Chương 444: Ứng phó với việc mở rộng phía tây.
Cao Nguyệt
18/12/2017
Trong thư phòng, Lưu Mẫn đem hơn mười cuốn thẻ tre đặt ở trên bàn, nói với Mã Đằng:
- Những chỗ có vấn đề của trang viên đều ở đây.
Mã Đằng nhận ra ngay Lưu Mẫn, trong lòng vô cùng khiếp sợ, lập tức nhìn thoáng qua một vài nha hoàn đứng ở cửa, nói với các nàng ta:
- Các ngươi đều lui ra đi!
Sở dĩ Mã Đằng để cho nha hoàn cũng có thể tiến vào thư phòng, là bởi vì ông ta biết, nếu như ông ta không làm như vậy ông ta sẽ càng bị giám thị nghiêm mật hơn, tóm lại, chỉ có làm cho người ta từng giây từng phút biết ông ta đang làm cái gì, Tào Tháo mới không sinh nghi.
Nhưng hôm nay thì lại khác, Mã Đằng biết Mã Đại tất có chuyện quan trọng, các nha hoàn lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn họ, Lưu Mẫn mới từ trong lòng ngực lấy ra thư của Mã Siêu, đưa cho Mã Đằng nói:
- Đây là thư của Đại công tử gởi cho tướng quân, mời tướng quân xem qua.
Mã Đằng cảnh giác liếc nhìn Lưu Mẫn một cái, nhận thư của con mình, điều ông ta quan tâm hơn cả chính là thân phận của Lưu Mẫn, tham quân của Lưu Cảnh Kinh Châu, không ngờ con cả lại để cho y đến truyền tin, lại tín nhiệm đến mức độ này rồi, đây là ý gì? Chẳng lẽ con cả muốn cho mình biết, nó đã hợp tác với Kinh Châu hay sao?
Cho dù trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng Mã Đằng cũng không hỏi nhiều, mà là mở ra thư của con cả Mã Siêu, trong thư nói y gặp khó khăn trong việc chỉ huy vài tên Giáo Úy trong quân, xin phụ thân chính thức đem quân đội chuyển giao cho y, chứ không phải chỉ là người quản lý.
Mã Đằng không khỏi cười lạnh một tiếng, giao quyền tướng quân ra rồi, vậy mạng của mình sẽ còn sao?
Trên thực tế, hai cha con Mã Đằng mâu thuẫn rất lớn, chủ yếu là bởi vì tranh đoạt quân quyền mà ra, quân quyền của quân Tây Lương từ trước tới nay đều ở trong tay của Mã Đằng, điều này làm cho Mã Siêu đang dần dần khát khao quyền lực bắt đầu bất mãn.
Mâu thuẫn giữa hai cha con cũng ngày một lớn hơn, mặc dù chưa tới mức trở mặt, nhưng trên dưới quân Tây Lương đều biết rằng hai cha con bọn họ bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Cho dù Mã Đằng tới Nghiệp Đô cũng không hoàn toàn giao ra quân đội, nguyên nhân là vì ông ta sợ Mã Siêu khởi binh tạo phản, như vậy ông ta sẽ không sống nổi ở Nghiệp Đô.
Kỳ thật đây cũng là chỗ cao minh của Tào Tháo, ông ta nhìn thấy mâu thuẫn giữa hai cha con Mã thị nên vẫn để cho Mã Đằng tiếp tục điều khiển quân đội, mà ông ta thì nắm Mã Đằng trong tay, như vậy cũng như gián tiếp nắm quân Tây Lương trong tay, về phần cho Mã Đại tự do, đó cũng là vì dễ dàng cho Mã Đằng nắm quân đội Tây Lương trong tay.
Mã Đằng chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, ông ta muốn hiểu rõ ý đồ thực sự của đứa con cả, Mã Đại ở bên cạnh trong lòng lại có chút kỳ quái, nếu đại ca là vì muốn quân quyền, vậy thì vì sao lại để cho tham quân của Kinh Châu ra mặt thay y, như vậy chẳng phải sẽ càng làm cho bá phụ thêm cảnh giác, càng không thể có được quân quyền hay sao?
Mã Đại không hiểu, nhưng Mã Đằng đã có chút rõ ràng, thật ra đây chính là một sự công bằng mà con cả dành cho mình, Mã Siêu y muốn quân quyền, kết minh cùng với Kinh Châu, y đem tất cả đều bày ra trên mặt bàn, rõ ràng là muốn nói với mình, lựa chọn cuối cùng là do mình.
Nếu như mình không lựa chọn, hoặc là không đồng ý, vậy thì con cả Mã Siêu cũng đã tròn trách nhiệm, lúc này Mã Đằng đã dám khẳng định, Mã Siêu muốn động thủ, hoặc là nói y đã động thủ, nhất định là y có thể nắm chắc quân quyền mới trực tiếp nói rõ với mình.
Mã Đằng cảm thấy trong lòng đau đớn một trận, chẳng lẽ con của mình thật sự muốn vứt bỏ mình rồi sao?
Lúc này, bỗng nhiên ánh mắt sắc bén của Mã Đằng nhìn thẳng vào Lưu Mẫn, đem hết lửa giận của ông ta chuyển đến trên người của Lưu Mẫn:
- Hay lắm tên to gan nhà ngươi, dám xúi giục quan hệ cha con chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ bị chém thành trăm ngàn mảnh hay sao? Người tới!
Mã Đằng quát một tiếng chói tai, ngoài cửa lập tức xuất hiện vài tên thân binh, Mã Đại kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ:
- Việc này không quan hệ đến Lưu tiên sinh, y chỉ là người truyền tin, bá phụ không cần giận lây sang y.
Lưu Mẫn dường như biết Mã Đằng trút giận vào mình, y thản nhiên nói:
- Ta là đặc sứ Kinh Châu, Mã công giết ta, có biết hậu quả không?
- Giết ngươi, con ta sẽ không cấu kết với Kinh Châu!
Mã Đằng hung ác nói.
- Mã công sai lầm rồi!
Lưu Mẫn vẫn không chút hoang mang như cũ:
- Giết ta, Mạnh Khởi sẽ hoàn toàn cắt đứt tình phụ tử, khởi binh phản Tào, Mã công còn có thể ở Nghiệp Đô được sao?
Mã Đằng ngẩn ra một chút, ông ta nhìn chằm chằm Lưu Mẫn một lúc lâu, phất tay với các thị vệ, thị vệ lui xuống, lúc này Mã Đằng mới lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Lưu Mẫn cười cười nói:
- Ta thẳng thắn nói đi! Mạnh Khởi đã cam đoan với chủ công của ta về sự an toàn của ta, nếu ta bị giết, hắn sẽ lập tức hợp binh với Hàn Toại, khởi binh tiến công Quan Trung, chủ công nhà ta thì theo Tương Dương xuất phát, tiến công Nam Dương, binh phạt Trung Nguyên, Tào Tháo hai mặt thụ địch, dưới loại tình huống này, Tào Tháo có biết dùng đầu của Mã công để tạ tội với chủ công nhà ta hay không?
Mã Đằng là một người đa nghi, ông ta nghe Lưu Mẫn nói cũng có vài phần đạo lý, lại thấy Lưu Mẫn bình tĩnh, bộ dáng không có chút nào sợ hãi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, 'Người này tất có chừa đường lui, vẫn không thể khinh thường.'
Nghĩ vậy, Mã Đằng kiềm chế căm tức ở trong lòng, từ từ nói:
- Ta sẽ không viết thư gì đâu, ngươi trở về nói lại với Mạnh Khởi, bảo nó ngẫm lại làm con là phải như thế nào, làm anh là phải như thế nào đi!
Nói đến đây, ông ta lại nói với Mã Đại:
- Ngươi và Lưu tiên sinh cùng nhau trở về, giúp Mạnh Khởi trông coi tốt quân binh.
Mã Đại thở dài trong lòng một tiếng, đây chẳng phải là bá phụ muốn đặt mình trên lò lửa hay sao?
Cùng thời điểm Mã Đằng gặp cảnh bị Mã Siêu con ông ta ép giao quân quyền, ở trong thư phòng của phủ Thừa tướng, Tào Tháo đang cùng Tuân Du, Trình Dục khẩn cấp thảo luận bố trí chiến lược bước tiếp theo.
Ngay tại nửa canh giờ trước, Tào Tháo gặp gỡ Trương Ôn sứ giả Giang Đông, Trương Ôn đưa ra yêu cầu mới là gia tăng viện trợ dầu hỏa hoặc là đem kỹ thuật dầu hỏa dạy lại cho Giang Đông, hai cái yêu cầu này Tào Tháo chỉ có cười mà thôi.
Nhưng ngay sau đó Tào Tháo nghe được một thông tin quan trọng, quân Giang Hạ không ngờ ở quận Lư Giang tiêu diệt hoàn toàn ba chục ngàn lục quân của Trình Phổ, điều này làm cho Tào Tháo rất là khẩn trương.
Trong phòng, Trình Dục khẽ thở dài nói:
- Trình Phổ vừa bại ở Lư Giang, trận chiến này Giang Đông đã nhất định phải thua, cứ như vậy, Lưu Cảnh lại không có Đông Phương kiềm chế, tất nhiên hắn sẽ toàn lực tây tiến Ba Thục, kỳ thật tới một mức độ nào đó, chúng ta là giúp hắn một tay.
Tuân Du ở bên cạnh sắc mặt hết sức khó coi, ý tứ trong câu này của Trình Dục, chính là ám chỉ kế sách Giang Đông của y là một sai lầm thật lớn, làm cho Lưu Cảnh phá huỷ Giang Đông, ổn định phía đông, nhưng đây cũng là sự thật, khiến trong nhất thời Tuân Du không thể biện giải.
Tào Tháo nhìn thấy vẻ xấu hổ của Tuân Du, vội vàng hoà giải nói:
- Trên chiến trường cho tới bây giờ đều rất khó thể nắm bắt, trước đó ai cũng không biết là thắng hay thua, mấu chốt là quân Giang Đông thật là làm cho người ta thất vọng, vốn tưởng rằng nó và Kinh Châu là kình địch đã mấy chục năm rồi, cũng có được thuỷ quân hùng mạnh giống như vậy, ít nhất có thể đánh nhau thành lưỡng bại câu thương, không ngờ điều này chính ta cũng dự đoán sai lầm.
Tuy rằng Tào Tháo giải thích thay Tuân Du, nhưng Tuân Du cũng không phủ nhận phán đoán sai lầm của mình, y trầm mặc chốc lát nói:
- Thừa tướng, việc này đúng là do vi thần suy xét không chu đáo, thật không ngờ dầu hỏa lại ảnh hưởng đến thuỷ chiến, quan trọng hơn là đứng đầu Kinh Châu hiện giờ, không còn là Lưu Biểu chỉ quét tuyết trước cửa, mà là Lưu Cảnh lòng mang thiên hạ, thần đánh giá thấp hắn, đồng ý gánh vác hết thảy trách nhiệm.
Mặc dù Trình Dục có chút xem thường bốn kế sách của Tuân Du, miệng châm chọc nói như vậy, nhưng y lập tức ý thức được chính mình không riêng gì đánh Tuân Du một cái tát, cũng đồng dạng vét hết mặt mũi của Thừa tướng, làm cho Thừa tướng không vui, chính là gây bất lợi cho mình.
Lập tức Trình Dục áy náy nói:
- Thừa tướng nói không sai, đây quả thật không phải là trách nhiệm của Công Đạt, bản thân sách lược không có sai, phi thường cao minh, chỉ có thể nói Tôn Quyền làm cho người rất thất vọng, kỳ thật kế sách của Công Đạt cũng có thu hoạch rất lớn.
- Thu hoạch gì?
Tào Tháo vội hỏi.
Trình Dục cười cười nói:
- Ít nhất phá hủy liên minh Tôn Lưu, lúc trước liên minh Tôn Lưu không dễ gì mà có được, hiện tại bị Tôn Quyền phá hủy, nếu lại muốn có được đồng minh kháng bắc, sẽ khó khăn, cho nên đây là sai lầm lớn nhất của Tôn Quyền!
- Nói rất hay!
Tào Tháo vui mừng mà cười nói:
- Trọng Đức nhìn nhận rất chuẩn, quả thật như thế, tốt lắm, chúng ta đừng nói chuyện này, nói bước tiếp theo đi! Ta cho mời hai vị đến, chính là muốn thảo luận một chút chúng ta làm như thế nào để ứng phó về việc mở rộng phía tây của Lưu Cảnh.
Một gã thân binh đi đến bên tường, kéo màn trúc lên, trên tường xuất hiện một tấm địa đồ khắc bằng gỗ rộng lớn, đây là một tấm bản đồ thấy rõ cả thiên hạ, do đám thợ thủ công vừa mới chế thành.
Trên bản đồ đánh dấu sự phân bố của các thế lực lớn hiện tại, bao gồm thế lực của triều đình ở phương bắc, thế lực của Viên thị ở Liêu Đông, thế lực của Mã Siêu, Hàn Toại ở Tây Lương, thế lực của Trương Lỗ ở Hán Trung, còn có thế lực của Lưu Cảnh Kinh Châu ở phía nam, thế lực của Tôn Quyền ở Giang Đông, thế lực của Lưu Bị ở Kinh Nam, cùng với thế lực của Lưu Chương ở Ba Thục.
Từ trên bức bản đồ này có thể nhìn thấy rất rõ ràng, tuy rằng thế lực triều đình là rất lớn, chiếm cứ nhân khẩu nhiều nhất Trung Nguyên, Hà Bắc, Tịnh Châu cùng với Quan Trung, nhưng khắp nơi trong thiên hạ vẫn không bình ổn như cũ, Tào Tháo dùng riêng một cây cờ tam giác màu đỏ cắm ở Kinh Châu.
Tào Tháo cầm lấy que gỗ chỉ hướng Liêu Đông:
- Ta đã lệnh cho Tào Thuần dẫn mười ngàn quân đóng ở Lâm Du Quan, có thể ngăn Viên thị ở Liêu Đông, khiến ta tạm thời không cần lo ở Hà Bắc.
Que gỗ trong tay Tào Tháo chuyển hướng Ba Thục, vẽ một vòng ở Ba Thục, nói:
- Hiện tại ta lo lắng nhất chính là trong chỗ này, một khi Lưu Cảnh đã không còn nỗi lo ở Giang Đông, bước tiếp theo hắn nhất định là muốn lấy Ba Thục, ta không biết sẽ là lúc nào, năm nay hoặc là sang năm, nhưng cho dù là thời điểm nào, một khi Lưu Cảnh cướp lấy Ba Thục, hắn sẽ như hổ thêm cánh, sẽ thực sự trở thành đại địch của ta, cho nên bất kể như thế nào, chúng ta phải ngăn cản quân Giang Hạ mở rộng phía tây.
Nói đến đây, Tào Tháo lại hơi than thở nhẹ một tiếng:
- Nhưng đêm qua ta nghe Văn Nhược báo lương, hiện tại quân lương dự trữ ở các nơi đã cạn, đã không thể nào dùng binh được nữa, chậm nhất cũng phải chờ đợi thu hoạch vụ thu về sau, chẳng lẽ ta đành trơ mắt nhìn Lưu Cảnh tiến quân Tây Xuyên, lại lấy cơ nghiệp sao?
Trình Dục bên cạnh cười nói:
-Thần không ngại đánh cuộc một lần với Thừa tướng, năm nay Lưu Cảnh sẽ không tây phạt Ba Thục, ít nhất là đầu xuân sang năm.
Tào Tháo mừng rỡ:
- Chỉ giáo cho?
Trình Dục khẽ cười nói:
- Có năm điều giữ chân Lưu Cảnh, khiến hắn không thể trong năm nay tây chinh Ba Thục, thứ nhất, Giang Đông nếu như bại, hắn ít nhất cần mấy tháng thời gian xử lý hậu sự ở Giang Đông; thứ hai, hắn phải dời Châu Trị cho Tương Dương, phải dàn xếp Giang Hạ, khôi phục Tương Dương, những việc này ít nhất cũng phải mất mấy tháng; thứ ba, hắn cùng với Lưu Bị tranh đoạt đường Di Lăng, đường không thể mở, hắn làm thế nào tranh giành Ba Thục? Điều này cũng phải mất mấy tháng; thứ tư, quân đội của hắn liên tục đại chiến đã hơn một năm, Kinh Châu dân khốn binh thiếu, hắn cũng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, điều này ít nhất phải một năm; thứ năm, cũng là điều mấu chốt nhất, hắn nhất định phải đoạt lại Phàn Thành Tân Dã, một lần nữa an trí dân Đông Đào, năm điều trói buộc như thế, rõ ràng mùa xuân năm sau hắn mới có thể xuất chinh Ba Thục là đã rất hay rồi.
Tào Tháo liên tục gật đầu, phân tích của Trình Dục làm ông ta rất tán thành, ông ta trầm tư chốc lát nói:
- Ý của Trọng Đức, sau khi Lưu Cảnh chấm dứt cuôc chiến ở Giang Đông, sẽ quay đầu tấn công Phàn Thành Tân Dã, là như thế phải không?
- Thần nghĩ nhất định là như vậy, nếu không hắn không thể di chuyển Châu Trị đến Tương Dương, hơn nữa …
Nói đến hơn nữa, Trình Dục chần chừ một chút nói:
- Thần có chút hoài nghi Lưu Cảnh sẽ còn tiếp tục tấn công Nam Dương, gia tăng vào sâu phòng ngự của Tương Dương.
Tào Tháo trầm tư không nói, lão chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lại nhìn trần nhà một lát, chậm rãi nói:
- Từ Công Minh chỉ có mười ngàn quân đội, lại không có ưu thế về thuỷ quân, mà Nam Dương chỉ có năm nghìn quân coi giữ, quan trọng hơn là, Hạ Hầu Uyên và Tào Nhân còn trong tay Lưu Cảnh, ta phải nghĩ biện pháp đưa hai người bọn họ chuộc ra.
Nói đến đây, lão nhìn thoáng qua Trình Dục, Trình Dục hiểu được ý tứ của Tào Tháo, cười nói:
- Nếu Thừa tướng muốn cùng Lưu Cảnh ký tên hiệp ước, dùng Phàn Thành và Tân Dã đổi về Diệu Tài tướng quân, đồng thời bảo vệ Nam Dương, thần cảm thấy có thể.
Tào Tháo gật gật đầu, lão vừa liếc nhìn Tuân Du, phát hiện Tuân Du bình tĩnh dị thường.
- Những chỗ có vấn đề của trang viên đều ở đây.
Mã Đằng nhận ra ngay Lưu Mẫn, trong lòng vô cùng khiếp sợ, lập tức nhìn thoáng qua một vài nha hoàn đứng ở cửa, nói với các nàng ta:
- Các ngươi đều lui ra đi!
Sở dĩ Mã Đằng để cho nha hoàn cũng có thể tiến vào thư phòng, là bởi vì ông ta biết, nếu như ông ta không làm như vậy ông ta sẽ càng bị giám thị nghiêm mật hơn, tóm lại, chỉ có làm cho người ta từng giây từng phút biết ông ta đang làm cái gì, Tào Tháo mới không sinh nghi.
Nhưng hôm nay thì lại khác, Mã Đằng biết Mã Đại tất có chuyện quan trọng, các nha hoàn lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn họ, Lưu Mẫn mới từ trong lòng ngực lấy ra thư của Mã Siêu, đưa cho Mã Đằng nói:
- Đây là thư của Đại công tử gởi cho tướng quân, mời tướng quân xem qua.
Mã Đằng cảnh giác liếc nhìn Lưu Mẫn một cái, nhận thư của con mình, điều ông ta quan tâm hơn cả chính là thân phận của Lưu Mẫn, tham quân của Lưu Cảnh Kinh Châu, không ngờ con cả lại để cho y đến truyền tin, lại tín nhiệm đến mức độ này rồi, đây là ý gì? Chẳng lẽ con cả muốn cho mình biết, nó đã hợp tác với Kinh Châu hay sao?
Cho dù trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng Mã Đằng cũng không hỏi nhiều, mà là mở ra thư của con cả Mã Siêu, trong thư nói y gặp khó khăn trong việc chỉ huy vài tên Giáo Úy trong quân, xin phụ thân chính thức đem quân đội chuyển giao cho y, chứ không phải chỉ là người quản lý.
Mã Đằng không khỏi cười lạnh một tiếng, giao quyền tướng quân ra rồi, vậy mạng của mình sẽ còn sao?
Trên thực tế, hai cha con Mã Đằng mâu thuẫn rất lớn, chủ yếu là bởi vì tranh đoạt quân quyền mà ra, quân quyền của quân Tây Lương từ trước tới nay đều ở trong tay của Mã Đằng, điều này làm cho Mã Siêu đang dần dần khát khao quyền lực bắt đầu bất mãn.
Mâu thuẫn giữa hai cha con cũng ngày một lớn hơn, mặc dù chưa tới mức trở mặt, nhưng trên dưới quân Tây Lương đều biết rằng hai cha con bọn họ bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Cho dù Mã Đằng tới Nghiệp Đô cũng không hoàn toàn giao ra quân đội, nguyên nhân là vì ông ta sợ Mã Siêu khởi binh tạo phản, như vậy ông ta sẽ không sống nổi ở Nghiệp Đô.
Kỳ thật đây cũng là chỗ cao minh của Tào Tháo, ông ta nhìn thấy mâu thuẫn giữa hai cha con Mã thị nên vẫn để cho Mã Đằng tiếp tục điều khiển quân đội, mà ông ta thì nắm Mã Đằng trong tay, như vậy cũng như gián tiếp nắm quân Tây Lương trong tay, về phần cho Mã Đại tự do, đó cũng là vì dễ dàng cho Mã Đằng nắm quân đội Tây Lương trong tay.
Mã Đằng chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, ông ta muốn hiểu rõ ý đồ thực sự của đứa con cả, Mã Đại ở bên cạnh trong lòng lại có chút kỳ quái, nếu đại ca là vì muốn quân quyền, vậy thì vì sao lại để cho tham quân của Kinh Châu ra mặt thay y, như vậy chẳng phải sẽ càng làm cho bá phụ thêm cảnh giác, càng không thể có được quân quyền hay sao?
Mã Đại không hiểu, nhưng Mã Đằng đã có chút rõ ràng, thật ra đây chính là một sự công bằng mà con cả dành cho mình, Mã Siêu y muốn quân quyền, kết minh cùng với Kinh Châu, y đem tất cả đều bày ra trên mặt bàn, rõ ràng là muốn nói với mình, lựa chọn cuối cùng là do mình.
Nếu như mình không lựa chọn, hoặc là không đồng ý, vậy thì con cả Mã Siêu cũng đã tròn trách nhiệm, lúc này Mã Đằng đã dám khẳng định, Mã Siêu muốn động thủ, hoặc là nói y đã động thủ, nhất định là y có thể nắm chắc quân quyền mới trực tiếp nói rõ với mình.
Mã Đằng cảm thấy trong lòng đau đớn một trận, chẳng lẽ con của mình thật sự muốn vứt bỏ mình rồi sao?
Lúc này, bỗng nhiên ánh mắt sắc bén của Mã Đằng nhìn thẳng vào Lưu Mẫn, đem hết lửa giận của ông ta chuyển đến trên người của Lưu Mẫn:
- Hay lắm tên to gan nhà ngươi, dám xúi giục quan hệ cha con chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ bị chém thành trăm ngàn mảnh hay sao? Người tới!
Mã Đằng quát một tiếng chói tai, ngoài cửa lập tức xuất hiện vài tên thân binh, Mã Đại kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ:
- Việc này không quan hệ đến Lưu tiên sinh, y chỉ là người truyền tin, bá phụ không cần giận lây sang y.
Lưu Mẫn dường như biết Mã Đằng trút giận vào mình, y thản nhiên nói:
- Ta là đặc sứ Kinh Châu, Mã công giết ta, có biết hậu quả không?
- Giết ngươi, con ta sẽ không cấu kết với Kinh Châu!
Mã Đằng hung ác nói.
- Mã công sai lầm rồi!
Lưu Mẫn vẫn không chút hoang mang như cũ:
- Giết ta, Mạnh Khởi sẽ hoàn toàn cắt đứt tình phụ tử, khởi binh phản Tào, Mã công còn có thể ở Nghiệp Đô được sao?
Mã Đằng ngẩn ra một chút, ông ta nhìn chằm chằm Lưu Mẫn một lúc lâu, phất tay với các thị vệ, thị vệ lui xuống, lúc này Mã Đằng mới lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Lưu Mẫn cười cười nói:
- Ta thẳng thắn nói đi! Mạnh Khởi đã cam đoan với chủ công của ta về sự an toàn của ta, nếu ta bị giết, hắn sẽ lập tức hợp binh với Hàn Toại, khởi binh tiến công Quan Trung, chủ công nhà ta thì theo Tương Dương xuất phát, tiến công Nam Dương, binh phạt Trung Nguyên, Tào Tháo hai mặt thụ địch, dưới loại tình huống này, Tào Tháo có biết dùng đầu của Mã công để tạ tội với chủ công nhà ta hay không?
Mã Đằng là một người đa nghi, ông ta nghe Lưu Mẫn nói cũng có vài phần đạo lý, lại thấy Lưu Mẫn bình tĩnh, bộ dáng không có chút nào sợ hãi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, 'Người này tất có chừa đường lui, vẫn không thể khinh thường.'
Nghĩ vậy, Mã Đằng kiềm chế căm tức ở trong lòng, từ từ nói:
- Ta sẽ không viết thư gì đâu, ngươi trở về nói lại với Mạnh Khởi, bảo nó ngẫm lại làm con là phải như thế nào, làm anh là phải như thế nào đi!
Nói đến đây, ông ta lại nói với Mã Đại:
- Ngươi và Lưu tiên sinh cùng nhau trở về, giúp Mạnh Khởi trông coi tốt quân binh.
Mã Đại thở dài trong lòng một tiếng, đây chẳng phải là bá phụ muốn đặt mình trên lò lửa hay sao?
Cùng thời điểm Mã Đằng gặp cảnh bị Mã Siêu con ông ta ép giao quân quyền, ở trong thư phòng của phủ Thừa tướng, Tào Tháo đang cùng Tuân Du, Trình Dục khẩn cấp thảo luận bố trí chiến lược bước tiếp theo.
Ngay tại nửa canh giờ trước, Tào Tháo gặp gỡ Trương Ôn sứ giả Giang Đông, Trương Ôn đưa ra yêu cầu mới là gia tăng viện trợ dầu hỏa hoặc là đem kỹ thuật dầu hỏa dạy lại cho Giang Đông, hai cái yêu cầu này Tào Tháo chỉ có cười mà thôi.
Nhưng ngay sau đó Tào Tháo nghe được một thông tin quan trọng, quân Giang Hạ không ngờ ở quận Lư Giang tiêu diệt hoàn toàn ba chục ngàn lục quân của Trình Phổ, điều này làm cho Tào Tháo rất là khẩn trương.
Trong phòng, Trình Dục khẽ thở dài nói:
- Trình Phổ vừa bại ở Lư Giang, trận chiến này Giang Đông đã nhất định phải thua, cứ như vậy, Lưu Cảnh lại không có Đông Phương kiềm chế, tất nhiên hắn sẽ toàn lực tây tiến Ba Thục, kỳ thật tới một mức độ nào đó, chúng ta là giúp hắn một tay.
Tuân Du ở bên cạnh sắc mặt hết sức khó coi, ý tứ trong câu này của Trình Dục, chính là ám chỉ kế sách Giang Đông của y là một sai lầm thật lớn, làm cho Lưu Cảnh phá huỷ Giang Đông, ổn định phía đông, nhưng đây cũng là sự thật, khiến trong nhất thời Tuân Du không thể biện giải.
Tào Tháo nhìn thấy vẻ xấu hổ của Tuân Du, vội vàng hoà giải nói:
- Trên chiến trường cho tới bây giờ đều rất khó thể nắm bắt, trước đó ai cũng không biết là thắng hay thua, mấu chốt là quân Giang Đông thật là làm cho người ta thất vọng, vốn tưởng rằng nó và Kinh Châu là kình địch đã mấy chục năm rồi, cũng có được thuỷ quân hùng mạnh giống như vậy, ít nhất có thể đánh nhau thành lưỡng bại câu thương, không ngờ điều này chính ta cũng dự đoán sai lầm.
Tuy rằng Tào Tháo giải thích thay Tuân Du, nhưng Tuân Du cũng không phủ nhận phán đoán sai lầm của mình, y trầm mặc chốc lát nói:
- Thừa tướng, việc này đúng là do vi thần suy xét không chu đáo, thật không ngờ dầu hỏa lại ảnh hưởng đến thuỷ chiến, quan trọng hơn là đứng đầu Kinh Châu hiện giờ, không còn là Lưu Biểu chỉ quét tuyết trước cửa, mà là Lưu Cảnh lòng mang thiên hạ, thần đánh giá thấp hắn, đồng ý gánh vác hết thảy trách nhiệm.
Mặc dù Trình Dục có chút xem thường bốn kế sách của Tuân Du, miệng châm chọc nói như vậy, nhưng y lập tức ý thức được chính mình không riêng gì đánh Tuân Du một cái tát, cũng đồng dạng vét hết mặt mũi của Thừa tướng, làm cho Thừa tướng không vui, chính là gây bất lợi cho mình.
Lập tức Trình Dục áy náy nói:
- Thừa tướng nói không sai, đây quả thật không phải là trách nhiệm của Công Đạt, bản thân sách lược không có sai, phi thường cao minh, chỉ có thể nói Tôn Quyền làm cho người rất thất vọng, kỳ thật kế sách của Công Đạt cũng có thu hoạch rất lớn.
- Thu hoạch gì?
Tào Tháo vội hỏi.
Trình Dục cười cười nói:
- Ít nhất phá hủy liên minh Tôn Lưu, lúc trước liên minh Tôn Lưu không dễ gì mà có được, hiện tại bị Tôn Quyền phá hủy, nếu lại muốn có được đồng minh kháng bắc, sẽ khó khăn, cho nên đây là sai lầm lớn nhất của Tôn Quyền!
- Nói rất hay!
Tào Tháo vui mừng mà cười nói:
- Trọng Đức nhìn nhận rất chuẩn, quả thật như thế, tốt lắm, chúng ta đừng nói chuyện này, nói bước tiếp theo đi! Ta cho mời hai vị đến, chính là muốn thảo luận một chút chúng ta làm như thế nào để ứng phó về việc mở rộng phía tây của Lưu Cảnh.
Một gã thân binh đi đến bên tường, kéo màn trúc lên, trên tường xuất hiện một tấm địa đồ khắc bằng gỗ rộng lớn, đây là một tấm bản đồ thấy rõ cả thiên hạ, do đám thợ thủ công vừa mới chế thành.
Trên bản đồ đánh dấu sự phân bố của các thế lực lớn hiện tại, bao gồm thế lực của triều đình ở phương bắc, thế lực của Viên thị ở Liêu Đông, thế lực của Mã Siêu, Hàn Toại ở Tây Lương, thế lực của Trương Lỗ ở Hán Trung, còn có thế lực của Lưu Cảnh Kinh Châu ở phía nam, thế lực của Tôn Quyền ở Giang Đông, thế lực của Lưu Bị ở Kinh Nam, cùng với thế lực của Lưu Chương ở Ba Thục.
Từ trên bức bản đồ này có thể nhìn thấy rất rõ ràng, tuy rằng thế lực triều đình là rất lớn, chiếm cứ nhân khẩu nhiều nhất Trung Nguyên, Hà Bắc, Tịnh Châu cùng với Quan Trung, nhưng khắp nơi trong thiên hạ vẫn không bình ổn như cũ, Tào Tháo dùng riêng một cây cờ tam giác màu đỏ cắm ở Kinh Châu.
Tào Tháo cầm lấy que gỗ chỉ hướng Liêu Đông:
- Ta đã lệnh cho Tào Thuần dẫn mười ngàn quân đóng ở Lâm Du Quan, có thể ngăn Viên thị ở Liêu Đông, khiến ta tạm thời không cần lo ở Hà Bắc.
Que gỗ trong tay Tào Tháo chuyển hướng Ba Thục, vẽ một vòng ở Ba Thục, nói:
- Hiện tại ta lo lắng nhất chính là trong chỗ này, một khi Lưu Cảnh đã không còn nỗi lo ở Giang Đông, bước tiếp theo hắn nhất định là muốn lấy Ba Thục, ta không biết sẽ là lúc nào, năm nay hoặc là sang năm, nhưng cho dù là thời điểm nào, một khi Lưu Cảnh cướp lấy Ba Thục, hắn sẽ như hổ thêm cánh, sẽ thực sự trở thành đại địch của ta, cho nên bất kể như thế nào, chúng ta phải ngăn cản quân Giang Hạ mở rộng phía tây.
Nói đến đây, Tào Tháo lại hơi than thở nhẹ một tiếng:
- Nhưng đêm qua ta nghe Văn Nhược báo lương, hiện tại quân lương dự trữ ở các nơi đã cạn, đã không thể nào dùng binh được nữa, chậm nhất cũng phải chờ đợi thu hoạch vụ thu về sau, chẳng lẽ ta đành trơ mắt nhìn Lưu Cảnh tiến quân Tây Xuyên, lại lấy cơ nghiệp sao?
Trình Dục bên cạnh cười nói:
-Thần không ngại đánh cuộc một lần với Thừa tướng, năm nay Lưu Cảnh sẽ không tây phạt Ba Thục, ít nhất là đầu xuân sang năm.
Tào Tháo mừng rỡ:
- Chỉ giáo cho?
Trình Dục khẽ cười nói:
- Có năm điều giữ chân Lưu Cảnh, khiến hắn không thể trong năm nay tây chinh Ba Thục, thứ nhất, Giang Đông nếu như bại, hắn ít nhất cần mấy tháng thời gian xử lý hậu sự ở Giang Đông; thứ hai, hắn phải dời Châu Trị cho Tương Dương, phải dàn xếp Giang Hạ, khôi phục Tương Dương, những việc này ít nhất cũng phải mất mấy tháng; thứ ba, hắn cùng với Lưu Bị tranh đoạt đường Di Lăng, đường không thể mở, hắn làm thế nào tranh giành Ba Thục? Điều này cũng phải mất mấy tháng; thứ tư, quân đội của hắn liên tục đại chiến đã hơn một năm, Kinh Châu dân khốn binh thiếu, hắn cũng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, điều này ít nhất phải một năm; thứ năm, cũng là điều mấu chốt nhất, hắn nhất định phải đoạt lại Phàn Thành Tân Dã, một lần nữa an trí dân Đông Đào, năm điều trói buộc như thế, rõ ràng mùa xuân năm sau hắn mới có thể xuất chinh Ba Thục là đã rất hay rồi.
Tào Tháo liên tục gật đầu, phân tích của Trình Dục làm ông ta rất tán thành, ông ta trầm tư chốc lát nói:
- Ý của Trọng Đức, sau khi Lưu Cảnh chấm dứt cuôc chiến ở Giang Đông, sẽ quay đầu tấn công Phàn Thành Tân Dã, là như thế phải không?
- Thần nghĩ nhất định là như vậy, nếu không hắn không thể di chuyển Châu Trị đến Tương Dương, hơn nữa …
Nói đến hơn nữa, Trình Dục chần chừ một chút nói:
- Thần có chút hoài nghi Lưu Cảnh sẽ còn tiếp tục tấn công Nam Dương, gia tăng vào sâu phòng ngự của Tương Dương.
Tào Tháo trầm tư không nói, lão chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lại nhìn trần nhà một lát, chậm rãi nói:
- Từ Công Minh chỉ có mười ngàn quân đội, lại không có ưu thế về thuỷ quân, mà Nam Dương chỉ có năm nghìn quân coi giữ, quan trọng hơn là, Hạ Hầu Uyên và Tào Nhân còn trong tay Lưu Cảnh, ta phải nghĩ biện pháp đưa hai người bọn họ chuộc ra.
Nói đến đây, lão nhìn thoáng qua Trình Dục, Trình Dục hiểu được ý tứ của Tào Tháo, cười nói:
- Nếu Thừa tướng muốn cùng Lưu Cảnh ký tên hiệp ước, dùng Phàn Thành và Tân Dã đổi về Diệu Tài tướng quân, đồng thời bảo vệ Nam Dương, thần cảm thấy có thể.
Tào Tháo gật gật đầu, lão vừa liếc nhìn Tuân Du, phát hiện Tuân Du bình tĩnh dị thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.