Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 428: Cắn nuốt Kim Đan
Tần Cẩn
11/03/2024
Người đàn ông trung niên cực kỳ tự tin, trong nháy mắt tiếng nói vừa
dứt thì sát ý nồng đậm đã khóa chặt lên người Lục Vân, chỉ có ánh mắt
sắc bén kia cũng đã tạo thành lực uy hiếp khủng khiếp.
Chí ít đối với mọi người trong Đan Dương Tông thì lực uy hiếp này cực lớn.
Bởi vì tu vi của người đàn ông trung niên này chính là Kim Đan Kỳ.
Rất mạnh rất khủng bố.
Là người đủ khả năng quét ngang bọn họ.
Lục Vân lại rất bình tĩnh, vừa cười vừa nói: "Đừng nói ông chỉ là một tu luyện giả Kim Đan Kỳ sơ kỳ, mà cho dù là lão yêu quái Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì tôi cũng không sợ."
Ngông cuồng!
Vô tri!
Đây là đánh giá lúc này của mọi người đối với Lục Vân.
Từ khi Giới Hành Sơn đóng lại thì tu luyện giả có tu vi cao nhất trên thế giới hiện tại là Kim Đan Kỳ đại viên mãn, thuộc về chiến lực đỉnh cao của thế giới.
Lục Vân nói hắn không sợ cả Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì không phải vô tri là gì?
Quả thực là vô tri đến mức buồn cười!
Người đàn ông trung niên cười nhạo nói: "Đã sớm nghe nói tu ma giả vạn pháp tùy tâm, làm việc không theo phép tắc, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền."
Tu ma giả đều là lũ điên, họ điên cuồng đến cực điểm, bằng không cũng không có khả năng nói ra những lời vô tri không biết sợ như vậy.
"Nếu các người nhất định cho rằng tôi là tu ma giả thì hôm nay tôi là tu ma giả một lần vậy."
Lục Vân lười giải thích mà đạp mạnh bước chân, thân hình cực tốc lướt đi, trong nháy mắt đã chặn trước mặt người đàn ông trung niên, chủ động tung hai nắm đấm ra công kích, khinh thường sử dụng cả Ngự Linh Thần Kiếm.
"Tự tìm đường chết!"
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, toả ra khí thế hùng hồn, hai tay vung vẩy đã tung ra từng luồng dao động chân khí, lập tức đối đầu với Lục Vân.
Phanh phanh phanh!
Quyền ảnh nhanh đến cực hạn, để lại hàng trăm hàng ngàn hư ảnh giữa không trung, không gian như muốn sụp đổ, phát ra tiếng rung động ong ong ong.
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên hơi trầm xuống.
Mộc Bình lại kinh hãi lần nữa.
Tu ma giả này lại đánh bất phân cao thấp với tu luyện giả Kim Đan Kỳ, thật là gặp mạnh thì mạnh, rất khó không khiến người ta chấn động.
"Tu ma giả, trời tru đất diệt!"
Người đàn ông trung niên lớn tiếng gầm thét, toàn bộ chân khí hội tụ trên nắm tay, phát huy ra võ kỹ quyền pháp đã học rồi đánh về phía Lục Vân.
Lục Vân lộ ra nụ cười quỷ dị: "Tu ma giả trời tru đất diệt, đáng tiếc ông không phải trời đất, cho nên hôm nay tôi tru sát ông trước!"
Ầm ầm!
Cắn nuốt chân khí lại bắt đầu!
Tựa như trước đó cắn nuốt hết chân khí của Ông Lão Quỷ, cảnh tượng quỷ dị này lại xuất hiện lần nữa, thần công vô danh của Lục Vân bắt đầu điên cuồng cắn nuốt chân khí của người đàn ông trung niên này.
"Cái này. . ." Mọi người bỗng hít vào một hơi, trong lòng tràn đầy ngơ ngác.
Ông Lão Quỷ là Trúc Cơ hậu kỳ, Lục Vân cắn nuốt chân khí của lão cũng làm người ra rất kinh ngạc, nhưng người đàn ông trung niên này có tu vi Kim Đan Kỳ, lại vẫn bị Lục Vân cắn nuốt.
Đây không phải là kinh ngạc, mà là hoảng sợ!
Kim Đan Kỳ và Trúc Cơ kỳ cách nhau một trời một vực!
Tu ma giả này thực sự khủng bố!
"Mày mơ tưởng!"
Người đàn ông trung niên mặt mày tái xanh gào thét một tiếng, thân thể nhanh chóng lùi lại muốn tránh thoát, đáng tiếc cho dù ông ta kéo ra khoảng cách rất dài thì chân khí trong cơ thể vẫn đang trôi qua.
Chỉ thấy giữa ông ta và Lục Vân như hình thành một cầu nối chân khí dài mười mấy mét.
"Đáng chết! Đáng chết! ! Tên tu ma giả đáng chết này! ! !" Người đàn ông trung niên sốt ruột đến chửi ầm lên.
Ông ta liều mạng muốn tránh thoát, đáng tiếc lại chỉ vô dụng, ngược lại trong lúc giãy dụa Kim Đan của ông ta lại trôi ra một cách quỷ dị rồi cũng bị cắn nuốt.
Đồng tử của mọi người co rụt vào.
Cắn nuốt Kim Đan!
Lần cắn nuốt chân khí này còn bá đạo hơn, tàn nhẫn hơn gấp trăm lần nghìn lần, rốt cuộc tu ma giả này tu luyện ma công nào mà lại đáng sợ đến mức này?
Tương lai sợ là sẽ có một đại ma đầu kinh thiên ra đời!
Hồng hộc!
Ngay khi Lục Vân dùng thần công vô danh điên cuồng cắn nuốt Kim Đan thì bỗng thấy lòng bàn tay phải của hắn bắn ra một tia sáng trắng, trong nháy mắt đã hút viên Kim Đan kia qua.
Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính còn cắn nuốt Kim Đan?
Cả Lục Vân cũng không dự đoán được cảnh này, nhìn Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính đoạt lấy Kim Đan rồi cắn nuốt sạch sẽ, hắn kinh ngạc đến ngây người.
Một món pháp bảo giật đồ ăn với một môn thần công vô danh?
Cái này cái này cái này. . .
Con mẹ nó cũng quá quỷ dị?
Tâm tình của Lục Vân lập tức phức tạp, nhưng rất nhanh đã cảm thấy vui mừng, không ngờ lại phát hiện một thu hoạch bất ngờ.
Lúc trước khi hắn đạt được Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính thì trên tấm gương bốn cạnh này có một vòng năng lượng, nhưng lại rất ảm đạm, giờ phút này sau khi cắn nuốt một viên Kim Đan thì một vòng năng lượng trong đó sáng lên.
Điều này chứng tỏ cắn nuốt Kim Đan có thể thắp sáng những vòng năng lượng này.
Chỉ cần thắp sáng cả bốn vòng năng lượng thì Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính có thể thi triển ra công năng cắn nuốt lần nữa, giống như lại có thêm một kỹ năng bảo vệ mạng.
Làm sao Lục Vân có thể không kích động?
Hắn kích động đến mức muốn té xỉu rồi!
Nhưng khác biệt rõ ràng với Lục Vân chính là bọn người Công Tử Vũ, Mộc Bình thời khắc này như hoá đá, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Rung động!
Vô cùng vô cùng rung động!
Một mặt là vì Lục Vân không chút khách sáo mà nuốt chửng Kim Đan của tu luyện giả Kim Đan Kỳ, thực sự khó tin nổi.
Mặt khác, cũng là quan trọng nhất là vì vừa rồi bắn ra một tia sáng trắng.
Trong Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính có chứa hai kiếm ý kinh thiên, trong nháy mắt tia sáng trắng vừa rồi xuất hiện, khí tức của một tia kiếm ý cũng lộ ra theo.
Mặc dù chỉ là một tia khí tức, cũng đã làm mọi người run sợ trong lòng, kinh động không thôi.
Dao động nhất chính là kiếm ý kia cực kỳ cực kỳ thuần khiết, cứ như kiếm ý do một vị kiếm sư vô tâm vô tư chìm đắm trong kiếm đạo vô số năm, cuối cùng tu luyện có thành tựu phát ra.
Kiếm tu thuần khiết đến cực điểm tuyệt đối là tu luyện giả chính phái.
Nhưng Lục Vân không phải là tu ma giả sao?
Không phải hắn tu luyện ma công sao, sao lại toả ra khí tức kiếm tu thuần chính như vậy?
Chẳng lẽ cả hai có thể kết hợp kiêm dung sao?
