Chương 7
Nịch Hải
07/11/2022
Thức trắng chuẩn bị suốt đêm, sáng sớm hôm sau, Thẩm Liễm trực tiếp dẫn tôi đi gặp khách hàng, không trở về công ty.
Hà Kỳ không ngừng gọi điện thoại cho tôi, tôi không nghe dù chỉ một lần.
Đơn hàng thỏa thuận thật sự thuận lợi, ký hợp đồng xong, tiếp đãi khách hàng xong đã là một giờ sáng.
Không trăng không sao, đường phố tĩnh lặng, chỉ thấy mấy ngọn đèn đường rải rác, tỏa ra ánh sáng cô đơn mờ nhạt.
Tôi tháo giày cao gót, nắm tay Thẩm Liễm, chậm rãi bước đi men theo lối đi bộ.
Gió đêm triền miên bên cạnh tôi, thổi bay cảm giác say của tôi, tôi càng tỉnh táo hơn.
Qua mười hai giờ, hôm nay là một ngày mới bắt đầu, cũng là sinh nhật của tôi. Thẩm Liễm không biết, tôi cũng không có ý định nói cho cậu ấy.
Theo tuổi tác tăng dần, hình như tôi không quá thích ăn mừng cái gì, cũng không muốn để ý tới điều gì đó quá mức.
Thẩm Liễm lại muốn dẫn tôi đến nhà cậu ấy, tôi từ chối. Trong ngày có phần đặc biệt này, tôi muốn ở yên một mình, suy nghĩ một chút về quá khứ, suy nghĩ một chút về tương lai.
“A Liễm, tiền hoa hồng của đơn hàng này, chúng ta chia đều.” Tôi nói một cách bình tĩnh và dứt khoát, khi cậu ấy còn muốn mở miệng nói gì đó, tôi vội ngăn cản: “Cảm ơn em đã môi giới cho chị.”
Ánh sao trong mắt cậu ấy dần dần rơi xuống, con ngươi hiện lên sự đau thương nhàn nhạt.
Tôi ra vẻ thoải mái vỗ vai cậu ấy: “Chuyện gì ra chuyện nấy, nghe lời.”
Cậu ấy mím môi, cố chấp không lên tiếng.
Tôi không để bụng. Con cái nhà giàu như họ không quan tâm tới tiền bạc cũng là điều dễ hiểu.
Lúc đến khu chung cư, từ xa nhìn thấy một người đang tựa vào bên cạnh xe hút thuốc, dưới chân là vô số tàn thuốc.
Gương mặt anh ta đắm chìm trong bóng đêm, thỉnh thoảng phun ra một ngụm khói làm phai mờ hình dáng, sinh ra mấy phần lạnh nhạt và kiêu căng khác hẳn ngày thường.
Thực ra, đây mới là anh ta.
“Chị, sao anh ta lại ở đây?” Thẩm Liễm đề phòng ôm tôi, cứ như sợ tôi sẽ bỏ chạy với ai đó.
Tôi không trả lời, im lặng đến gần người kia.
Thấy tôi, Hà Kỳ đột nhiên kích động đứng thẳng dậy, giấu điếu thuốc sau lưng, bất an nhìn tôi: “Anh không hút.”
Hồi đại học, anh ta bắt chước người khác hút thuốc bị tôi phát hiện chính là dáng vẻ này.
“Hà Kỳ, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh biết tôi căm hận bị cướp đơn cỡ nào, trong cảm nhận của tôi tương đương với ngoại tình lần thứ hai.” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta: “Nếu anh có một chút áy náy, một chút lương tâm, một chút nhớ tình xưa, anh có thể buông tha tôi được không?”
Hà Kỳ thở một hơi thật dài, biểu cảm rối rắm phức tạp, khó có thể miêu tả thành lời. Anh ta tựa như một kẻ lún sâu trong vũng bùn, lại không biết làm thế nào để thoát thân, chỉ có thể ra sức kéo người khác xuống cùng mình: “Tiểu Nghi, em đừng căm thù anh đến mức đó, hai chúng ta đã từng thân mật biết bao nhiêu, hiểu nhau biết nhường nào, không thể làm bạn tốt được hay sao?”
Giọng điệu kích động của anh ta khiến tôi sợ hãi. Thẩm Liễm đã nhận ra, cậu ấy tiến lên kéo tôi vào lòng: “Hà Kỳ, anh nửa đêm quấy rối một cô gái, không sợ Thẩm Tử Kỳ có ý kiến hả? Chị ta nóng tính cỡ nào, chắc hẳn anh biết rõ hơn tôi đúng không? Có cần tôi gọi điện để chị ta đến đón anh không?”
Hà Kỳ cúi gằm mặt xuống, hơi thở thoáng nặng nề, không lâu sau anh ta lại khôi phục sắc mặt giả nhân giả nghĩa như thường ngày, nhẹ nhàng cười với chúng tôi: “Giang Tiểu Nghi cả ngày không đến công ty, tôi đến đây quan tâm tới cấp dưới một chút.”
Hà Kỳ ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, xuyên qua cửa kính dùng khẩu hình âm thầm nói với tôi: “Chúc mừng sinh nhật.”
Tôi khẽ mím môi, trong lòng có chút khó tả.
Đến khi xe của Hà Kỳ chạy ra khỏi tầm mắt, Thẩm Liễm đột nhiên cầm lấy sau gáy tôi, hung hăng nghiền lên môi tôi. Cậu ấy nói bằng giọng khàn khàn: “Chị, em giận lắm, loại người này dựa vào đâu mà từng chiếm được người tốt như chị.”
Có lẽ là vì cồn nên trong nụ hôn lỗ mãng trúc trắc này, thân thể của tôi thế mà lại không thể chịu được, đành phải ôm cổ cậu ấy thì mới đứng vững được.
Hôn đến mức thở hồng hộc, cậu ấy mới lưu luyến buông tôi ra, trán kề trán, chóp mũi đụng vào chóp mũi, hô hấp dồn dập hòa quyện vào nhau.
“Chị, dẫn em lên được không?” Cậu ấy mềm giọng van xin.
Chúng tôi lúc nào cũng đến nhà cậu ấy, hoặc là khách sạn, chưa bao giờ cho cậu ấy ngủ lại ở nhà tôi.
Cậu ấy từng đề cập mấy lần, đều bị tôi từ chối. Tôi thật sự không muốn cho một cậu ấm như cậu ấy cùng tôi chen chúc trong căn nhà tồi tàn chật hẹp.
“A Liễm, đến nhà em đi.” Lần này, tôi vẫn không muốn.
“Chị, em muốn tiến vào thế giới của chị nhìn xem.” Trước mặt tôi, cậu ấy rất ít khi kiên trì cái gì, có lẽ là vì rất ít nên mới đáng được coi trọng đến thế.
Tôi dẫn cậu ấy bước lên cầu thang tối tăm chật hẹp, trong hành lang tràn ngập mùi mốc meo. Trước kia tôi chưa bao giờ cảm thấy nó gay mũi, nhưng giờ phút này, chúng lại tra tấn lòng tự trọng của tôi dữ dội.
Leo cầu thang lên bốn tầng, tim tôi đập nhanh hơn, bắp chân như nhũn ra.
Lấy chìa khóa, cắm vào ổ khóa kiểu cũ nhẹ nhàng xoay một cái, cửa mở.
Thẩm Liễm chậm rãi nở nụ cười vui sướng. Mặc dù không biết cậu ấy đang vui sướng vì điều gì, nhưng tôi cũng thả lỏng trong nụ cười ấy.
“Chị, em đã tiến vào cuộc sống của chị.” Thẩm Liễm nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi, quấn chiếc chăn màu hồng, vui sướng nói.
Thấy mắt chân của cậu ấy lơ lửng bên giường vì dài hơn chiếc giường, tôi không nhịn được buồn cười, trong lòng rõ rệt nảy sinh cảm giác ấm áp dễ chịu.
Cậu bé to con này hình như thật sự rất đơn giản.
Là do tôi quá phức tạp sao?
Hà Kỳ không ngừng gọi điện thoại cho tôi, tôi không nghe dù chỉ một lần.
Đơn hàng thỏa thuận thật sự thuận lợi, ký hợp đồng xong, tiếp đãi khách hàng xong đã là một giờ sáng.
Không trăng không sao, đường phố tĩnh lặng, chỉ thấy mấy ngọn đèn đường rải rác, tỏa ra ánh sáng cô đơn mờ nhạt.
Tôi tháo giày cao gót, nắm tay Thẩm Liễm, chậm rãi bước đi men theo lối đi bộ.
Gió đêm triền miên bên cạnh tôi, thổi bay cảm giác say của tôi, tôi càng tỉnh táo hơn.
Qua mười hai giờ, hôm nay là một ngày mới bắt đầu, cũng là sinh nhật của tôi. Thẩm Liễm không biết, tôi cũng không có ý định nói cho cậu ấy.
Theo tuổi tác tăng dần, hình như tôi không quá thích ăn mừng cái gì, cũng không muốn để ý tới điều gì đó quá mức.
Thẩm Liễm lại muốn dẫn tôi đến nhà cậu ấy, tôi từ chối. Trong ngày có phần đặc biệt này, tôi muốn ở yên một mình, suy nghĩ một chút về quá khứ, suy nghĩ một chút về tương lai.
“A Liễm, tiền hoa hồng của đơn hàng này, chúng ta chia đều.” Tôi nói một cách bình tĩnh và dứt khoát, khi cậu ấy còn muốn mở miệng nói gì đó, tôi vội ngăn cản: “Cảm ơn em đã môi giới cho chị.”
Ánh sao trong mắt cậu ấy dần dần rơi xuống, con ngươi hiện lên sự đau thương nhàn nhạt.
Tôi ra vẻ thoải mái vỗ vai cậu ấy: “Chuyện gì ra chuyện nấy, nghe lời.”
Cậu ấy mím môi, cố chấp không lên tiếng.
Tôi không để bụng. Con cái nhà giàu như họ không quan tâm tới tiền bạc cũng là điều dễ hiểu.
Lúc đến khu chung cư, từ xa nhìn thấy một người đang tựa vào bên cạnh xe hút thuốc, dưới chân là vô số tàn thuốc.
Gương mặt anh ta đắm chìm trong bóng đêm, thỉnh thoảng phun ra một ngụm khói làm phai mờ hình dáng, sinh ra mấy phần lạnh nhạt và kiêu căng khác hẳn ngày thường.
Thực ra, đây mới là anh ta.
“Chị, sao anh ta lại ở đây?” Thẩm Liễm đề phòng ôm tôi, cứ như sợ tôi sẽ bỏ chạy với ai đó.
Tôi không trả lời, im lặng đến gần người kia.
Thấy tôi, Hà Kỳ đột nhiên kích động đứng thẳng dậy, giấu điếu thuốc sau lưng, bất an nhìn tôi: “Anh không hút.”
Hồi đại học, anh ta bắt chước người khác hút thuốc bị tôi phát hiện chính là dáng vẻ này.
“Hà Kỳ, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh biết tôi căm hận bị cướp đơn cỡ nào, trong cảm nhận của tôi tương đương với ngoại tình lần thứ hai.” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta: “Nếu anh có một chút áy náy, một chút lương tâm, một chút nhớ tình xưa, anh có thể buông tha tôi được không?”
Hà Kỳ thở một hơi thật dài, biểu cảm rối rắm phức tạp, khó có thể miêu tả thành lời. Anh ta tựa như một kẻ lún sâu trong vũng bùn, lại không biết làm thế nào để thoát thân, chỉ có thể ra sức kéo người khác xuống cùng mình: “Tiểu Nghi, em đừng căm thù anh đến mức đó, hai chúng ta đã từng thân mật biết bao nhiêu, hiểu nhau biết nhường nào, không thể làm bạn tốt được hay sao?”
Giọng điệu kích động của anh ta khiến tôi sợ hãi. Thẩm Liễm đã nhận ra, cậu ấy tiến lên kéo tôi vào lòng: “Hà Kỳ, anh nửa đêm quấy rối một cô gái, không sợ Thẩm Tử Kỳ có ý kiến hả? Chị ta nóng tính cỡ nào, chắc hẳn anh biết rõ hơn tôi đúng không? Có cần tôi gọi điện để chị ta đến đón anh không?”
Hà Kỳ cúi gằm mặt xuống, hơi thở thoáng nặng nề, không lâu sau anh ta lại khôi phục sắc mặt giả nhân giả nghĩa như thường ngày, nhẹ nhàng cười với chúng tôi: “Giang Tiểu Nghi cả ngày không đến công ty, tôi đến đây quan tâm tới cấp dưới một chút.”
Hà Kỳ ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, xuyên qua cửa kính dùng khẩu hình âm thầm nói với tôi: “Chúc mừng sinh nhật.”
Tôi khẽ mím môi, trong lòng có chút khó tả.
Đến khi xe của Hà Kỳ chạy ra khỏi tầm mắt, Thẩm Liễm đột nhiên cầm lấy sau gáy tôi, hung hăng nghiền lên môi tôi. Cậu ấy nói bằng giọng khàn khàn: “Chị, em giận lắm, loại người này dựa vào đâu mà từng chiếm được người tốt như chị.”
Có lẽ là vì cồn nên trong nụ hôn lỗ mãng trúc trắc này, thân thể của tôi thế mà lại không thể chịu được, đành phải ôm cổ cậu ấy thì mới đứng vững được.
Hôn đến mức thở hồng hộc, cậu ấy mới lưu luyến buông tôi ra, trán kề trán, chóp mũi đụng vào chóp mũi, hô hấp dồn dập hòa quyện vào nhau.
“Chị, dẫn em lên được không?” Cậu ấy mềm giọng van xin.
Chúng tôi lúc nào cũng đến nhà cậu ấy, hoặc là khách sạn, chưa bao giờ cho cậu ấy ngủ lại ở nhà tôi.
Cậu ấy từng đề cập mấy lần, đều bị tôi từ chối. Tôi thật sự không muốn cho một cậu ấm như cậu ấy cùng tôi chen chúc trong căn nhà tồi tàn chật hẹp.
“A Liễm, đến nhà em đi.” Lần này, tôi vẫn không muốn.
“Chị, em muốn tiến vào thế giới của chị nhìn xem.” Trước mặt tôi, cậu ấy rất ít khi kiên trì cái gì, có lẽ là vì rất ít nên mới đáng được coi trọng đến thế.
Tôi dẫn cậu ấy bước lên cầu thang tối tăm chật hẹp, trong hành lang tràn ngập mùi mốc meo. Trước kia tôi chưa bao giờ cảm thấy nó gay mũi, nhưng giờ phút này, chúng lại tra tấn lòng tự trọng của tôi dữ dội.
Leo cầu thang lên bốn tầng, tim tôi đập nhanh hơn, bắp chân như nhũn ra.
Lấy chìa khóa, cắm vào ổ khóa kiểu cũ nhẹ nhàng xoay một cái, cửa mở.
Thẩm Liễm chậm rãi nở nụ cười vui sướng. Mặc dù không biết cậu ấy đang vui sướng vì điều gì, nhưng tôi cũng thả lỏng trong nụ cười ấy.
“Chị, em đã tiến vào cuộc sống của chị.” Thẩm Liễm nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi, quấn chiếc chăn màu hồng, vui sướng nói.
Thấy mắt chân của cậu ấy lơ lửng bên giường vì dài hơn chiếc giường, tôi không nhịn được buồn cười, trong lòng rõ rệt nảy sinh cảm giác ấm áp dễ chịu.
Cậu bé to con này hình như thật sự rất đơn giản.
Là do tôi quá phức tạp sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.