Chương 14: Tôi tuyệt đối sẽ không quên cậu
Phì Miêu Mễ
19/07/2021
Tôi rợn cả tóc gáy.
Nên là nói không chừng một ngày nào đó tôi ra đường sẽ có thể gặp được một người đã mấy ngàn tuổi ư!
"Vậy đã có thể giải thích tại sao anh lại luôn bị mất trí nhớ. Hóa ra là do di truyền sức mạnh của Chung Cực. Lúc ở Thanh Đồng môn anh đã tiếp xúc với Chung Cực rồi à? Nên giờ anh trở thành mất trí nhớ gấp đôi, cộng thêm tuổi thọ tăng gấp đôi, trở nên trường sinh bất lão, giống như con gián đập mãi không chết có thể cải lão hoàn đồng?"
Muộn Du Bình nghe tôi nói, gật đầu một cái, âm thầm chấp nhận bản thân là con gián không thể bị đập chết.
"Nhưng kỳ lạ ở chỗ. Anh nói tổ tiên của mình bị mất trí nhớ là sau khi đã rời khỏi Thanh Đồng môn tám trăm năm. Mà người tướng quân anh nói cũng ra khỏi Thanh Đồng môn nhưng lại không nghe nói hắn mất trí nhớ. Vậy tại sao anh vừa ra khỏi thì cái gì cũng đều quên hết? Chẳng lẽ anh đã hấp thụ toàn bộ sức mạnh của Chung Cực?" Tôi suy nghĩ một chút, không thể không hỏi Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình nghe vậy thì im lặng hồi lâu: "Phải rồi, tôi và vị Trương Khởi Linh đầu tiên không giống nhau, chẳng lẽ tôi cũng lấy được sức mạnh hoàn chỉnh của Chung Cực?"
"Tại sao?"
Muộn Du Bình lại yên lặng, lát sau mới nói: "Tôi không lấy được sức mạnh hoàn chỉnh của Chung Cực."
Tôi không nói nên lời.
Phải là người có năng lực mới có thể sở hữu sức mạnh của Chung Cực? Nhưng Tiểu Ca trâu bò như vậy mà, chẳng lẽ tổ tiên của anh còn có năng lực đặc biệt gì đó?
Không có được toàn bộ sức mạnh của Chung Cực nghe cứ như giải phẫu bị thất bại vậy, sẽ để lại rất nhiều di chứng, dù Tiểu Ca có mất trí nhớ dẫn tới ngu ngốc tôi cũng chấp nhận, còn hơn là bị những thứ khác.
"Vậy có để lại di chứng không?" Tôi vội vàng hỏi.
Muộn Du Bình nhìn tôi, lát sau khóe miệng khẽ cong nói: "Di chứng để lại là tôi chỉ nhớ mỗi cậu."
Muộn Du Bình vẫn luôn giữ bộ mặt liệt suốt trăm năm, rất ít khi có biểu tình gì, lần này ảnh mỉm cười với tôi ở khoảng cách gần như vậy quả thực khiến tôi nhìn đến ngẩn ngơ.
Xem kìa, quả thật, rất thanh tú.
Tôi nhìn Muộn Du Bình, trong lòng âm thầm tính toán.
Theo những gì Muộn Du Bình nói, hiện tại chuyện vẫn còn chưa quá tệ.
Kết quả khi tiếp xúc với Chung Cực tính đến hiện tại là khiến Muộn Du Bình bị mất trí nhớ một cách nghiêm trọng, không già không chết, vết thương khép lại khá nhanh, thân thủ tốt, đầu óc linh hoạt.
Thật ra trước đây Muộn Du Bình cũng mất trí nhớ, tuổi thọ cũng tương đối dài, thân thủ cũng tốt, còn nói về đầu óc linh hoạt hơn trước thì tới giờ tôi vẫn không nhìn ra, cùng lắm là thông minh như trước thôi.
Muộn Du Bình hiện tại có tuổi thọ dài hơn trước, vết thương khép lại nhanh.
Xem ra cũng không phải chuyện gì xấu.
Có đều nếu anh sống lâu như vậy tôi sẽ không thể ở cạnh anh cả đời, dù cho hiện tại anh quan tâm tôi, để ý tôi nhưng có thể sau khi tôi chết, anh sẽ phải trải qua cuộc sống dài đằng đẵng như vậy, rồi sẽ có lúc không còn nhớ tới tôi nữa.
Tôi nghĩ một hồi lại có chút buồn rầu, nhưng nghĩ lại tên này còn có cái tật mất trí nhớ, nên không sớm thì muộn cũng sẽ quên tôi phải không?
Nghĩ vậy tôi không nhịn được lấy một điếu thuốc ra hút.
Muộn Du Bình cau mày nói: "Cậu đang suy nghĩ gì?"
Tôi ngậm thuốc lá, nói: "Tôi đang nghĩ, tôi có thể sống mấy chục năm, mà anh lại có thể sống mấy ngàn năm, sau này tôi chết, không biết anh mất bao lâu để quên tôi."
"Sẽ không, tôi sẽ không quên cậu."
"Anh đừng khẳng định như vậy, anh có biết mình có bệnh mất trí nhớ không?" Tôi nhìn anh, nhả một hơi khói về phía anh.
Muộn Du Bình không để ý tôi phun khói lên mặt anh, anh chỉ nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không quên cậu. Bởi vì cậu chết tôi sẽ ở bệnh cạnh trông mộ cho cậu. Ngày ngày tôi sẽ ngủ cạnh quan tài cậu. Như vậy cho dù hôm sau tôi tỉnh lại có quên mất chuyện hôm trước, tôi cũng có thể nhìn thấy quan tài mà nhớ đến cậu."
Điếu thuốc trong tay tôi rơi xuống, rơi lên chăn của Muộn Du Bình, tôi luống cuống tay chân nhặt lên nhưng mặt chăn trắng sáng vẫn bị đốt thành một điểm đen nho nhỏ.
"Anh......." Tôi xoắn xuýt nói, bỗng nhiên có một tiếng nói bén nhọn của nữ cắt ngang.
"Cậu! Cậu! Cậu! Cậu có biết phòng bệnh không cho phép hút thuốc không! Cậu làm gì mà cả phòng đều là mùi thuốc lá vậy!" Y tá kiểm tra phòng vừa đẩy cửa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc, lúc này liền đẩy xe thuốc nhỏ, khí thế hung hăng vừa nói vừa đi đến trước mặt tôi, rồi cô ấy nhìn thấy tôi ngồi trên giường, chân còn nhét trong chăn Muộn Du Bình liền há hốc mồm nói: "Cậu hút thuốc tôi còn chưa nói, đằng này còn làm hư chăn! Đàn ông đàng an kiểu gì mà dựa vào người bệnh nhân để sưởi ấm! Mau xuống cho tôi, không tôi không thay thuốc được."
Tôi lập tức nhảy xuống giường, mang vớ.
Y tá dùng một tay che mũi, vẻ mặt khinh bỉ nhìn tôi.
Tôi............
Y tá nhanh chóng đổi thuốc cho Muộn Du Bình, sau đó nói với tôi: "Trương Khởi Linh, bệnh nhân tên là vậy đúng chứ! Vết thương của cậu ta không sâu, hôm nay thay thuốc lần cuối, ngày mai có thể xuất viện. Sáng mai người thân nhớ đi làm thủ tục xuất viện."
"Được." Tôi vừa mang vớ vừa nói.
Chờ y tá rời đi, những lời tôi muốn nói cũng như nỗi lo âu trong lòng nãy giờ đều bởi vì bị cô ấy chửi mà biến đi mất tiêu.
Tôi thấy Muộn Du Bình đang truyền nước biển thì liền rút kim tiêm khỏi tay anh, sau còn lấy số thuốc y tá đem tới đổ vào cầu tiêu.
Giỡn chơi hoài, Tiểu Ca người ta trường sinh bất lão, cần gì dùng ba cái thuốc này! Tôi nhìn số thuốc trôi xuống bồn cầu, thầm mắng trong lòng: Dám chê chân tôi, rõ ràng là chỉ hơi có mùi thôi mà!
Haiz, xem ra sau này phải thường xuyên rửa chân mới được.......
Vết thương của Muộn Du Bình đã khép lại, nhưng tôi sợ người khác phát hiện dị thường nên chúng tôi vẫn ở lại trong bến viện đến giữa trưa ngày hôm sau mới xuất viện.
Sau khi đưa Muộn Du Bình ra ngoài, tôi không kịp đợi mà xé đi lớp vải trên cổ anh, tôi thử quan sát, vết thương do súng bắn xuyên qua giờ đã khép lại, ngay cả một vết sẹo cũng không có, quả thật khiến tôi phải cảm thán sức mạnh của Chung Cực quá thần kỳ.
"Kỳ diệu thật nha! Không mấy anh cũng dẫn tôi đi xem thử?" Tôi nhìn cái cổ bóng loáng của Muộn Du Bình, nói.
"Không được." Muộn Du Bình nói. Sau đó anh bỗng nhiên nắm vai tôi, dùng lực rất lớn: "Cậu ngàn vạn lần không nên tìm đến Chung Cực, cậu cũng như tôi, cũng không có năng lực lấy được sức mạnh của Chung Cực. Cuối cùng sẽ khiến bản thân lâm vào nguy hiểm."
Lần này tôi bị anh nắm vai rất đau, không kiềm được muốn mắng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Muộn Du Bình tôi ngay cả một câu cũng không nói được.
Biểu tình trên mặt anh rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức dữ tợn.
Tôi giật mình, hồi lâu mới lên tiếng: "Tiểu Ca, anh làm tôi đau. Mau buông tay."
Muộn Du Bình nghe tôi nói vậy liền buông tay, ngồi yên tại chỗ, không nhìn tôi nữa.
Tôi dựa lưng vào ghế thở một hơi, rồi lại xoay người cài dây an toàn cho Muộn Du Bình, sau đó vừa khởi động xe vừa nói: "Không phải tôi chỉ đùa có chút thôi sao. Nhìn anh biến thành bọ dáng quỷ dị này tôi cũng không muốn đụng tới thứ Chung Cực quỷ quái kia đâu. Sinh tử có số, phước đức do trời, những thứ có được do cưỡng cầu không hề tốt như chúng ta nghĩ. Tôi chỉ là..........."
Nói tới đây tôi liền ngậm miệng, chuyên tâm lái xe.
Tôi để xe ở bãi đậu xe bệnh viện. Liếc sang Muộn Du Bình bên cạnh, anh không nhìn tôi mà đang xuất thần nhìn phong cảnh bên ngoài.
Tôi chỉ là, chỉ là sợ sau này không có ai chăm sóc anh thôi. Sinh mạng anh dài như vậy, anh một thân một mình, thật sự rất đáng thương.........
Tôi không đưa Muộn Du Bình về nhà mà lái xe đến đường khẩu của Lưu Nhị.
Vẫn còn vài chuyện chưa xử lý xong!
Đám người ở đường khẩu Lưu Nhị đều bị bắt lại, Vương Minh nói tôi biết không có tên nào chạy thoát, phàm là có mặt ở đó đều bị bắt. Hiện tại đang bị giam dưới ở chỗ ở của bọn tiểu nhị.
Nhưng tung tích của viên Định Khôn Châu vẫn chưa tra được.
Theo Vương Minh nói, những người kia đều chỉ Lưu Nhị là kẻ giấu Định Khôn Châu. Mà Lưu Nhị đã bị Muộn Du Bình đánh gần chết, hiện tại còn đang hôn mê trong bệnh viện.
Tôi chở Muộn Du Bình đến nơi, sau đó đi vào sân.
Tới cửa tiểu viện có một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi mở cửa cho tôi, nói: "Tiểu Tam gia."
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta là tên tiểu nhị bên cạnh Vương Minh, tôi gật đầu: "Đưa tôi đi xem những người đó."
"Dạ." Tiểu nhị đáp lời, còn nói: "Có cần gọi anh Vương tới không."
Tôi nhìn cậu ta, nói: "Không cần, cậu dẫn tôi đi được rồi."
Tiểu nhị nghe vậy liền mang tôi và Muộn Du Bình đến khu bọn tiểu nhị ở.
Trong khu tiểu nhị có mười mấy người ngồi đó, thấy tôi tới đều cung kính cúi đầu gọi: "Tiểu Tam gia."
Tôi quét qua một lượt, nhìn bên cạnh còn hai bàn mạt chược đang chơi dang dở, xem ra Vương Minh để những người này lại trông chừng đám người của Lưu Nhị.
"Lần này mọi người cực khổ rồi." Tôi mỉm cười: "Tôi sẽ hậu tạ thêm tiền thưởng, cuối tháng sẽ tính vào lương của mọi người."
Bọn họ nghe vậy liền vô cùng phấn khích, rối rít nói cám ơn.
Tôi xua tay, tỏ ý để tiểu nhị dẫn chúng tôi đến hầm ngầm.
Xuống đến mật thất, tôi thấy dưới nền đất ẩm ướt trói một đống người như trói heo. Bên cạnh có một cái bàn, có hai người ngồi trên bàn trông coi bọn chúng. Thấy tôi cũng đứng lên gọi: "Tiểu Tam gia."
Tôi gật đầu, đứng quan sát xung quanh, hài.
Hai mươi mốt, trừ Lưu Nhị, toàn bộ những kẻ hôm đó đều ở đây.
Tôi nhớ mặt tất cả bọn họ.
Tôi đi thẳng tới chỗ bọn họ, Muộn Du Bình yên lặng theo sau tôi.
"Tiểu Tam gia cẩn thận, ngài đừng đi, tôi sợ có kẻ chó cùng rứt dậu quay lại cắn ngài bị thương!" Tiểu nhị dẫn đường vội nói.
Tôi vừa đi vừa chầm chậm nói: "Ngày đó bọn họ cầm súng tôi còn không sợ, hôm này bị trói thành như vậy tôi còn sợ bọn họ sao?" Một bên nói chuyện với tiểu nhị một bên nhìn Lư Trung bị trói trên đất, hỏi hắn: "Mày nói có phải không?"
Lư Trung nhìn tôi, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, kêu khóc nói: "Tiểu Tam gia, đều là chủ ý của Lưu Nhị! Chúng tôi cũng là bị hắn đầu độc! Tiểu Tam gia tha mạng!"
"Viên Định Khôn châu kia ở đâu?" Tôi ngồi xổm xuống nhìn hắn, nhìn vào mắt hắn nói: "Vương Minh nói tra hỏi mày rất lâu mày cũng không nói. Mày đây là muốn đem theo viên châu kia vào mộ sao?"
"Hay là, muốn mang vào mộ của bọn họ?" Tôi mỉm cười lấy trong túi áo ra một vật, đung đứa trước mắt Lư Trung, hài lòng nhìn sắc mặt hắn lập tức biến đổi, trong mắt lộ ra sợ hãi và không thể tin nhìn tôi.
Hết chương 14.
Nên là nói không chừng một ngày nào đó tôi ra đường sẽ có thể gặp được một người đã mấy ngàn tuổi ư!
"Vậy đã có thể giải thích tại sao anh lại luôn bị mất trí nhớ. Hóa ra là do di truyền sức mạnh của Chung Cực. Lúc ở Thanh Đồng môn anh đã tiếp xúc với Chung Cực rồi à? Nên giờ anh trở thành mất trí nhớ gấp đôi, cộng thêm tuổi thọ tăng gấp đôi, trở nên trường sinh bất lão, giống như con gián đập mãi không chết có thể cải lão hoàn đồng?"
Muộn Du Bình nghe tôi nói, gật đầu một cái, âm thầm chấp nhận bản thân là con gián không thể bị đập chết.
"Nhưng kỳ lạ ở chỗ. Anh nói tổ tiên của mình bị mất trí nhớ là sau khi đã rời khỏi Thanh Đồng môn tám trăm năm. Mà người tướng quân anh nói cũng ra khỏi Thanh Đồng môn nhưng lại không nghe nói hắn mất trí nhớ. Vậy tại sao anh vừa ra khỏi thì cái gì cũng đều quên hết? Chẳng lẽ anh đã hấp thụ toàn bộ sức mạnh của Chung Cực?" Tôi suy nghĩ một chút, không thể không hỏi Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình nghe vậy thì im lặng hồi lâu: "Phải rồi, tôi và vị Trương Khởi Linh đầu tiên không giống nhau, chẳng lẽ tôi cũng lấy được sức mạnh hoàn chỉnh của Chung Cực?"
"Tại sao?"
Muộn Du Bình lại yên lặng, lát sau mới nói: "Tôi không lấy được sức mạnh hoàn chỉnh của Chung Cực."
Tôi không nói nên lời.
Phải là người có năng lực mới có thể sở hữu sức mạnh của Chung Cực? Nhưng Tiểu Ca trâu bò như vậy mà, chẳng lẽ tổ tiên của anh còn có năng lực đặc biệt gì đó?
Không có được toàn bộ sức mạnh của Chung Cực nghe cứ như giải phẫu bị thất bại vậy, sẽ để lại rất nhiều di chứng, dù Tiểu Ca có mất trí nhớ dẫn tới ngu ngốc tôi cũng chấp nhận, còn hơn là bị những thứ khác.
"Vậy có để lại di chứng không?" Tôi vội vàng hỏi.
Muộn Du Bình nhìn tôi, lát sau khóe miệng khẽ cong nói: "Di chứng để lại là tôi chỉ nhớ mỗi cậu."
Muộn Du Bình vẫn luôn giữ bộ mặt liệt suốt trăm năm, rất ít khi có biểu tình gì, lần này ảnh mỉm cười với tôi ở khoảng cách gần như vậy quả thực khiến tôi nhìn đến ngẩn ngơ.
Xem kìa, quả thật, rất thanh tú.
Tôi nhìn Muộn Du Bình, trong lòng âm thầm tính toán.
Theo những gì Muộn Du Bình nói, hiện tại chuyện vẫn còn chưa quá tệ.
Kết quả khi tiếp xúc với Chung Cực tính đến hiện tại là khiến Muộn Du Bình bị mất trí nhớ một cách nghiêm trọng, không già không chết, vết thương khép lại khá nhanh, thân thủ tốt, đầu óc linh hoạt.
Thật ra trước đây Muộn Du Bình cũng mất trí nhớ, tuổi thọ cũng tương đối dài, thân thủ cũng tốt, còn nói về đầu óc linh hoạt hơn trước thì tới giờ tôi vẫn không nhìn ra, cùng lắm là thông minh như trước thôi.
Muộn Du Bình hiện tại có tuổi thọ dài hơn trước, vết thương khép lại nhanh.
Xem ra cũng không phải chuyện gì xấu.
Có đều nếu anh sống lâu như vậy tôi sẽ không thể ở cạnh anh cả đời, dù cho hiện tại anh quan tâm tôi, để ý tôi nhưng có thể sau khi tôi chết, anh sẽ phải trải qua cuộc sống dài đằng đẵng như vậy, rồi sẽ có lúc không còn nhớ tới tôi nữa.
Tôi nghĩ một hồi lại có chút buồn rầu, nhưng nghĩ lại tên này còn có cái tật mất trí nhớ, nên không sớm thì muộn cũng sẽ quên tôi phải không?
Nghĩ vậy tôi không nhịn được lấy một điếu thuốc ra hút.
Muộn Du Bình cau mày nói: "Cậu đang suy nghĩ gì?"
Tôi ngậm thuốc lá, nói: "Tôi đang nghĩ, tôi có thể sống mấy chục năm, mà anh lại có thể sống mấy ngàn năm, sau này tôi chết, không biết anh mất bao lâu để quên tôi."
"Sẽ không, tôi sẽ không quên cậu."
"Anh đừng khẳng định như vậy, anh có biết mình có bệnh mất trí nhớ không?" Tôi nhìn anh, nhả một hơi khói về phía anh.
Muộn Du Bình không để ý tôi phun khói lên mặt anh, anh chỉ nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không quên cậu. Bởi vì cậu chết tôi sẽ ở bệnh cạnh trông mộ cho cậu. Ngày ngày tôi sẽ ngủ cạnh quan tài cậu. Như vậy cho dù hôm sau tôi tỉnh lại có quên mất chuyện hôm trước, tôi cũng có thể nhìn thấy quan tài mà nhớ đến cậu."
Điếu thuốc trong tay tôi rơi xuống, rơi lên chăn của Muộn Du Bình, tôi luống cuống tay chân nhặt lên nhưng mặt chăn trắng sáng vẫn bị đốt thành một điểm đen nho nhỏ.
"Anh......." Tôi xoắn xuýt nói, bỗng nhiên có một tiếng nói bén nhọn của nữ cắt ngang.
"Cậu! Cậu! Cậu! Cậu có biết phòng bệnh không cho phép hút thuốc không! Cậu làm gì mà cả phòng đều là mùi thuốc lá vậy!" Y tá kiểm tra phòng vừa đẩy cửa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc, lúc này liền đẩy xe thuốc nhỏ, khí thế hung hăng vừa nói vừa đi đến trước mặt tôi, rồi cô ấy nhìn thấy tôi ngồi trên giường, chân còn nhét trong chăn Muộn Du Bình liền há hốc mồm nói: "Cậu hút thuốc tôi còn chưa nói, đằng này còn làm hư chăn! Đàn ông đàng an kiểu gì mà dựa vào người bệnh nhân để sưởi ấm! Mau xuống cho tôi, không tôi không thay thuốc được."
Tôi lập tức nhảy xuống giường, mang vớ.
Y tá dùng một tay che mũi, vẻ mặt khinh bỉ nhìn tôi.
Tôi............
Y tá nhanh chóng đổi thuốc cho Muộn Du Bình, sau đó nói với tôi: "Trương Khởi Linh, bệnh nhân tên là vậy đúng chứ! Vết thương của cậu ta không sâu, hôm nay thay thuốc lần cuối, ngày mai có thể xuất viện. Sáng mai người thân nhớ đi làm thủ tục xuất viện."
"Được." Tôi vừa mang vớ vừa nói.
Chờ y tá rời đi, những lời tôi muốn nói cũng như nỗi lo âu trong lòng nãy giờ đều bởi vì bị cô ấy chửi mà biến đi mất tiêu.
Tôi thấy Muộn Du Bình đang truyền nước biển thì liền rút kim tiêm khỏi tay anh, sau còn lấy số thuốc y tá đem tới đổ vào cầu tiêu.
Giỡn chơi hoài, Tiểu Ca người ta trường sinh bất lão, cần gì dùng ba cái thuốc này! Tôi nhìn số thuốc trôi xuống bồn cầu, thầm mắng trong lòng: Dám chê chân tôi, rõ ràng là chỉ hơi có mùi thôi mà!
Haiz, xem ra sau này phải thường xuyên rửa chân mới được.......
Vết thương của Muộn Du Bình đã khép lại, nhưng tôi sợ người khác phát hiện dị thường nên chúng tôi vẫn ở lại trong bến viện đến giữa trưa ngày hôm sau mới xuất viện.
Sau khi đưa Muộn Du Bình ra ngoài, tôi không kịp đợi mà xé đi lớp vải trên cổ anh, tôi thử quan sát, vết thương do súng bắn xuyên qua giờ đã khép lại, ngay cả một vết sẹo cũng không có, quả thật khiến tôi phải cảm thán sức mạnh của Chung Cực quá thần kỳ.
"Kỳ diệu thật nha! Không mấy anh cũng dẫn tôi đi xem thử?" Tôi nhìn cái cổ bóng loáng của Muộn Du Bình, nói.
"Không được." Muộn Du Bình nói. Sau đó anh bỗng nhiên nắm vai tôi, dùng lực rất lớn: "Cậu ngàn vạn lần không nên tìm đến Chung Cực, cậu cũng như tôi, cũng không có năng lực lấy được sức mạnh của Chung Cực. Cuối cùng sẽ khiến bản thân lâm vào nguy hiểm."
Lần này tôi bị anh nắm vai rất đau, không kiềm được muốn mắng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Muộn Du Bình tôi ngay cả một câu cũng không nói được.
Biểu tình trên mặt anh rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức dữ tợn.
Tôi giật mình, hồi lâu mới lên tiếng: "Tiểu Ca, anh làm tôi đau. Mau buông tay."
Muộn Du Bình nghe tôi nói vậy liền buông tay, ngồi yên tại chỗ, không nhìn tôi nữa.
Tôi dựa lưng vào ghế thở một hơi, rồi lại xoay người cài dây an toàn cho Muộn Du Bình, sau đó vừa khởi động xe vừa nói: "Không phải tôi chỉ đùa có chút thôi sao. Nhìn anh biến thành bọ dáng quỷ dị này tôi cũng không muốn đụng tới thứ Chung Cực quỷ quái kia đâu. Sinh tử có số, phước đức do trời, những thứ có được do cưỡng cầu không hề tốt như chúng ta nghĩ. Tôi chỉ là..........."
Nói tới đây tôi liền ngậm miệng, chuyên tâm lái xe.
Tôi để xe ở bãi đậu xe bệnh viện. Liếc sang Muộn Du Bình bên cạnh, anh không nhìn tôi mà đang xuất thần nhìn phong cảnh bên ngoài.
Tôi chỉ là, chỉ là sợ sau này không có ai chăm sóc anh thôi. Sinh mạng anh dài như vậy, anh một thân một mình, thật sự rất đáng thương.........
Tôi không đưa Muộn Du Bình về nhà mà lái xe đến đường khẩu của Lưu Nhị.
Vẫn còn vài chuyện chưa xử lý xong!
Đám người ở đường khẩu Lưu Nhị đều bị bắt lại, Vương Minh nói tôi biết không có tên nào chạy thoát, phàm là có mặt ở đó đều bị bắt. Hiện tại đang bị giam dưới ở chỗ ở của bọn tiểu nhị.
Nhưng tung tích của viên Định Khôn Châu vẫn chưa tra được.
Theo Vương Minh nói, những người kia đều chỉ Lưu Nhị là kẻ giấu Định Khôn Châu. Mà Lưu Nhị đã bị Muộn Du Bình đánh gần chết, hiện tại còn đang hôn mê trong bệnh viện.
Tôi chở Muộn Du Bình đến nơi, sau đó đi vào sân.
Tới cửa tiểu viện có một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi mở cửa cho tôi, nói: "Tiểu Tam gia."
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta là tên tiểu nhị bên cạnh Vương Minh, tôi gật đầu: "Đưa tôi đi xem những người đó."
"Dạ." Tiểu nhị đáp lời, còn nói: "Có cần gọi anh Vương tới không."
Tôi nhìn cậu ta, nói: "Không cần, cậu dẫn tôi đi được rồi."
Tiểu nhị nghe vậy liền mang tôi và Muộn Du Bình đến khu bọn tiểu nhị ở.
Trong khu tiểu nhị có mười mấy người ngồi đó, thấy tôi tới đều cung kính cúi đầu gọi: "Tiểu Tam gia."
Tôi quét qua một lượt, nhìn bên cạnh còn hai bàn mạt chược đang chơi dang dở, xem ra Vương Minh để những người này lại trông chừng đám người của Lưu Nhị.
"Lần này mọi người cực khổ rồi." Tôi mỉm cười: "Tôi sẽ hậu tạ thêm tiền thưởng, cuối tháng sẽ tính vào lương của mọi người."
Bọn họ nghe vậy liền vô cùng phấn khích, rối rít nói cám ơn.
Tôi xua tay, tỏ ý để tiểu nhị dẫn chúng tôi đến hầm ngầm.
Xuống đến mật thất, tôi thấy dưới nền đất ẩm ướt trói một đống người như trói heo. Bên cạnh có một cái bàn, có hai người ngồi trên bàn trông coi bọn chúng. Thấy tôi cũng đứng lên gọi: "Tiểu Tam gia."
Tôi gật đầu, đứng quan sát xung quanh, hài.
Hai mươi mốt, trừ Lưu Nhị, toàn bộ những kẻ hôm đó đều ở đây.
Tôi nhớ mặt tất cả bọn họ.
Tôi đi thẳng tới chỗ bọn họ, Muộn Du Bình yên lặng theo sau tôi.
"Tiểu Tam gia cẩn thận, ngài đừng đi, tôi sợ có kẻ chó cùng rứt dậu quay lại cắn ngài bị thương!" Tiểu nhị dẫn đường vội nói.
Tôi vừa đi vừa chầm chậm nói: "Ngày đó bọn họ cầm súng tôi còn không sợ, hôm này bị trói thành như vậy tôi còn sợ bọn họ sao?" Một bên nói chuyện với tiểu nhị một bên nhìn Lư Trung bị trói trên đất, hỏi hắn: "Mày nói có phải không?"
Lư Trung nhìn tôi, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, kêu khóc nói: "Tiểu Tam gia, đều là chủ ý của Lưu Nhị! Chúng tôi cũng là bị hắn đầu độc! Tiểu Tam gia tha mạng!"
"Viên Định Khôn châu kia ở đâu?" Tôi ngồi xổm xuống nhìn hắn, nhìn vào mắt hắn nói: "Vương Minh nói tra hỏi mày rất lâu mày cũng không nói. Mày đây là muốn đem theo viên châu kia vào mộ sao?"
"Hay là, muốn mang vào mộ của bọn họ?" Tôi mỉm cười lấy trong túi áo ra một vật, đung đứa trước mắt Lư Trung, hài lòng nhìn sắc mặt hắn lập tức biến đổi, trong mắt lộ ra sợ hãi và không thể tin nhìn tôi.
Hết chương 14.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.