Bình Phàm Hay Đậm Sâu

Chương 9: Linh hồn của Tả Linh cũng theo Nghiêm Hy rời khỏi thế gian này

Ye

11/01/2023

Tôi cười hì hì, tự mình dọn dẹp, sau đó vào bếp nấu một bữa ăn khác.

Đương nhiên tôi sẽ không cho Nghiêm Hy đến gần.

"Anh không cần ăn sao?" Tôi xào rau củ, tay cầm cái mui, quay đầu tròn mắt nhìn anh.

Nghiêm Hy đứng tựa người vào bức bình phong ngăn cách phòng bếp, khẽ mỉm cười: "Không cần."

"Waa, lợi hại thật." Tôi cũng cười, không tiếc lời khen anh, nhưng khi quay mặt đi, tôi lại thấy cổ họng chua chát, phải hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại.

Buổi tối trước khi ngủ, anh dang tay làm gối đầu cho tôi, tôi nằm trong lòng anh.

Chúng tôi nhắc lại rất nhiều chuyện xưa, có những chuyện tôi đều không nhớ rõ nữa, nhưng Nghiêm Hy nhớ rất kỹ.

Theo lời anh kể, tôi như xem lại một thước phim về cuộc đời mình vậy.

Nghiêm Hy đối với tôi là cái tên in sâu vào cốt tủy.

Ban đầu là chúng tôi cùng nhau nhắc lại, sau chỉ còn một mình Nghiêm Hy nói, tôi lắng nghe. Vì ký ức về chuyện xưa của anh nhiều hơn tôi rất nhiều.

Tôi cứ như vậy, ngủ say trong lòng anh.

Lần nữa mở mắt ra, Nghiêm Hy vẫn như cũ rời giường trước tôi.

Chỉ là, anh không có ở trong bếp. Trên bàn cũng không hề bày sẵn đồ ăn.

Tôi thấy tay mình đang không ngừng run rẫy. Không phải anh nói có thể ở lại vài ngày nữa sao?

Tôi cố tìm kiếm hình bóng anh, trên sô pha, trống không, không còn Nghiêm Hy ngồi ở đó nhàn nhã đọc sách.

Lần này, anh thật sự đi rồi.



Tôi thấy mỗi tấc trên cơ thể mình đều kêu gào đau đớn. Nhưng trừ những giọt nước mắt đang không ngừng trào ra, tôi thậm chí còn không còn sức để bày ra biểu cảm gì trên mặt.

Tôi vô lực trượt xuống, tựa người vào bức bình phong trước phòng bếp. Hôm qua Nghiêm Hy vẫn còn đứng đây mỉm cười với tôi, hôm nay lại không thấy đâu nữa.

Linh hồn của Tả Linh cũng theo Nghiêm Hy rời khỏi thế gian này mất rồi.

Tôi ngồi ở đó ngây người rất lâu, sau đó thay đồ đi làm, hệt như chưa có gì xảy ra.

Vào giờ nghỉ trưa, tôi tìm kiếm thông tin của chuyến bay. Trước giờ tôi không quan tâm tin tức thời sự, nếu không tôi đã biết tin anh mất từ sớm. Thông tin liên lạc với thân nhân là số của luật sư, anh thật sự không muốn để tôi biết về cái chết của anh.

Tôi tìm đến luật sư được Nghiêm Hy ủy thác, mang số tiền đáng lẽ sẽ được gửi cho tôi vào mỗi cuối năm, toàn bộ gửi cho các trại trẻ mồ côi trong thành phố.

Buổi chiều tôi xin nghỉ, đi tìm cho Nghiêm Hy một chỗ ở nghĩa trang tốt nhất thành phố.

Sau đó lại tìm đến công ty anh kiểm tra tình hình.

Công ty vẫn như cũ, vận hành rất tốt, thư ký vẫn cung kính với tôi như mọi khi. Một điều duy nhất thay đổi chính là người quản lý công ty hiện tại là tổng giám đốc được thuê từ bên ngoài về.

Vì tôi đã biết mọi chuyện, thư ký riêng của Nghiêm Hy không tiếp tục viện cớ anh đi công tác với tôi. Một thời gian nữa thủ tục chuyển nhượng cổ phần của Nghiêm Hy sang tên tôi sẽ được hoàn tất, lúc đó tôi sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty. Lúc đầu lý do của việc này là Nghiêm Hy bồi thường tổn thất sau ly hôn cho tôi. Còn bây giờ có lẽ không cần dùng lý do này nữa.

Tôi vẫn làm việc ở công ty của mình, vì anh đã nhờ sếp chiếu cố tôi, tôi không muốn phụ lòng anh. Con đường thăng tiến của tôi rất tốt, vài năm sau đó trở thành quản lý bộ phận phiên dịch.

Tôi làm ở đây mười năm, quan hệ với các đồng nghiệp rất tốt. Cũng có rất nhiều người theo đuổi.

Đến tận bây giờ tôi đã thành bà cô ba mươi lăm tuổi, vẫn có người theo đuổi tôi.

Chỉ là, tôi không tìm thấy chút hình bóng quen thuộc nào trên người họ.

Tôi hiện tại hầu như chẳng thiếu thứ gì cả, sự nghiệp, bạn bè, tiền tài. Dù điều kiện của họ tốt đến đâu, chân thành bao nhiêu, họ cũng không có cái tôi cần.

Cái tôi thiếu chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Nghiêm Hy."



Họ thật sự không cho tôi được thứ tôi cần, dù chỉ một chút.

Trên đời này không còn Nghiêm Hy nghiêm khắc dạy Tả Linh viết chữ, không còn Nghiêm Hy đứng mím môi khi bị những trò đùa của Tả Linh chọc giận, không còn Nghiêm Hy đưa Tả Linh đi khắp năm châu bốn bể, không còn Nghiêm Hy nấu bữa sáng cho Tả Linh, không còn Nghiêm Hy ôm Tả Linh ngủ.

Không còn Nghiêm Hy nữa, Tả Linh chỉ có thể gặp Nghiêm Hy ở trong mộng mà thôi.

Mười năm, đồng nghiệp của tôi kẻ đến người đi, lần này đến lượt tôi. Sếp tôi có vẻ rất khó xử, nhưng ông biết có những chuyện không thể miễn cưỡng, nên đã duyệt đơn cho tôi nghỉ việc.

Tôi rời khỏi công ty, quay về căn hộ thuộc về riêng chúng tôi.

Mười năm, tôi đã ở đây mười năm mà không có Nghiêm Hy bên cạnh.

Tôi đã cố gắng sống cuộc sống anh mong muốn được mười năm. Nhưng tôi không thích chút nào cả. Mỗi ngày cười nói với bạn bè, tôi đã từng ảo tưởng rằng bản thân thật sự sẽ tốt hơn, thật sự có thể sống tốt như anh nói.

Nhưng sau khi lột chiếc mặt nạ đó xuống, tôi chỉ có thể rút trong phòng tối khóc một mình.

Tôi biết, dù tôi có chết đi thì cũng sẽ không gặp được anh.

Đêm đó, tôi đã hỏi anh rằng, chúng tôi sẽ có kiếp sau không, anh nói rằng, sẽ không, vì anh không được siêu sinh.

Anh đã tan biến vào hư không, biến mất vĩnh viễn.

Tệ thật, cả lời căn dặn cuối cùng của anh tôi cũng làm không tốt. Không có Nghiêm Hy, Tả Linh chẳng làm được gì cả.

Thế giới này không còn Nghiêm Hy, vậy thì cũng không cần Tả Linh nữa.

Tôi nhìn dòng máu nóng không ngừng tuông ra từ cổ tay, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm lạ thường.

Trong tầm mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy Nghiêm Hy đứng đó, nhíu mày nhìn tôi đầy khiển trách.

Vì tôi không nghe lời, nên anh đến tìm tôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bình Phàm Hay Đậm Sâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook