Bình Minh Màu Đỏ

Chương 7: Màn đêm đầy cám dỗ

Minh Ngũ Nguyệt

02/10/2022

Lê Tiện Nam bị câu hỏi “Anh thì sao” này làm cho thất thần một lúc, anh thấp giọng nói, “Đi ngủ một chút đi.”

“Được.”

Diệp Phi đồng ý, người trong phòng cũng không chú ý đến cô lắm, cô đứng dậy cầm lấy áo khoác của mình, trước cửa vẫn luôn có nhân viên phục vụ đứng đó, rất biết nhìn mặt đoán ý, dẫn Diệp Phi đi đến phòng của Lê Tiện Nam.

Đây hẳn là nơi ở thứ hai của anh ngoại trừ ở Đàn Cung Tây Giao.

Căn phòng rất lớn, tông màu trừ bỏ là màu xám ra, đá cẩm thạch trên bàn bày giá đỡ màu vàng, chỉnh tề đặt rất nhiều ly thủy tinh, cô tiện tay cầm lấy một cái, nhìn thấy ở đáy ly có khắc chữ cái N.

Diệp Phi có hơi khát, tùy tiện cầm một cái ly, càng chắc chắn hơn có lẽ là anh thường xuyên ở chỗ này.

Mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh có nước đóng chai, trong ngăn kéo ngoại trừ đá thì trống rỗng.

Toàn bộ trong phòng cũng không có nước ấm.

Diệp Phi lấy ra để cho bớt lạnh một chút, tắm rửa rồi tìm một phòng ngủ, nơi này quá trống trải, trống trải đến mức ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

Cô vùi mình vào trong chiếc chăn mềm mại nhưng không hề buồn ngủ, tấm kính thủy tinh sạch sẽ phản chiếu bên ngoài bóng đêm.

Pháo hoa còn chưa kết thúc, nhìn ra những tòa nhà cao tầng.

Diệp Phi kỳ thật đợi một lúc, cuối cùng không chịu được, ngủ một lúc —— thật ra tổng cộng cũng chỉ ngủ được chưa đến nửa tiếng đồng hồ.

Chất lượng giấc ngủ của cô luôn rất kém, lúc học cấp ba bắt đầu phụ thuộc vào nút bịt tai, cho đến bây giờ mức độ phụ thuộc đã bắt đầu nặng hơn, cũng không thể nói được là vì sao, chỉ cảm thấy lúc đeo nút bịt tai vào, mới có thể không dễ bị tỉnh giấc giữa chừng như vậy.

Lúc này không ngờ được là mình sẽ ngủ, mà vốn dĩ cô cũng không mang theo nút bịt tai ra ngoài, trong phòng không tắt đèn, Diệp Phi nhìn thoáng qua điện thoại, đã là hai giờ sáng.

Lê Tiện Nam ngồi trên sô pha bên cạnh giường, tư thế nhàn nhã, chân dài hơi gập lại, áo khoác khoác lên bên cạnh tay anh.

Cô thế mà cho đến bây giờ mới nhìn thấy rõ anh mặc cái gì, bên trong chỉ mặc một cái áo len màu xám, quần tây đơn giản, trên mặt có hơi mệt mỏi, dáng dấp rất đẹp, đường nét anh tuấn, trong tay đang chơi đùa với chiếc bật lửa kia, chậm rãi xoay xoay ở trên đầu ngón tay.

Giống trái tim có sự liên kết, anh mở mắt ra, hai mí mắt bởi vì mệt mỏi nên có vẻ càng sâu hơn.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lê Tiện Nam nhìn cô, cô nín thở, ngồi ở trên giường.

Lê Tiện Nam chỉ là yên tĩnh mà ngồi ở đó nhìn cô, Diệp Phi ngồi ở trên giường, còn ôm chăn.

“Diệp Phi.” Anh chỉ uống một chút rượu, giọng nói có hơi khàn, rất thấp mà đọc tên cô, vòng quanh môi lưỡi, vừa nhẹ, vừa khép lại sự mềm mại như khát vọng thầm kín.

Diệp Phi ngồi ở trên giường —— rất tỉnh táo.

