắt thì Tào Tháo phải có trí tuệ thật lớn. Lão cũng phải mưu tính kế cho mình, hơn nữa từ việc Tào Tháo chủ động đề nghị phong Lưu Cảnh làm Sở hầu thì có thể thấy sự thiết thực của Tào Tháo.
Rất nhanh, Tuân Du đã đi theo Tào Thực đến thư phòng. Tào Thực ở ngoài cửa bẩm báo:
- Phụ thân! Tuân công đã đến!
- Cho vào!
Trong phòng truyền ra giọng nói của Tào Tháo, dường như tâm trạng không tồi lắm. Tuân Du sửa sang lại một chút mũ áo rồi rất nhanh đã đi vào thư phòng.
Tào Tháo đã thay thiền y rộng, ngồi trước lò sưởi đọc sách, thần thái rất thong dong.
Lão mời Tuân Du đến, tất nhiên không phải vì cảnh cáo Tuân gia. Mặc dù Tuân Kham và Tuân Duyệt đều mang đến cho lão những phiền toái rất lớn nhưng nghĩ đến sự quan trọng của Tuân Du và Tuân Úc đối với mình nên lão chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, tạm thời không gây phiền phức cho Tuân gia.
Trong trận chiến Xích Bích, Tuân Du là phòng ngự Phàn Thành, không có vai trò phát huy lớn lắm, đây cũng là một việc khiến Tào Tháo rất hối hận. Nếu như Tuân Du cũng ở bên cạnh mình thì những chuyện kia sẽ không phải do một mình Trình Dục độc đoán, có lẽ có thể tránh được thảm bại trong trận Xích Bích rồi.
Lúc này, Tuân Du bước nhanh vào thư phòng, khom người thi lễ:
- Tham kiến Thừa tướng!
Tào Tháo buông sách xuống, cười tủm tỉm, khoát tay nói:
- Mời Tuân công ngồi!
- Tạ ơn Thừa tướng!
Tuân Du ngồi xuống, lúc này Tào Tháo mới hỏi:
- Hôm nay là ngày mùng một, Tuân công không tế tổ sao?
Tuân Du vội vàng hạ thấp người nói:
- Thần sắp xếp tế tổ vào mùng năm, thần định ngày mai lên đường về quê.
- Ha ha, ta cũng sắp xếp vào mùng năm, mùng một nhiều việc quá, còn phải tham dự triều chính, không kịp nữa.
Hai người nói chuyện phiếm được hai câu thì Tào Tháo liền chuyển chủ đề sang việc chính. Tào Tháo trầm ngâm một chút, nói:
- Lưu Cảnh đề xuất dùng Hạ Hầu Uyên đổi lấy vợ con Lưu Bị, Tuân công thấy việc trao đổi này thế nào?
Tuân Du khẽ cười:
- Trong buôn bán, người bán phải có lợi mới được, người mua thì cảm thấy vật đó đáng giá, vậy là trao đổi. Nếu như Thừa tướng cảm thấy giá đó quá cao thì từ chối là xong.
Tào Tháo thở dài:
- Nhưng Hạ Hầu Uyên là trợ thủ đắc lực của ta, ta tuyệt đối không thể mất đi hắn. Nhưng ta lại muốn lợi dụng vợ con của Lưu Bị để khống chế hắn, để ta có thể dùng hắn, vì vậy ta có chút mâu thuẫn.
- Thừa tướng và Lưu Bị đã có nhiều năm qua lại như vậy, còn không hiểu con người này sao? Cho đến tận bây giờ, Lưu Bị có quan tâm đến vợ con hắn không? Vậy mà lại phái người đến nói điều kiện chuộc người?
Tào Tháo ngẩn người ra, bỗng nhiên có chút tỉnh ngộ. Bắt được vợ con Lưu Bị mấy tháng rồi, Lưu Bị quả thật chưa từng bày tỏ sự quan tâm, lẽ nào tâm tính con người này lại tệ bạc như vậy?
Tuân Du cười, lại nói:
- Lưu Bị không phải không quan tâm đến vợ con mình, dù sao đó cũng là con trai duy nhất của hắn, hắn ta chỉ là không muốn bị Thừa tướng lợi dụng thôi. Ngày xưa, Cao tổ bị Hạng Vũ truy kích, để trốn chạy mà không thương tiếc đẩy xe đứa con ruột của mình xuống, cái gì gọi là kiêu hùng, đây chính là kiêu hùng đấy.
- Ý của tiên sinh là tán thành ta dùng cách giao vợ con Lưu Bị cho Lưu Cảnh, đổi về Hạ Hầu Uyên?
Tuân Du gật đầu:
- Trận chiến Xích Bích, tướng sĩ đều bị thương nặng, ý chí chiến đấu đang mất dần. Lúc này Thừa tướng nên lấy dân làm gốc, không tiếc bất cứ giá nào trấn an lòng quân. Thật ra Lưu Bị không đáng để lo nghĩ, vợ con hắn càng không phải là thứ kiếm lợi, thần kiến nghị rằng Thừa tướng nên đổi.
Tào Tháo không khỏi thở dài:
- Nếu như ta sớm nghe lời của tiên sinh thì chỉ e sẽ không có thất bại trong trận Xích Bích rồi.
Tuân Du cười nói:
- Nhưng bước đi Kinh Châu này, Thừa tướng vẫn phải bước đi, không phải sao ạ?
- Tiên sinh nói không sai, Lưu Cảnh quả thật là kình địch của ta. Bây giờ nghĩ lại, chiến lược duy nhất lúc đầu có thể thắng được quân Giang Hạ chính là đọ thực lực đất nước. Nếu như có thể kéo dài nửa năm thì quân Giang Hạ sẽ không ủng hộ. Đáng tiếc là Lưu Cảnh cũng ý thức được điều này, hắn ta mới khơi mào loạn Viên thị, đây cũng là thiên ý. (*)
(*) ý trời
Nói đến đây, Tào Tháo có chút sa sút tinh thần, đến bây giờ lão vẫn chưa nghĩ được chiến lược chiến thắng quân Giang Hạ. Nghĩ đi nghĩ lại thì chính là vì y không có một đội thủy quân hùng mạnh, nhưng đối với phương bắc mà nói thì xây dựng thủy quân hùng mạnh cơ bản là không hề có cơ sở. Như vậy thì đến khi nào lão mới có thể tiêu diệt được phương nam, thống nhất thiên hạ đây.
- Tuân công! Bây giờ ta nên làm gì thì tốt?
Trong lòng Tào Tháo nghĩ mãi không ra, lão khao khát có thể có được ý kiến từ chỗ Tuân Du.
Tuân Du mỉm cười:
- Thừa tướng đề nghị thiên tử phong Lưu Cảnh làm Sở hầu, hướng này không phải đúng rồi sao?
- Ý của Tuân công là để ta và Lưu Cảnh giảng hòa với nhau?
Tuân Du chậm rãi gật đầu:
- Nếu như trong vòng ba năm Thừa tướng không nắm chắc tiêu diệt được Lưu Cảnh thì nên ra sức “ổn định” hắn, sau đó tiêu diệt dư nghiệt Viên thị. Đồng thời tiêu diệt Mã Đằng và Trương Lỗ, tiêu diệt hậu nạn phương bắc, sau đó khổ tu nội chính, đồng thời đợi cơ hội phía nam. Thần tin rằng trong vòng mười năm, phía bắc cường thịnh lên, lúc đó thống nhất thiên hạ chính là xu hướng tất yếu.
Tào Tháo thở dài một tiếng:
- Tuân công nói như vậy khiến ta như mới tỉnh cơn mơ. Thất bại trong trận chiến Xích Bích lần này không phải chiến lược sai, cũng không phải ta sai lầm khinh địch, càng không phải là thiên ý. Mà nguyên nhân căn bản chính là phương bắc vẫn chưa đủ mạnh, thời cơ thống nhất phía nam còn lâu mới thành thục được.
Tuân Du mỉm cười:
- Xu thế chung còn phải kết hợp tỉ mỉ. Thần có tứ sách, có thể giúp Thừa tướng vượt qua được nguy cơ trước mắt.
Tào Tháo mừng rỡ:
- Xin Tuân công cứ nói!
- Một là Giang Hạ sách, nên lấy ổn là chính. Thừa tướng đề nghị phong Lưu Cảnh là Sở hầu, là hành động sáng suốt nhưng chưa đủ. Thần kiến nghị Thừa tướng hãy liên hôn với hắn ta, gả con gái làm vợ hắn, không biết Thừa tướng bằng lòng không?
Tào Tháo vẫn thầm quý mến Lưu Cảnh, mong muốn hắn là con trai mình. Nếu như hắn chịu đầu hàng mình thì không cần Tuân Du nói, lão cũng sẽ chủ động gả con gái mình cho Lưu Cảnh. Nhưng bây giờ Tào Tháo có chút do dự, lão phải suy nghĩ đến cảm nhận của tướng sĩ nữa.
Lão trầm ngâm một chút:
- Việc này để ta suy nghĩ một chút đã, xin mời Tuân công tiếp tục nói.
- Sách lược tiếp theo của thần là Giang Đông sách. Thừa tướng có thể phong Trình Phổ làm Thái Thú Nam Quận, giao Nam Quận cho Đông Ngô, mai phục Giang Đông và Giang Hạ trong kế nội chiến.
- Nói tiếp xem!
Trong mắt Tào Tháo lóe lên tinh quang, Tuân Du đã nói được những điều trong lòng lão rồi.
- Sách lược thứ ba là Hà Bắc sách. Thừa tướng có thể phái người đến đàm phán với Viên thị, có thể thừa nhận sự tồn tại của bọn họ. Nhưng điều kiện là bọn họ phải đi Liêu Đông phát triển, có thể phong Viên Mãi làm Liêu hầu kiêm Thái Thú Liêu Đông.
Tào Tháo ngạc nhiên:
- Tuân công muốn ta cắt Liêu Đông cho Viên thị sao?
Tuân Du thản nhiên cười:
- Hà Bắc là “nước” của Viên thị, “cá rời khỏi nước” rồi thì hắn còn có thể sống được nữa không?
- Nhưng… Viên thị vừa muốn U Châu vừa không chịu từ bỏ Hà Bắc thì phải làm sao?
Tuân Du ha hả cười, Tào Tháo lập tức tỉnh ngộ. Có Liêu Đông rồi, Viên thị sẽ không giữ được Hà Bắc nữa.
Tào Tháo cúi đầu thi lễ một cái thật sâu về phía Tuân Du:
- Xin Tuân công hãy nói sách lược thứ tư!
- Sách lược thứ tư là Tây Lương sách. Thừa tướng có thể bảo Thiên tử hạ chiếu, truy phong Hán Tương Mã Viên làm Tân Tức hầu, truy Thụy làm Trung dũng, trùng tu mộ này. Sau ba tháng Thiên tử sẽ tự mình bái tế, như vậy thì Mã Đằng nhất định phải vào cung tạ ân. Sau đó Thừa tướng có thể phong Mã Đằng làm quan triều, ở lại trong kinh làm con tin. Đồng thời Thừa tướng lại phái mật sứ đến gặp Hàn Toại, thần tin rằng giữa Mã; Hàn sẽ xảy ra nội chiến.
Tào Tháo trầm tư thật lâu sau nói:
- Chỉ e Hàn Toại không chịu làm cho ta.
Tuân Du khẽ cười:
- Vợ của Mã Đằng bị Hàn Toại giết chết, cứ coi như Mã Đằng không tính toán mối hận giết vợ thì lẽ nào Mã Đằng lại quên thù giết mẹ hay sao?
Rất dễ nhận thấy, lễ vật dâng tặng hôm nay chỉ là cách thăm dò của Lưu Cảnh, bản thân là phụng chiếu đi Kinh Châu thảo nghịch, mặc dù Lưu Cảnh thắng nhưng hắn ta khó mà thoát khỏi cái danh nghịch tặc. Vì vậy có lễ vật dâng tặng hôm nay chính là ý đồ bù đắp lại thân phận phản nghịch của hắn, thiết lập lại một lần nữa sự cân bằng với triều đình.
Điểm này thì Tào Tháo không phản đối. Nếu như lão là kẻ thắng thì lão sẽ đuổi giết Lưu Cảnh đến cùng, sẽ không cho Lưu Cảnh bất cứ cơ hội nào.
Nhưng lão lại thất bại trong đại chiến Xích Bích, là kẻ thất bại, lão phải lấy lại sự cân bằng, ổn định phía nam, để lão có thể toàn sức ứng phó tiêu diệt Hà Bắc. Còn có Mã Đằng của Tây Lương, những chư hầu phương bắc này trong ba năm lão đều cần phải tiêu diệt.
Cũng là nguyên nhân này nên Tào Tháo mới xin thiên tử phong Lưu Cảnh làm Sở hầu. Một mặt là muốn ổn định hắn, mặt khác là để hắn ta ngang vai ngang vế với Tôn Quyền, tạo điều kiện khơi mào cho nội chiến phía nam.
Tuy nhiên sự xuất hiện đột ngột của sứ giả Lưu Cảnh, mình lại không biết trước. Xem ra trong triều đình có kẻ bụng dạ khó lường đây. Ánh mắt Tào Tháo híp lại, lóe ra tia tàn ác. Tuân Duyệt Thị Trung, còn có Tuân Kham Hà Bắc, lẽ nào Tuân gia thật sự muốn chống đối mình hay sao?
Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy ngoài xe vọng lại tiếng của Hạ Hầu Đôn:
- Ta muốn gặp Thừa tướng, phiền thay ta thông báo!
Tào Tháo kéo màn xe ra, chỉ thấy Hạ Hầu Đôn đang nói gì đó với người đứng đầu thị vệ, phía sau hắn ta còn có cháu trai là Hạ Hầu Bá. Tào Tháo thay đổi suy nghĩ, đoán được bọn họ tìm mình, chắc chắn là có liên quan đến Hạ Hầu Uyên.
Tào Tháo hỏi:
- Nguyên Nhượng có chuyện gì?
Hạ Hầu Đôn mang theo cháu trai bước nhanh lên trước, khom người thi lễ nói:
- Thần là vì chuyện của Diệu Tài đệ nên mới đến đây, nghe nói Lưu Cảnh đã đưa ra điều kiện thả người rồi. Trong lòng thần vô cùng lo lắng, khẩn cầu Thừa tướng giải thích cho những điều nghi hoặc này.
Tào Tháo không khỏi giật mình, sao Hạ Hầu Đôn lại biết Lưu Cảnh đưa ra điều kiện thả người được? Chuyện này rất bí mật, mình cũng đã nhiều lần căn dặn Dương Tu rồi, không cho hắn nói ra ngoài, là ai đã nói cho Hạ Hầu Đôn biết chứ?
- Nguyên Nhượng! Ngươi đã biết được những gì?
- Khởi bẩm Thừa tướng! Hiện nay trên đường phố Hứa Đô đều đã truyền ra, Lưu Cảnh muốn dùng Ngũ đệ để đổi lấy vợ con của Lưu Bị, lại còn truyền tin Thừa tướng đã từ chối điều kiện này nên thần mới lòng nóng như lửa đốt thế ạ.
Hạ Hầu Bá cũng quỳ xuống dập đầu, khóc:
- Khẩn cầu Thừa tướng cứu cha con với!
Trong lòng Tào Tháo hiểu ra, “đây chắc chắn là Lưu Cảnh đã phái người lan truyền việc này ở Hứa Đô, làm cho toàn thành đều biết, để làm mình khó xử”.
Tào Tháo quả thật rất khó xử, lão không muốn dùng vợ con của Lưu Bị đổi lấy Hạ Hầu Uyên. Mặc dù bây giờ thế lực của Lưu Bị ngày càng suy yếu, nhưng nếu như bắt được vợ con của y thì mình có thể bắt y ngoan ngoãn nghe lời, từ phía nam mà khống chế Lưu Cảnh.
Nhưng bây giờ Hạ Hầu Đôn cũng biết chuyện này rồi, làm Tào Tháo nhất thời có chút lúng túng. Lão không thể nói vợ con của Lưu Bị quan trọng hơn Hạ Hầu Uyên được.
- Nguyên Nhượng không cần lo lắng, ta nhất định sẽ đổi Diệu Tài về. Hắn ta là Ngũ đệ, ta cũng nóng lòng giống ngươi thôi.
Tào Tháo lại nói với Hạ Hầu Bá:
- Ngươi cũng đứng lên đi! Chuyện của phụ thân ngươi, ta sẽ cố gắng giúp.
- Tạ ơn Thừa tướng!
Hạ Hầu Đôn và Hạ Hầu Bá thi lễ, hai bác cháu liền cáo từ.
Mặc dù đã đồng ý Hạ Hầu Đôn nhưng trong lòng Tào Tháo lại không có kế sách nào, dường như ngoài cách dùng vợ con Lưu Bị để trao đổi ra thì lão không có cách nào khác. Điều quan trọng chính là Hạ Hầu Uyên không là gì với Lưu Cảnh, nhưng lại rất quan trọng với Tào Tháo nên lãothuộc vào thế vô cùng bị động.
Trầm tư một lúc lâu, Tào Tháo dặn dò thị vệ:
- Đi mời Tuân Công Đạt đến phủ của ta!
Sau nửa canh giờ, Tuân Du vội vàng đến phủ Thừa Tướng. Hôm nay ông không tham dự triều chính nhưng cũng nghe nói chuyện tộc huynh Tuân Duyệt ngầm trợ giúp cho Lưu Cảnh trong triều. Điều này khiến ông có chút lo lắng, ông đi theo Tào Tháo gần hai mươi năm nên vô cùng hiểu Tào Tháo.
Tuân Kham Hà Bắc giúp Viên thị phục hưng, Tào Tháo không nói một lời nào. Bây giờ Tuân Duyệt lại ngầm trợ giúp Lưu Cảnh, nếu như Tào Tháo vẫn không nói lời nào thì Tuân gia sẽ nguy hiểm. Sự im lặng của Tào Tháo còn đáng sợ hơn cả nói ra.
Tuân Du xuống xe ngựa thì Tào Thực đã đợi ông rất lâu ở cửa rồi. Tào Thực nhanh bước lên phía trước, khom người thi lễ nói:
- Thế thúc xin hãy đi theo cháu phụ thân đang đợi thế thúc ở trong thư phòng rồi.
- Thừa tướng tiếp đón thần ở trong thư phòng sao?
Tuân Du hỏi với giọng điệu dấu diếm.
- Vâng! Phụ thân mời thế thúc đến nội thư phòng gặp mặt!
Trong lòng Tuân Du thầm thở phào nhẹ nhõm. Mời ông đến nội thư phòng có nghĩa là ông không mất đi sự tín nhiệm của Tào Tháo, Tào Tháo tìm ông vẫn là muốn thảo luận việc đại sự.
Thật ra Tuân Du cũng biết, Tào Tháo hiện nay đang phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Phía bắc thì có Viên thị phục hưng, phía nam có Tôn - Lưu kình địch, phía tây bắc có Mã Đằng, tây nam lại có Trương Lỗ, Lưu Chương, có thể nói tứ phía đều có địch.
Đặc biệt là đại bại trong trận Xích Bích lần này, bất luận trong quân sự hay trong chính trị thì đều làm cho Tào Tháo bị tổn thương nặng nề. Càng nghiêm trọng hơn là sự tổn thất to lớn về thực lực đất nước, Tào Tháo trong vòng năm năm đều mơ tưởng đến việc trì hoãn nghỉ ngơi lấy lại sức.
Muốn thoát ra khỏi khó khăn trước mắt thì Tào Tháo phải có trí tuệ thật lớn. Lão cũng phải mưu tính kế cho mình, hơn nữa từ việc Tào Tháo chủ động đề nghị phong Lưu Cảnh làm Sở hầu thì có thể thấy sự thiết thực của Tào Tháo.
Rất nhanh, Tuân Du đã đi theo Tào Thực đến thư phòng. Tào Thực ở ngoài cửa bẩm báo:
- Phụ thân! Tuân công đã đến!
- Cho vào!
Trong phòng truyền ra giọng nói của Tào Tháo, dường như tâm trạng không tồi lắm. Tuân Du sửa sang lại một chút mũ áo rồi rất nhanh đã đi vào thư phòng.
Tào Tháo đã thay thiền y rộng, ngồi trước lò sưởi đọc sách, thần thái rất thong dong.
Lão mời Tuân Du đến, tất nhiên không phải vì cảnh cáo Tuân gia. Mặc dù Tuân Kham và Tuân Duyệt đều mang đến cho lão những phiền toái rất lớn nhưng nghĩ đến sự quan trọng của Tuân Du và Tuân Úc đối với mình nên lão chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, tạm thời không gây phiền phức cho Tuân gia.
Trong trận chiến Xích Bích, Tuân Du là phòng ngự Phàn Thành, không có vai trò phát huy lớn lắm, đây cũng là một việc khiến Tào Tháo rất hối hận. Nếu như Tuân Du cũng ở bên cạnh mình thì những chuyện kia sẽ không phải do một mình Trình Dục độc đoán, có lẽ có thể tránh được thảm bại trong trận Xích Bích rồi.
Lúc này, Tuân Du bước nhanh vào thư phòng, khom người thi lễ:
- Tham kiến Thừa tướng!
Tào Tháo buông sách xuống, cười tủm tỉm, khoát tay nói:
- Mời Tuân công ngồi!
- Tạ ơn Thừa tướng!
Tuân Du ngồi xuống, lúc này Tào Tháo mới hỏi:
- Hôm nay là ngày mùng một, Tuân công không tế tổ sao?
Tuân Du vội vàng hạ thấp người nói:
- Thần sắp xếp tế tổ vào mùng năm, thần định ngày mai lên đường về quê.
- Ha ha, ta cũng sắp xếp vào mùng năm, mùng một nhiều việc quá, còn phải tham dự triều chính, không kịp nữa.
Hai người nói chuyện phiếm được hai câu thì Tào Tháo liền chuyển chủ đề sang việc chính. Tào Tháo trầm ngâm một chút, nói:
- Lưu Cảnh đề xuất dùng Hạ Hầu Uyên đổi lấy vợ con Lưu Bị, Tuân công thấy việc trao đổi này thế nào?
Tuân Du khẽ cười:
- Trong buôn bán, người bán phải có lợi mới được, người mua thì cảm thấy vật đó đáng giá, vậy là trao đổi. Nếu như Thừa tướng cảm thấy giá đó quá cao thì từ chối là xong.
Tào Tháo thở dài:
- Nhưng Hạ Hầu Uyên là trợ thủ đắc lực của ta, ta tuyệt đối không thể mất đi hắn. Nhưng ta lại muốn lợi dụng vợ con của Lưu Bị để khống chế hắn, để ta có thể dùng hắn, vì vậy ta có chút mâu thuẫn.
- Thừa tướng và Lưu Bị đã có nhiều năm qua lại như vậy, còn không hiểu con người này sao? Cho đến tận bây giờ, Lưu Bị có quan tâm đến vợ con hắn không? Vậy mà lại phái người đến nói điều kiện chuộc người?
Tào Tháo ngẩn người ra, bỗng nhiên có chút tỉnh ngộ. Bắt được vợ con Lưu Bị mấy tháng rồi, Lưu Bị quả thật chưa từng bày tỏ sự quan tâm, lẽ nào tâm tính con người này lại tệ bạc như vậy?
Tuân Du cười, lại nói:
- Lưu Bị không phải không quan tâm đến vợ con mình, dù sao đó cũng là con trai duy nhất của hắn, hắn ta chỉ là không muốn bị Thừa tướng lợi dụng thôi. Ngày xưa, Cao tổ bị Hạng Vũ truy kích, để trốn chạy mà không thương tiếc đẩy xe đứa con ruột của mình xuống, cái gì gọi là kiêu hùng, đây chính là kiêu hùng đấy.
- Ý của tiên sinh là tán thành ta dùng cách giao vợ con Lưu Bị cho Lưu Cảnh, đổi về Hạ Hầu Uyên?
Tuân Du gật đầu:
- Trận chiến Xích Bích, tướng sĩ đều bị thương nặng, ý chí chiến đấu đang mất dần. Lúc này Thừa tướng nên lấy dân làm gốc, không tiếc bất cứ giá nào trấn an lòng quân. Thật ra Lưu Bị không đáng để lo nghĩ, vợ con hắn càng không phải là thứ kiếm lợi, thần kiến nghị rằng Thừa tướng nên đổi.
Tào Tháo không khỏi thở dài:
- Nếu như ta sớm nghe lời của tiên sinh thì chỉ e sẽ không có thất bại trong trận Xích Bích rồi.
Tuân Du cười nói:
- Nhưng bước đi Kinh Châu này, Thừa tướng vẫn phải bước đi, không phải sao ạ?
- Tiên sinh nói không sai, Lưu Cảnh quả thật là kình địch của ta. Bây giờ nghĩ lại, chiến lược duy nhất lúc đầu có thể thắng được quân Giang Hạ chính là đọ thực lực đất nước. Nếu như có thể kéo dài nửa năm thì quân Giang Hạ sẽ không ủng hộ. Đáng tiếc là Lưu Cảnh cũng ý thức được điều này, hắn ta mới khơi mào loạn Viên thị, đây cũng là thiên ý. (*)
(*) ý trời
Nói đến đây, Tào Tháo có chút sa sút tinh thần, đến bây giờ lão vẫn chưa nghĩ được chiến lược chiến thắng quân Giang Hạ. Nghĩ đi nghĩ lại thì chính là vì y không có một đội thủy quân hùng mạnh, nhưng đối với phương bắc mà nói thì xây dựng thủy quân hùng mạnh cơ bản là không hề có cơ sở. Như vậy thì đến khi nào lão mới có thể tiêu diệt được phương nam, thống nhất thiên hạ đây.
- Tuân công! Bây giờ ta nên làm gì thì tốt?
Trong lòng Tào Tháo nghĩ mãi không ra, lão khao khát có thể có được ý kiến từ chỗ Tuân Du.
Tuân Du mỉm cười:
- Thừa tướng đề nghị thiên tử phong Lưu Cảnh làm Sở hầu, hướng này không phải đúng rồi sao?
- Ý của Tuân công là để ta và Lưu Cảnh giảng hòa với nhau?
Tuân Du chậm rãi gật đầu:
- Nếu như trong vòng ba năm Thừa tướng không nắm chắc tiêu diệt được Lưu Cảnh thì nên ra sức “ổn định” hắn, sau đó tiêu diệt dư nghiệt Viên thị. Đồng thời tiêu diệt Mã Đằng và Trương Lỗ, tiêu diệt hậu nạn phương bắc, sau đó khổ tu nội chính, đồng thời đợi cơ hội phía nam. Thần tin rằng trong vòng mười năm, phía bắc cường thịnh lên, lúc đó thống nhất thiên hạ chính là xu hướng tất yếu.
Tào Tháo thở dài một tiếng:
- Tuân công nói như vậy khiến ta như mới tỉnh cơn mơ. Thất bại trong trận chiến Xích Bích lần này không phải chiến lược sai, cũng không phải ta sai lầm khinh địch, càng không phải là thiên ý. Mà nguyên nhân căn bản chính là phương bắc vẫn chưa đủ mạnh, thời cơ thống nhất phía nam còn lâu mới thành thục được.
Tuân Du mỉm cười:
- Xu thế chung còn phải kết hợp tỉ mỉ. Thần có tứ sách, có thể giúp Thừa tướng vượt qua được nguy cơ trước mắt.
Tào Tháo mừng rỡ:
- Xin Tuân công cứ nói!
- Một là Giang Hạ sách, nên lấy ổn là chính. Thừa tướng đề nghị phong Lưu Cảnh là Sở hầu, là hành động sáng suốt nhưng chưa đủ. Thần kiến nghị Thừa tướng hãy liên hôn với hắn ta, gả con gái làm vợ hắn, không biết Thừa tướng bằng lòng không?
Tào Tháo vẫn thầm quý mến Lưu Cảnh, mong muốn hắn là con trai mình. Nếu như hắn chịu đầu hàng mình thì không cần Tuân Du nói, lão cũng sẽ chủ động gả con gái mình cho Lưu Cảnh. Nhưng bây giờ Tào Tháo có chút do dự, lão phải suy nghĩ đến cảm nhận của tướng sĩ nữa.
Lão trầm ngâm một chút:
- Việc này để ta suy nghĩ một chút đã, xin mời Tuân công tiếp tục nói.
- Sách lược tiếp theo của thần là Giang Đông sách. Thừa tướng có thể phong Trình Phổ làm Thái Thú Nam Quận, giao Nam Quận cho Đông Ngô, mai phục Giang Đông và Giang Hạ trong kế nội chiến.
- Nói tiếp xem!
Trong mắt Tào Tháo lóe lên tinh quang, Tuân Du đã nói được những điều trong lòng lão rồi.
- Sách lược thứ ba là Hà Bắc sách. Thừa tướng có thể phái người đến đàm phán với Viên thị, có thể thừa nhận sự tồn tại của bọn họ. Nhưng điều kiện là bọn họ phải đi Liêu Đông phát triển, có thể phong Viên Mãi làm Liêu hầu kiêm Thái Thú Liêu Đông.
Tào Tháo ngạc nhiên:
- Tuân công muốn ta cắt Liêu Đông cho Viên thị sao?
Tuân Du thản nhiên cười:
- Hà Bắc là “nước” của Viên thị, “cá rời khỏi nước” rồi thì hắn còn có thể sống được nữa không?
- Nhưng… Viên thị vừa muốn U Châu vừa không chịu từ bỏ Hà Bắc thì phải làm sao?
Tuân Du ha hả cười, Tào Tháo lập tức tỉnh ngộ. Có Liêu Đông rồi, Viên thị sẽ không giữ được Hà Bắc nữa.
Tào Tháo cúi đầu thi lễ một cái thật sâu về phía Tuân Du:
- Xin Tuân công hãy nói sách lược thứ tư!
- Sách lược thứ tư là Tây Lương sách. Thừa tướng có thể bảo Thiên tử hạ chiếu, truy phong Hán Tương Mã Viên làm Tân Tức hầu, truy Thụy làm Trung dũng, trùng tu mộ này. Sau ba tháng Thiên tử sẽ tự mình bái tế, như vậy thì Mã Đằng nhất định phải vào cung tạ ân. Sau đó Thừa tướng có thể phong Mã Đằng làm quan triều, ở lại trong kinh làm con tin. Đồng thời Thừa tướng lại phái mật sứ đến gặp Hàn Toại, thần tin rằng giữa Mã; Hàn sẽ xảy ra nội chiến.
Tào Tháo trầm tư thật lâu sau nói:
- Chỉ e Hàn Toại không chịu làm cho ta.
Tuân Du khẽ cười:
- Vợ của Mã Đằng bị Hàn Toại giết chết, cứ coi như Mã Đằng không tính toán mối hận giết vợ thì lẽ nào Mã Đằng lại quên thù giết mẹ hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.