Chương 4:
Lâm Tiếu không phải cô nương
31/03/2024
--Chương 4:
- Xin lỗi... Đội trưởng... Tôi không thể mang nó rời đi...
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng dày đặc tới gần, thiếu niên một mình đã tránh né quân địch mười mấy giờ thở hổn hển, cười khổ, tiện tay vứt khẩu súng lục đã hết đạn, sau đó nhìn cái hộp hợp kim nhỏ trong tay mình, trong ánh mắt tuyệt vọng lại lộ ra một tia tò mò.
Sau đó hắn bấm khẽ mật mã mà đội trưởng đã nói với mình trước đó. Chỉ nghe một tiếng tạch vang lên, chiếc hộp nhỏ dẫn tới cuộc chiến giữa mười bảy mười tám đội quân tinh nhuệ và lính đánh thuê trong ba năm được mở ra.
Nhìn món đồ bên trong hộp, trong nháy mắt thiếu niên mở to hai mắt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và quái dị. Bởi lẽ hắn thấy bên trong hộp là một cái bình thủy tinh bịt kín chừng ba mươi cm. Trong bình đó chứa một thứ trông như là một con mèo nhỏ màu đỏ đang ngủ say.
Nhìn con mèo, thiếu niên ngẩn ra, chẳng qua sau hai giây ngắn ngủi liền khôi phục tinh thần, sau đó khẽ cười khổ một tiếng. Hắn không thể nào ngờ nổi nhiều người tranh đoạt lâu như vậy lại vì một con mèo nhỏ quái lạ thế này.
Thiếu niên lắc đầu chậm rãi, tay cầm lấy quả lựu đạn cuối cùng trên thắt lưng, kéo nhẹ một cái, sau đó bắt đầu giơ cao lưu đạn, đặt vào bên trong cái hộp, quay đầu nhìn về phía Đông, lẩm bẩm:
- Ông nội... Cháu xin lỗi... Cháu bất hiếu...
- Âm....
Trong nháy mắt khi cả thế giới chỉ còn là ánh sáng mạnh, đôi mi thiếu niên dường như chậm rãi động đậy, sau đó từ từ mở ra....
- Đây là đâu?
Nhìn nóc phòng dường như vô cùng quen thuộc, trong mắt thiếu niên hiện lên một tia ngơ ngác, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh.
Từ từ, cảnh vật trong căn phòng hơi tối hiện ra trước mắt. Những hình ảnh quen thuộc từ sâu trong trí nhớ bỗng ùa về.
- Tôi... Về nhà rồi? Mình... Về nhà rồi?
Thiếu niên run rẩy suy nghĩ, rốt cục con ngươi lúc này mới chú ý tới ông lão đang nằm bên giường mình. Mặc dù mái tóc hoa râm kia đã hoàn toàn khác với mái tóc đen trong ấn tượng của mình nhưng hắn vẫn nhận ra đây chính là ông nội mà mình luôn mong nhớ.
- Xin lỗi... Đội trưởng... Tôi không thể mang nó rời đi...
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng dày đặc tới gần, thiếu niên một mình đã tránh né quân địch mười mấy giờ thở hổn hển, cười khổ, tiện tay vứt khẩu súng lục đã hết đạn, sau đó nhìn cái hộp hợp kim nhỏ trong tay mình, trong ánh mắt tuyệt vọng lại lộ ra một tia tò mò.
Sau đó hắn bấm khẽ mật mã mà đội trưởng đã nói với mình trước đó. Chỉ nghe một tiếng tạch vang lên, chiếc hộp nhỏ dẫn tới cuộc chiến giữa mười bảy mười tám đội quân tinh nhuệ và lính đánh thuê trong ba năm được mở ra.
Nhìn món đồ bên trong hộp, trong nháy mắt thiếu niên mở to hai mắt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và quái dị. Bởi lẽ hắn thấy bên trong hộp là một cái bình thủy tinh bịt kín chừng ba mươi cm. Trong bình đó chứa một thứ trông như là một con mèo nhỏ màu đỏ đang ngủ say.
Nhìn con mèo, thiếu niên ngẩn ra, chẳng qua sau hai giây ngắn ngủi liền khôi phục tinh thần, sau đó khẽ cười khổ một tiếng. Hắn không thể nào ngờ nổi nhiều người tranh đoạt lâu như vậy lại vì một con mèo nhỏ quái lạ thế này.
Thiếu niên lắc đầu chậm rãi, tay cầm lấy quả lựu đạn cuối cùng trên thắt lưng, kéo nhẹ một cái, sau đó bắt đầu giơ cao lưu đạn, đặt vào bên trong cái hộp, quay đầu nhìn về phía Đông, lẩm bẩm:
- Ông nội... Cháu xin lỗi... Cháu bất hiếu...
- Âm....
Trong nháy mắt khi cả thế giới chỉ còn là ánh sáng mạnh, đôi mi thiếu niên dường như chậm rãi động đậy, sau đó từ từ mở ra....
- Đây là đâu?
Nhìn nóc phòng dường như vô cùng quen thuộc, trong mắt thiếu niên hiện lên một tia ngơ ngác, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh.
Từ từ, cảnh vật trong căn phòng hơi tối hiện ra trước mắt. Những hình ảnh quen thuộc từ sâu trong trí nhớ bỗng ùa về.
- Tôi... Về nhà rồi? Mình... Về nhà rồi?
Thiếu niên run rẩy suy nghĩ, rốt cục con ngươi lúc này mới chú ý tới ông lão đang nằm bên giường mình. Mặc dù mái tóc hoa râm kia đã hoàn toàn khác với mái tóc đen trong ấn tượng của mình nhưng hắn vẫn nhận ra đây chính là ông nội mà mình luôn mong nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.