Cảnh tượng quỷ dị này đã triệt để vượt qua nhận thức của đám người Mộc Bình, trong lúc nhất thời họ khó mà phân biệt ra rốt cuộc Lục Vân là tu ma giả hay là kiếm tu chính phái.
Chí ít đối với mọi người trong Đan Dương Tông thì lực uy hiếp này cực lớn.
Bởi vì tu vi của người đàn ông trung niên này chính là Kim Đan Kỳ.
Rất mạnh rất khủng bố.
Là người đủ khả năng quét ngang bọn họ.
Lục Vân lại rất bình tĩnh, vừa cười vừa nói: "Đừng nói ông chỉ là một tu luyện giả Kim Đan Kỳ sơ kỳ, mà cho dù là lão yêu quái Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì tôi cũng không sợ."
Ngông cuồng!
Vô tri!
Đây là đánh giá lúc này của mọi người đối với Lục Vân.
Từ khi Giới Hành Sơn đóng lại thì tu luyện giả có tu vi cao nhất trên thế giới hiện tại là Kim Đan Kỳ đại viên mãn, thuộc về chiến lực đỉnh cao của thế giới.
Lục Vân nói hắn không sợ cả Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì không phải vô tri là gì?
Quả thực là vô tri đến mức buồn cười!
Người đàn ông trung niên cười nhạo nói: "Đã sớm nghe nói tu ma giả vạn pháp tùy tâm, làm việc không theo phép tắc, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền."
Tu ma giả đều là lũ điên, họ điên cuồng đến cực điểm, bằng không cũng không có khả năng nói ra những lời vô tri không biết sợ như vậy.
"Nếu các người nhất định cho rằng tôi là tu ma giả thì hôm nay tôi là tu ma giả một lần vậy."
Lục Vân lười giải thích mà đạp mạnh bước chân, thân hình cực tốc lướt đi, trong nháy mắt đã chặn trước mặt người đàn ông trung niên, chủ động tung hai nắm đấm ra công kích, khinh thường sử dụng cả Ngự Linh Thần Kiếm.
"Tự tìm đường chết!"
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, toả ra khí thế hùng hồn, hai tay vung vẩy đã tung ra từng luồng dao động chân khí, lập tức đối đầu với Lục Vân.
Phanh phanh phanh!
Quyền ảnh nhanh đến cực hạn, để lại hàng trăm hàng ngàn hư ảnh giữa không trung, không gian như muốn sụp đổ, phát ra tiếng rung động ong ong ong.
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên hơi trầm xuống.
Mộc Bình lại kinh hãi lần nữa.
Tu ma giả này lại đánh bất phân cao thấp với tu luyện giả Kim Đan Kỳ, thật là gặp mạnh thì mạnh, rất khó không khiến người ta chấn động.
"Tu ma giả, trời tru đất diệt!"
Người đàn ông trung niên lớn tiếng gầm thét, toàn bộ chân khí hội tụ trên nắm tay, phát huy ra võ kỹ quyền pháp đã học rồi đánh về phía Lục Vân.
Lục Vân lộ ra nụ cười quỷ dị: "Tu ma giả trời tru đất diệt, đáng tiếc ông không phải trời đất, cho nên hôm nay tôi tru sát ông trước!"
Ầm ầm!
Cắn nuốt chân khí lại bắt đầu!
Tựa như trước đó cắn nuốt hết chân khí của Ông Lão Quỷ, cảnh tượng quỷ dị này lại xuất hiện lần nữa, thần công vô danh của Lục Vân bắt đầu điên cuồng cắn nuốt chân khí của người đàn ông trung niên này.
"Cái này. . ." Mọi người bỗng hít vào một hơi, trong lòng tràn đầy ngơ ngác.
Ông Lão Quỷ là Trúc Cơ hậu kỳ, Lục Vân cắn nuốt chân khí của lão cũng làm người ra rất kinh ngạc, nhưng người đàn ông trung niên này có tu vi Kim Đan Kỳ, lại vẫn bị Lục Vân cắn nuốt.
Đây không phải là kinh ngạc, mà là hoảng sợ!
Kim Đan Kỳ và Trúc Cơ kỳ cách nhau một trời một vực!
Tu ma giả này thực sự khủng bố!
"Mày mơ tưởng!"
Người đàn ông trung niên mặt mày tái xanh gào thét một tiếng, thân thể nhanh chóng lùi lại muốn tránh thoát, đáng tiếc cho dù ông ta kéo ra khoảng cách rất dài thì chân khí trong cơ thể vẫn đang trôi qua.
Chỉ thấy giữa ông ta và Lục Vân như hình thành một cầu nối chân khí dài mười mấy mét.
"Đáng chết! Đáng chết! ! Tên tu ma giả đáng chết này! ! !" Người đàn ông trung niên sốt ruột đến chửi ầm lên.
Ông ta liều mạng muốn tránh thoát, đáng tiếc lại chỉ vô dụng, ngược lại trong lúc giãy dụa Kim Đan của ông ta lại trôi ra một cách quỷ dị rồi cũng bị cắn nuốt.
Đồng tử của mọi người co rụt vào.
Cắn nuốt Kim Đan!
Lần cắn nuốt chân khí này còn bá đạo hơn, tàn nhẫn hơn gấp trăm lần nghìn lần, rốt cuộc tu ma giả này tu luyện ma công nào mà lại đáng sợ đến mức này?
Tương lai sợ là sẽ có một đại ma đầu kinh thiên ra đời!
Hồng hộc!
Ngay khi Lục Vân dùng thần công vô danh điên cuồng cắn nuốt Kim Đan thì bỗng thấy lòng bàn tay phải của hắn bắn ra một tia sáng trắng, trong nháy mắt đã hút viên Kim Đan kia qua.
Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính còn cắn nuốt Kim Đan?
Cả Lục Vân cũng không dự đoán được cảnh này, nhìn Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính đoạt lấy Kim Đan rồi cắn nuốt sạch sẽ, hắn kinh ngạc đến ngây người.
Một món pháp bảo giật đồ ăn với một môn thần công vô danh?
Cái này cái này cái này. . .
Con mẹ nó cũng quá quỷ dị?
Tâm tình của Lục Vân lập tức phức tạp, nhưng rất nhanh đã cảm thấy vui mừng, không ngờ lại phát hiện một thu hoạch bất ngờ.
Lúc trước khi hắn đạt được Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính thì trên tấm gương bốn cạnh này có một vòng năng lượng, nhưng lại rất ảm đạm, giờ phút này sau khi cắn nuốt một viên Kim Đan thì một vòng năng lượng trong đó sáng lên.
Điều này chứng tỏ cắn nuốt Kim Đan có thể thắp sáng những vòng năng lượng này.
Chỉ cần thắp sáng cả bốn vòng năng lượng thì Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính có thể thi triển ra công năng cắn nuốt lần nữa, giống như lại có thêm một kỹ năng bảo vệ mạng.
Làm sao Lục Vân có thể không kích động?
Hắn kích động đến mức muốn té xỉu rồi!
Nhưng khác biệt rõ ràng với Lục Vân chính là bọn người Công Tử Vũ, Mộc Bình thời khắc này như hoá đá, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Rung động!
Vô cùng vô cùng rung động!
Một mặt là vì Lục Vân không chút khách sáo mà nuốt chửng Kim Đan của tu luyện giả Kim Đan Kỳ, thực sự khó tin nổi.
Mặt khác, cũng là quan trọng nhất là vì vừa rồi bắn ra một tia sáng trắng.
Trong Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính có chứa hai kiếm ý kinh thiên, trong nháy mắt tia sáng trắng vừa rồi xuất hiện, khí tức của một tia kiếm ý cũng lộ ra theo.
Mặc dù chỉ là một tia khí tức, cũng đã làm mọi người run sợ trong lòng, kinh động không thôi.
Dao động nhất chính là kiếm ý kia cực kỳ cực kỳ thuần khiết, cứ như kiếm ý do một vị kiếm sư vô tâm vô tư chìm đắm trong kiếm đạo vô số năm, cuối cùng tu luyện có thành tựu phát ra.
Kiếm tu thuần khiết đến cực điểm tuyệt đối là tu luyện giả chính phái.
Nhưng Lục Vân không phải là tu ma giả sao?
Không phải hắn tu luyện ma công sao, sao lại toả ra khí tức kiếm tu thuần chính như vậy?
Chẳng lẽ cả hai có thể kết hợp kiêm dung sao?
Cảnh tượng quỷ dị này đã triệt để vượt qua nhận thức của đám người Mộc Bình, trong lúc nhất thời họ khó mà phân biệt ra rốt cuộc Lục Vân là tu ma giả hay là kiếm tu chính phái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.