Chương 12: (HẾT CHÍNH TRUYỆN)
Toái Toái Cửu Thập Tam
16/04/2022
Toái Toái Cửu Thập Tam | Phù
Vào xuân, thời tiết chưa ấm áp ngay, trái lại còn phải đón một đợt rét tháng ba. Lạnh muốn chết.
Tể tướng phản quốc, đây là một việc lớn. Cứ thẩm tra đi thẩm tra lại, rút củ cải rút theo cả bùn, phần lớn môn sinh của tể tướng đều bị đàn áp. Cái này cũng dẫn đến việc hoàng đế và các văn võ bá quan đều trở nên bận bịu. Trong hoàng cung, người duy nhất ngủ tới lúc mặt trời lên cao cũng chỉ có ta.
Ta đương nhiên biết chú ba muốn đánh ta nên lấy cớ chân bị đông lạnh thành bệnh mãn tính rất đau, để ở lại trong cung không đi. Không cho chú ba có cơ hội bắt ta.
"Vương gia, hoàng thượng sai người đưa cống phẩm tới, nói là xoài Đài Loan, để vương gia nếm thử." Trương Phùng Chi phủi tay, có một thái giám bưng lên một khay quả khô màu vàng to bằng ngón út.
Ta nằm trên giường uể oải ngáp một cái, sau khai xuân người ta luôn mệt mỏi. Trước kia ở trong cung luôn nghi thần nghi quỷ, hiện tại vẫn ở trong cung nhưng tâm tình đã khác không khỏi ngủ nhiều hơn.
Quả xoài? Là quả gì? Ta nhón một miếng nếm thử cảm thấy chẳng có mùi vị gì, tiện thể nói không ngon lần sau đừng đưa tới, tốn công.
Trương Phùng Chi đáp, bảo thái giám mang đồ đi, cười híp mắt nói: "Lão nô tính thử, tháng sau là tới sinh nhật vương gia, đến lúc đó hoàng thượng cũng hết bận rộn có thể ở bên vương gia nhiều hơn, tránh cho vương gia thấy chán."
Ta sinh vào kinh trập (1), chính là lễ cày bừa vụ xuân. Nhưng cái này cũng chẳng liên quan gì tới ta, ta cũng đâu xuống làm ruộng cày cấy. Ta tiện thể nói: "Sinh nhật thì có gì hay, ta không giống người khác đâu cần phải có người tới chúc mừng ta mới vui vẻ."
(1) Kinh trập là vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba
Lại nói chú ba được phong làm hộ quốc công, chú hai được nhấc lên làm thái úy. Ta đã đoán ra bộ dáng nịnh nọt tặng lễ của quan lại trong triều, nghĩ tới là thấy chẳng có gì hay ho, không muốn tốn công tốn sức ăn mừng.
Trương Phùng Chi nói: "Hoàng thượng cũng có ý này, không muốn làm tiệc lễ gì cho vương gia, chỉ muốn tự mình chúc mừng."
Nhắc tới Trương Khởi Linh ta vội vàng ngồi dậy, hỏi lão có biết năm nay hoàng đế tặng ta cái gì không. Kinh trập năm ngoái, hoàng đế tặng ta một con cống phẩm chim công trắng, lúc đầu nhìn nó xòe đuôi thấy cũng hay ho, về sau thì chán ta tặng luôn cho Giải Vũ Thần. Cũng không biết y có nuôi nó đàng hoàng không, có khi đã bị y thịt rồi. Cũng may hoàng đế không hỏi về chim công, nếu biết việc này chắc chắn sẽ tức giận.
Trương Phùng Chi cười nói: "Tâm ý của hoàng thượng lão nô đâu dám phỏng đoán? Nếu vương gia sốt ruột muốn biết không bằng chờ hoàng thượng về tự mình hỏi xem."
Việc này ta dính lấy hắn hỏi hình như không tốt lắm, chỉ thuận miệng hỏi thôi tới lúc đó là biết. Chắc sẽ không tặng thêm cho ta một con chim công nữa đi.
Nói cái gì thì tới cái đó, ngày kinh trập Trương Khởi Linh lại tặng cho ta một con chim công trắng. Hắn nói con trước tặng ta là cái, lần này tặng con đực có thể thành một đôi.
Ta đâu còn con cái nào để thành một đôi với con của hắn, đành phải cười ngượng. Trương Khởi Linh thản nhiên nói: "Nghe nói trong Tuyên vương phủ có nuôi một con công trắng, xòe cánh đẹp không gì sánh bằng, không biết từ đâu."
Tuyên vương chính là cha của Giải Vũ Thần, chim công trắng rất quý giá khó được, đều là hàng cống phẩm. Tuyên vương lấy đâu ra cơ chứ. Hắn chắc chắn biết ta đem đồ hắn tặng đi tặng lại cho người khác nên mới cố ý tặng thêm con nữa. Ta đành phải nói: "Xin hoàng thượng trách tội, chim công quý trọng, thần sợ không nuôi được nên nhờ tham lĩnh nuôi hộ ta mấy ngày."
Ngày đó Giải Vũ Thần cũng có công hộ giá, được phong lên làm tham lĩnh. Cũng may y không thịt con chim công, nếu không có khi y sẽ từ tham lĩnh rớt xuống thành phó sứ, đi chăn ngựa cũng nên.
Trương Khởi Linh chỉ trêu ta, không lấy việc này ra để hạch sách, tiện thể nói: "Nếu thế cũng tặng luôn con này cho tham lĩnh đi."
"Hoàng thượng anh minh." Ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Nhưng hôm nay là sinh nhật của thần, hoàng thượng không tặng chim công thì tặng cái gì?"
Trương Khởi Linh nhéo mũi ta, nói: "Chẳng phải em bảo không thích sinh nhật hay sao, không giống cô, phải có người tới chúc mừng mới thấy vui."
Ta đã nói ra thì chắc chắn không sợ hắn biết, trong lòng nhủ thầm không chuẩn bị thì nói là không chuẩn bị, sao phải dùng lời của ta để chặn ta, đáng ghét.
Cuối cùng hoàng đế tặng ta một bức họa, giấy vẽ đã có chút ố vàng. Người trong bức họa này chính là ta, chỉ là lúc đó ta mới mười chín tuổi. Khi đó ta tham gia tiệc trong cung, sau khi kết thúc lên cầu ngắm cá chép thì bị hắn nhìn thấy. tiện tay vẽ lại.
Ta nhìn bức họa kia suy nghĩ thật lâu, từ khi nào mình lại phong nhã như vậy. Về sau ta mới nhớ ra hôm đó ta không phải đang ngắm cá chép mà là ăn chưa no, lúc đó nhìn chằm chằm mấy con cá mập mạp trong đầu nghĩ về phủ phải ăn cá mới được, tiện thể ghét bỏ hoàng đế thật phiền hà.
Hiểu lầm thì luôn tuyệt đẹp, vì bản thân nên cuối cùng ta không nói ra chân tướng. Ta thu lại bức họa quyết định về treo ở trong phòng.
Đang nói, Trương Phùng Chi trình lên một cành hoa nhài đông, ta nhìn thấy thì rất ngạc nhiên, miết đóa hoa non nớt màu vàng kia, nói: "Hoa nhài đông (2) nở rồi."
(2) Tên hoa nhài đông ở Trung Quốc là hoa đón xuân.
"Bẩm vương gia, lão nô cũng mới phát hiện. Còn nhớ năm ngoái vương gia nói rất thích hoa này, hoàng thượng đã trồng cả một vườn. Hôm nay cuối cùng cũng nở." Trương Phùng Chi hầu hạ hoàng đế nhiều năm, vô cùng thông minh, lời nói ra cũng vô cùng thuận tai.
Hoa nhài đông này chính là loại hoa đứng đầu trăm hoa, nó là loại hoa nở sớm nhất trong cả trăm loài. Ý nghĩa của nó là mùa xuân đã tới. Ta vẫn luôn sợ lạnh cho nên rất thích loại hoa biểu tượng cho sự ấm áp của mùa xuân này.
Trương Khởi Linh không nói, chỉ lấy một đóa hoa nhài đông gắn lên vạt áo của ta. Ta cũng lấy một bông hoa cài cho hắn.
Kim anh thúy ngạc đái xuân hàn
Hoàng sắc hoa trung hữu kỷ bàn?
Bằng quân dữ hướng du nhân đạo,
Mạc tác mạn tinh hoa nhãn khán. (3)
(3) Đây là bài thơ "Thưởng hoa nhài đông tặng thầy thuốc Dương"
Dịch tạm:
Hoa vàng đài xanh mang xuân lạnh
Hoa vàng bên trong xếp mấy hàng?
Dựa người nói với du khách tới
Chớ qua loa ngắm hóa cải dầu.
Hết –
Lời tác giả: Cuối cùng cũng viết xong! Máu cho như thế này lúc viết tôi thấy rất sảng khoái. Lúc đầu chỉ định viết ngắn khoảng 10k chữ kết quả gấp đôi.
Nói như thé nào nhỉ, có lẽ có nhiều chị em sẽ thấy thất vọng vì không có tình tiết hoàng đế xin lỗi hay tinh tiết ngược công, cũng không có tình tiết về ở ẩn.
Bởi vì tôi nghĩ kịch bản thời đại phong kiến. Đối với hoàng đế hắn không có sự đồng cảm, hắn phải làm ra một quyết định chính xác nhất, hắn không sai cho nên không phải xin lỗi. Còn thiết lập của Ngô Tà là một thần tử trung tâm cho nên cũng sẽ suy nghĩ vấn đề theo góc độ của đế vương, cho nên cũng không cảm thấy uất ức.
Mà đối với hoàng đế hay vương gia, bọn họ đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, cũng không phải vị vua mất nước nên chắc chắn không có ý nghĩ trở thành dân thường. Hoàng đế vẫn rất minh mẫn, mình có được như hiện tại hoàn toàn là nhờ vào quyền lực đế vương ha ha.
Tôi luôn cảm thấy trong tính cách của Trương Khởi Linh có phần cô độc rất giống đế vương, hắn không thể hiểu được sự lắm lời của phàm nhân, hắn cũng chưa từng trở nên lắm lời. Hắn sẽ chỉ làm ra quyết định chính xác còn người khác nghĩ thế nào chẳng liên quan tới hắn. Cho nên sau này khi hắn dần thay đổi mới có cảm giác một vị thần đang dần trở thành phàm nhân.
Truyện này tôi luôn mang theo ý nghĩ phải viết thật máu chó để viết ha ha ha, cảm giác viết rất thoải mái, nhân loại đúng là không thể nào bỏ đi mấy thứ như máu chó, chỉ là máu chó dùng như thế nào thôi. Hi vọng mọi người sẽ thích ~
Vào xuân, thời tiết chưa ấm áp ngay, trái lại còn phải đón một đợt rét tháng ba. Lạnh muốn chết.
Tể tướng phản quốc, đây là một việc lớn. Cứ thẩm tra đi thẩm tra lại, rút củ cải rút theo cả bùn, phần lớn môn sinh của tể tướng đều bị đàn áp. Cái này cũng dẫn đến việc hoàng đế và các văn võ bá quan đều trở nên bận bịu. Trong hoàng cung, người duy nhất ngủ tới lúc mặt trời lên cao cũng chỉ có ta.
Ta đương nhiên biết chú ba muốn đánh ta nên lấy cớ chân bị đông lạnh thành bệnh mãn tính rất đau, để ở lại trong cung không đi. Không cho chú ba có cơ hội bắt ta.
"Vương gia, hoàng thượng sai người đưa cống phẩm tới, nói là xoài Đài Loan, để vương gia nếm thử." Trương Phùng Chi phủi tay, có một thái giám bưng lên một khay quả khô màu vàng to bằng ngón út.
Ta nằm trên giường uể oải ngáp một cái, sau khai xuân người ta luôn mệt mỏi. Trước kia ở trong cung luôn nghi thần nghi quỷ, hiện tại vẫn ở trong cung nhưng tâm tình đã khác không khỏi ngủ nhiều hơn.
Quả xoài? Là quả gì? Ta nhón một miếng nếm thử cảm thấy chẳng có mùi vị gì, tiện thể nói không ngon lần sau đừng đưa tới, tốn công.
Trương Phùng Chi đáp, bảo thái giám mang đồ đi, cười híp mắt nói: "Lão nô tính thử, tháng sau là tới sinh nhật vương gia, đến lúc đó hoàng thượng cũng hết bận rộn có thể ở bên vương gia nhiều hơn, tránh cho vương gia thấy chán."
Ta sinh vào kinh trập (1), chính là lễ cày bừa vụ xuân. Nhưng cái này cũng chẳng liên quan gì tới ta, ta cũng đâu xuống làm ruộng cày cấy. Ta tiện thể nói: "Sinh nhật thì có gì hay, ta không giống người khác đâu cần phải có người tới chúc mừng ta mới vui vẻ."
(1) Kinh trập là vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba
Lại nói chú ba được phong làm hộ quốc công, chú hai được nhấc lên làm thái úy. Ta đã đoán ra bộ dáng nịnh nọt tặng lễ của quan lại trong triều, nghĩ tới là thấy chẳng có gì hay ho, không muốn tốn công tốn sức ăn mừng.
Trương Phùng Chi nói: "Hoàng thượng cũng có ý này, không muốn làm tiệc lễ gì cho vương gia, chỉ muốn tự mình chúc mừng."
Nhắc tới Trương Khởi Linh ta vội vàng ngồi dậy, hỏi lão có biết năm nay hoàng đế tặng ta cái gì không. Kinh trập năm ngoái, hoàng đế tặng ta một con cống phẩm chim công trắng, lúc đầu nhìn nó xòe đuôi thấy cũng hay ho, về sau thì chán ta tặng luôn cho Giải Vũ Thần. Cũng không biết y có nuôi nó đàng hoàng không, có khi đã bị y thịt rồi. Cũng may hoàng đế không hỏi về chim công, nếu biết việc này chắc chắn sẽ tức giận.
Trương Phùng Chi cười nói: "Tâm ý của hoàng thượng lão nô đâu dám phỏng đoán? Nếu vương gia sốt ruột muốn biết không bằng chờ hoàng thượng về tự mình hỏi xem."
Việc này ta dính lấy hắn hỏi hình như không tốt lắm, chỉ thuận miệng hỏi thôi tới lúc đó là biết. Chắc sẽ không tặng thêm cho ta một con chim công nữa đi.
Nói cái gì thì tới cái đó, ngày kinh trập Trương Khởi Linh lại tặng cho ta một con chim công trắng. Hắn nói con trước tặng ta là cái, lần này tặng con đực có thể thành một đôi.
Ta đâu còn con cái nào để thành một đôi với con của hắn, đành phải cười ngượng. Trương Khởi Linh thản nhiên nói: "Nghe nói trong Tuyên vương phủ có nuôi một con công trắng, xòe cánh đẹp không gì sánh bằng, không biết từ đâu."
Tuyên vương chính là cha của Giải Vũ Thần, chim công trắng rất quý giá khó được, đều là hàng cống phẩm. Tuyên vương lấy đâu ra cơ chứ. Hắn chắc chắn biết ta đem đồ hắn tặng đi tặng lại cho người khác nên mới cố ý tặng thêm con nữa. Ta đành phải nói: "Xin hoàng thượng trách tội, chim công quý trọng, thần sợ không nuôi được nên nhờ tham lĩnh nuôi hộ ta mấy ngày."
Ngày đó Giải Vũ Thần cũng có công hộ giá, được phong lên làm tham lĩnh. Cũng may y không thịt con chim công, nếu không có khi y sẽ từ tham lĩnh rớt xuống thành phó sứ, đi chăn ngựa cũng nên.
Trương Khởi Linh chỉ trêu ta, không lấy việc này ra để hạch sách, tiện thể nói: "Nếu thế cũng tặng luôn con này cho tham lĩnh đi."
"Hoàng thượng anh minh." Ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Nhưng hôm nay là sinh nhật của thần, hoàng thượng không tặng chim công thì tặng cái gì?"
Trương Khởi Linh nhéo mũi ta, nói: "Chẳng phải em bảo không thích sinh nhật hay sao, không giống cô, phải có người tới chúc mừng mới thấy vui."
Ta đã nói ra thì chắc chắn không sợ hắn biết, trong lòng nhủ thầm không chuẩn bị thì nói là không chuẩn bị, sao phải dùng lời của ta để chặn ta, đáng ghét.
Cuối cùng hoàng đế tặng ta một bức họa, giấy vẽ đã có chút ố vàng. Người trong bức họa này chính là ta, chỉ là lúc đó ta mới mười chín tuổi. Khi đó ta tham gia tiệc trong cung, sau khi kết thúc lên cầu ngắm cá chép thì bị hắn nhìn thấy. tiện tay vẽ lại.
Ta nhìn bức họa kia suy nghĩ thật lâu, từ khi nào mình lại phong nhã như vậy. Về sau ta mới nhớ ra hôm đó ta không phải đang ngắm cá chép mà là ăn chưa no, lúc đó nhìn chằm chằm mấy con cá mập mạp trong đầu nghĩ về phủ phải ăn cá mới được, tiện thể ghét bỏ hoàng đế thật phiền hà.
Hiểu lầm thì luôn tuyệt đẹp, vì bản thân nên cuối cùng ta không nói ra chân tướng. Ta thu lại bức họa quyết định về treo ở trong phòng.
Đang nói, Trương Phùng Chi trình lên một cành hoa nhài đông, ta nhìn thấy thì rất ngạc nhiên, miết đóa hoa non nớt màu vàng kia, nói: "Hoa nhài đông (2) nở rồi."
(2) Tên hoa nhài đông ở Trung Quốc là hoa đón xuân.
"Bẩm vương gia, lão nô cũng mới phát hiện. Còn nhớ năm ngoái vương gia nói rất thích hoa này, hoàng thượng đã trồng cả một vườn. Hôm nay cuối cùng cũng nở." Trương Phùng Chi hầu hạ hoàng đế nhiều năm, vô cùng thông minh, lời nói ra cũng vô cùng thuận tai.
Hoa nhài đông này chính là loại hoa đứng đầu trăm hoa, nó là loại hoa nở sớm nhất trong cả trăm loài. Ý nghĩa của nó là mùa xuân đã tới. Ta vẫn luôn sợ lạnh cho nên rất thích loại hoa biểu tượng cho sự ấm áp của mùa xuân này.
Trương Khởi Linh không nói, chỉ lấy một đóa hoa nhài đông gắn lên vạt áo của ta. Ta cũng lấy một bông hoa cài cho hắn.
Kim anh thúy ngạc đái xuân hàn
Hoàng sắc hoa trung hữu kỷ bàn?
Bằng quân dữ hướng du nhân đạo,
Mạc tác mạn tinh hoa nhãn khán. (3)
(3) Đây là bài thơ "Thưởng hoa nhài đông tặng thầy thuốc Dương"
Dịch tạm:
Hoa vàng đài xanh mang xuân lạnh
Hoa vàng bên trong xếp mấy hàng?
Dựa người nói với du khách tới
Chớ qua loa ngắm hóa cải dầu.
Hết –
Lời tác giả: Cuối cùng cũng viết xong! Máu cho như thế này lúc viết tôi thấy rất sảng khoái. Lúc đầu chỉ định viết ngắn khoảng 10k chữ kết quả gấp đôi.
Nói như thé nào nhỉ, có lẽ có nhiều chị em sẽ thấy thất vọng vì không có tình tiết hoàng đế xin lỗi hay tinh tiết ngược công, cũng không có tình tiết về ở ẩn.
Bởi vì tôi nghĩ kịch bản thời đại phong kiến. Đối với hoàng đế hắn không có sự đồng cảm, hắn phải làm ra một quyết định chính xác nhất, hắn không sai cho nên không phải xin lỗi. Còn thiết lập của Ngô Tà là một thần tử trung tâm cho nên cũng sẽ suy nghĩ vấn đề theo góc độ của đế vương, cho nên cũng không cảm thấy uất ức.
Mà đối với hoàng đế hay vương gia, bọn họ đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, cũng không phải vị vua mất nước nên chắc chắn không có ý nghĩ trở thành dân thường. Hoàng đế vẫn rất minh mẫn, mình có được như hiện tại hoàn toàn là nhờ vào quyền lực đế vương ha ha.
Tôi luôn cảm thấy trong tính cách của Trương Khởi Linh có phần cô độc rất giống đế vương, hắn không thể hiểu được sự lắm lời của phàm nhân, hắn cũng chưa từng trở nên lắm lời. Hắn sẽ chỉ làm ra quyết định chính xác còn người khác nghĩ thế nào chẳng liên quan tới hắn. Cho nên sau này khi hắn dần thay đổi mới có cảm giác một vị thần đang dần trở thành phàm nhân.
Truyện này tôi luôn mang theo ý nghĩ phải viết thật máu chó để viết ha ha ha, cảm giác viết rất thoải mái, nhân loại đúng là không thể nào bỏ đi mấy thứ như máu chó, chỉ là máu chó dùng như thế nào thôi. Hi vọng mọi người sẽ thích ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.