Chương 4: Ban đêm chọn người bình minh
Minh Ngũ Nguyệt
02/10/2022
Ngày đó sau khi Diệp Phi cho số điện thoại của mình, cũng không thật sự ngóng trông anh có thể gọi điện thoại cho mình.
Chỉ là một ngày nào đó tan tầm trở về, nhìn thấy trước con ngõ nhỏ Hòe Tam có rất nhiều công nhân xây dựng đang thi công, mấy bà cụ ngồi ở đầu ngõ đều đang cảm khái, nói chính phủ phục vụ tốt, tự lắp đặt đèn đường cho ngõ nhỏ Hòe Tam.
Nói là mạch điện bên này quá cũ rồi, hơn nữa lối đi nhỏ hẹp, lại đều là tứ hợp viện cũ kỹ, ngay từ đầu quản lý con phố đã đùn đẩy trách nhiệm rất lâu, làm sao mà bây giờ đột nhiên lại thi công.
Lúc Diệp Phi đang mở cửa, nghe thấy mấy bà cụ nói, chỉ là đột nhiên nhớ tới lời Lê Tiện Nam nói vào ngày đó, nhưng tóm lại cô cũng là người tự biết mình, cảm thấy làm sao có thể là vì làm cho mình được.
Vừa chớp mắt đã gần đến tết Dương Lịch, công ty cho nghỉ phép, tổng biên tập kéo một tổ nhỏ của bọn họ, kêu các cô tăng ca, dùng từ ngữ là: Hiện tại tình cảnh chung căng thẳng, tất cả mọi người phải là việc nhiều hơn cho công ty, phấn đấu làm thêm mấy quyển sách.
Lúc ấy biên tập viên ngồi bên cạnh Diệp Phi đã bắt đầu oán giận, lén lút chửi bới nói, tiền lương một tháng của tôi chỉ có ba bốn ngàn, sao tôi còn phải đồng cảm với công ty? Nhưng nói thì cũng chỉ nói như vậy, mọi người vẫn phải tiếp tục tăng ca.
Ngày hôm đó Diệp Phi vội vàng đi nộp luận văn trước khi trường học nghỉ, giáo sư tên là Bồ Nhạc Sinh, cũng mới ngoài bốn mươi tuổi, bình thường luôn đeo một cặp mắt kính, nói chuyện nhẹ nhàng, có lẽ là bởi vì chăm sóc tốt, nhìn cũng trẻ, ông ấy rất thích học sinh Diệp Phi này —— nghe nói, là Trạng Nguyên khoa Văn học của thành phố cô, ngày thường yên tĩnh ngoan ngoãn, cũng rất cố gắng, hình như cũng thường xuyên đọc sách, Bồ Nhạc Sinh thường xuyên nhìn thấy cô ở trong thư viện trường học, cho nên mỗi lần phân tích văn học khiến học sinh khác đau đầu, thì bài viết của Diệp Phi đều có chất lượng rất cao.
Bồ Nhạc Sinh lật từng trang luận văn, bị gợi lên hứng thú, thật ra khi biết Diệp Phi không lựa chọn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, gia cảnh của cô bé này hình như không tốt lắm, khi ở trong trường học vẫn luôn phải vừa học vừa làm, ngoài ra còn phải đi làm thêm.
Bồ Nhạc Sinh nói, “Còn hơn một năm nữa, em phải suy nghĩ thật kỹ, trường học chúng ta có liên kết đào tạo nghiên cứu sinh với trường Đại học Trung văn Hồng Kông, nếu như suy nghĩ kỹ rồi, em có thể nói với thầy bất cứ lúc nào, thầy sẽ giúp em hỏi một chút.”
“Em cảm ơn thầy.” Diệp Phi gật gật đầu, trong lòng thầm cảm kích.
Đi từ phòng làm việc của Bồ Nhạc Sinh ra, Diệp Phi nhớ tới hôm nay là thứ sáu, cảm thấy phải gọi điện thoại cho trường đặc biệt Yến Kinh, đang lật lấy điện thoại trong túi tote của mình, trước mặt đụng phải một người, một chồng luận văn cô đang ôm trong tay đều rơi xuống đất.
Có mùi nước hoa rất nồng.
Cũng có chút quen thuộc.
Diệp Phi vừa ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy Lư Nhân, vẫn trang điểm đậm như vậy, chỉ là trong tay kéo theo một cái va li, nghiễm nhiên là muốn dọn ra ngoài.
Quan hệ của hai người cũng không quá hòa hợp, Diệp Phi ngồi xổm xuống nhặt giấy rơi trên mặt đất lên.
Bỗng nhiên trên mặt đất lại có một tấm danh thiếp rơi xuống, Diệp Phi nhìn thoáng qua, chỉ có nhìn thấy được cái tên có hơi quen mắt.
Đó là danh thiếp của người quản lý của một công ty văn hóa.
Diệp Phi nhặt lên, bình tĩnh đưa lại cho cô ta.
Lư Nhân cười lạnh một tiếng, “Còn giả vờ thanh cao cái gì? Còn không phải là đi theo người ta ăn bữa cơm sao?”
“Tôi đã tìm được chỗ thực tập rồi, cảm ơn ý tốt của cậu.” Diệp Phi cầm danh thiếp trong tay, trả lại.
Lư Nhân không nhận lấy, đảo mắt nhìn Diệp Phi.
Thành thật mà nói, cô ta không thể hiểu được Diệp Phi, ở cùng ký túc xá ba năm, hai người lại đi ra từ cùng một nơi, cô ta biết tình hình trong nhà Diệp Phi không tốt lắm, Lư Nhân đã hiểu được rất nhiều đạo lý xã hội từ sớm, Diệp Phi lớn lên xinh đẹp, lại học Đại học Yến Kinh, có đôi khi chỉ cần cô nguyện ý —— người vứt cành ôliu về phía cô sẽ rất nhiều, nhưng cô lại cố tình không muốn.
“Học khoa Văn học Đại học Yến Kinh ra, đây là những gì cậu đang theo đuổi, tiền lương thực tập của cậu được bao nhiêu? Hai ngàn hay là một ngàn tám? Còn phải vừa học vừa làm ở trường học, một chút này đã thỏa mãn rồi sao?” Lư Nhân cười lạnh một tiếng, cầm lấy danh thiếp trong tay cô ném vào thùng rác.
Diệp Phi đứng yên tại chỗ cũng không phản bác lại, Lư Nhân cũng lười nói nhiều lời với cô, kéo va li đi ra ngoài.
Diệp Phi đứng ở đó, trong cổ họng đè nén cảm xúc buồn bực, cuối cùng cô cũng không nói gì hết.
Cầm điện thoại, ngày hôm qua trường đặc thù Yến Kinh đã gọi điện thoại cho cô một lần, lúc đó Diệp Phi đang vội vàng tăng ca không nghe thấy, lúc này gọi lại, nghe rõ đối phương bên kia nói gì đó, Diệp Phi vội vàng đồng ý, “Tôi sẽ đến ngay lập tức.”
–
Trường đặc biệt Yến Kinh ở ngoại ô thành phố, Diệp Phi đi tàu điện ngầm đến nơi, thời tiết sương mù mờ mịt, giống như hợp lại tạo thành một tầng áp suất thấp.
Trường đặc biệt yên tĩnh đến kỳ lại, Diệp Phi chậm rãi đi đến bệnh viện của trường học, giáo viên chủ nhiệm của Diệp Đồng đã đứng ở bên ngoài chờ cô.
“Cô Tiền.”
“Chị gái Diệp Đồng.” Chủ nhiệm lớp là một người phụ nữ trẻ, dễ gần và tốt bụng.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Diệp Phi nhìn qua cửa sổ.
Cậu thiếu niên gầy gò ngồi trên giường bệnh, trước mặt có một cái bàn nhỏ, cậu cầm một cây bút, góc nghiêng khuôn mặt có hơi tái nhợt, đôi môi mỏng mím chặt, không nói một lời nào mà chỉ ngồi vẽ.
Khóe miệng bị thương nhẹ, nhìn vừa tái nhợt vừa đáng thương.
“Diệp Đồng có khỏe không?”
“Cũng khá ổn, chỉ là đêm qua Diệp Đồng trèo tường qua cửa sau của trường học chạy ra ngoài, chúng tôi tìm cậu bé cả đêm, vẫn là bị cảnh sát giao thông tìm thấy được ở phía sau núi, có thể là bị ngã, có trầy xước da, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi. Cô đi xem đi.”
“Vâng, cảm ơn cô Tiền.”
Diệp Phi gật đầu, xách theo túi xách đi vào trong phòng bệnh.
Trong không khí ngập tràn mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, Diệp Phi đứng ở bên cạnh giường bệnh, cậu thiếu niên có gương mặt tinh xảo dường như không phát hiện ra, vẫn luôn cầm bút vẽ tranh.
Từ trước đến nay cô không bao giờ biết thế giới của người mắc bệnh tự kỷ là như thế nào, yên tĩnh, tịch mịch.
“Diệp Đồng.” Diệp Phi gọi cậu một tiếng.
Thiếu niên vẫn như vậy không hề phát hiện, một đôi xinh đẹp nhìn chằm chằm vào quyển sổ trước mặt, Diệp Phi đi xem tranh cậu vẽ, phát hiện trên đó chỉ vẽ một con chim, đồ đi đồ lại nhiều lần.
“Diệp Đồng, ngày hôm qua em muốn đi đâu thế?” Diệp Phi ngồi xuống trên giường bệnh, hơi do dự, đưa tay ra phủ lên trên tay Diệp Đồng, ánh mắt của thiếu niên có chút trống rỗng, giống như một đứa trẻ không hề tức giận, bàn tay cậu lạnh lẽo, đôi mắt không hề có tiêu cự.
Diệp Đồng không nói lời nào.
Trước kia khi còn nhỏ, Diệp Đồng rất bướng bỉnh.
Lồng ngực Diệp Phi quặn đau, cô giáo Tiền nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh, Diệp Phi đứng lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Đồng.
“Diệp Đồng cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói một câu này, cứ đến ngày mưa to thì cơn hoảng sợ sẽ phát tác, chứng rối loạn cũng rất nghiêm trọng, đã đổi cho thằng bé hai bác sĩ tâm lý, nhưng thoạt nhìn hiệu quả hiện tại không quá lớn.”
Ngôi trường đặc biệt này là bệnh viện tốt nhất mà Diệp Phi có thể tìm được trong khả năng của mình, ít nhất đón được Diệp Đồng từ thành phố nhỏ ở phương bắc đến đây, học phí, chi phí trị liệu, các loại sinh hoạt phí đã làm cho Diệp Phi phải chịu áp lực rất lớn.
Nhưng Diệp Đồng, cũng coi như là người thân duy nhất còn lại cô phải chăm sóc.
“Làm phiền cô Tiền, nếu còn có phương pháp trị liệu khác…… Xin hãy cố gắng thử xem.”
Diệp Phi chỉ có thể nói một câu cứng nhắc như vậy, kỳ thật cô Tiền còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Diệp Phi trở về trong phòng bệnh nhìn Diệp Đồng, Diệp Đồng đã vẽ xong một con chim, lại bắt đầu vẽ tiếp con thứ hai, thiếu niên mười tám tuổi, vốn dĩ nên có được thời thanh xuân tươi đẹp, nhưng Diệp Đồng thì không có.
