Chương 2
Nịch Hải
07/11/2022
Quá trình theo đuổi Thẩm Liễm đơn giản hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Đôi khi thậm chí tôi còn cảm thấy, cậu ấy cố ý tặng bản thân mình cho tôi.
Lúc chính thức xác định quan hệ với Thẩm Liễm là vào một đêm khuya.
Nick weibo clone của Hà Kỳ lại lần nữa gửi cho tôi những tin nhắn vớ va vớ vẩn, tôi gửi tin nhắn cho Thẩm Liễm, hỏi cậu ấy có đồng ý kết thúc giai đoạn mập mờ với tôi, tiến đến hợp tác với mức sâu hơn không.
Sau khi gửi xong, chờ mãi mà không thấy tin trả lời, tôi vốn tưởng rằng không còn hy vọng, nào ngờ cậu ấy lại trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi rằng cậu ấy đã ở dưới lầu nhà tôi, hỏi tôi cậu ấy lên lầu hay tôi xuống lầu.
Hình như lần nào cậu ấy cũng quả cảm thẳng thắn như thế, không hề cảm thấy yêu đương với một bà chị sẽ mất mặt.
Hơi khó ngủ, tôi rón rén rời giường, chuẩn bị uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ, đột nhiên cổ tay bị một người kéo lại.
“Chị, chị định đi đâu vậy?”
Ngay sau đó, ánh đèn sáng lên, bóng tối thoáng chốc bị thay thế bởi ánh sáng, Thẩm Liễm từ trên giường ngồi dậy, trên gương mặt còn ngái ngủ tràn đầy khẩn trương.
“Chị bị mất ngủ.”
Nét mặt Thẩm Liễm dần dần thả lỏng, kéo tôi vào lòng: “Để em đi hâm ly sữa bò cho chị, chị chờ em một lát.”
Tôi nói với cậu ấy rằng chỉ cần uống thuốc là được, cậu ấy không chịu, khăng khăng không ngại phiền phức mà loay hoay vào lúc bốn giờ sáng.
Uống sữa bò ấm xong, tôi vẫn không buồn ngủ, dè dặt hỏi cậu ấy có thể tâm sự với tôi một lát được không.
Ánh mắt trong veo chân thành của cậu ấy lẳng lặng nhìn gương mặt tôi, bỗng nhiên nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn xương quai xanh của tôi: “Chị, chị có thể bốc đồng một chút, đừng đối xử với em… khách khí như thế.”
Thoáng chốc, tôi hơi hoảng hốt, không kìm lòng được hỏi: “Em thích chị ở chỗ nào?”
Cậu ấy nở nụ cười ngoan ngoãn mang tính chiêu bài: “Chỗ nào cũng thích.”
Vậy à? Tôi cười có lệ, không dám hỏi tiếp.
Khoảng bảy giờ sáng, tiếng chuông di động cắt ngang trận vui đùa của chúng tôi. Thẩm Liễm cảnh giác cầm điện thoại, đi đến bên cửa sổ nghe máy, sắc mặt trở nên hơi tối tăm.
Tôi giả vờ như đang đọc báo, vành tai lại không nhịn được dỏng lên.
“Kệ ông, tôi có thể không trở về nhà họ Thẩm cả đời, tôi không bận tâm.” Thẩm Liễm khẽ gầm lên, không hề do dự cúp điện thoại.
Cậu ấy đứng ngược chiều ánh sáng, từ cửa sổ nhìn về phương xa, bóng dáng được ánh nắng mặt trời phác họa như đang tỏa sáng rạng rỡ.
Tôi lại không nhịn được thở dài. Con nít trẻ tuổi ngông cuồng thì mới có sức lực để nổi loạn.
“A Liễm, buổi tối chị phải đi công tác, em lại đây, trò chuyện với chị.” Tôi mềm giọng kêu.
Cậu ấy đi tới trong ánh nắng ấm áp, lập tức chui vào trong chăn, ôm tôi: “Chị, em đã bắt đầu nhớ chị rồi.”
Cậu ấy lúc nào cũng vậy, nói lời âu yếm với vẻ nghiêm trang.
Nhưng tôi thật sự rất hưởng thụ.
Cuộc sống mệt mỏi, những lúc chán nản ngán ngẩm, cậu ấy là một tia ngọt ngào.
Thân mật một lúc lâu, Thẩm Liễm dỗ tôi ngủ bù, còn mình thì rời giường đi nấu bữa sáng cho tôi.
Cháo thịt nạc gan lợn thơm ngon, ăn kèm với trứng gà ốp la hình trái tim.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi vị khói lửa ấm áp bình dị.
“Cưng ơi, ăn chút gan lợn, bác sĩ nói chị cần bổ máu.” Thẩm Liễm “A” một tiếng với tôi, ra hiệu cho tôi há miệng, cứ như dỗ dành con nít.
Tôi kháng cự, cuối cùng bại trận dưới đôi mắt trong veo như mắt cún của cậu ấy.
Cậu ấy thật sự rất giỏi làm bộ đáng thương, buông mi mắt, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng hít mũi, cứ như chú cún bị chủ nhân ruồng bỏ trên đường.
Ăn cháo xong, tôi hếch cằm lên để cậu ấy lau miệng cho tôi theo thói quen.
“Đi công tác nhớ mang theo thuốc đau dạ dày, cả thuốc say xe nữa. Ra ngoài nhất định phải gọi điện thoại cho em nhiều một chút.” Cậu ấy dặn dò mãi mà không thấy chán.
Trái tim tôi bỗng ấm áp một chút, vươn tay sờ lên sống mũi của cậu ấy: “Chị là người lớn, biết tự chăm sóc bản thân.”
Cậu ấy lắc đầu: “Chăm sóc cho chị là trách nhiệm của em.”
Tôi cười thành tiếng. Thực ra lời âu yếm chỉ cần êm tai là đủ, hai người ở bên nhau, vui vẻ quan trọng hơn.
Đôi khi thậm chí tôi còn cảm thấy, cậu ấy cố ý tặng bản thân mình cho tôi.
Lúc chính thức xác định quan hệ với Thẩm Liễm là vào một đêm khuya.
Nick weibo clone của Hà Kỳ lại lần nữa gửi cho tôi những tin nhắn vớ va vớ vẩn, tôi gửi tin nhắn cho Thẩm Liễm, hỏi cậu ấy có đồng ý kết thúc giai đoạn mập mờ với tôi, tiến đến hợp tác với mức sâu hơn không.
Sau khi gửi xong, chờ mãi mà không thấy tin trả lời, tôi vốn tưởng rằng không còn hy vọng, nào ngờ cậu ấy lại trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi rằng cậu ấy đã ở dưới lầu nhà tôi, hỏi tôi cậu ấy lên lầu hay tôi xuống lầu.
Hình như lần nào cậu ấy cũng quả cảm thẳng thắn như thế, không hề cảm thấy yêu đương với một bà chị sẽ mất mặt.
Hơi khó ngủ, tôi rón rén rời giường, chuẩn bị uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ, đột nhiên cổ tay bị một người kéo lại.
“Chị, chị định đi đâu vậy?”
Ngay sau đó, ánh đèn sáng lên, bóng tối thoáng chốc bị thay thế bởi ánh sáng, Thẩm Liễm từ trên giường ngồi dậy, trên gương mặt còn ngái ngủ tràn đầy khẩn trương.
“Chị bị mất ngủ.”
Nét mặt Thẩm Liễm dần dần thả lỏng, kéo tôi vào lòng: “Để em đi hâm ly sữa bò cho chị, chị chờ em một lát.”
Tôi nói với cậu ấy rằng chỉ cần uống thuốc là được, cậu ấy không chịu, khăng khăng không ngại phiền phức mà loay hoay vào lúc bốn giờ sáng.
Uống sữa bò ấm xong, tôi vẫn không buồn ngủ, dè dặt hỏi cậu ấy có thể tâm sự với tôi một lát được không.
Ánh mắt trong veo chân thành của cậu ấy lẳng lặng nhìn gương mặt tôi, bỗng nhiên nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn xương quai xanh của tôi: “Chị, chị có thể bốc đồng một chút, đừng đối xử với em… khách khí như thế.”
Thoáng chốc, tôi hơi hoảng hốt, không kìm lòng được hỏi: “Em thích chị ở chỗ nào?”
Cậu ấy nở nụ cười ngoan ngoãn mang tính chiêu bài: “Chỗ nào cũng thích.”
Vậy à? Tôi cười có lệ, không dám hỏi tiếp.
Khoảng bảy giờ sáng, tiếng chuông di động cắt ngang trận vui đùa của chúng tôi. Thẩm Liễm cảnh giác cầm điện thoại, đi đến bên cửa sổ nghe máy, sắc mặt trở nên hơi tối tăm.
Tôi giả vờ như đang đọc báo, vành tai lại không nhịn được dỏng lên.
“Kệ ông, tôi có thể không trở về nhà họ Thẩm cả đời, tôi không bận tâm.” Thẩm Liễm khẽ gầm lên, không hề do dự cúp điện thoại.
Cậu ấy đứng ngược chiều ánh sáng, từ cửa sổ nhìn về phương xa, bóng dáng được ánh nắng mặt trời phác họa như đang tỏa sáng rạng rỡ.
Tôi lại không nhịn được thở dài. Con nít trẻ tuổi ngông cuồng thì mới có sức lực để nổi loạn.
“A Liễm, buổi tối chị phải đi công tác, em lại đây, trò chuyện với chị.” Tôi mềm giọng kêu.
Cậu ấy đi tới trong ánh nắng ấm áp, lập tức chui vào trong chăn, ôm tôi: “Chị, em đã bắt đầu nhớ chị rồi.”
Cậu ấy lúc nào cũng vậy, nói lời âu yếm với vẻ nghiêm trang.
Nhưng tôi thật sự rất hưởng thụ.
Cuộc sống mệt mỏi, những lúc chán nản ngán ngẩm, cậu ấy là một tia ngọt ngào.
Thân mật một lúc lâu, Thẩm Liễm dỗ tôi ngủ bù, còn mình thì rời giường đi nấu bữa sáng cho tôi.
Cháo thịt nạc gan lợn thơm ngon, ăn kèm với trứng gà ốp la hình trái tim.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi vị khói lửa ấm áp bình dị.
“Cưng ơi, ăn chút gan lợn, bác sĩ nói chị cần bổ máu.” Thẩm Liễm “A” một tiếng với tôi, ra hiệu cho tôi há miệng, cứ như dỗ dành con nít.
Tôi kháng cự, cuối cùng bại trận dưới đôi mắt trong veo như mắt cún của cậu ấy.
Cậu ấy thật sự rất giỏi làm bộ đáng thương, buông mi mắt, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng hít mũi, cứ như chú cún bị chủ nhân ruồng bỏ trên đường.
Ăn cháo xong, tôi hếch cằm lên để cậu ấy lau miệng cho tôi theo thói quen.
“Đi công tác nhớ mang theo thuốc đau dạ dày, cả thuốc say xe nữa. Ra ngoài nhất định phải gọi điện thoại cho em nhiều một chút.” Cậu ấy dặn dò mãi mà không thấy chán.
Trái tim tôi bỗng ấm áp một chút, vươn tay sờ lên sống mũi của cậu ấy: “Chị là người lớn, biết tự chăm sóc bản thân.”
Cậu ấy lắc đầu: “Chăm sóc cho chị là trách nhiệm của em.”
Tôi cười thành tiếng. Thực ra lời âu yếm chỉ cần êm tai là đủ, hai người ở bên nhau, vui vẻ quan trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.