Chương 10: Con gái đều thích gầy như thế này à?
Chước Nguyệt
21/05/2022
Kết thúc bữa cơm, Sở Duật Phong định đưa Dạ Vũ trở về biệt thự thì Sở phu nhân dã lên tiếng trước: “Con gấp gáp cái gì, muốn thì con cứ về trước đi để mẹ nói chuyện với con dâu mình.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì? Con còn định lên giọng với mẹ đúng không?”
Sở Duật Phong cực kỳ mệt mỏi với mẹ mình, đặc biệt là tính cách cứng đầu của bà lúc nào cũng khiến anh đau đầu. Dù cho ngày thường bà là một người vô cùng thoải mái, nhưng mỗi khi bà đã quyết định điều gì thì chẳng ai có thể thay đổi nó cả. “Được được, con sẽ ở phòng khách chờ.”
Lúc này Sở phu nhân mới hài lòng, bà định kéo Dạ Vũ ra ngoài vườn đi dạo một lát thì đột nhiên dừng lại. Quên mất, cô bé không đi lại bình thường được!
“Duật Phong, con còn đứng ở đó ăn trái cây à? Mau mau lại đây bế Dạ Vũ đi theo mẹ.”
Sở Duật Phong rất muốn nói “không”, nhưng anh nghĩ đến việc bà ấy sẽ càm ràm mình cả một ngày nên đành nghe lời mà làm theo. Đây là lần thứ ba anh tiếp xúc gần với Dạ Vũ, anh cảm thấy người trên tay mình rất nhẹ, kiểu như… chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng khiến cho cô ấy bay mất vậy. Con gái đều thích gầy như thế này à?
Không chỉ Sở Duật Phong, Dạ Vũ cũng có vài thắc mắc trong lòng. Nhìn sắc mặt không tốt mấy của anh ta, cả người cô bất giác run lên. Anh ta là đang chê cô nặng quá đúng không?
Tuy nhiên, cảm giác xấu hổ bất chợt ập đến khi Sở Duật Phong bước chân xuống bậc thềm. Sự xốc nổi ấy vô tình khiến cô vô tình dính sát vào người anh ta hơn nữa, thậm chí cô còn cảm nhận được hơi ấm từ người đàn ông cũng như trái tim đang đập loạn xạ của mình. Gương mặt cô nóng bừng lên, chỉ ước lúc này mình có thể lập tức nhảy khỏi người anh ta rồi chạy đi mất.
“Cô lộn xộn cái gì đấy?”
Dạ Vũ nghe Sở Duật Phong nhắc đến tên mình, theo phản xạ cô lập tức đáp lại: “Đâu… đâu có.”
“Ừ.”
Dạ Vũ không biết phải trả lời như thế nào. Bỗng nhiên cô nhìn thấy Sở phu nhân đang cách mình khá xa bèn lấy hết dũng khí nói với Sở Duật Phong: “Cảm ơn anh chuyện khi nãy.”
“Chuyện gì?”
“Là… về dĩa bò bít tết khi nãy.” Dù hai người không có ấn tượng tốt với nhau, nhưng người ta đã giúp mình thì ít nhất cũng phải nói lời cảm ơn. Lúc đó cô không nói ngay vì ngại có Sở phu nhân ở đó, hơn nữa cô sợ bà ấy nghe anh ta xỉa xói gì đó về cô.
“Ừ.”
Dạ Vũ nghe vậy thì thở phào, cô còn nghĩ anh ta sẽ nói gì mà “cô là đồ vô dụng” hoặc “đồ tàn phế quê mùa”, dù cô đã quen với chúng rồi nhưng ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi chạnh lòng một tí. Làm gì có ai muốn bản thân bị xúc phạm bởi những lời nói như thế chứ, đâu phải họ mong muốn mình bị vậy…
Sở Duật Phong đi được một lúc, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nhìn xuống con gái trên tay mình. Cô gái đang quan sát cây cảnh trong vườn, đôi mắt lộ rõ vẻ bất ngờ cùng tán thưởng, không để ý có người đang thu những biểu cảm này của mình.
Một người ở trên cao như Sở Duật Phong làm sao có thể biết được tâm trạng của Dạ Vũ lúc này. Có thể anh đã quá quen với những thứ quý phái, sang trọng chỉ có người giàu mới biết đến, nhưng Dạ Vũ thì không.
Từ nhỏ, cô đã sống cùng mẹ mình trong một căn trọ nhỏ chỉ có vài mét vuông, tiền lương một tháng chỉ vừa đủ trang trải chứ không dư nhiều. Đến khi mẹ cô mất đi, cô cũng tự mình bươn chải mọi thứ chứ chưa từng được bất cứ ai trợ giúp cả. Cô tán thưởng chúng vì vẻ đẹp lẫn sự độc đáo về hình hài mà thiên nhiên đã ban tặng cho chúng, ngoài ra cô chẳng có suy nghĩ gì khác cả.
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì? Con còn định lên giọng với mẹ đúng không?”
Sở Duật Phong cực kỳ mệt mỏi với mẹ mình, đặc biệt là tính cách cứng đầu của bà lúc nào cũng khiến anh đau đầu. Dù cho ngày thường bà là một người vô cùng thoải mái, nhưng mỗi khi bà đã quyết định điều gì thì chẳng ai có thể thay đổi nó cả. “Được được, con sẽ ở phòng khách chờ.”
Lúc này Sở phu nhân mới hài lòng, bà định kéo Dạ Vũ ra ngoài vườn đi dạo một lát thì đột nhiên dừng lại. Quên mất, cô bé không đi lại bình thường được!
“Duật Phong, con còn đứng ở đó ăn trái cây à? Mau mau lại đây bế Dạ Vũ đi theo mẹ.”
Sở Duật Phong rất muốn nói “không”, nhưng anh nghĩ đến việc bà ấy sẽ càm ràm mình cả một ngày nên đành nghe lời mà làm theo. Đây là lần thứ ba anh tiếp xúc gần với Dạ Vũ, anh cảm thấy người trên tay mình rất nhẹ, kiểu như… chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng khiến cho cô ấy bay mất vậy. Con gái đều thích gầy như thế này à?
Không chỉ Sở Duật Phong, Dạ Vũ cũng có vài thắc mắc trong lòng. Nhìn sắc mặt không tốt mấy của anh ta, cả người cô bất giác run lên. Anh ta là đang chê cô nặng quá đúng không?
Tuy nhiên, cảm giác xấu hổ bất chợt ập đến khi Sở Duật Phong bước chân xuống bậc thềm. Sự xốc nổi ấy vô tình khiến cô vô tình dính sát vào người anh ta hơn nữa, thậm chí cô còn cảm nhận được hơi ấm từ người đàn ông cũng như trái tim đang đập loạn xạ của mình. Gương mặt cô nóng bừng lên, chỉ ước lúc này mình có thể lập tức nhảy khỏi người anh ta rồi chạy đi mất.
“Cô lộn xộn cái gì đấy?”
Dạ Vũ nghe Sở Duật Phong nhắc đến tên mình, theo phản xạ cô lập tức đáp lại: “Đâu… đâu có.”
“Ừ.”
Dạ Vũ không biết phải trả lời như thế nào. Bỗng nhiên cô nhìn thấy Sở phu nhân đang cách mình khá xa bèn lấy hết dũng khí nói với Sở Duật Phong: “Cảm ơn anh chuyện khi nãy.”
“Chuyện gì?”
“Là… về dĩa bò bít tết khi nãy.” Dù hai người không có ấn tượng tốt với nhau, nhưng người ta đã giúp mình thì ít nhất cũng phải nói lời cảm ơn. Lúc đó cô không nói ngay vì ngại có Sở phu nhân ở đó, hơn nữa cô sợ bà ấy nghe anh ta xỉa xói gì đó về cô.
“Ừ.”
Dạ Vũ nghe vậy thì thở phào, cô còn nghĩ anh ta sẽ nói gì mà “cô là đồ vô dụng” hoặc “đồ tàn phế quê mùa”, dù cô đã quen với chúng rồi nhưng ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi chạnh lòng một tí. Làm gì có ai muốn bản thân bị xúc phạm bởi những lời nói như thế chứ, đâu phải họ mong muốn mình bị vậy…
Sở Duật Phong đi được một lúc, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nhìn xuống con gái trên tay mình. Cô gái đang quan sát cây cảnh trong vườn, đôi mắt lộ rõ vẻ bất ngờ cùng tán thưởng, không để ý có người đang thu những biểu cảm này của mình.
Một người ở trên cao như Sở Duật Phong làm sao có thể biết được tâm trạng của Dạ Vũ lúc này. Có thể anh đã quá quen với những thứ quý phái, sang trọng chỉ có người giàu mới biết đến, nhưng Dạ Vũ thì không.
Từ nhỏ, cô đã sống cùng mẹ mình trong một căn trọ nhỏ chỉ có vài mét vuông, tiền lương một tháng chỉ vừa đủ trang trải chứ không dư nhiều. Đến khi mẹ cô mất đi, cô cũng tự mình bươn chải mọi thứ chứ chưa từng được bất cứ ai trợ giúp cả. Cô tán thưởng chúng vì vẻ đẹp lẫn sự độc đáo về hình hài mà thiên nhiên đã ban tặng cho chúng, ngoài ra cô chẳng có suy nghĩ gì khác cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.