Binh Vương Thần Bí

Chương 10:

Lâm Tiếu không phải cô nương

11/04/2024

Giang Khương tiện tay đặt bát lên cạnh bếp, cười cười đi tới nói:

- Ông nội... Tiếp đây ông làm thôi.

Mấy năm nay cháu chẳng nấu canh bao giờ, sợ là tay nghề không ổn...

- Ôi chao... Được rồi, cháu để đó, nghỉ ngơi một chút, chờ đến giờ ăn là được...

Ông lão cười cười nhận thùng nước trong tay Giang Khương, nhìn con gà mái đã làm thịt ngon lành bên cạnh, cười gật đầu nói.

Rất lâu chưa ăn đồ ông nội nấu rồi, giữa trưa Giang Khương ăn mấy bát cơm lớn, còn uống non nửa nồi canh gà.

Thấy vậy ông lão cười tới không khép nổi miệng. Thằng nhóc này trước kia ở nhà mỗi ngày chỉ ăn một chén cơm nhỏ, bụng quá nhỏ, khiến ông lão cực kỳ đau đầu, nghĩ muốn hắn ăn thêm một chén cũng không xong.

Hiện giờ hắn có thể ăn mấy bát to, cơ thể rõ ràng đã tốt hơn nhiều rồi.

Ăn cơm trưa xong, Giang Khương liền định lên núi hái thuốc cho chú Lý.

Ông lão vô cùng cản thận lấy từ trong tủ ra một gói nilon được gói rất cẩn thận, có vẻ hơi yêu thương mở ra, bên trong lộ ra một thứ trông như khẩu súng cũ.

Nhìn khẩu súng cổ được lau chùi thường xuyên này, Giang Khương không nén nổi cười khổ.

Tất nhiên là hắn nhận ra thứ này.

Trước kia hắn vẫn theo ông nội lên núi hái thuốc, ông nội đều đeo khẩu súng này theo.

Mà hắn thì cõng gùi thuốc trên lưng, hí ha hí hửng đi sát phía sau.

Năm đó khẩu súng này đã lập không ít công lao rồi.



Ít nhất phần lớn thịt Giang Khương ăn lúc đó đều dựa vào khẩu súng này cả.

Ông lão vuốt ve khẩu súng này một hồi, sau đó lại lấy một chai thuốc súng chống nước trên nóc tủ xuống, cẩn thận đưa cho Giang Khương, nói:

- Tiểu Khương...

Hiện giờ ông nội không leo núi nổi nữa rồi.

Nếu cháu lên núi thì mang theo nó đi...

Mặc dù hiện giờ thú hoang trên núi không nhiều lắm, nhưng nếu chẳng may gặp thú lớn, đeo thứ này vẫn an toàn hơn một chút!

Nhìn ông lão thận trọng đưa khẩu súng cổ kia lại, đáy lòng Giang Khương âm thầm cười khổ nhưng vẫn cẩn thận nhận lấy, đeo khẩu súng này lên lưng, cười nói:

- Ông nội yên tâm...

Chỉ lên núi hái thuốc, sẽ không có vấn đề gì đâu!

- Ừ ừ...

Ông lão vừa gật đầu, vừa lo lắng dặn:

- Còn nhớ rõ lên núi thế nào không?

Chẳng may gặp lợn rừng lớn thì chạy trốn là được.

Loại đó bắn không chết, rất phiền hà đấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Vương Thần Bí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook