Chương 129: "Đương nhiên."
Bán Thân Cho Tư Bản
01/05/2023
“Anh nghiêm túc, không đùa sao? Nam nhân ngưỡng mộ Khuynh Thành tiên tử giống nhiều như cá diếc ở sông, anh còn muốn hủy bỏ hôn ước sao?"
Mộ Mộc tựa hồ từ đầu đến cuối đều không cho rằng Mạc Phàm đang khoác lác, chỉ là bị sốc một lúc, không thể thoát khỏi.
"Đương nhiên." Mạc Phàm vẻ mặt thản nhiên nói:
“Thế giới muôn màu muôn vẻ đẹp đễ như vậy, vì sao tôi phải sớm treo cổ trên một cành cây?”
Mộc Mộc nhìn Mạc Phàm, ánh mắt trở nên có chút ý vị thâm tường, nhẹ giọng nói:
“Vậy anh chính là... còn không biết nhánh cây này là cây. gì rồi.."
Dinh thự nhà họ Trình.
Dù đã hai giờ đêm nhưng đèn trong một căn phòng nào đó ở đây vẫn sáng.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đang ngồi trong căn phòng này, biểu tình có chút ngưng trọng.
Vóc dáng của hắn không tính là cao, đầu húi cua, ngoại hình bình thường, thuộc dạng nếu bị ném giữa đám đông thì rất khó tìm ra.
Lý Phi Tuyết bị Cơ Ngưng Vũ đả thương liền quỳ một gối ở. đối diện hắn.
Cô ấy đã thay chiếc váy bó sát mà thay vào đó là một thân luyện công phục rộng thùng thình.
Thương thế trên đầu đã trải qua băng bó đơn giản, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Nguyên lực của Cơ Ngưng Vũ công kích từ xa khiến nội tạng của cô bị thương nặng, khóe miệng còn thỉnh thoảng có máu tươi tràn ra.
“Phi Tuyết, ta nói ngươi lễ phép mời hẳn trở về, ngươi dùng biện pháp này sao?” Nam nhân này trầm mặc thật lâu, mới đứng lên nói.
“Đại thiếu gia, thực xin lỗi, là lỗi của tôi!” Lý Phi Tuyết cúi đầu nói.
Cô quỳ hơn hai tiếng đồng hồ, đầu gối đã tê dại, nhưng căn bản không dám đứng lên.
Từ cách xưng hô, rất dễ dàng có thể đoán ra, người đàn ông này chính là Trình đại thiếu gia, Trình Hoành Vũ!
Trình Hoành Vũ thật sự là yêu cầu Lý Phi Tuyết khách khí một chút mời Mạc Phàm đến.
Lại không nghĩ tới, thuộc hạ của mình hoàn toàn đem lực chú ý đặt ở hai chữ "Mời đến", đem yêu cầu "khách khí một chút" này hoàn toàn quên mất!
Lý Phi Tuyết lúc ấy đối với Mạc Phàm đã đe dọa Mạc Phàm băng nhiều cách khác nhau, thậm chí còn đe dọa bằng vũ lực, nhưng cuối cùng chính cô ta lại trọng thương.
“Phi Tuyết, ngươi theo ta lâu như vậy, đến bây giờ đầu còn chưa thông suốt sao? Chính là bởi vì Trình gia đều có tác phong như ngươi, cho nên gia tộc mới nhanh chóng xuống dộc như vậy” Trình Hoành Vũ lắc đầu, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép!
"Người kia lúc đầu cự tuyệt tôi, cho nên tôi chỉ là..."
Lý Phi Tuyết muốn nói lại thôi, sau khi nàng nói xong, liền ý thức được không ổn, quả nhiên, sắc mặt đại thiếu gia càng âm trầm!
"Lúc ngươi nói chuyện thô lỗ, sao không nghĩ đến thanh kiếm của Trình Tự Tuyệt Mật vẫn còn đang cảm trên mặt đất phòng khách của Trình gia hả?”
Trình Hoành Vũ đi tới, đá vào vai Lý Phi Tuyết, khiến cô ngã xuống đất!
Trình Hoành Vũ tuy rằng lúc ấy cũng không có ở hiện trường phòng khách, nhưng sau đó hẳn đi xem thanh kiếm kia, bị chấn động hồi lâu không nói nên lời!
Mộ Mộc tựa hồ từ đầu đến cuối đều không cho rằng Mạc Phàm đang khoác lác, chỉ là bị sốc một lúc, không thể thoát khỏi.
"Đương nhiên." Mạc Phàm vẻ mặt thản nhiên nói:
“Thế giới muôn màu muôn vẻ đẹp đễ như vậy, vì sao tôi phải sớm treo cổ trên một cành cây?”
Mộc Mộc nhìn Mạc Phàm, ánh mắt trở nên có chút ý vị thâm tường, nhẹ giọng nói:
“Vậy anh chính là... còn không biết nhánh cây này là cây. gì rồi.."
Dinh thự nhà họ Trình.
Dù đã hai giờ đêm nhưng đèn trong một căn phòng nào đó ở đây vẫn sáng.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đang ngồi trong căn phòng này, biểu tình có chút ngưng trọng.
Vóc dáng của hắn không tính là cao, đầu húi cua, ngoại hình bình thường, thuộc dạng nếu bị ném giữa đám đông thì rất khó tìm ra.
Lý Phi Tuyết bị Cơ Ngưng Vũ đả thương liền quỳ một gối ở. đối diện hắn.
Cô ấy đã thay chiếc váy bó sát mà thay vào đó là một thân luyện công phục rộng thùng thình.
Thương thế trên đầu đã trải qua băng bó đơn giản, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Nguyên lực của Cơ Ngưng Vũ công kích từ xa khiến nội tạng của cô bị thương nặng, khóe miệng còn thỉnh thoảng có máu tươi tràn ra.
“Phi Tuyết, ta nói ngươi lễ phép mời hẳn trở về, ngươi dùng biện pháp này sao?” Nam nhân này trầm mặc thật lâu, mới đứng lên nói.
“Đại thiếu gia, thực xin lỗi, là lỗi của tôi!” Lý Phi Tuyết cúi đầu nói.
Cô quỳ hơn hai tiếng đồng hồ, đầu gối đã tê dại, nhưng căn bản không dám đứng lên.
Từ cách xưng hô, rất dễ dàng có thể đoán ra, người đàn ông này chính là Trình đại thiếu gia, Trình Hoành Vũ!
Trình Hoành Vũ thật sự là yêu cầu Lý Phi Tuyết khách khí một chút mời Mạc Phàm đến.
Lại không nghĩ tới, thuộc hạ của mình hoàn toàn đem lực chú ý đặt ở hai chữ "Mời đến", đem yêu cầu "khách khí một chút" này hoàn toàn quên mất!
Lý Phi Tuyết lúc ấy đối với Mạc Phàm đã đe dọa Mạc Phàm băng nhiều cách khác nhau, thậm chí còn đe dọa bằng vũ lực, nhưng cuối cùng chính cô ta lại trọng thương.
“Phi Tuyết, ngươi theo ta lâu như vậy, đến bây giờ đầu còn chưa thông suốt sao? Chính là bởi vì Trình gia đều có tác phong như ngươi, cho nên gia tộc mới nhanh chóng xuống dộc như vậy” Trình Hoành Vũ lắc đầu, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép!
"Người kia lúc đầu cự tuyệt tôi, cho nên tôi chỉ là..."
Lý Phi Tuyết muốn nói lại thôi, sau khi nàng nói xong, liền ý thức được không ổn, quả nhiên, sắc mặt đại thiếu gia càng âm trầm!
"Lúc ngươi nói chuyện thô lỗ, sao không nghĩ đến thanh kiếm của Trình Tự Tuyệt Mật vẫn còn đang cảm trên mặt đất phòng khách của Trình gia hả?”
Trình Hoành Vũ đi tới, đá vào vai Lý Phi Tuyết, khiến cô ngã xuống đất!
Trình Hoành Vũ tuy rằng lúc ấy cũng không có ở hiện trường phòng khách, nhưng sau đó hẳn đi xem thanh kiếm kia, bị chấn động hồi lâu không nói nên lời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.