Chương 61: Muốn hù chết trẫm (2)
Phong Thuỷ Quá Vô Ngân
19/01/2018
Nàng còn cho rằng Nhan bảo lâm sẽ như Thường mỹ nhân, thức thời trốn về bằng cửa sau.
Ai ngờ nàng ta lại đứng lên, đi theo sau nàng, một đường ra chính điện nghênh đón thánh giá.
Phi tần hậu cung, không thèm để ý đến sự sủng ái của hoàng đế hay là vô tử dù sao cũng là số ít.
Nàng gặp được Thường mỹ nhân cùng Triệu tài nhân, đã là một phần vạn xác suất, chẳng lẽ còn có thể trông cậy mỗi người đều có thể như thế?
Du Phức Nghi bĩu môi, nếu là lúc trước, nàng mới không thèm để ý người khác được sủng ái hay không được sủng ái.
Nếu tâm tình tốt không chừng còn thuận tay đẩy giúp, trên thực tế nàng cũng từng đẩy Nhan bảo lâm.
Nhưng hiện giờ lại khác, thái hậu muốn giết chết nàng chỉ vì muốn độc chiếm Tư Mã Diễm.
Nếu nàng không bám trụ Tư Mã Duệ là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng, thì kết cục sẽ như thế nào dùng ngón chân đầu cũng có thể nghĩ ra.
- Thỉnh an hoàng thượng.
Du Phức Nghi phúc thân, cười nói:
- Tỉnh lại đã không thấy hoàng thượng đâu, đang định sai người đi tìm hiểu xem hoàng thượng đang ở nơi nào, không ngờ hoàng thượng đã trở lại.
Tư Mã Duệ một đầu kiện tụng, cũng không chú ý tới nàng có thái độ ôn nhu khác ngày thường.
Đi đến đông thứ gian vừa đi vừa hừ nói:
- Trẫm chính là số lao lực, một đống việc chờ trẫm làm, đâu có được phúc khí như ngươi, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ.
Làm ơn đi, nói ra lời này mà không sợ sét đánh? Mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, hắn tuyệt đối được xem là hoàng đế tốt số nhất.
Nếu đổi lại là triều đại khác, loại vua như hắn đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, chính vụ lớn nhỏ đều ném cho nội các lo liệu.
Thì đã sớm mất nước tám trăm năm rồi, thế mà còn dám oán giận!
Du Phức Nghi quay đầu nhìn về phía Tiểu Mãn, cười mắng:
- Không thấy hoàng thượng mệt mỏi sao, mau bưng chén trà gừng táo đỏ tới đây, để hoàng thượng xua đuổi hàn khí, lại bổ huyết.
- Ái phi quan tâm trẫm như thế, thật khiến trẫm thụ sủng nhược kinh.
Tư Mã Duệ giơ tay kéo Du Phức Nghi vào trong lòng, môi chuẩn bị mổ lên má nàng, liếc mắt nhìn thấy Nhan bảo lâm.
- Á.
Lắp bắp kinh hãi la một tiếng, vội vàng buông Du Phức Nghi, mắng:
- Chẳng hó hé gì đứng lỳ ở đây, muốn hù chết trẫm sao?
Nhan bảo lâm cúi đầu, ủy khuất nói:
- Mới vừa rồi thần thiếp có thỉnh an hoàng thượng, chỉ là trong lòng hoàng thượng chỉ có Đức phi nương nương, chưa từng nhìn thấy thần thiếp.
Tư Mã Duệ "à" một tiếng, hỏi:
- Không phải hoàng hậu đã an bài ngươi đến Cảnh Dương Cung rồi sao? Chổ đó cách xa nơi này như vậy, mà ngươi còn chạy tới Trường Xuân Cung làm cái gì?
Nhan bảo lâm dịu dàng trả lời:
- Thần thiếp toàn dựa vào Đức phi nương nương hỗ trợ, cho nên mới có thể từ thải nữ tấn phong thành bảo lâm, vì vậy mới chuẩn bị mấy phần tạ lễ, đích thân đến Trường Xuân Cung cùng nương nương nói lời cảm tạ.
Rõ ràng là Tư Mã Duệ tấn phong cho nàng, nhưng lại đem công lao đẩy lên người mình.
Cũng may Tư Mã Duệ làm hoàng đế chẳng có gì uy nghiêm, nếu không chỉ dựa vào điểm này, là có thể định tội Du Phức Nghi kéo bè kết phái, muốn không thất sủng cũng khó.
Ngay cả thị tẩm còn chưa hầu được, liền đem bà mối ném qua tường, này cũng quá nôn nóng, hay nàng coi mình là ngốc tử?
Du Phức Nghi mím môi, đem lời lúc nãy nói với Nhan bảo lâm lặp lại lần nữa cho Tư Mã Duệ nghe:
- Thần thiếp chỉ xuyên làn váy do Nhan muội muội làm rồi đi đón giao thừa mà thôi, chưa nói tới hỗ trợ, muội muội không cần khách khí như thế.
Gần đây Tư Mã Duệ suốt ngày ở Trường Xuân Cung, đối mặt với Du Phức Nghi liền tăng lên bản lĩnh nhìn mặt đoán ý.
Nghe xong lời này, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt nàng, liền biết nàng đang bực, vì thế vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói:
- Lễ cũng tặng, tạ cũng nói, ngươi còn ở chỗ này làm cái gì?
Nhan bảo lâm cắn cắn môi, ai oán liếc nhìn Tư Mã Duệ, thấy hắn không dao động, chỉ đành phúc thân nói: - Thần thiếp cáo lui.
Đợi nàng ly khai chính điện, Tư Mã Duệ liền kéo Du Phức Nghi ôm vào trong lòng, ở trên môi nàng mổ một cái, hừ nói:
- Ẹo tới ẹo lui, vẻ mặt hồ mị đưa tình, nhìn liền khiến người buồn nôn, về sau không được qua lại với nàng.
Du Phức Nghi bật cười nói:
- Lời này, lẽ ra do thần thiếp nói mới đúng?
Tư Mã Duệ được Triệu Hữu Phúc hầu hạ cởi áo ngoài, bò lên kháng trác dựa lưng vào đệm.
Bưng tách trà gừng táo đỏ lên, vừa uống vừa đem chuyện hắn đã làm lúc Du Phức Nghi còn ngủ trưa ầm ầm nói ra.
Tuy Du Phức Nghi đã sớm nghe tin tức từ miệng Lý Nguyên Bảo, vẻ mặt lại phải làm bộ chấn động, do dự nói:
- Hoài tử thai có chút không may mắn, hoàng thượng lại gióng trống khua chiêng như thế, nháo loạn trên dưới hậu cung đều biết, chỉ sợ thái hậu sẽ oán người hành sự lỗ mãng không kiêng kị thể diện của Tần quý nhân.
Tư Mã Duệ cười cười, không sợ hãi nói:
- Tính tình trẫm nóng nảy, làm ra chuyện lỗ mãng như vậy cũng không có gì kỳ quái, thái hậu có thể nói cái gì? Có nói cũng vô dụng, trước mặt trẫm sẽ chăm chú lắng nghe, quay đầu lại dạy mãi không sửa, bất quá lãng phí thời gian nước bọt của thái hậu mà thôi.
Còn tưởng rằng ở trong lòng hắn tự coi mình từ trước đến nay đều là anh minh thần võ, không ngờ hắn lại hiểu biết thấu triệt như thế, Du Phức Nghi bĩu môi, trêu ghẹo nói:
- Thì ra hoàng thượng cũng không ngốc a?
- Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi trẫm lại là ngốc tử?
Tư Mã Duệ đặt tách trà lên kháng trác, nhanh chóng đứng dậy nhảy đến trước mặt Du Phức Nghi, đem nàng đẩy ngã lên kháng sàng.
Sau đó nhào tới, mười đầu ngón tay đặt trên người nàng không hề có kết cấu cào cấu loạn xạ.
Bị nhột Du Phức Nghi“Ha ha ha” cười không ngừng, trong miệng xin tha nói:
- Ai da…… Thần thiếp sai rồi…… Ha ha…… Ai da…… Người tha cho thần thiếp đi…… Ha Ha...
Tư Mã Duệ buông tay, đắc ý hừ nói:
- Xem ngươi từ nay về sau còn dám nói bậy nữa không!
- Thần thiếp không dám nữa.
Sợ hắn lại nhào tới, Du Phức Nghi không dám đối nghịch với hắn, mở miệng xin tha.
Thấy ngồi lại cẩm đệm trên kháng trác, lúc này mới túm khăn tử lau nước mắt nơi khóe mắt do cười quá nhiều.
Triệu Hữu Phúc đột nhiên tiến vào bẩm báo nói:
- Hoàng thượng, thái hậu sai người tới thỉnh người đi Từ Ninh Cung một chuyến.
- Trẫm đi.
Tư Mã Duệ nhéo hai má Du Phức Nghi một lúc, cũng không cần Triệu Hữu Phúc hầu hạ, tự mình xuyên áo choàng, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Sau khi hắn đi hơn nửa canh giờ, Triệu Hữu Phúc chạy tới truyền tin nói:
- Hoàng thượng nói đã kêu Vương ngự y khai dược cho Tần quý nhân, đêm hôm nay cũng không biết lăn lộn bao lâu mới có thể lạc thai, để tránh thái hậu giận chó đánh mèo lên người nương nương, hôm nay hoàng thượng sẽ không lật thẻ bài của nương nương, hoàng thượng nói nương nương sớm nghĩ ngơi đi, không cần chờ người.
- Làm phiền Triệu tổng quản.
Du Phức Nghi liếc nhìn Tiểu Mãn một cái, Tiểu Mãn vội đưa hầu bao cho Triệu Hữu Phúc.
Triệu Hữu Phúc tiếp nhận hầu bao, cảm tạ ân, liền trở về phục mệnh.
Thính Phong cười nói:
- Hoàng thượng thật sự đặt nương nương ở trong lòng, người tới quỳ thủy không thể thị tẩm, hoàng thượng vẫn vui vẻ lật thẻ bài của người, hiện giờ lật thẻ không ổn, lại một lòng vì nương nương mà suy nghĩ, còn cố ý sai người tới nói, miễn cho người quan tâm...
- Ai quan tâm hắn?
Du Phức Nghi tùy ý bưng lên tách trà trên kháng trác nhấp một ngụm, kết quả ngậm một miệng trà gừng táo đỏ, mới ý thức được đây là tách trà Tư Mã Duệ uống thừa.
Nàng cảm thấy nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong, phồng má một lúc lâu, mới liều mạng nuốt xuống, thẹn quá thành giận mắng:
- Hắn không tới mới tốt, ai hiếm lạ!
Ai ngờ nàng ta lại đứng lên, đi theo sau nàng, một đường ra chính điện nghênh đón thánh giá.
Phi tần hậu cung, không thèm để ý đến sự sủng ái của hoàng đế hay là vô tử dù sao cũng là số ít.
Nàng gặp được Thường mỹ nhân cùng Triệu tài nhân, đã là một phần vạn xác suất, chẳng lẽ còn có thể trông cậy mỗi người đều có thể như thế?
Du Phức Nghi bĩu môi, nếu là lúc trước, nàng mới không thèm để ý người khác được sủng ái hay không được sủng ái.
Nếu tâm tình tốt không chừng còn thuận tay đẩy giúp, trên thực tế nàng cũng từng đẩy Nhan bảo lâm.
Nhưng hiện giờ lại khác, thái hậu muốn giết chết nàng chỉ vì muốn độc chiếm Tư Mã Diễm.
Nếu nàng không bám trụ Tư Mã Duệ là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng, thì kết cục sẽ như thế nào dùng ngón chân đầu cũng có thể nghĩ ra.
- Thỉnh an hoàng thượng.
Du Phức Nghi phúc thân, cười nói:
- Tỉnh lại đã không thấy hoàng thượng đâu, đang định sai người đi tìm hiểu xem hoàng thượng đang ở nơi nào, không ngờ hoàng thượng đã trở lại.
Tư Mã Duệ một đầu kiện tụng, cũng không chú ý tới nàng có thái độ ôn nhu khác ngày thường.
Đi đến đông thứ gian vừa đi vừa hừ nói:
- Trẫm chính là số lao lực, một đống việc chờ trẫm làm, đâu có được phúc khí như ngươi, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ.
Làm ơn đi, nói ra lời này mà không sợ sét đánh? Mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, hắn tuyệt đối được xem là hoàng đế tốt số nhất.
Nếu đổi lại là triều đại khác, loại vua như hắn đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, chính vụ lớn nhỏ đều ném cho nội các lo liệu.
Thì đã sớm mất nước tám trăm năm rồi, thế mà còn dám oán giận!
Du Phức Nghi quay đầu nhìn về phía Tiểu Mãn, cười mắng:
- Không thấy hoàng thượng mệt mỏi sao, mau bưng chén trà gừng táo đỏ tới đây, để hoàng thượng xua đuổi hàn khí, lại bổ huyết.
- Ái phi quan tâm trẫm như thế, thật khiến trẫm thụ sủng nhược kinh.
Tư Mã Duệ giơ tay kéo Du Phức Nghi vào trong lòng, môi chuẩn bị mổ lên má nàng, liếc mắt nhìn thấy Nhan bảo lâm.
- Á.
Lắp bắp kinh hãi la một tiếng, vội vàng buông Du Phức Nghi, mắng:
- Chẳng hó hé gì đứng lỳ ở đây, muốn hù chết trẫm sao?
Nhan bảo lâm cúi đầu, ủy khuất nói:
- Mới vừa rồi thần thiếp có thỉnh an hoàng thượng, chỉ là trong lòng hoàng thượng chỉ có Đức phi nương nương, chưa từng nhìn thấy thần thiếp.
Tư Mã Duệ "à" một tiếng, hỏi:
- Không phải hoàng hậu đã an bài ngươi đến Cảnh Dương Cung rồi sao? Chổ đó cách xa nơi này như vậy, mà ngươi còn chạy tới Trường Xuân Cung làm cái gì?
Nhan bảo lâm dịu dàng trả lời:
- Thần thiếp toàn dựa vào Đức phi nương nương hỗ trợ, cho nên mới có thể từ thải nữ tấn phong thành bảo lâm, vì vậy mới chuẩn bị mấy phần tạ lễ, đích thân đến Trường Xuân Cung cùng nương nương nói lời cảm tạ.
Rõ ràng là Tư Mã Duệ tấn phong cho nàng, nhưng lại đem công lao đẩy lên người mình.
Cũng may Tư Mã Duệ làm hoàng đế chẳng có gì uy nghiêm, nếu không chỉ dựa vào điểm này, là có thể định tội Du Phức Nghi kéo bè kết phái, muốn không thất sủng cũng khó.
Ngay cả thị tẩm còn chưa hầu được, liền đem bà mối ném qua tường, này cũng quá nôn nóng, hay nàng coi mình là ngốc tử?
Du Phức Nghi mím môi, đem lời lúc nãy nói với Nhan bảo lâm lặp lại lần nữa cho Tư Mã Duệ nghe:
- Thần thiếp chỉ xuyên làn váy do Nhan muội muội làm rồi đi đón giao thừa mà thôi, chưa nói tới hỗ trợ, muội muội không cần khách khí như thế.
Gần đây Tư Mã Duệ suốt ngày ở Trường Xuân Cung, đối mặt với Du Phức Nghi liền tăng lên bản lĩnh nhìn mặt đoán ý.
Nghe xong lời này, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt nàng, liền biết nàng đang bực, vì thế vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói:
- Lễ cũng tặng, tạ cũng nói, ngươi còn ở chỗ này làm cái gì?
Nhan bảo lâm cắn cắn môi, ai oán liếc nhìn Tư Mã Duệ, thấy hắn không dao động, chỉ đành phúc thân nói: - Thần thiếp cáo lui.
Đợi nàng ly khai chính điện, Tư Mã Duệ liền kéo Du Phức Nghi ôm vào trong lòng, ở trên môi nàng mổ một cái, hừ nói:
- Ẹo tới ẹo lui, vẻ mặt hồ mị đưa tình, nhìn liền khiến người buồn nôn, về sau không được qua lại với nàng.
Du Phức Nghi bật cười nói:
- Lời này, lẽ ra do thần thiếp nói mới đúng?
Tư Mã Duệ được Triệu Hữu Phúc hầu hạ cởi áo ngoài, bò lên kháng trác dựa lưng vào đệm.
Bưng tách trà gừng táo đỏ lên, vừa uống vừa đem chuyện hắn đã làm lúc Du Phức Nghi còn ngủ trưa ầm ầm nói ra.
Tuy Du Phức Nghi đã sớm nghe tin tức từ miệng Lý Nguyên Bảo, vẻ mặt lại phải làm bộ chấn động, do dự nói:
- Hoài tử thai có chút không may mắn, hoàng thượng lại gióng trống khua chiêng như thế, nháo loạn trên dưới hậu cung đều biết, chỉ sợ thái hậu sẽ oán người hành sự lỗ mãng không kiêng kị thể diện của Tần quý nhân.
Tư Mã Duệ cười cười, không sợ hãi nói:
- Tính tình trẫm nóng nảy, làm ra chuyện lỗ mãng như vậy cũng không có gì kỳ quái, thái hậu có thể nói cái gì? Có nói cũng vô dụng, trước mặt trẫm sẽ chăm chú lắng nghe, quay đầu lại dạy mãi không sửa, bất quá lãng phí thời gian nước bọt của thái hậu mà thôi.
Còn tưởng rằng ở trong lòng hắn tự coi mình từ trước đến nay đều là anh minh thần võ, không ngờ hắn lại hiểu biết thấu triệt như thế, Du Phức Nghi bĩu môi, trêu ghẹo nói:
- Thì ra hoàng thượng cũng không ngốc a?
- Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi trẫm lại là ngốc tử?
Tư Mã Duệ đặt tách trà lên kháng trác, nhanh chóng đứng dậy nhảy đến trước mặt Du Phức Nghi, đem nàng đẩy ngã lên kháng sàng.
Sau đó nhào tới, mười đầu ngón tay đặt trên người nàng không hề có kết cấu cào cấu loạn xạ.
Bị nhột Du Phức Nghi“Ha ha ha” cười không ngừng, trong miệng xin tha nói:
- Ai da…… Thần thiếp sai rồi…… Ha ha…… Ai da…… Người tha cho thần thiếp đi…… Ha Ha...
Tư Mã Duệ buông tay, đắc ý hừ nói:
- Xem ngươi từ nay về sau còn dám nói bậy nữa không!
- Thần thiếp không dám nữa.
Sợ hắn lại nhào tới, Du Phức Nghi không dám đối nghịch với hắn, mở miệng xin tha.
Thấy ngồi lại cẩm đệm trên kháng trác, lúc này mới túm khăn tử lau nước mắt nơi khóe mắt do cười quá nhiều.
Triệu Hữu Phúc đột nhiên tiến vào bẩm báo nói:
- Hoàng thượng, thái hậu sai người tới thỉnh người đi Từ Ninh Cung một chuyến.
- Trẫm đi.
Tư Mã Duệ nhéo hai má Du Phức Nghi một lúc, cũng không cần Triệu Hữu Phúc hầu hạ, tự mình xuyên áo choàng, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Sau khi hắn đi hơn nửa canh giờ, Triệu Hữu Phúc chạy tới truyền tin nói:
- Hoàng thượng nói đã kêu Vương ngự y khai dược cho Tần quý nhân, đêm hôm nay cũng không biết lăn lộn bao lâu mới có thể lạc thai, để tránh thái hậu giận chó đánh mèo lên người nương nương, hôm nay hoàng thượng sẽ không lật thẻ bài của nương nương, hoàng thượng nói nương nương sớm nghĩ ngơi đi, không cần chờ người.
- Làm phiền Triệu tổng quản.
Du Phức Nghi liếc nhìn Tiểu Mãn một cái, Tiểu Mãn vội đưa hầu bao cho Triệu Hữu Phúc.
Triệu Hữu Phúc tiếp nhận hầu bao, cảm tạ ân, liền trở về phục mệnh.
Thính Phong cười nói:
- Hoàng thượng thật sự đặt nương nương ở trong lòng, người tới quỳ thủy không thể thị tẩm, hoàng thượng vẫn vui vẻ lật thẻ bài của người, hiện giờ lật thẻ không ổn, lại một lòng vì nương nương mà suy nghĩ, còn cố ý sai người tới nói, miễn cho người quan tâm...
- Ai quan tâm hắn?
Du Phức Nghi tùy ý bưng lên tách trà trên kháng trác nhấp một ngụm, kết quả ngậm một miệng trà gừng táo đỏ, mới ý thức được đây là tách trà Tư Mã Duệ uống thừa.
Nàng cảm thấy nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong, phồng má một lúc lâu, mới liều mạng nuốt xuống, thẹn quá thành giận mắng:
- Hắn không tới mới tốt, ai hiếm lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.