Lúc không có nút bịt tai cô căn bản không thể ngủ yên giấc được, trong đầu lần lượt lóe một số đoạn phim mờ mịt nào đó, tim đập càng nhanh lại càng bất an.

Nhưng loại cảm giác này rất kỳ quái, khi nhìn thấy anh, nhịp tim đập đã từ từ bình tĩnh lại.

“Cốc cốc cốc ——”

Cũng đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ vài tiếng rất nhẹ.

“Vào đi.” Lê Tiện Nam không nhúc nhích.

Diệp Phi cũng nhìn về phía cửa.

Người đi vào chính là một nhân viên phục vụ, trong tay cầm một cái hộp.

Lê Tiện Nam duỗi tay ra, nhân viên phục vụ đặt vào trong tay anh, cúi đầu rồi đi ra ngoài.

Diệp Phi ngồi yên ở đó.

Cuối cùng Lê Tiện Nam cũng đứng lên, anh đi về phía cô, chiếc giường mềm mại hơi lún xuống, anh quỳ một gối ở trên giường, mở cái hộp bằng da màu đen kia ra.

Diệp Phi nhìn thoáng qua, bên trong là một cái vòng tay, vòng tay tinh tế, trên vòng tay con được khảm kín bằng những mảnh kim cương, ở giữa được khảm bốn viên kim cương hình giọt nước mắt, giống như một đóa hoa rực rỡ chói mắt.

Diệp Phi nhìn thấy được logo ẩn giấu trên chiếc hộp, liếc mắt một cái đã nhận ra được đây là thương hiệu cao cấp này —— mỗi một tác phẩm trang sức đều là thiết kế độc nhất vô nhị, ngay cả trọng lượng cùng đẳng cấp kim cương không không có cái thứ hai.

Một cái vòng tay này, trên mặt được khảm vô số kim cương, ít nhất là bảy con số trở trên.

Lê Tiện Nam nâng cổ tay của cô lên.



Diệp Phi hơi rụt lại.

Lê Tiện Nam vừa lúc cầm chiếc vòng tay kia lên, kim cương dày đặc dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, loá mắt và xa hoa.

“Tôi không cần.”

Giọng nói không quá lớn, nhưng rất rõ ràng.

Lê Tiện Nam vẫn nâng tay cô lên, lòng bàn tay của anh ấm áp và khô ráo, tay cô theo bản năng hơi cuộn lại, cọ qua một chút rất nhẹ.

Lê Tiện Nam ngước mắt, đôi mắt mệt mỏi rất nhẹ nhàng nói, “Quà cảm ơn của tôi?”

“Có cái gì mà cảm ơn……”

“Thời gian của cô quý giá đến mức nào…… Đã lãng phí hết hai ngày với tôi.”

Anh nói ra những lời này, Diệp Phi đều có chút không phân biệt được là thật hay giả.

Cô rút tay mình về nói, “Anh Lê, anh vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Diệp Phi.”

Cái vòng tay kia kim cương rơi trên chiếc chăn màu tím, Lê Tiện Nam vốn chỉ quỳ một gối ở trên giường, anh hơi nghiêng người về phía trước, Diệp Phi theo bản năng ngửa ra phía sau một chút, Diệp Phi vẫn mặc áo ngủ của khách sạn, vải lụa mỏng manh, đường cong thiếu nữ giấu ở trong bộ quần áo rộng thùng thình, xương quai xanh trắng nõn rõ ràng, đường cong từ cằm đến cổ mềm mại.

Diệp Phi ngẩng mặt nhìn anh, đó là một loại nguy hiểm của người trưởng thành.

Chắc là anh cũng chỉ mới uống nửa ly Whiskey kia, mùi rượu rất nhạt hòa vào cùng với mùi hương trên người anh, mùi nước hoa đã phát huy đến giai điệu cuối cùng triền miên gợi cảm, từ bắt đầu mang theo vị cay đắng lạnh lẽo, đến mùi thuốc lá ấm áp kiên cố, cuối cùng biến thành cảm giác an toàn nhẹ nhàng và trầm tĩnh.

Diệp Phi nhìn anh, trong mắt anh không nhìn ra được một chút men say, anh cũng tỉnh táo.

Nhưng ngắm hoa trong sương mù, một chút rung động chính là nhất thời thoáng qua.

“Diệp Phi, em muốn cái gì?” Giọng nói của anh lưu luyến ở bên tai, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú như vậy, nói cái gì cũng đều là thâm tình.

Khoảng cách gần như vậy, giống như ngay nháy mắt tiếp theo sẽ biến thành một nụ hôn cay đắng.

Trong đầu Diệp Phi trống rỗng, muốn cái gì?

Chưa từng nghĩ tới muốn cái gì.

Tham luyến sự ấm áp của anh, tham luyến đôi mắt ẩn tình của anh.

Không dám mong núi tuyết sẽ thuộc quyền sở hữu của cô, nhưng có thể đi trong núi tuyết một lúc.

Cho dù anh có là đêm tối tĩnh lặng, cũng cất giấu ánh sáng mà cô có khó có thể nhìn thấy được.

Diệp Phi chỉ nhìn anh, trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt.

Dựa vào gần như vậy, cô càng nhìn thấy đôi mắt anh ở khoảng cách gần hơn, con ngươi màu nâu sẫm thuần khiết, mất đi sự lạnh lẽo kia, cứ như vậy không hề đề phòng nhìn cô.

“Đã từng nói chuyện với mấy người bạn trai rồi?”

“Không có……”

“Có phải đã xúc phạm đến em rồi không?” Anh nói, “Hôm nay.”

Đến một nơi như vậy, tình cảnh như thế này.

Diệp Phi vẫn ngơ ngác nhìn anh, theo bản năng lắc đầu.

Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, đưa tay trái ra, lòng bàn tay khô ráo dán lên trên má cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve một chút, ánh mắt lưu luyến, mê người như muốn mạng.

Đôi mắt Diệp Phi không dám nhìn anh, cụp xuống, thấy một bàn tay khác của anh —— thon dài, sạch sẽ, móng tay mượt mà, gân xanh mơ hồ trên mu bàn tay có chút gợi cảm.

Trên khuôn mặt cô nóng lên.

“Phi Phi, tôi không thích hợp với em,” lòng bàn tay anh cọ vào gò má cô, một sợi tóc không nghe lời rũ xuống. Lê Tiện Nam giúp vén lên phía sau, con ngươi bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, “Hẳn là em nên cách xa tôi một chút, em còn nhỏ, là tôi không thể giữ em ở bên cạnh tôi.”

“Vậy,” Lông mi Diệp Phi giật giật, cô quá nhạy cảm cảm đối với bóng đêm, nhạy cảm đến mức nghe được tiếng kim đồng hồ trên tường chuyển động từng chút từng chút một, phát ra âm thanh rất nhẹ nhàng.

Nghe được tiếng hít thở của anh, bình tĩnh và rất cạn.



Nghe được ở nơi sâu thẳm trong trái tim cô đang đập rất kịch liệt.

Bàn tay của anh vẫn ôm lấy khuôn mặt cô, ngón cái lơ đãng lướt qua khóe môi cô, nhiệt độ vừa lướt qua, như là kích thích những gợn sóng không tên trong lòng.

Đoạn phim ngắn đêm nay lại lóe lên một lần nữa ——

“Em thua, tôi cam tâm tình nguyện.”

“Anh có thể cam tâm tình nguyện nghe tôi nói tạm biệt với anh không?” Diệp Phi nhìn vào đôi mắt anh, như là đánh một canh bạc.

Vốn dĩ cô cũng có hai bàn tay trắng, cho nên mới như là một con bạc vừa táo bạo vừa bình tĩnh như vậy.

Lê Tiện Nam sửng sốt một giây.

Trong một giây anh thất thần này, Diệp Phi chỉ ngồi ở đó, cô xốc lên chăn.

Tóc rốt cuộc cũng không buộc lại, mái tóc đen mềm mại xoa ra trên vai, thuận theo, ánh đèn trong phòng như kéo dài lớp sương dày đặc, Lê Tiện Nam nhìn cô, thật sự rất gầy gò, áo ngủ lụa mặc trên người cô, mơ hồ để lộ ra một chút đường cong, một đoạn eo mảnh mai, giống như hai lòng bàn tay là có thể bóp lại được.

Nhưng thứ ở lại trong lòng anh không phải cái này.

Mà là đôi mắt sạch sẽ kkia, muốn đem cảm xúc giấu đi, nhưng lại không giấu được vài phần, ánh mắt nhìn về phía anh, cũng không phải là ham muốn hưởng thụ tiền tài, tham lam vật chất, sợ hãi cũng là vì xấu hổ, hướng nội không dám ở riêng một mình với anh.

Cô hỏi một câu này —— dùng âm thanh rất nhẹ để nói một cách thẳng thắn.

Có một chút không cam lòng, biến thành một cái móc, nâng trái tim của anh lên, một cảm giác rung động không tên nhói lên.

Không cam lòng.

Là không cam lòng.

Diệp Phi nhìn anh không nói lời nào, xốc lên chăn muốn xuống giường.

Giây tiếp theo, cổ tay của cô bị anh giữ lại, không còn nhẹ nhàng giống vừa rồi, năm ngón tay của anh nắm chặt lấy cổ tay cô, Diệp Phi quay đầu lại nhìn anh.

Lê Tiện Nam nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô về lại.

Diệp Phi không giãy giụa, Lê Tiện Nam móc nhẹ một chút, Diệp Phi không đoán trước được, bị anh dùng lực rất nhẹ kéo vào trong lòng, khuôn mặt cô dán lên trên cái áo len mỏng của anh, là hơi thở của người đàn ông trưởng thành, mùi thuốc lá thoang thoảng cùng với hương thơm của gỗ, hòa hợp tạo thành một đêm khuya vừa dịu dàng vừa ngập tràn sự quyến rũ.

“Không cam lòng.”

Giọng nói rất thấp, lướt qua bên tai cô, hơi thở ấm áp cọ vào trên má cô, giống như có một dòng điện tê dại chạy qua.

Diệp Phi không dám động đậy quá mạnh.

Áo ngủ chỉ là lớp lụa rất mỏng, bên hông có thắt dậy, phác hoạ ra một vòng eo thon nhỏ.

Làn da của cô rất trắng, giống như một cái bình sứ trắng đắt tiền.

Bàn tay rộng lớn ôm lấy eo cô, nhiệt độ ấm áp, bất ngờ ôm lấy, nằm trong dự liệu trầm mê tham luyến.

Khi nhìn về phía anh, những cảm xúc mà cô tự cho là đã giấu kín, đã sớm bị anh nhìn thấu, anh ngậm miệng không nhắc đến, lại cho cho cô một cái ôm mà cô khao khát.

Cô muốn lừa gạt chính mình cảm tình tuổi trẻ rất phức tạp, nhưng rơi vào trong mắt anh —— tình cùng dục vọng, đều có một chút dấu hiệu, là ẩn giấu trong ánh mắt hoảng loạn, khi đụng vào hai má ửng đỏ lên.

Anh thường mang lại cho người ta cảm giác cô tịch và lạnh lẽo, nhưng ở trong mắt cô thì không phải.

Là chiếc khăn quàng cổ mang theo hơi ấm, là một đêm nhẹ nhàng và tuyệt đẹp.

Có một số cảm giác gây nghiện ngay lập tức, ví dụ như cuộc sống trong hai mươi hai năm của cô chỉ xuất hiện một lần, một lần có thể khơi dậy làn sóng cuồng dã đó.

“Phi Phi, tôi không tôi như vậy,” anh mở miệng nói trong không gian tĩnh lặng, áo len mềm mại mang theo hơi ấm, giọng nói như đang nỉ non với người yêu, “Vui vẻ một chút, em chỉ mới hai mươi hai tuổi, tôi không hy vọng sự tồn tại của tôi mang đến bất kỳ sự khó chịu nào cho em.”

—— phải nói như thế nào.

Cũng không có quá chắc chắn đáp án đưa ra là gì, nhưng kỳ thật cũng đã cảm thấy rất mỹ mãn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tốt lắm, chú Lê là người trong sáng và đức độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bình Minh Màu Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook