Binh Vương Thần Bí

Chương 7:

Lâm Tiếu không phải cô nương

01/04/2024

--Chương 7:

Nói xong Tiểu Vũ đưa hộp cơm vào trong tay ông lão, cười khẽ nói:

Cháu không biết anh Tiểu Khương đã về, hiện giờ cháu lại mang một chén há cảo nữa cho anh Tiểu Khương, thuận tiện nói cho cha mẹ cháu biết. Nhất định hai người sẽ rất vui mừng!

- Ối... Không cần không cần...

Lúc này Giang Khương vội nói không cần, lại thấy Tiểu Khương đã nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

- Con bé này...

Ông lão họ Giang cười lắc đầu, sau đó nhìn Giang Khương nói:

Tiểu Khương... Cháu mau vào thay đồ đi rồi ăn há cảo. Mẹ cô bé Tiểu Vũ này nấu ăn rất ngon đấy...

Không cần... Không cần... Ông nội ăn

đi...

Giang Khương lại lắc đầu, sau đó nhanh chóng đi vào phòng thay quần áo.

Đi vào phòng, mở chiếc tủ quần áo đã hơi cũ như không hề có chút bụi bặm, nhìn quần áo được xếp ngăn nắp bên trong, lại thấy mùi quần áo còn mới mẻ, rõ ràng là có người thường xuyên lấy ra giặt giũ phơi nắng. Thấy vậy, hai mắt Giang Khương lại hồng lên.

Nhìn Giang Khương thay một bộ quần áo mới đi ra, ông lão ngắm nghía hắn một hồi, cảm thán gật gật đầu nói:

- Tiểu Khương, cháu cao lớn rồi đấy...

Chỉ hơi giơ tay là đã khiến tay áo bó lại, ngẩng đầu nhìn mái tóc hoa râm chói mắt của ông nội, trong lòng Giang Khương vẫn cảm thấy chua xót. Ngẫm lại nếu như mình không thể trở về, vậy thì ông nội không biết...

Nhìn cháu nội bảo bối đang ngồi đối diện mình, mái tóc đen gọn gàng, khuôn mặt vốn thư sinh mang chút nhu nhược giờ đã trở nên khỏe khoắn kiên cường hơn rất nhiều, ông lão cũng cảm thấy thật sự vui mừng. Chẳng qua ông vẫn không hỏi những chuyện cháu mình trải qua ba năm nay, không hỏi tại sao đột nhiên hắn lại xuất hiện trong nhà. Bởi chuyện này thật sự cũng hơi quái dị. Ông sợ một khi hỏi không ổn thì lại phản tác dụng. Hơn nữa nếu cháu trai ông muốn nói thì hiển nhiên hắn sẽ nói ra.



Ông lão cười đưa một đôi đũa cho Giang Khương rồi chỉ vào hộp giữ nhiệt trên bàn:

- Tiểu Khương, đói rồi phải không. Mau tới ăn thử đi... Mẹ cô bé Tiểu Vũ làm há cảo ăn ngon lắm đấy...

- Thôi thôi... Ông nội ăn đi...

Lúc này làm sao Giang Khương lại ăn trước, lập tức lắc đầu liên tục.

Thấy Giang Khương không gắp, ông lão cũng cười, buông đũa, sau đó cười nói:

- Vừa rồi là cô bé Tiểu Vũ nhà bên. Hai năm trước bọn họ mới chuyển từ bên ngoài tới đây... Người nhà này không tồi. Sau khi ông chữa bệnh cho bố cô bé, bọn họ lại càng gần gũi hơn, thường thường trong nhà có gì ngon cũng đều bưng sang đây một chút!

Nói tới đây, ông lão cảm thán:

- Hai năm nay cháu không có nhà... Cũng còn may mắn là có đứa bé này thường tới thăm ông...

Giang Khương áy náy gật đầu, nói nhỏ:

- Vâng... Ông nội, cháu không nên đi du lịch mới đúng..

- Cháu à... Trở về là tốt rồi. Những năm nay... Cháu ở bên ngoài... Cũng coi như không phí công rồi. Ít nhất... Giờ trông cao lớn hẳn, cũng trầm ổn hơn nhiều rồi.

Ông nội rất vui...

Hai ông cháu đang ngồi nói chuyện trong nhà, ở cửa sân lại truyền tới một giọng nói sang sảng trầm trầm:

- Ông Giang... Chúc mừng nhé. Nghe nói là Tiểu Khương trở về rồi...

Nghe thấy những lời này, ông lão Giang quay đầu nhìn ra cửa, thấy một người trung niên cao cao gầy gầy, cười nói:

- Nhờ phúc nhờ phúc...



- Tiểu Khương à.... Đây là chú Lý... Hai năm nay ông nội cháu may mắn được cả nhà chú Lý chăm lo cho đấy!

Nhìn người đàn ông trung niên mặt hơi vàng vọt nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy gần gũi, Tiểu Khương cười đứng lên, sau đó gật đầu chào hỏi:

- Chú Lý... Cám ơn chú đã chăm sóc cho ông nội cháu. Nào... Mời tới ngồi đây!

- Ôi ôi... Không cần đâu... Nói những lời này thì thành người ngoài rồi. Chúng ta là hàng xóm, láng giềng, không cần khách sáo... Khụ khụ...

Chú Lý cười nhìn Giang Khương, lại

sang sảng nói:

- Quả nhiên là mặt mũi khôi ngô, tuấn tú lịch sự... Thảo nào hai năm nay ông Giang mỗi khi nhắc tới cậu đều nói từ nhỏ cậu đã thông minh hiểu biết. Hôm nay gặp mặt, xem ra những lời ông Giang nói vẫn chưa hết được... Khụ khụ...

Nghe thấy thỉnh thoảng người trung niên lại ho khan nặng nề, sắc mặt ông lão Giang hơi thay đổi, nói:

- Lão Lý... Hai ngày vừa rồi lại làm gì nặng à? Tôi đã dặn cậu phải chú ý rồi. Vết thương cũ của cậu phải điều dưỡng từ từ một năm, nếu không để nặng thêm là khó chữa đấy!

- À... Không sao đâu, không sao đâu...

Lão Lý cười khan:

- Tôi chỉ vác mấy cái hòm lên lầu thôi, cũng dùng sức một chút... Nghỉ ngơi hai ngày là không sao rồi, khụ khụ...

Nhìn lão Lý ho liên hồi như vậy, sắc mặt cũng hơi hồng lên, ông lão họ Giang thở dài một hơi, sau đó quay đầu nói với Giang Khương:

- Tiểu Khương... Sau này cháu lên núi xem một chút xem có nhân sâm hay tam thất không... Ông kê một đơn thuốc bổ cho chú Lý uống. Hiện tại thuốc mua trong quầy thuốc không tốt lắm, khó đạt được hiệu quả!

- Ôi... Tốt quá, ông nội... Để cháu lên núi xem một chút...

Giang Khương gật đầu đồng ý. Hắn cũng nhận ra chú Lý trước mặt này sợ rằng trước đó bị thương không nhẹ, hại đến phế phủ, còn chưa khỏi hẳn, cần những loại thuốc đại bổ như nhân sâm hay tam thất hoạt huyết hóa ứ, vội vàng gật đầu nghe lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Vương Thần Bí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook