Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 564: Xuân hàn se lạnh

Cao Nguyệt

04/01/2018

Đông đi xuân tới, Kiến An mùa xuân thứ mười sáu đã tới, hai tháng đầu xuân, ở các ruộng Ba Thục đã có bóng dáng người nông dân bận rộn.

Ba Thục lúc này là thời điểm gieo trồng lúa mì vụ đông, mùa xuân không cần gieo, nhưng phải cho trâu ra cày để duy trì thổ nhưỡng, đây là một việc trọng yếu, trước đem trâu ra cày cho mềm đất, sau đó mỗi miếng đất cày lại ít nhất hai lần trở lên, việc này phải làm thật cẩn thận nếu không sẽ suy giảm lúa mạch non, đất phải tơi, ướt át, có lợi cho lúa mạch non sinh trưởng tươi tốt.

Đầu tháng sáu khi đã gặt xong lúa mì, nhất định phải gieo lúa nước ngay, khí hậu ẩm ướt, và nguồn nước sung túc, khiến Ba Thục từ xưa đến nay là kho lúa của cả nước, trước Tần được Ba Thục, như gặp nước mà lấy được thiên hạ.

Lưu Cảnh cũng thế, được Ba Thục thì vấn đề lương thực về sau đã được giải quyết. Hơn nữa quân đội có khả năng từ mười hai vạn gia tăng lên hai trăm ngàn quân, trải qua gần một năm huấn luyện, nghỉ ngơi, chỉnh đốn, quân đội của hắn càng thêm tinh nhuệ, thời cơ xuất binh đánh Quan Trung cũng gần kề.

Lúc này quân đội của Lưu Cảnh đã không còn gọi là quân Kinh Châu, theo những lần hắn mở rộng địa bàn thì tên gọi cũng thay đổi dần, như ban đầu gọi là quân Sài Tang; sau là quân Giang Hạ; rồi đổi tên là quân Kinh Châu; nhưng theo thu nạp Ba Thục và Hán Trung, gia nhập tám vạn quân Ích Châu và quân Hán Trung thì kêu là quân Kinh Châu có hơi lỗi thời.

Có người đề nghị đổi là quân Sở, vì Lưu Cảnh được phong là Sở công, nhưng cao quan Ba Thục lại không đồng ý, thảo luận mãi, Lưu Cảnh quyết định để nhắm vào Tào quân, quân đội của hắn gọi là Hán quân, quân đội của vương triều Đại Hán.

Tuy rằng đã dần dần tới thời cơ bắc tiến Quang Trung, nhưng hiện nay còn là thời điểm quan trọng nhất trong canh tác vụ xuân, không thích hợp cho việc chuẩn bị động viên đi chiến đấu. Vì thế còn tiếp tục vụ mùa hơn nửa tháng, sau khi kết thúc vụ mùa mới tới thời cơ tốt nhất chuẩn bị chiến đấu.

Phủ đệ mới của Lưu Cảnh hoá ra là phủ Châu Mục của Lưu Chương, ở phía bắc thành đô, chiếm ba trăm mẫu đất, trong đó có một hồ nước hơn trăm mẫu, hồ nước trong veo ngon ngọt, được Lưu Chương dành mười mấy năm tỉ mỉ sửa chữa, bốn phía của hồ nước xây dựng vô số lâu đài đình các tinh xảo, có rừng cây rậm rạp bao quanh, một cây cầu đá hoa cương vắt ngang qua hồ nước. Tuy phủ đệ ở Ba Thục không lớn bằng phủ đệ Kinh Châu, nhưng độ tinh xảo mỹ lệ thì hơn chứ không kém.

Sau giờ ngọ, Tôn Thượng Hương đứng ở trong Lãm Nguyệt Đình bên hồ, đứng trước hồ mà thất thần suy nghĩ, trong mắt nàng có một tia bi thương, hai ngày trước nàng nhận được thư của đại tẩu, mẫu thân nàng ngã bệnh, làm cho nàng rất nhớ nhà.

Nàng xuất giá đã hơn một năm, nhiều lúc cảnh ở Thục Sơn tráng lệ làm nàng quên đi quê nhà, nhưng khi mẫu thân sinh bệnh, nàng lại cảm thấy nhớ quê hương, nhìn cảnh sông nước, nỗi nhớ nhà càng thêm mãnh liệt.

- Sao thế?

Chẳng biết từ lúc nào Đào Trạm xuất hiện ở bên nàng. nàng người mang lục giáp, hành động rất bất tiện, mang theo hai nữ thị vệ cùng tản bộ. vừa lúc thấy Tôn Thượng Hương, Đào Trạm quan tâm hỏi han:

- Có phải đang nhớ đến mẫu thân?

Tôn Thượng Hương yên lặng gật đầu, Đào Trạm thở dài, nàng cũng nhớ đến mẫu thân mình, rồi nhớ đến trượng phụ mình chết năm đó, trong lòng có chút thương cảm, dịu dàng nói:

- Vậy muội mau về thăm mẫu thân đi! Phu quân chắc sẽ đồng ý thôi.

- Muội biết hắn sẽ đồng ý, muội chỉ không yên tâm tỷ.

Tôn Thượng Hương nhìn vào bụng Đào Trạm, cười khổ:

- Muội đi rồi, trông nhà công việc bề bộn, tỷ làm sao xoay sở.

Đào Trạm bước tới cầm tay nàng, cười nói:

- Vài chuyện cứ để bà quản gia làm, hơn nữa còn có Bao nương, nàng có thể giúp ta, hơn nữa đâu phải ta mới sinh con lần đầu, cứ yên tâm mà ở đó nửa năm phụng dưỡng mẫu thân.

Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng cắn môi, gật đầu:

- Để muội đi nói với phu quân.

Đào trạm cười:

- Phu quân đang họp cùng mấy quân sư ở ngoài thư phòng, phỏng chừng xong rồi, muội mau đi đi!



- Nơi này gió lớn, để muội đưa đại tỷ về!

Tôn Thượng Hương dìu Đào Trạm đi ra đình, đi về hướng sân viện của Đào Trạm

Trong thư phòng, Lưu Cảnh đang cùng Giả Hủ, Tư Mã Ý, Pháp Chính, Bàng Thống, Từ Thứ, Tưởng Uyển, Doãn Mặc thảo luận quyết sách lấy Quan Trung. Việc họ lấy Quan Trung đã là chuyện rõ ràng, bất cứ điều động quân nào Tào Tháo đều có thể thấy rõ mồn một, nhưng một số chi tiết vẫn cần thương thảo.

- Căn cứ theo tình báo mới nhất của ta, Tào Tháo ở Quan Trung tới Lũng Tây bố trí hơn hai trăm ngàn quân, trong đó Quan Trung có mười bốn vạn đại quân, do Tào Thực làm chủ soái, Tào Nhân phó tướng, Tuân Du quân sư, Lũng Tây bố trí sáu vạn đại quân do Tào Chương làm chủ tướng, Hạ Hầu Uyên là phó tướng, Trần Quần là quân sư, mặt khác Trương Liêu dẫn ba vạn đại quân đóng ở Nam Dương, Mãn Sủng năm vạn đại quân đóng ở Hợp Phì, Tào THáo thì trấn giữ Hứa Xương, phòng ngự nghiêm mật, cuộc chiến ở Quan Trung quả không dễ.

Lúc này Tư Mã Ý nhướn mày:

- Chẳng lẽ Tào Tháo đã khôi phục nguyên khí?

Lưu Cảnh gật đầu:

- Dù sao trận chiến Xích Bích cũng diễn ra năm Kiến An thứ mười ba, hiện tai đã trôi qua ba năm, lại thêm phía bắc mưa thuận giá hoà, các nơi thu hoạch lớn, Tào quân cũng đã giải quyết được vấn đề lương thực. Hơn nữa năm trước Tào Tháo đã bình định phản quân Kiều Bá, Tô Ngân Hà Bắc, thu được hàng binh hơn mười vạn, khiến binh lực của lão khôi phục bốn mươi vạn. Không chi thế, tháng trước Tào Tháo được phong làm Nguỵ công, thêm cửu tích, tuy rằng lão không được lòng nhân sĩ, nhưng không thể phủ nhận, uy vọng của lão trong triều và trong quân vẫn rất cao.

Lưu Cảnh vừa mới nói xong, Giả Hủ cười ha hả:

- Châu Mục cũng không khỏi đề cao người khác, Tào quân ngoại trừ binh lực tăng lên, nhưng vẫn là đám quân ô hợp, không có vài năm tôi luyện, thì đừng hòng thành quân tinh nhuệ. Tuy quân ta chỉ bằng một nửa quân số đối hương, nhưng thuỷ quân, bộ binh trong giáp, trọng nỗ quân, ưng kích quân của ta, cực kỳ lợi hại, chúng ta hoàn toàn có thể đấu lại, nếu không Tào quân đã sớm đánh tới đây rồi.

Lưu Cảnh cười:

- Chủ yếu là không nên khinh địch, trước kia tuy nhiều lần đánh thắng Tào quân, nhưng đó là ở phía nam nơi có đầm nước, nhưng lần này tới phương bắc, thì hoàn toàn khác nhau, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý bại trận.

Nói đến đây, Lưu Cảnh nhặt một cây gỗ chỉ vào bản đồ nói:

- Nếu tất cả mọi người nhất trí cho rằng tiến quân theo Lũng Tây, thì quyết định vậy đi! Đánh nghi binh Trần Thương, kiềm chế Tào quân, đại quân tiến công quận Thiên Thuỷ.

Mọi người giải tán, trong phòng chỉ còn lại Pháp Chính, Lưu Cảnh giữ gã lại, bởi vì Pháp Chính luôn ở tại Hán Trung phụ tá Triệu Vân, đêm qua mới chạy về Thành Đô.

- Quân đội Hán Trung sĩ khí thế nào?

Lưu Cảnh cười hỏi.

Pháp Chính gật đầu

- Sĩ khí dần dần đạt tới trạng thái tốt nhất, qua lời nói của Triệu tướng quân, thì những binh sĩ đầu hàng ở Hán Trung dường như thay da đổi thịt, hiện tại Triệu tướng quân rất quan tâm khi nào tấn công Quan Trung.

Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, thở dài nói:

- Lương thực và vật tư quân giới, Hán Trung đã tồn kho đầy đủ, mấu chốt là trưng dụng dân phu. Tiến công Quan Trung không giống phía nam, có thể dựa vào thuyền bè, phương bắc toàn bộ nhờ súc vật kéo, và dân phu vận chuyển vật tư. Ta tính toán nếu điều động từ Ba Thục và Hán Trung mười lăm vạn dân phu và ba mươi ngàn đầu súc vật, sẽ ảnh hưởng rất lớn, nhất định phải chờ xong vụ mùa xuân, ít nhất là nửa tháng nữa!

Pháp Chính do dự nói:

- Vi thần có một câu, không biết có nên nói hay không?



- Có lời gì cứ nói, không cần câu nệ, ta không cấm ngươi nói.

Lưu Cảnh có chút không vui.

- Vi thần muốn nói, vì sao sau mùa thu hoạch năm trước không tấn công Quan Trung? Khi đó Tào Tháo vẫn chưa bố trí thủ thành, hơn nữa vừa mới chiến tranh tiêu diệt Mã Siêu, sĩ tốt mệt mỏi, quân lực Lũng Tây không có... nếu lúc ấy tấn công Lũng Tây, thì dễ dàng hơn nhiều; còn tình hình hiện tại, chúng ta có chút bị động.

Lưu Cảnh khoanh tay nhìn nóc nhà, sau đó mới nói:

- Hiện tại không ít người cũng hỏi điều này, ta cũng không trách bọn họ nghi ngờ, nhưng ta hi vọng về sau ngươi đừng nhắc lại, dù sao ngươi cũng là quân sư, nếu như ngay cả điều này cũng không hiểu rõ, thì sau này còn bày mưu đánh kế kiểu gì?

Pháp Chính sợ đến đổ mồ hôi lạnh, hắn không nghĩ Lưu Cảnh sẽ mất hứng như thế, hắn cúi đầu, không dám nhiều lời, Lưu Cảnh liếc nhìn hắn, rồi nói:

- Từ xưa tới nay, không có quân đội ở phía nam thống nhất thiên hạ, từ xưa đã thế, sau này càng không có. Chúng ta khởi binh ở Kinh Châu, dựa vào Trường Giang Hán mới có thể bảo toàn, chống lại gót sắt của Tào quân, nhưng cũng không thể đại biểu chúng ta ở phương bắc có thể chiến thắng Tào quân.

Nói đến đây, Lưu Cảnh lại khẽ thở dài:

- Trên thực tế, ta vốn định chiếm Nam Dương, nhưng rồi lại buông tha, bởi vì ta biết, quân Kinh Châu trên đất bình nguyên không thể nào là đối thủ của Tào Quân, chỉ cần ba vạn thiết kỵ của Tào Tháo cũng đủ thổi bay chúng ta, ta có thể cướp lấy Nam Dương, nhưng không thủ được, thì cớ gì lại không buông tha, ngược lại lấy Quan Trung làm trung tâm, thành lập Lũng Hữu kỵ binh đối kháng cùng Tào quân, đó là cách duy nhất để đánh bại Tào Tháo, cho nên trận Quan Trung, ý nghĩa của nó không thua gì trận chiến Xích Bích, Hiếu Trực ngươi hiểu chứ?

Pháp Chính yên lặng gật đầu, hiểu ra:

- Ý của Châu Mục là, chúng ta không chỉ phải đánh hạ Quan Trung và Lũng Hữu, mà quan trọng hơn là phải giữ được nó, mới có thể đứng vững chân ở Quan Trung

Lưu Cảnh cười tán dương:

- Đó là nguyên nhân, mua thu năm trước ta có thể công chiếm Quan Trung nhưng ta giữ được sao? Ba Thục chưa ổn định, đường lương thực vận chuyển chưa có, vũ khí công thành chưa chế tạo xong, quân đội huấn luyện chưa đủ... Nếu chúng tachiếm được Quan, Lũng, sau đó bị lấy lại, đó mới là đả kích trí mạng. rất có thể chúng ta không có cơ hội nào để chiếm Quan, Lũng nữa. Ngược lại chờ Tào quân chuẩn bị hết thảy xong, ở thời điểm Tào quân hùng mạnh nhất đánh bại lão, như vậy lão cũng không có thực lực để đoạt lại Quan Lũng, vì chúng ta đã ổn định Quan Lũng rồi. Không trả giá lớn làm sao có khả năng có thu hoạch lớn chứ!

Pháp Chính xấu hổ, thi lễ thật sâu:

- Ty chức minh bạch rồi!

Lưu Cảnh gật đầu cười:

- Kỳ thật Giả Hủ, Tư Mã Ý đều hiểu điểm này, cho nên bọn họ không có lời nào dị nghị.

Dừng một chút, Lưu Cảnh cười:

- Mã Siêu dạo này thế nào?

- Hắn biểu hiện rất tốt, cố gắng huấn luyện quân đội, tuy nhiên khá trầm mặc, hắn tỏ thái độ nguyện ý lấy Lưu Thị làm vợ.

- Vậy tốt rồi, phiền Hiếu Trực vất vả một phen, làm ông tơ cho cuộc nhân duyên này đi!

Pháp Chính cười:

- Thần nguyện ý!

Lúc này, cũng không còn sớm, gã liền đứng dậy cáo từ, Lưu Cảnh đưa gã ra sân, gặp ngay Tôn Thượng Hương ở trong đình cách đó không xa, đang đi tới phía này, Lưu Cảnh cười cười tiếp đón.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook