Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 501: Bản thứ ba của "Hùng Ưng Đậu Trên Cây"
Tần Cẩn
01/04/2024
Lục Vân vẽ.
Trên tờ giấy trắng tinh, nháy mắt đã có từng đường cong uyển chuyển, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, Hùng Ưng, cành cây, gần như thành hình trong nháy mắt.
Vân Lộc đại sư, đương nhiên cũng chính là Lục Vân khi vẽ tranh đều theo một đặc điểm, nét bút đơn giản, vẽ ra một con hùng ưng thường chỉ cần đến vài nét bút, cả cành cây bên dưới cũng vậy.
Lấy đường nét đơn giản nhất, ôm lấy ý cảnh sâu xa.
Trước kia Lục Vân vốn thấy buồn chán khi còn ở Đạo giáo trên núi, sẽ vẽ ra vài thứ linh tinh theo ý mình.
Giống như có người khi học bài, cảm thấy buồn chán sẽ vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp mà không cần suy nghĩ gì cả, đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn.
Chỉ có điều cảnh giới của Lục Vân cao hơn một chút, mỗi bức tranh đều không phải đường cong lộn xộn, mà là hình dáng có đường nét chi tiết hơn một chút.
Sau khi được lão đạo sĩ rèn luyện cho một thời gian, những đường viền đơn giản này lại biến thành ý cảnh trong miệng người đời.
Chính Lục Vân cũng không biết vì sao mình có năng lực ấy.
Không cần đến hai phút, Lục Vân đã thu bút, không hề ngắt nghỉ chút nào, tất cả đường cong đều được vẽ lại một cách liền mạch lưu loát, tạo thành một bức tranh hoàn mỹ.
Phiên bản “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” của người thứ ba, hoàn thành.
Ba phiên bản tranh, từng đường nét tương tự nhau, nhưng các chi tiết nhỏ bên trong lại khác nhau.
Những bức tranh này đều được vẽ ra theo cảm hứng, nên mỗi lần vẽ sẽ không giống nhau.
Nhưng dù đường cong biến hóa thế nào, chỉ cần người sáng suốt là có thể nhìn ra bức tranh này chắc chắn được vẽ ra dưới ngòi bút của Vân Lộc đại sư.
Mọi người xung quanh đã hoàn toàn ngơ ngác.
Rất nhiều người thậm chí còn không phản ứng được đã có chuyện gì xảy ra.
Một giây trước bọn họ còn khinh miệt Lục Vân, nghĩ đầu óc người này có vấn đề, nhưng một giây sau đã há to miệng, gần như bị chặn họng, không phát ra được âm thanh nào.
Bầu không khí tĩnh mịch.
Bọn họ đang rất sốc.
Trước đó mọi người nghĩ, mười phút là vẽ được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” chẳng khác nào nói mớ, nhưng Lục Vân thật sự vẽ được.
Không chỉ vẽ được tranh, mà hắn chỉ dùng hai phút thôi!
Còn một điều nữa là, dưới bức tranh của Lục Vân chính là bức “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” mà người đàn ông lôi thôi kia vừa vẽ.
Nét vẽ hai người đối lập nhau.
Từ kết cấu đường nét trên bức tranh của người đàn ông kia vẽ có thể nói là giống với bức tranh mà hắn đã sửa trước khi nó được lên sàn đấu giá, vì muốn để Liễu Yên Nhi hết giận.
Dù sao thì hắn cũng tốn rất nhiều công sức để vẽ ra, không có cảm giác thoải mái tự nhiên theo ý mình, mà sẽ chú trọng đến sự gần gũi với nghệ thuật hơn.
Nhưng phải biết rằng, tác phẩm của Vân Lộc đại sư trước giờ không hề theo “Hình”, mà là theo “Ý”.
Vừa rồi khi không có gì so sánh, mọi người đều thấy bức tranh mà người đàn ông lôi thôi vẽ cực kì sâu sắc, nhưng bây giờ có cái để so sánh mới biết cái gì gọi là chênh lệch.
Giống như có một người đẹp trên mét tám đi ngoài đường chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Trong lúc bất chợt, bên cạnh mỹ nữ ấy xuất hiện bất kì một người chị nào của Lục Vân thì không có gì phải nghi ngờ, ánh mắt mọi người sẽ lập tức thay đổi.
Rồi khi nhìn lại mỹ nữ trên mét tám kia họ sẽ nghĩ cũng chỉ tới thế mà thôi.
Cực kì đối lập.
Lúc này, sao mọi người không hiểu, thanh niên trước mắt mà bọn họ châm chọc hồi lâu mới chính là Vân Lộc đại sư thật.
Khó trách hắn dám đứng ra thắc mắc, thì ra là gặp phải hàng giả, có lẽ là ai cũng sẽ không bỏ qua!
Khó trách hắn lại che chắn bản thân kĩ như thế, thì ra là luôn muốn ẩn mình, dù người ta đoán hắn là Vân Lộc đại sư cũng không nhìn rõ được dung mạo thật của hắn.
Đây không phải là phong cách thần bí trước giờ của Vân Lộc đại sư sao?
Giờ đây mọi người đều chắc chắn đây là Vân Lộc đại sư.
Phong cách quá nổi bật.
Nhất là người đàn ông lôi thôi khi hất mái tóc bù xù lên, nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, cũng vô cùng kinh ngạc.
Ông ta có thể mô phỏng được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” đến mức độ này, đương nhiên là đã nghiên cứu rất kĩ các tác phẩm của Vân Lộc đại sư, đồng thời cũng có tình yêu cuồng nhiệt với người ta.
Thấy Lục Vân vẽ ra được bức tranh này, ông ta nhìn một cái là biết Lục Vân chắc chắn là Vân Lộc đại sư.
Không ngờ rằng Vân Lộc đại sư còn trẻ như thế!
Càng không ngờ khi mình giả danh lừa bịp thì lại đụng phải thần tượng của mình!
Trong lòng người đàn ông đột nhiên cảm thấy áy náy.
Trước đây ông ta chỉ là một người chép tranh bình thường, sùng bái Vân Lộc đại sư, cũng thường xuyên mô phỏng phong cách sáng tác.
Người bình thường muốn bắt chước được Vân Lộc đại sư rất khó, ngay cả những họa sĩ lớn cũng khó mà làm được, vì họ không có trải nghiệm ấy.
Ngược lại, người đàn ông lôi thôi này có thiên phú cực cao, hơn nữa cũng đi đây đi đó nhiều năm, tạo ra một dạng tính cách phóng khoáng khó kiềm chế, không ngờ lại có chút phù hợp với phong cách thoải mái như Vân Lộc đại sư.
Cho nên ông ta cũng vẽ ra được chút ý cảnh.
Cũng bất ngờ là khi đó trong một lần vẽ tranh dạo, đột nhiên có một nhóm người tới khen phong cách của ông ta và Vân Lộc đại sư khá giống nhau.
Có lẽ vì được khen bản thân khá giống với thần tượng nên người đàn ông đó cảm thấy tự hào cực kì, cũng nhanh chóng hạ cảnh giác với nhóm người kia.
Lúc kết hợp với bọn họ, nhóm người đó ngày nào cũng tới tìm ông ta, đồng thời khen ngợi ông ta.
Ông ta cho rằng những người này đều là người yêu vẽ tranh như mình, đồng thời là fan của Vân Lộc đại sư.
Mãi đến một hôm, nhóm trưởng nhóm người đó, cũng chính là thanh niên đầu đinh hỏi ông ta có muốn ở khu nhà cao cấp, lái xe sang, ngủ với người đẹp không.
Hỏi thừa!
Có ai mà không muốn?
Nhưng mộng đẹp như vậy, không biết nên dùng tư thế ngủ nào mới mơ được.
Trên tờ giấy trắng tinh, nháy mắt đã có từng đường cong uyển chuyển, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, Hùng Ưng, cành cây, gần như thành hình trong nháy mắt.
Vân Lộc đại sư, đương nhiên cũng chính là Lục Vân khi vẽ tranh đều theo một đặc điểm, nét bút đơn giản, vẽ ra một con hùng ưng thường chỉ cần đến vài nét bút, cả cành cây bên dưới cũng vậy.
Lấy đường nét đơn giản nhất, ôm lấy ý cảnh sâu xa.
Trước kia Lục Vân vốn thấy buồn chán khi còn ở Đạo giáo trên núi, sẽ vẽ ra vài thứ linh tinh theo ý mình.
Giống như có người khi học bài, cảm thấy buồn chán sẽ vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp mà không cần suy nghĩ gì cả, đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn.
Chỉ có điều cảnh giới của Lục Vân cao hơn một chút, mỗi bức tranh đều không phải đường cong lộn xộn, mà là hình dáng có đường nét chi tiết hơn một chút.
Sau khi được lão đạo sĩ rèn luyện cho một thời gian, những đường viền đơn giản này lại biến thành ý cảnh trong miệng người đời.
Chính Lục Vân cũng không biết vì sao mình có năng lực ấy.
Không cần đến hai phút, Lục Vân đã thu bút, không hề ngắt nghỉ chút nào, tất cả đường cong đều được vẽ lại một cách liền mạch lưu loát, tạo thành một bức tranh hoàn mỹ.
Phiên bản “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” của người thứ ba, hoàn thành.
Ba phiên bản tranh, từng đường nét tương tự nhau, nhưng các chi tiết nhỏ bên trong lại khác nhau.
Những bức tranh này đều được vẽ ra theo cảm hứng, nên mỗi lần vẽ sẽ không giống nhau.
Nhưng dù đường cong biến hóa thế nào, chỉ cần người sáng suốt là có thể nhìn ra bức tranh này chắc chắn được vẽ ra dưới ngòi bút của Vân Lộc đại sư.
Mọi người xung quanh đã hoàn toàn ngơ ngác.
Rất nhiều người thậm chí còn không phản ứng được đã có chuyện gì xảy ra.
Một giây trước bọn họ còn khinh miệt Lục Vân, nghĩ đầu óc người này có vấn đề, nhưng một giây sau đã há to miệng, gần như bị chặn họng, không phát ra được âm thanh nào.
Bầu không khí tĩnh mịch.
Bọn họ đang rất sốc.
Trước đó mọi người nghĩ, mười phút là vẽ được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” chẳng khác nào nói mớ, nhưng Lục Vân thật sự vẽ được.
Không chỉ vẽ được tranh, mà hắn chỉ dùng hai phút thôi!
Còn một điều nữa là, dưới bức tranh của Lục Vân chính là bức “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” mà người đàn ông lôi thôi kia vừa vẽ.
Nét vẽ hai người đối lập nhau.
Từ kết cấu đường nét trên bức tranh của người đàn ông kia vẽ có thể nói là giống với bức tranh mà hắn đã sửa trước khi nó được lên sàn đấu giá, vì muốn để Liễu Yên Nhi hết giận.
Dù sao thì hắn cũng tốn rất nhiều công sức để vẽ ra, không có cảm giác thoải mái tự nhiên theo ý mình, mà sẽ chú trọng đến sự gần gũi với nghệ thuật hơn.
Nhưng phải biết rằng, tác phẩm của Vân Lộc đại sư trước giờ không hề theo “Hình”, mà là theo “Ý”.
Vừa rồi khi không có gì so sánh, mọi người đều thấy bức tranh mà người đàn ông lôi thôi vẽ cực kì sâu sắc, nhưng bây giờ có cái để so sánh mới biết cái gì gọi là chênh lệch.
Giống như có một người đẹp trên mét tám đi ngoài đường chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Trong lúc bất chợt, bên cạnh mỹ nữ ấy xuất hiện bất kì một người chị nào của Lục Vân thì không có gì phải nghi ngờ, ánh mắt mọi người sẽ lập tức thay đổi.
Rồi khi nhìn lại mỹ nữ trên mét tám kia họ sẽ nghĩ cũng chỉ tới thế mà thôi.
Cực kì đối lập.
Lúc này, sao mọi người không hiểu, thanh niên trước mắt mà bọn họ châm chọc hồi lâu mới chính là Vân Lộc đại sư thật.
Khó trách hắn dám đứng ra thắc mắc, thì ra là gặp phải hàng giả, có lẽ là ai cũng sẽ không bỏ qua!
Khó trách hắn lại che chắn bản thân kĩ như thế, thì ra là luôn muốn ẩn mình, dù người ta đoán hắn là Vân Lộc đại sư cũng không nhìn rõ được dung mạo thật của hắn.
Đây không phải là phong cách thần bí trước giờ của Vân Lộc đại sư sao?
Giờ đây mọi người đều chắc chắn đây là Vân Lộc đại sư.
Phong cách quá nổi bật.
Nhất là người đàn ông lôi thôi khi hất mái tóc bù xù lên, nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, cũng vô cùng kinh ngạc.
Ông ta có thể mô phỏng được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” đến mức độ này, đương nhiên là đã nghiên cứu rất kĩ các tác phẩm của Vân Lộc đại sư, đồng thời cũng có tình yêu cuồng nhiệt với người ta.
Thấy Lục Vân vẽ ra được bức tranh này, ông ta nhìn một cái là biết Lục Vân chắc chắn là Vân Lộc đại sư.
Không ngờ rằng Vân Lộc đại sư còn trẻ như thế!
Càng không ngờ khi mình giả danh lừa bịp thì lại đụng phải thần tượng của mình!
Trong lòng người đàn ông đột nhiên cảm thấy áy náy.
Trước đây ông ta chỉ là một người chép tranh bình thường, sùng bái Vân Lộc đại sư, cũng thường xuyên mô phỏng phong cách sáng tác.
Người bình thường muốn bắt chước được Vân Lộc đại sư rất khó, ngay cả những họa sĩ lớn cũng khó mà làm được, vì họ không có trải nghiệm ấy.
Ngược lại, người đàn ông lôi thôi này có thiên phú cực cao, hơn nữa cũng đi đây đi đó nhiều năm, tạo ra một dạng tính cách phóng khoáng khó kiềm chế, không ngờ lại có chút phù hợp với phong cách thoải mái như Vân Lộc đại sư.
Cho nên ông ta cũng vẽ ra được chút ý cảnh.
Cũng bất ngờ là khi đó trong một lần vẽ tranh dạo, đột nhiên có một nhóm người tới khen phong cách của ông ta và Vân Lộc đại sư khá giống nhau.
Có lẽ vì được khen bản thân khá giống với thần tượng nên người đàn ông đó cảm thấy tự hào cực kì, cũng nhanh chóng hạ cảnh giác với nhóm người kia.
Lúc kết hợp với bọn họ, nhóm người đó ngày nào cũng tới tìm ông ta, đồng thời khen ngợi ông ta.
Ông ta cho rằng những người này đều là người yêu vẽ tranh như mình, đồng thời là fan của Vân Lộc đại sư.
Mãi đến một hôm, nhóm trưởng nhóm người đó, cũng chính là thanh niên đầu đinh hỏi ông ta có muốn ở khu nhà cao cấp, lái xe sang, ngủ với người đẹp không.
Hỏi thừa!
Có ai mà không muốn?
Nhưng mộng đẹp như vậy, không biết nên dùng tư thế ngủ nào mới mơ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.