Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 96: Chỉ có cỡ này?
Tần Cẩn
18/05/2023
Đêm nay, bốn người đều uống đến say mèm, cuối cùng là cả bốn ôm nhau ngủ tại phòng riêng trên lầu hai của quán bar.
Lục Vân vốn ngàn chén không say, chỉ cần vận dụng chân khí tức là có thể đánh tan hết rượu cồn trong người.
Nhưng giờ hắn không làm vậy.
Mà lựa chọn không say không về cùng các chị gái.
Nhưng Lục Vân là người tu luyện, chỉ thể chất tự nhiên thôi cũng mạnh hơn các chị gái, cho nên ngày hôm sau hắn là người đầu tiên tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, hắn đã thấy một bàn chân trắng nõn gác lên mặt mình.
"Chị Yên Nhi, tư thế ngủ của chị thật bá đạo mà."
Lục Vân nhẹ nhàng lấy bàn chân của Liễu Yên Nhi xuống khỏi mặt mình, đứng dậy rời khỏi phòng riêng.
Lục Vân ngồi chờ ở lầu một một hồi, chuẩn bị đợi các chị tỉnh lại, thế nhưng các chị chưa tỉnh, hắn đã nhận được một cuộc điện thoại của Lôi Áo
Số gọi đến là Lôi Áo, nhưng giọng nói không phải.
"Mày là võ giả giết chết sư đệ Trần An của tao đúng không, tao cho mày mười lăm phút, đến ngay Lôi gia, nếu không thì đợi đến nhặt xác cho con chó lớn trung thành này của mày đi!"
Giọng nói hung ác nham hiểm cất lời, nói xong liền cúp máy.
Ánh mắt Lục Vân trầm xuống, không nói hai lời liền chạy khỏi quán bar quán bar Dạ Sắc, thẳng tiến đến Lôi gia.
Mặc dù Lôi Áo là thành viên của thế lực ngầm, nhưng trong khoảng thời gian này ông ta đã giúp mình rất nhiều.
Hôm nay ông ta gặp nạn, Lục Vân không thể nào mặc kệ được.
Huống chi.
Phiền phức này do hắn gây ra.
Căn bản không cần mười lăm phút.
Lúc Lục Vân chạy tới Lôi gia, không thấy ai khác, chỉ có một mình Lôi Áo đang nằm rạp trên mặt đất, không ngừng thổ huyết.
Lục Vân lập tức tiến lên châm cứu cầm máu cho ông ta.
Lôi Áo ho khan nói ra: "Thật có lỗi, Thần Quân điện hạ, tôi thật sự chống đỡ không nổi nữa mới gọi điện cho ngài."
"Ông nói cái gì vậy, nếu ông đã gọi tôi một tiếng điện hạ thì ông chính là người của Lục Vân tôi, người dám khi dễ ông không khác nào đánh vào mặt Lục Vân tôi, hơn nữa, bọn chúng là nhắm vào tôi mà đến."
Những lời này lại làm cho Lôi Áo thật cảm động.
Kỳ thật.
Theo lúc trước lần thứ nhất nhìn thấy Vân Thiên Thần Quân thời điểm, Lôi Áo sẽ đem tư thái của mình để vô cùng thấp, ông ta cảm thấy, mình ở trước mặt Vân Thiên Thần Quân chính là một con sâu con kiến nhỏ nhoi.
Quan trọng nhất là, Lôi Áo chỉ là thế lực ngầm, mặc dù ông ta đang có quyền khống chế tuyệt đối Giang Thành, nhưng là danh tiếng truyền đi không tốt lắm.
Mà Vân Thiên Thần Quân.
Là anh hùng của cả nước.
Là một tồn tại được hàng vạn người tôn kính.
Lôi Áo cảm thấy mình không xứng trở thành thủ hạ của Vân Thiên Thần Quân, nếu như không phải lúc trước đã đáp ứng yêu cầu của anh trai mình, ông ta cũng không dám kiên trì đi quấy rầy Vân Thiên Thần Quân.
Cho đến hôm nay.
Ông ta đột nhiên bị ba tên võ giả tập kích, vốn cho rằng, Vân Thiên Thần Quân sẽ không quan tâm đến sống hay chết mình.
Nhưng sự thật chứng minh, ông ta sai rồi.
Vân Thiên Thần Quân không chỉ đã đến, mà ngài ấy còn nói cho ông ta biết, ông là người của ngài ấy, có người khi dễ ông, chính là đánh vào mặt của ngài.
Lôi Áo nghe được câu này, làm sao có thể không cảm động?
Tất cả thương tổn ông phải chịu hôm nay, tất cả đều trở nên đáng giá.
Lôi Áo rơi lệ đầy mặt, nói: "Điện hạ cẩn thận, bọn hắn tổng cộng có ba người, có lẽ đã mai phục ở gần đây này."
Lục Vân nhẹ gật đầu: "Tôi biết rồi"
Hắn cũng vừa cảm nhận được, xung quanh có ba đạo khí tức lạnh lẽo đang tập trung vào mình, nhưng là hắn không sợ chút nào, không nhanh không chậm cầm máu cho Lôi Áo xong hắn mới đứng lên nói: "Tôi đã đến rồi, các người còn chờ cái gì nữa?"
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Lục Vân vừa dứt lời, chỉ nghe thấy ba tiếng xé gió vang lên, ba gã đàn ông sắc mặt tái nhợt lao từ trên mái hiên xuống.
Bọn hắn đánh giá Lục Vân, nghi ngờ nói: "Mày chính là hung thủ giết chết Trần An? L"
"Biết rõ còn cố hỏi!"
Vẻ mặt Lục Vân bình tĩnh quét qua ba người, lát sau, khóe miệng bỗng nhiên giương lên nói: "Thú vị, thì ra ba người tới đưa thêm nguyên liệu chế thuốc cho tôi."
Từ trên cơ thể của ba người này, hắn cảm nhận được khí tức cùng loại với con rết bảy màu, nếu như hắn đoán không lầm, đây là bò cạp, cóc và thạch sùng.
Cộng thêm rắn và rết nữa liền gom đủ ngũ độc.
Mặc dù ngũ độc là độc vật, nhưng sau khi trải qua phương pháp bào chế đặc thù cũng có thể biến thành một phương thuốc trị bệnh cứu người.
Cho nên ba người bọn họ đang vội tới đưa thêm tài nguyên cho mình đấy sao?
Nhưng mà ba người vừa nghe thấy lời của Lục Vân liền giận tím mặt, gần như đồng thời nhảy dựng, phun khói độc về phía Lục Vân.
Thân hình Lục Vân lóe lên, nhanh chóng chế trụ bả vai của Lôi Áo, chuyển ông ta qua khu vực an toàn, sau đó một mình lướt lên, tiến thẳng vào trong mảnh khói độc màu xanh lá.
"Tìm chết!"
Ba người kia thấy vậy thì cười lạnh.
Đám sương mù độc này là do sư phụ của bọn hắn, Xà Hạt lão nhân, phí hết vài chục năm tâm huyết để chế tác thành, cho dù là cường giả tông sư, không phóng thích hộ thể cương tráo thì chỉ cần hít vào một ít thôi, sẽ không thể nào tránh khỏi cái chết được, trừ khi có được thuốc giải.
Lục Vân này còn chủ động đi vào bên trong làn sương độc, khác nào tự tìm đường chết chứ?
"Tên này ngu ngốc thật, làm sao tên này có thể giết chết Trần An sư đệ vậy?"
"Đoán chừng là do sư đệ khinh địch, dù sao có ai ngờ được, ở cái Giang Thành nhỏ nhoi này lại có một vị võ giả."
"Chắc là vậy rồi, coi như chúng ta đã thay Trần An sư đệ báo thù, nhớ kỹ sư phụ đã nói muốn bắt sống tên này về, canh chuẩn thời gian, đừng để hắn ở trong sương độc quá lâu."
"Đã rõ!"
Ba người đã bắt đầu thương lượng hết mọi chuyện, thấy thời gian đã lâu, bọn chúng liền đánh tan làn sương độc, thế nhưng một màn xảy ra kế tiếp đã làm đồng tử của bọn chúng kịch liệt co lại.
Chỉ thấy sau khi màn sương màu xanh lá kia tản ra, thân ảnh của Lục Vân cũng mơ hồ hiện rõ, nhưng mà hắn không nằm gục trên mặt đất như bọn chúng dự tính, mà là đứng chắp tay ở trong đó.
"Tôi còn tưởng rằng đám tiểu yêu quái các người sẽ có thủ đoạn gì rất cao minh chứ, không ngờ chỉ có cỡ này, thật là làm tôi quá thất vọng rồi...! " Lục Vân vừa cười vừa nói.
Chỉ có cỡ này?
Sắc mặt ba người trầm xuống, thầm nghĩ mày mới là yêu quái đó, rõ ràng đứng trong độc này giờ mà không chết?
Lục Vân vốn ngàn chén không say, chỉ cần vận dụng chân khí tức là có thể đánh tan hết rượu cồn trong người.
Nhưng giờ hắn không làm vậy.
Mà lựa chọn không say không về cùng các chị gái.
Nhưng Lục Vân là người tu luyện, chỉ thể chất tự nhiên thôi cũng mạnh hơn các chị gái, cho nên ngày hôm sau hắn là người đầu tiên tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, hắn đã thấy một bàn chân trắng nõn gác lên mặt mình.
"Chị Yên Nhi, tư thế ngủ của chị thật bá đạo mà."
Lục Vân nhẹ nhàng lấy bàn chân của Liễu Yên Nhi xuống khỏi mặt mình, đứng dậy rời khỏi phòng riêng.
Lục Vân ngồi chờ ở lầu một một hồi, chuẩn bị đợi các chị tỉnh lại, thế nhưng các chị chưa tỉnh, hắn đã nhận được một cuộc điện thoại của Lôi Áo
Số gọi đến là Lôi Áo, nhưng giọng nói không phải.
"Mày là võ giả giết chết sư đệ Trần An của tao đúng không, tao cho mày mười lăm phút, đến ngay Lôi gia, nếu không thì đợi đến nhặt xác cho con chó lớn trung thành này của mày đi!"
Giọng nói hung ác nham hiểm cất lời, nói xong liền cúp máy.
Ánh mắt Lục Vân trầm xuống, không nói hai lời liền chạy khỏi quán bar quán bar Dạ Sắc, thẳng tiến đến Lôi gia.
Mặc dù Lôi Áo là thành viên của thế lực ngầm, nhưng trong khoảng thời gian này ông ta đã giúp mình rất nhiều.
Hôm nay ông ta gặp nạn, Lục Vân không thể nào mặc kệ được.
Huống chi.
Phiền phức này do hắn gây ra.
Căn bản không cần mười lăm phút.
Lúc Lục Vân chạy tới Lôi gia, không thấy ai khác, chỉ có một mình Lôi Áo đang nằm rạp trên mặt đất, không ngừng thổ huyết.
Lục Vân lập tức tiến lên châm cứu cầm máu cho ông ta.
Lôi Áo ho khan nói ra: "Thật có lỗi, Thần Quân điện hạ, tôi thật sự chống đỡ không nổi nữa mới gọi điện cho ngài."
"Ông nói cái gì vậy, nếu ông đã gọi tôi một tiếng điện hạ thì ông chính là người của Lục Vân tôi, người dám khi dễ ông không khác nào đánh vào mặt Lục Vân tôi, hơn nữa, bọn chúng là nhắm vào tôi mà đến."
Những lời này lại làm cho Lôi Áo thật cảm động.
Kỳ thật.
Theo lúc trước lần thứ nhất nhìn thấy Vân Thiên Thần Quân thời điểm, Lôi Áo sẽ đem tư thái của mình để vô cùng thấp, ông ta cảm thấy, mình ở trước mặt Vân Thiên Thần Quân chính là một con sâu con kiến nhỏ nhoi.
Quan trọng nhất là, Lôi Áo chỉ là thế lực ngầm, mặc dù ông ta đang có quyền khống chế tuyệt đối Giang Thành, nhưng là danh tiếng truyền đi không tốt lắm.
Mà Vân Thiên Thần Quân.
Là anh hùng của cả nước.
Là một tồn tại được hàng vạn người tôn kính.
Lôi Áo cảm thấy mình không xứng trở thành thủ hạ của Vân Thiên Thần Quân, nếu như không phải lúc trước đã đáp ứng yêu cầu của anh trai mình, ông ta cũng không dám kiên trì đi quấy rầy Vân Thiên Thần Quân.
Cho đến hôm nay.
Ông ta đột nhiên bị ba tên võ giả tập kích, vốn cho rằng, Vân Thiên Thần Quân sẽ không quan tâm đến sống hay chết mình.
Nhưng sự thật chứng minh, ông ta sai rồi.
Vân Thiên Thần Quân không chỉ đã đến, mà ngài ấy còn nói cho ông ta biết, ông là người của ngài ấy, có người khi dễ ông, chính là đánh vào mặt của ngài.
Lôi Áo nghe được câu này, làm sao có thể không cảm động?
Tất cả thương tổn ông phải chịu hôm nay, tất cả đều trở nên đáng giá.
Lôi Áo rơi lệ đầy mặt, nói: "Điện hạ cẩn thận, bọn hắn tổng cộng có ba người, có lẽ đã mai phục ở gần đây này."
Lục Vân nhẹ gật đầu: "Tôi biết rồi"
Hắn cũng vừa cảm nhận được, xung quanh có ba đạo khí tức lạnh lẽo đang tập trung vào mình, nhưng là hắn không sợ chút nào, không nhanh không chậm cầm máu cho Lôi Áo xong hắn mới đứng lên nói: "Tôi đã đến rồi, các người còn chờ cái gì nữa?"
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Lục Vân vừa dứt lời, chỉ nghe thấy ba tiếng xé gió vang lên, ba gã đàn ông sắc mặt tái nhợt lao từ trên mái hiên xuống.
Bọn hắn đánh giá Lục Vân, nghi ngờ nói: "Mày chính là hung thủ giết chết Trần An? L"
"Biết rõ còn cố hỏi!"
Vẻ mặt Lục Vân bình tĩnh quét qua ba người, lát sau, khóe miệng bỗng nhiên giương lên nói: "Thú vị, thì ra ba người tới đưa thêm nguyên liệu chế thuốc cho tôi."
Từ trên cơ thể của ba người này, hắn cảm nhận được khí tức cùng loại với con rết bảy màu, nếu như hắn đoán không lầm, đây là bò cạp, cóc và thạch sùng.
Cộng thêm rắn và rết nữa liền gom đủ ngũ độc.
Mặc dù ngũ độc là độc vật, nhưng sau khi trải qua phương pháp bào chế đặc thù cũng có thể biến thành một phương thuốc trị bệnh cứu người.
Cho nên ba người bọn họ đang vội tới đưa thêm tài nguyên cho mình đấy sao?
Nhưng mà ba người vừa nghe thấy lời của Lục Vân liền giận tím mặt, gần như đồng thời nhảy dựng, phun khói độc về phía Lục Vân.
Thân hình Lục Vân lóe lên, nhanh chóng chế trụ bả vai của Lôi Áo, chuyển ông ta qua khu vực an toàn, sau đó một mình lướt lên, tiến thẳng vào trong mảnh khói độc màu xanh lá.
"Tìm chết!"
Ba người kia thấy vậy thì cười lạnh.
Đám sương mù độc này là do sư phụ của bọn hắn, Xà Hạt lão nhân, phí hết vài chục năm tâm huyết để chế tác thành, cho dù là cường giả tông sư, không phóng thích hộ thể cương tráo thì chỉ cần hít vào một ít thôi, sẽ không thể nào tránh khỏi cái chết được, trừ khi có được thuốc giải.
Lục Vân này còn chủ động đi vào bên trong làn sương độc, khác nào tự tìm đường chết chứ?
"Tên này ngu ngốc thật, làm sao tên này có thể giết chết Trần An sư đệ vậy?"
"Đoán chừng là do sư đệ khinh địch, dù sao có ai ngờ được, ở cái Giang Thành nhỏ nhoi này lại có một vị võ giả."
"Chắc là vậy rồi, coi như chúng ta đã thay Trần An sư đệ báo thù, nhớ kỹ sư phụ đã nói muốn bắt sống tên này về, canh chuẩn thời gian, đừng để hắn ở trong sương độc quá lâu."
"Đã rõ!"
Ba người đã bắt đầu thương lượng hết mọi chuyện, thấy thời gian đã lâu, bọn chúng liền đánh tan làn sương độc, thế nhưng một màn xảy ra kế tiếp đã làm đồng tử của bọn chúng kịch liệt co lại.
Chỉ thấy sau khi màn sương màu xanh lá kia tản ra, thân ảnh của Lục Vân cũng mơ hồ hiện rõ, nhưng mà hắn không nằm gục trên mặt đất như bọn chúng dự tính, mà là đứng chắp tay ở trong đó.
"Tôi còn tưởng rằng đám tiểu yêu quái các người sẽ có thủ đoạn gì rất cao minh chứ, không ngờ chỉ có cỡ này, thật là làm tôi quá thất vọng rồi...! " Lục Vân vừa cười vừa nói.
Chỉ có cỡ này?
Sắc mặt ba người trầm xuống, thầm nghĩ mày mới là yêu quái đó, rõ ràng đứng trong độc này giờ mà không chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.