Chương 13
Nịch Hải
07/11/2022
Gặp những người bạn hợp tác với cậu ấy, tôi mới biết Thẩm Liễm đối xử khác biệt với tôi nhường nào. Cậu ấy không phải là người nhiệt tình, chẳng qua dùng hết tất cả nhiệt tình trên người tôi.
Cách cửa thủy tinh, tôi nhìn bên trong Thẩm Liễm đang tự đàn tự hát, ánh sáng lạnh trên cao chiếu lên người cậu ấy, khiến làn da vốn trắng nõn của cậu ấy càng thêm trong sáng. Cậu ấy nghiêm túc gảy dây đàn, lắc lư thân thể theo tiết tấu.
Tôi kìm lòng không đậu chụp một bức ảnh.
Hồi học đại học, tôi từng kinh doanh mấy tài khoản tương tự như truyền thông, quen biết không ít đại V, sau khi gửi content đính kèm ảnh chụp đăng tải lên các nền tảng
Có người bạn đề nghị tôi tranh thủ lúc này đang hot
Tôi vội kéo Thẩm Liễm đi chuẩn bị.
Nghe lời ca ngợi của các đồng nghiệp
Là cậu ấy giúp tôi trở nên tích cực hướng về phía trước
Bận rộn đến mười một giờ đêm mới tan làm
Gió đêm nhè nhẹ, trời sao rực rỡ.
Nhìn đèn đuốc muôn nhà, lần đầu tiên tôi không cảm thấy lạc lõng.
Lúc rẽ vào khu chung cư, đột nhiên một người đàn ông say rượu lao ra từ rừng cây bên cạnh. Anh ta ngã nhào bên chân tôi, may mà Thẩm Liễm phản ứng nhanh, kéo tôi ra sau lưng.
“Tiểu Nghi, anh vẫn yêu em.” Mượn đèn đường, tôi mới thấy rõ người đàn ông nằm trên mặt đất ngửa đầu, vươn tay về phía tôi là Hà Kỳ.
Anh ta đã không còn phong thái của ngày chưa, trông chật vật hết sức.
Thẩm Liễm nhướng mày, đôi mắt phủ kín một lớp khí lạnh: “Vợ ơi, mình về nhà thôi.”
Hà Kỳ còn muốn xông lên, Thẩm Liễm giơ tay đấm vào mặt anh ta, thân thể anh ta ngã gục sang một bên.
Tôi vội kéo Thẩm Liễm: “Đi, chúng ta về nhà.”
Vừa về nhà, Thẩm Liễm đã đặt tôi lên ván cửa, nhăn mặt: “Dỗ em.”
Tôi buồn cười ôm cổ cậu ấy, nhẹ nhàng hà hơi lên hầu kết của cậu ấy: “Dỗ kiểu gì? Em dạy chị đi.”
Thẩm Liễm buông mi mắt, ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên môi tôi: “Hôn em đến choáng đầu.”
Chiến trường từ phòng khách biến thành nhà tắm, rồi lại từ nhà tắm chuyển vào phòng ngủ.
Hoàn toàn quên mất lúc trước mình nói muốn mua giường tầng.
Sau khi xong việc, tôi xuống giường lấy túi xách, lấy thẻ ngân hàng trong túi, đưa cho Thẩm Liễm.
Cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi: “Chị, đây là tiền boa hả? Chị khách khí thế.”
“Tiền phẫu thuật, tiền thuê nhà lúc trước em ứng cho chị, cả tiền hoa hồng lúc trước đã nói nữa, nè.” Tiền để dành của tôi, lại thêm tiền lương mà lần này từ chức nhận được, cộng thêm một chút tiền tiết kiêm cha để lại cho tôi.
Thẩm Liễm buông mi mắt, suy nghĩ một lát rồi nhận lấy: “OK, chị, nơi này chính là nhà của chị, nếu làm vậy sẽ khiến chị thoải mái thì cứ thế đi.”
Tôi nhào vào lòng cậu ấy, lắng nghe nhịp tim vững vàng khỏe mạnh của cậu ấy
Thẩm Liễm hôn lên trán tôi: “Em dự định nghiêm túc học âm nhạc, còn muốn ký hợp đồng mấy hot face, chị, trong khoảng thời gian này em sẽ rất bận.”
“Ừ ừ, cố lên.”
Thẩm Liễm cười khẽ: “Nếu em có gì sơ sẩy với chị thì chị nhất định phải nói thẳng, đừng âm thầm tủi thân.”
“Biết rồi.” Tôi kìm nén buồn cười.
Mấy năm nay có sự tủi nhục nào mà tôi chưa từng phải chịu đựng, tại sao cậu ấy cứ xem tôi như con nít vậy?
Nhưng… Cảm giác này thật tuyệt.
Cách cửa thủy tinh, tôi nhìn bên trong Thẩm Liễm đang tự đàn tự hát, ánh sáng lạnh trên cao chiếu lên người cậu ấy, khiến làn da vốn trắng nõn của cậu ấy càng thêm trong sáng. Cậu ấy nghiêm túc gảy dây đàn, lắc lư thân thể theo tiết tấu.
Tôi kìm lòng không đậu chụp một bức ảnh.
Hồi học đại học, tôi từng kinh doanh mấy tài khoản tương tự như truyền thông, quen biết không ít đại V, sau khi gửi content đính kèm ảnh chụp đăng tải lên các nền tảng
Có người bạn đề nghị tôi tranh thủ lúc này đang hot
Tôi vội kéo Thẩm Liễm đi chuẩn bị.
Nghe lời ca ngợi của các đồng nghiệp
Là cậu ấy giúp tôi trở nên tích cực hướng về phía trước
Bận rộn đến mười một giờ đêm mới tan làm
Gió đêm nhè nhẹ, trời sao rực rỡ.
Nhìn đèn đuốc muôn nhà, lần đầu tiên tôi không cảm thấy lạc lõng.
Lúc rẽ vào khu chung cư, đột nhiên một người đàn ông say rượu lao ra từ rừng cây bên cạnh. Anh ta ngã nhào bên chân tôi, may mà Thẩm Liễm phản ứng nhanh, kéo tôi ra sau lưng.
“Tiểu Nghi, anh vẫn yêu em.” Mượn đèn đường, tôi mới thấy rõ người đàn ông nằm trên mặt đất ngửa đầu, vươn tay về phía tôi là Hà Kỳ.
Anh ta đã không còn phong thái của ngày chưa, trông chật vật hết sức.
Thẩm Liễm nhướng mày, đôi mắt phủ kín một lớp khí lạnh: “Vợ ơi, mình về nhà thôi.”
Hà Kỳ còn muốn xông lên, Thẩm Liễm giơ tay đấm vào mặt anh ta, thân thể anh ta ngã gục sang một bên.
Tôi vội kéo Thẩm Liễm: “Đi, chúng ta về nhà.”
Vừa về nhà, Thẩm Liễm đã đặt tôi lên ván cửa, nhăn mặt: “Dỗ em.”
Tôi buồn cười ôm cổ cậu ấy, nhẹ nhàng hà hơi lên hầu kết của cậu ấy: “Dỗ kiểu gì? Em dạy chị đi.”
Thẩm Liễm buông mi mắt, ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên môi tôi: “Hôn em đến choáng đầu.”
Chiến trường từ phòng khách biến thành nhà tắm, rồi lại từ nhà tắm chuyển vào phòng ngủ.
Hoàn toàn quên mất lúc trước mình nói muốn mua giường tầng.
Sau khi xong việc, tôi xuống giường lấy túi xách, lấy thẻ ngân hàng trong túi, đưa cho Thẩm Liễm.
Cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi: “Chị, đây là tiền boa hả? Chị khách khí thế.”
“Tiền phẫu thuật, tiền thuê nhà lúc trước em ứng cho chị, cả tiền hoa hồng lúc trước đã nói nữa, nè.” Tiền để dành của tôi, lại thêm tiền lương mà lần này từ chức nhận được, cộng thêm một chút tiền tiết kiêm cha để lại cho tôi.
Thẩm Liễm buông mi mắt, suy nghĩ một lát rồi nhận lấy: “OK, chị, nơi này chính là nhà của chị, nếu làm vậy sẽ khiến chị thoải mái thì cứ thế đi.”
Tôi nhào vào lòng cậu ấy, lắng nghe nhịp tim vững vàng khỏe mạnh của cậu ấy
Thẩm Liễm hôn lên trán tôi: “Em dự định nghiêm túc học âm nhạc, còn muốn ký hợp đồng mấy hot face, chị, trong khoảng thời gian này em sẽ rất bận.”
“Ừ ừ, cố lên.”
Thẩm Liễm cười khẽ: “Nếu em có gì sơ sẩy với chị thì chị nhất định phải nói thẳng, đừng âm thầm tủi thân.”
“Biết rồi.” Tôi kìm nén buồn cười.
Mấy năm nay có sự tủi nhục nào mà tôi chưa từng phải chịu đựng, tại sao cậu ấy cứ xem tôi như con nít vậy?
Nhưng… Cảm giác này thật tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.