“Chị sẽ không từ bỏ em.”
Diệp Phi hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn khuôn mặt vô hồn của Diệp Đồng, giống như chỉ có thể nghĩ đến đêm mưa bão khi còn bé.
Hốc mắt cô có hơi chua xót, nhưng cuối cùng vẫn kiếm chế được.
Diệp Phi không thể làm được gì, ở trong phòng bệnh nhìn Diệp Đồng một lúc.
Cuối cùng có hai cuộc điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên là của tổng biên tập Hoàng Linh —— đại ý chính là gọi Diệp Phi trở về tăng ca, nói có một bản thảo phải đưa cho nhà xuất bản trước kỳ nghỉ, bảo cô trở về xem bản thảo.
Diệp Phi đồng ý, nói một lát nữa mình sẽ đến.
Trong nhóm làm việc đã tag tên cô mười mấy lần, tất cả đều là Hoàng Linh gọi cô trở về tăng ca, còn có một biên tập viên khác gửi tin nhắn riêng cho cô, nói Hoàng Linh bị thần kinh rồi, đã hơn sáu giờ rồi còn gọi người ta trở về tăng ca, không phải là cố ý thì là cái gì?
Diệp Phi chuẩn bị từ khỏi trường học đặc thù, nhận được cuộc điện thoại thứ hai.
Cuộc điện thoại kia —— là một dãy số kết thúc bằng số 8, kỳ thật khi nhìn thấy dãy số xa lạ này, Diệp Phi đại khái đoán được là ai.
Trong tay cô xách theo túi xách, quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Đồng một cái, Diệp Đồng vẫn như vậy đắm chìm ở trong thế giới của cậu, không hề phát hiện ra chuyện cô phải đi.
Diệp Phi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Bên ngoài trời đã tối rồi, cô đứng ở trên hành lang, nhìn một cây ngô đồng trơ trọi ở bên ngoài.
“Hôm nay còn phải tăng ca sao?” Giọng điệu của anh giống như trời sinh đã mang theo ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng không hiểu sao lại giống như chọc trúng nơi nào đó trong lồng ngực, “Hôm nay cô Diệp có thời gian không?”
Diệp Phi xách theo túi xách, tay trần để lộ ra bên ngoài bị đông lạnh đến mức đỏ bừng lên, gần như không có cảm giác gì.
Cô chậm rãi nói, “Tôi không có ở nội thành.”
–
Diệp Phi chưa từng ôm hy vọng, cho rằng đây càng như là một câu từ chối hơn, nhưng hình như anh cũng không xe đó là từ chối, nhẹ nhàng hỏi, rồi nói được, cô đưa địa chỉ cho tôi đi, tôi đi đón cô.
Thật kỳ lạ, tựa như hai người đã quen biết nhau rất lâu.
Diệp Phi gửi một tọa độ sang, Lê Tiện Nam trả lời lại bằng tin nhắn, bảo cô chờ.
Trong nháy mắt đó, thế giới trở nên trống rỗng rất trống rỗng.
—— Thậm chí cô có một loại xúc động gần như muốn trốn tránh, cái loại tự khinh thường bản thân mình trào lên, ngày đó trên chiếc xe kia, ít nhất là vào lúc đó, trong lòng cô còn có khát vọng.
Cảm giác như vậy, tự ghét bỏ chính mình, rồi lại bất lực.
Còn làm ra vẻ cái gì chứ?
Mọi thứ như được se chỉ luồn kim, thế giới cũng đang mở rộng từng giây từng phút, có muôn vàn loại khả năng đang diễn ra trong đầu cô, cuối cùng chỉ còn lại một trái tim non nớt, trong lòng đang hoảng loạn đập loạn nhịp.
Rõ ràng thoạt nhìn anh là một người rất tốt, là cái kiểu người từ đầu đến chân cô đều không xứng.
Có phải là anh đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi hay không —— tiếp đó, cho nên cô hẳn là người bị bắt sao?
Diệp Phi căn bản không đoán ra được.
Bên này đường khó đi, nơi Diệp Phi cho anh còn cách nơi này một khoảng.
Chỉ nửa tiếng đồng hồ, Lê Tiện Nam lại gọi điện thoại đến ——
Anh nói, “Tôi đến rồi, bên này dừng xe không tốt lắm, cô đi về phía trước đi, bên kia có một trạm dừng xe buýt, chỗ tiếp theo có một chiếc xe là tôi.”
Lúc Diệp Phi đi qua, trong một ngày sương mù, chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại ở đó, Lê Tiện Nam đứng bên cạnh chiếc xe, chỉ là rất tùy ý nhìn điện thoại, từ xa nhìn thấy Diệp Phi đi tới, anh giúp cô mở cửa xe, hệ thống sưởi trong xe rất đầy đủ, anh cũng cũng không hỏi cô vì sao lại chạy đến chỗ này.
Trong nháy mắt đó, Diệp Phi cũng không biết là anh không biết, hay là đã biết chỉ là không hỏi ra mà thôi.
Gần đây chỉ có một trường học đặc biệt.
Lê Tiện Nam không hỏi gì cả, vừa đủ sự lịch sự và đúng mực, hỏi hôm nay cô muốn ăn cái gì.
Diệp Phi ngồi ở trong xe, sự ấm áp chợt kéo đến này cũng không làm cho tay cô lập tức bình tĩnh lại, cô lại quên đeo găng tay, hai tay có hơi ửng đỏ.
Cô theo bản năng rụt tay vào trong tay áo.
“Có thể tôi…… Có thể tôi quay về sẽ phải đến tăng ca.”
“Được.”
“Được……?”
“Chờ em,” Lê Tiện Nam quay đầu xe, “Dù sao cũng rảnh rỗi.”
Ban đầu Diệp Phi không nói gì, Lê Tiện Nam hình như cũng hoàn toàn không hỏi gì nữa, ở chung với anh trong cùng một không gian, Diệp Phi không cảm thấy gượng gạo gì, trai tim cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cô suy nghĩ, nói, “Có thể tôi không tốt như vậy……”
Giọng nói hơi nhỏ.
Lê Tiện Nam vẫn nghe thấy được.
Không có cột đèn đỏ nào, Lê Tiện Nam dừng xe lại, bên này thoáng hơn một chút cùng có dòng xe cộ qua lại.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, hỏi cô, “Học khoa Văn học có phải không?”
“Đúng vậy.”
“Đã từng đọc Tuyết Lai chưa, Tuyết Lai có một tác phẩm tên là gì……《Lựa chọn》?”
“Đúng vậy.”
“Trong đó có phải có một câu, ban đêm lựa chọn người ở bình minh, bình minh vì anh ta lựa chọn ngọn gió tự do?”
“Đúng vậy.”
Diệp Phi ngơ ngác gật đầu, Lê Tiện Nam cười, tầm mắt nhìn cô, một đôi đẹp hơi cong, có lẽ là bởi vì anh trời sinh đã có loại lưu luyến này, ánh mắt này, chỉ là mang theo một chút ý cười, khiến cho nhịp tim của Diệp Phi vô cớ đập nhanh hơn.
Thật ra đầu bài thơ này còn có một câu sau, gọi là ——
“Ai không thể lựa chọn cái khác? Anh chính là người bị lựa chọn.”
Ánh mắt của anh giống như có lực xuyên thủng, khuôn mặt Diệp Phi nóng lên.
“Đừng căng thẳng như vậy, giống như tôi mời em ăn một bữa cơm thì em sẽ phải hy sinh thứ gì đó vậy, bình thường thôi, thật sự không được, coi như tôi chưa từng được gặp sinh viên trường Đại học Yến Kinh.”
Anh nói chuyện như không có gì cả, cho dù là khí chất hoa mỹ đến đâu, thì cách nói chuyện làm việc cũng luôn có loại cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân làm tan chảy băng tuyết, có lẽ cũng chính bởi vì nhẹ nhàng như vậy, mới làm cho thần kinh căng thẳng của Diệp Phi chậm rãi thả lỏng, thậm chí lúc này còn suy nghĩ, những suy nghĩ lúc trước của mình hình như là quá mẫn cảm rồi, thật xấu hổ.
Đối với một vài từ, Diệp Phi kỳ thật vô cùng tự ti và mẫn cảm, đến Yến Kinh học đại học được ba, bạn thân cũng chỉ có một người là Tiết Như ý.
Bởi vì từ tận đáy lòng cô sợ hãi mình không tốt như vậy, đối với ai đều thật cẩn thận, cố gắng cô độc một mình nhất có thể, cũng chính là bởi vì độc lai độc vãng, cho nên càng cảm thấy bản thân mình không đáng để người khác đối xử tốt với cô.
Diệp Phi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lê Tiện Nam một cái —— cô không hiểu gì về anh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô cảm thấy anh là một người rất tốt.
Lê Tiện Nam cho cô cảm giác, giống như cách một lớp băng thật dày nhìn ánh trăng dưới nước, anh dường như rất xa, nhưng lại rõ ràng như vậy, bàn tay cô vốn dĩ đã rất lạnh, vẫn không kiểm soát được nhiệt độ cơ thể mỏng manh này, muốn tiến đến gần anh hơn một chút.
Có phải là bị ma quỷ ám rồi không?
Ít nhất là cô cam tâm tình nguyện.
Diệp Phi nói cho anh biết nơi mình làm việc, trước khi xuống xe có hơi do dự, nói với anh nếu như chờ quá lâu thì đừng chờ nữa, Lê Tiện Nam chỉ cười cười, bảo cô đi lên làm việc đi.
Lúc đó Diệp Phi cũng chỉ cảm thấy là hai người mới gặp nhau lần thứ tư, thật sự không nghĩ anh có thể chờ đợi được.
Tác giả có điều muốn nói:
1, Chọn người bình minh vào ban đêm, bình minh cho anh ta chọn gió tự cho. Ai không có lựa chọn nào khác? Anh là người được chọn. — Shelley “Lựa chọn”
2, Bởi vì từ tận đáy lòng cô sợ hãi mình không tốt như vậy, đối với ai đều thật cẩn thận, cố gắng cô độc một mình nhất có thể, cũng chính là bởi vì độc lai độc vãng, cho nên càng cảm thấy bản thân mình không đáng để người khác đối xử tốt với cô.
Nguyên văn câu này thật ra rất phù hợp với hai người này khi ở chung, câu gốc là “Hiệu sách trên đảo” của Gazevin, là nói như vậy ——
“Bởi vì từ tận đáy lòng sợ mình không đáng được yêu thương, chúng ta độc lai độc vãng, nhưng mà chính là bởi vì độc lai độc vãng, mới khiến cho chúng ta cho rằng mình không đáng được yêu thương, có một ngày, bạn không biết là khi nào, bạn sẽ lái xe trên đường, có một ngày, bạn không biết khi nào, bạn sẽ gặp được người đó, bạn sẽ được yêu, bởi vì đó là lần đầu tiên trong đời bạn thật sự không cô đơn nữa, bạn sẽ lựa chọn không cô đơn nữa.”
Thật sự hoàn hảo phù hợp với Phi Phi và ông chủ Lê.
Chỉ là một ngày nào đó tan tầm trở về, nhìn thấy trước con ngõ nhỏ Hòe Tam có rất nhiều công nhân xây dựng đang thi công, mấy bà cụ ngồi ở đầu ngõ đều đang cảm khái, nói chính phủ phục vụ tốt, tự lắp đặt đèn đường cho ngõ nhỏ Hòe Tam.
Nói là mạch điện bên này quá cũ rồi, hơn nữa lối đi nhỏ hẹp, lại đều là tứ hợp viện cũ kỹ, ngay từ đầu quản lý con phố đã đùn đẩy trách nhiệm rất lâu, làm sao mà bây giờ đột nhiên lại thi công.
Lúc Diệp Phi đang mở cửa, nghe thấy mấy bà cụ nói, chỉ là đột nhiên nhớ tới lời Lê Tiện Nam nói vào ngày đó, nhưng tóm lại cô cũng là người tự biết mình, cảm thấy làm sao có thể là vì làm cho mình được.
Vừa chớp mắt đã gần đến tết Dương Lịch, công ty cho nghỉ phép, tổng biên tập kéo một tổ nhỏ của bọn họ, kêu các cô tăng ca, dùng từ ngữ là: Hiện tại tình cảnh chung căng thẳng, tất cả mọi người phải là việc nhiều hơn cho công ty, phấn đấu làm thêm mấy quyển sách.
Lúc ấy biên tập viên ngồi bên cạnh Diệp Phi đã bắt đầu oán giận, lén lút chửi bới nói, tiền lương một tháng của tôi chỉ có ba bốn ngàn, sao tôi còn phải đồng cảm với công ty? Nhưng nói thì cũng chỉ nói như vậy, mọi người vẫn phải tiếp tục tăng ca.
Ngày hôm đó Diệp Phi vội vàng đi nộp luận văn trước khi trường học nghỉ, giáo sư tên là Bồ Nhạc Sinh, cũng mới ngoài bốn mươi tuổi, bình thường luôn đeo một cặp mắt kính, nói chuyện nhẹ nhàng, có lẽ là bởi vì chăm sóc tốt, nhìn cũng trẻ, ông ấy rất thích học sinh Diệp Phi này —— nghe nói, là Trạng Nguyên khoa Văn học của thành phố cô, ngày thường yên tĩnh ngoan ngoãn, cũng rất cố gắng, hình như cũng thường xuyên đọc sách, Bồ Nhạc Sinh thường xuyên nhìn thấy cô ở trong thư viện trường học, cho nên mỗi lần phân tích văn học khiến học sinh khác đau đầu, thì bài viết của Diệp Phi đều có chất lượng rất cao.
Bồ Nhạc Sinh lật từng trang luận văn, bị gợi lên hứng thú, thật ra khi biết Diệp Phi không lựa chọn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, gia cảnh của cô bé này hình như không tốt lắm, khi ở trong trường học vẫn luôn phải vừa học vừa làm, ngoài ra còn phải đi làm thêm.
Bồ Nhạc Sinh nói, “Còn hơn một năm nữa, em phải suy nghĩ thật kỹ, trường học chúng ta có liên kết đào tạo nghiên cứu sinh với trường Đại học Trung văn Hồng Kông, nếu như suy nghĩ kỹ rồi, em có thể nói với thầy bất cứ lúc nào, thầy sẽ giúp em hỏi một chút.”
“Em cảm ơn thầy.” Diệp Phi gật gật đầu, trong lòng thầm cảm kích.
Đi từ phòng làm việc của Bồ Nhạc Sinh ra, Diệp Phi nhớ tới hôm nay là thứ sáu, cảm thấy phải gọi điện thoại cho trường đặc biệt Yến Kinh, đang lật lấy điện thoại trong túi tote của mình, trước mặt đụng phải một người, một chồng luận văn cô đang ôm trong tay đều rơi xuống đất.
Có mùi nước hoa rất nồng.
Cũng có chút quen thuộc.
Diệp Phi vừa ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy Lư Nhân, vẫn trang điểm đậm như vậy, chỉ là trong tay kéo theo một cái va li, nghiễm nhiên là muốn dọn ra ngoài.
Quan hệ của hai người cũng không quá hòa hợp, Diệp Phi ngồi xổm xuống nhặt giấy rơi trên mặt đất lên.
Bỗng nhiên trên mặt đất lại có một tấm danh thiếp rơi xuống, Diệp Phi nhìn thoáng qua, chỉ có nhìn thấy được cái tên có hơi quen mắt.
Đó là danh thiếp của người quản lý của một công ty văn hóa.
Diệp Phi nhặt lên, bình tĩnh đưa lại cho cô ta.
Lư Nhân cười lạnh một tiếng, “Còn giả vờ thanh cao cái gì? Còn không phải là đi theo người ta ăn bữa cơm sao?”
“Tôi đã tìm được chỗ thực tập rồi, cảm ơn ý tốt của cậu.” Diệp Phi cầm danh thiếp trong tay, trả lại.
Lư Nhân không nhận lấy, đảo mắt nhìn Diệp Phi.
Thành thật mà nói, cô ta không thể hiểu được Diệp Phi, ở cùng ký túc xá ba năm, hai người lại đi ra từ cùng một nơi, cô ta biết tình hình trong nhà Diệp Phi không tốt lắm, Lư Nhân đã hiểu được rất nhiều đạo lý xã hội từ sớm, Diệp Phi lớn lên xinh đẹp, lại học Đại học Yến Kinh, có đôi khi chỉ cần cô nguyện ý —— người vứt cành ôliu về phía cô sẽ rất nhiều, nhưng cô lại cố tình không muốn.
“Học khoa Văn học Đại học Yến Kinh ra, đây là những gì cậu đang theo đuổi, tiền lương thực tập của cậu được bao nhiêu? Hai ngàn hay là một ngàn tám? Còn phải vừa học vừa làm ở trường học, một chút này đã thỏa mãn rồi sao?” Lư Nhân cười lạnh một tiếng, cầm lấy danh thiếp trong tay cô ném vào thùng rác.
Diệp Phi đứng yên tại chỗ cũng không phản bác lại, Lư Nhân cũng lười nói nhiều lời với cô, kéo va li đi ra ngoài.
Diệp Phi đứng ở đó, trong cổ họng đè nén cảm xúc buồn bực, cuối cùng cô cũng không nói gì hết.
Cầm điện thoại, ngày hôm qua trường đặc thù Yến Kinh đã gọi điện thoại cho cô một lần, lúc đó Diệp Phi đang vội vàng tăng ca không nghe thấy, lúc này gọi lại, nghe rõ đối phương bên kia nói gì đó, Diệp Phi vội vàng đồng ý, “Tôi sẽ đến ngay lập tức.”
–
Trường đặc biệt Yến Kinh ở ngoại ô thành phố, Diệp Phi đi tàu điện ngầm đến nơi, thời tiết sương mù mờ mịt, giống như hợp lại tạo thành một tầng áp suất thấp.
Trường đặc biệt yên tĩnh đến kỳ lại, Diệp Phi chậm rãi đi đến bệnh viện của trường học, giáo viên chủ nhiệm của Diệp Đồng đã đứng ở bên ngoài chờ cô.
“Cô Tiền.”
“Chị gái Diệp Đồng.” Chủ nhiệm lớp là một người phụ nữ trẻ, dễ gần và tốt bụng.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Diệp Phi nhìn qua cửa sổ.
Cậu thiếu niên gầy gò ngồi trên giường bệnh, trước mặt có một cái bàn nhỏ, cậu cầm một cây bút, góc nghiêng khuôn mặt có hơi tái nhợt, đôi môi mỏng mím chặt, không nói một lời nào mà chỉ ngồi vẽ.
Khóe miệng bị thương nhẹ, nhìn vừa tái nhợt vừa đáng thương.
“Diệp Đồng có khỏe không?”
“Cũng khá ổn, chỉ là đêm qua Diệp Đồng trèo tường qua cửa sau của trường học chạy ra ngoài, chúng tôi tìm cậu bé cả đêm, vẫn là bị cảnh sát giao thông tìm thấy được ở phía sau núi, có thể là bị ngã, có trầy xước da, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi. Cô đi xem đi.”
“Vâng, cảm ơn cô Tiền.”
Diệp Phi gật đầu, xách theo túi xách đi vào trong phòng bệnh.
Trong không khí ngập tràn mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, Diệp Phi đứng ở bên cạnh giường bệnh, cậu thiếu niên có gương mặt tinh xảo dường như không phát hiện ra, vẫn luôn cầm bút vẽ tranh.
Từ trước đến nay cô không bao giờ biết thế giới của người mắc bệnh tự kỷ là như thế nào, yên tĩnh, tịch mịch.
“Diệp Đồng.” Diệp Phi gọi cậu một tiếng.
Thiếu niên vẫn như vậy không hề phát hiện, một đôi xinh đẹp nhìn chằm chằm vào quyển sổ trước mặt, Diệp Phi đi xem tranh cậu vẽ, phát hiện trên đó chỉ vẽ một con chim, đồ đi đồ lại nhiều lần.
“Diệp Đồng, ngày hôm qua em muốn đi đâu thế?” Diệp Phi ngồi xuống trên giường bệnh, hơi do dự, đưa tay ra phủ lên trên tay Diệp Đồng, ánh mắt của thiếu niên có chút trống rỗng, giống như một đứa trẻ không hề tức giận, bàn tay cậu lạnh lẽo, đôi mắt không hề có tiêu cự.
Diệp Đồng không nói lời nào.
Trước kia khi còn nhỏ, Diệp Đồng rất bướng bỉnh.
Lồng ngực Diệp Phi quặn đau, cô giáo Tiền nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh, Diệp Phi đứng lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Đồng.
“Diệp Đồng cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói một câu này, cứ đến ngày mưa to thì cơn hoảng sợ sẽ phát tác, chứng rối loạn cũng rất nghiêm trọng, đã đổi cho thằng bé hai bác sĩ tâm lý, nhưng thoạt nhìn hiệu quả hiện tại không quá lớn.”
Ngôi trường đặc biệt này là bệnh viện tốt nhất mà Diệp Phi có thể tìm được trong khả năng của mình, ít nhất đón được Diệp Đồng từ thành phố nhỏ ở phương bắc đến đây, học phí, chi phí trị liệu, các loại sinh hoạt phí đã làm cho Diệp Phi phải chịu áp lực rất lớn.
Nhưng Diệp Đồng, cũng coi như là người thân duy nhất còn lại cô phải chăm sóc.
“Làm phiền cô Tiền, nếu còn có phương pháp trị liệu khác…… Xin hãy cố gắng thử xem.”
Diệp Phi chỉ có thể nói một câu cứng nhắc như vậy, kỳ thật cô Tiền còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Diệp Phi trở về trong phòng bệnh nhìn Diệp Đồng, Diệp Đồng đã vẽ xong một con chim, lại bắt đầu vẽ tiếp con thứ hai, thiếu niên mười tám tuổi, vốn dĩ nên có được thời thanh xuân tươi đẹp, nhưng Diệp Đồng thì không có.
“Chị sẽ không từ bỏ em.”
Diệp Phi hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn khuôn mặt vô hồn của Diệp Đồng, giống như chỉ có thể nghĩ đến đêm mưa bão khi còn bé.
Hốc mắt cô có hơi chua xót, nhưng cuối cùng vẫn kiếm chế được.
Diệp Phi không thể làm được gì, ở trong phòng bệnh nhìn Diệp Đồng một lúc.
Cuối cùng có hai cuộc điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên là của tổng biên tập Hoàng Linh —— đại ý chính là gọi Diệp Phi trở về tăng ca, nói có một bản thảo phải đưa cho nhà xuất bản trước kỳ nghỉ, bảo cô trở về xem bản thảo.
Diệp Phi đồng ý, nói một lát nữa mình sẽ đến.
Trong nhóm làm việc đã tag tên cô mười mấy lần, tất cả đều là Hoàng Linh gọi cô trở về tăng ca, còn có một biên tập viên khác gửi tin nhắn riêng cho cô, nói Hoàng Linh bị thần kinh rồi, đã hơn sáu giờ rồi còn gọi người ta trở về tăng ca, không phải là cố ý thì là cái gì?
Diệp Phi chuẩn bị từ khỏi trường học đặc thù, nhận được cuộc điện thoại thứ hai.
Cuộc điện thoại kia —— là một dãy số kết thúc bằng số 8, kỳ thật khi nhìn thấy dãy số xa lạ này, Diệp Phi đại khái đoán được là ai.
Trong tay cô xách theo túi xách, quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Đồng một cái, Diệp Đồng vẫn như vậy đắm chìm ở trong thế giới của cậu, không hề phát hiện ra chuyện cô phải đi.
Diệp Phi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Bên ngoài trời đã tối rồi, cô đứng ở trên hành lang, nhìn một cây ngô đồng trơ trọi ở bên ngoài.
“Hôm nay còn phải tăng ca sao?” Giọng điệu của anh giống như trời sinh đã mang theo ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng không hiểu sao lại giống như chọc trúng nơi nào đó trong lồng ngực, “Hôm nay cô Diệp có thời gian không?”
Diệp Phi xách theo túi xách, tay trần để lộ ra bên ngoài bị đông lạnh đến mức đỏ bừng lên, gần như không có cảm giác gì.
Cô chậm rãi nói, “Tôi không có ở nội thành.”
–
Diệp Phi chưa từng ôm hy vọng, cho rằng đây càng như là một câu từ chối hơn, nhưng hình như anh cũng không xe đó là từ chối, nhẹ nhàng hỏi, rồi nói được, cô đưa địa chỉ cho tôi đi, tôi đi đón cô.
Thật kỳ lạ, tựa như hai người đã quen biết nhau rất lâu.
Diệp Phi gửi một tọa độ sang, Lê Tiện Nam trả lời lại bằng tin nhắn, bảo cô chờ.
Trong nháy mắt đó, thế giới trở nên trống rỗng rất trống rỗng.
—— Thậm chí cô có một loại xúc động gần như muốn trốn tránh, cái loại tự khinh thường bản thân mình trào lên, ngày đó trên chiếc xe kia, ít nhất là vào lúc đó, trong lòng cô còn có khát vọng.
Cảm giác như vậy, tự ghét bỏ chính mình, rồi lại bất lực.
Còn làm ra vẻ cái gì chứ?
Mọi thứ như được se chỉ luồn kim, thế giới cũng đang mở rộng từng giây từng phút, có muôn vàn loại khả năng đang diễn ra trong đầu cô, cuối cùng chỉ còn lại một trái tim non nớt, trong lòng đang hoảng loạn đập loạn nhịp.
Rõ ràng thoạt nhìn anh là một người rất tốt, là cái kiểu người từ đầu đến chân cô đều không xứng.
Có phải là anh đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi hay không —— tiếp đó, cho nên cô hẳn là người bị bắt sao?
Diệp Phi căn bản không đoán ra được.
Bên này đường khó đi, nơi Diệp Phi cho anh còn cách nơi này một khoảng.
Chỉ nửa tiếng đồng hồ, Lê Tiện Nam lại gọi điện thoại đến ——
Anh nói, “Tôi đến rồi, bên này dừng xe không tốt lắm, cô đi về phía trước đi, bên kia có một trạm dừng xe buýt, chỗ tiếp theo có một chiếc xe là tôi.”
Lúc Diệp Phi đi qua, trong một ngày sương mù, chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại ở đó, Lê Tiện Nam đứng bên cạnh chiếc xe, chỉ là rất tùy ý nhìn điện thoại, từ xa nhìn thấy Diệp Phi đi tới, anh giúp cô mở cửa xe, hệ thống sưởi trong xe rất đầy đủ, anh cũng cũng không hỏi cô vì sao lại chạy đến chỗ này.
Trong nháy mắt đó, Diệp Phi cũng không biết là anh không biết, hay là đã biết chỉ là không hỏi ra mà thôi.
Gần đây chỉ có một trường học đặc biệt.
Lê Tiện Nam không hỏi gì cả, vừa đủ sự lịch sự và đúng mực, hỏi hôm nay cô muốn ăn cái gì.
Diệp Phi ngồi ở trong xe, sự ấm áp chợt kéo đến này cũng không làm cho tay cô lập tức bình tĩnh lại, cô lại quên đeo găng tay, hai tay có hơi ửng đỏ.
Cô theo bản năng rụt tay vào trong tay áo.
“Có thể tôi…… Có thể tôi quay về sẽ phải đến tăng ca.”
“Được.”
“Được……?”
“Chờ em,” Lê Tiện Nam quay đầu xe, “Dù sao cũng rảnh rỗi.”
Ban đầu Diệp Phi không nói gì, Lê Tiện Nam hình như cũng hoàn toàn không hỏi gì nữa, ở chung với anh trong cùng một không gian, Diệp Phi không cảm thấy gượng gạo gì, trai tim cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cô suy nghĩ, nói, “Có thể tôi không tốt như vậy……”
Giọng nói hơi nhỏ.
Lê Tiện Nam vẫn nghe thấy được.
Không có cột đèn đỏ nào, Lê Tiện Nam dừng xe lại, bên này thoáng hơn một chút cùng có dòng xe cộ qua lại.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, hỏi cô, “Học khoa Văn học có phải không?”
“Đúng vậy.”
“Đã từng đọc Tuyết Lai chưa, Tuyết Lai có một tác phẩm tên là gì……《Lựa chọn》?”
“Đúng vậy.”
“Trong đó có phải có một câu, ban đêm lựa chọn người ở bình minh, bình minh vì anh ta lựa chọn ngọn gió tự do?”
“Đúng vậy.”
Diệp Phi ngơ ngác gật đầu, Lê Tiện Nam cười, tầm mắt nhìn cô, một đôi đẹp hơi cong, có lẽ là bởi vì anh trời sinh đã có loại lưu luyến này, ánh mắt này, chỉ là mang theo một chút ý cười, khiến cho nhịp tim của Diệp Phi vô cớ đập nhanh hơn.
Thật ra đầu bài thơ này còn có một câu sau, gọi là ——
“Ai không thể lựa chọn cái khác? Anh chính là người bị lựa chọn.”
Ánh mắt của anh giống như có lực xuyên thủng, khuôn mặt Diệp Phi nóng lên.
“Đừng căng thẳng như vậy, giống như tôi mời em ăn một bữa cơm thì em sẽ phải hy sinh thứ gì đó vậy, bình thường thôi, thật sự không được, coi như tôi chưa từng được gặp sinh viên trường Đại học Yến Kinh.”
Anh nói chuyện như không có gì cả, cho dù là khí chất hoa mỹ đến đâu, thì cách nói chuyện làm việc cũng luôn có loại cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân làm tan chảy băng tuyết, có lẽ cũng chính bởi vì nhẹ nhàng như vậy, mới làm cho thần kinh căng thẳng của Diệp Phi chậm rãi thả lỏng, thậm chí lúc này còn suy nghĩ, những suy nghĩ lúc trước của mình hình như là quá mẫn cảm rồi, thật xấu hổ.
Đối với một vài từ, Diệp Phi kỳ thật vô cùng tự ti và mẫn cảm, đến Yến Kinh học đại học được ba, bạn thân cũng chỉ có một người là Tiết Như ý.
Bởi vì từ tận đáy lòng cô sợ hãi mình không tốt như vậy, đối với ai đều thật cẩn thận, cố gắng cô độc một mình nhất có thể, cũng chính là bởi vì độc lai độc vãng, cho nên càng cảm thấy bản thân mình không đáng để người khác đối xử tốt với cô.
Diệp Phi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lê Tiện Nam một cái —— cô không hiểu gì về anh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô cảm thấy anh là một người rất tốt.
Lê Tiện Nam cho cô cảm giác, giống như cách một lớp băng thật dày nhìn ánh trăng dưới nước, anh dường như rất xa, nhưng lại rõ ràng như vậy, bàn tay cô vốn dĩ đã rất lạnh, vẫn không kiểm soát được nhiệt độ cơ thể mỏng manh này, muốn tiến đến gần anh hơn một chút.
Có phải là bị ma quỷ ám rồi không?
Ít nhất là cô cam tâm tình nguyện.
Diệp Phi nói cho anh biết nơi mình làm việc, trước khi xuống xe có hơi do dự, nói với anh nếu như chờ quá lâu thì đừng chờ nữa, Lê Tiện Nam chỉ cười cười, bảo cô đi lên làm việc đi.
Lúc đó Diệp Phi cũng chỉ cảm thấy là hai người mới gặp nhau lần thứ tư, thật sự không nghĩ anh có thể chờ đợi được.
Tác giả có điều muốn nói:
1, Chọn người bình minh vào ban đêm, bình minh cho anh ta chọn gió tự cho. Ai không có lựa chọn nào khác? Anh là người được chọn. — Shelley “Lựa chọn”
2, Bởi vì từ tận đáy lòng cô sợ hãi mình không tốt như vậy, đối với ai đều thật cẩn thận, cố gắng cô độc một mình nhất có thể, cũng chính là bởi vì độc lai độc vãng, cho nên càng cảm thấy bản thân mình không đáng để người khác đối xử tốt với cô.
Nguyên văn câu này thật ra rất phù hợp với hai người này khi ở chung, câu gốc là “Hiệu sách trên đảo” của Gazevin, là nói như vậy ——
“Bởi vì từ tận đáy lòng sợ mình không đáng được yêu thương, chúng ta độc lai độc vãng, nhưng mà chính là bởi vì độc lai độc vãng, mới khiến cho chúng ta cho rằng mình không đáng được yêu thương, có một ngày, bạn không biết là khi nào, bạn sẽ lái xe trên đường, có một ngày, bạn không biết khi nào, bạn sẽ gặp được người đó, bạn sẽ được yêu, bởi vì đó là lần đầu tiên trong đời bạn thật sự không cô đơn nữa, bạn sẽ lựa chọn không cô đơn nữa.”
Thật sự hoàn hảo phù hợp với Phi Phi và ông chủ Lê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.