Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 101: Cho cô đi chơi đến nghiện thì thôi
Tần Cẩn
18/05/2023
Sau khi cô gái rời đi, Lục Vân bất lực lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối cho những đóa hoa xinh đẹp này.
Đang trong độ tuổi đẹp như hoa, họ nên phải căng tràn ánh nắng và có cuộc sống tích cực, nhưng một khi phạm phải sai lầm này, thì cơ bản mà nói, cả cuộc đời họ coi như bị hủy.
Giờ chỉ có thể nói rằng, khía cạnh này trong nền giáo dục hiện nay chưa được phổ biến rộng rãi, càng giấu giếm thì càng dễ khơi dậy trí tò mò và tâm lý nổi loạn của trẻ em.
Khi đề cập tới những học sinh cấp ba…
Lục Vân đột nhiên nghĩ đến Tôn Tiểu Sở.
Lần trước ở Thiên Đăng Sơn về, cô hình như đã từng nói rằng ngày mai là sinh nhật của mình.
Hắn nên chuẩn bị món quà gì để tặng đây?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Vân vỗ mạnh vào sau gáy một cái như thể nghĩ ra được gì đó.
Có rồi.
Hắn sẽ tặng một món quà đặc biệt nhất, một món quà gây sốc cho mọi người.
...
Ngày hôm sau.
Giây phút Lục Vân đến Tôn gia, hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tôn Cẩm Vinh và những người khác đã thận trọng và câu nệ hơn trước rất nhiều.
Cũng đúng thôi.
Vì trước họ vốn tưởng rằng Lục Vân chỉ là một bác sĩ thiên tài và chỉ là em rể Vân Thiên Thần Quân thôi, ai mà ngờ sau đó phát hiện ra Lục Vân lại chính là Vân Thiên Thần Quân.
Hắn chính là thần quân chí cao vô thượng.
Một sự tồn tại kinh khủng như vậy ngồi trước mặt bọn họ thử hỏi họ làm sao mà không cảm thấy vui mừng mà cẩn trọng cho được cơ chứ?
Lục Vân thấy vậy cũng rất bất đắc dĩ, mặc dù nhiều lần ám chỉ bọn họ không cần phải có tâm lý gánh nặng như vậy đâu, nhưng mấy người Tôn Cẩm Vinh làm chuyện gì vẫn cứ cung kính của cung kính.
Nhưng Tôn Tiểu Sở thì ngược lại.
Cô vẫn đối xử với hắn như trước, khi hắn đến, cô ôm chặt cánh tay của Lục Vân và hét lên.
“Lục tiên sinh.”
Hành động này khiến cho đám người Tôn Cẩm Vinh sợ đến phát run, mặt mày xanh như nhái.
Lúc anh ta đang định khiển trách cô thì bị Lục Vân trừng mắt một cái co vòi vào.
“Tôi đang rất mong chờ quà sinh nhật của anh đây!”
Tôn Tiểu Sở buông cánh tay của Lục Vân ra, cô vui vẻ nhận lấy hộp quà từ hắn.
Sau khi mở ra rồi.
Cái miệng nhỏ của cô bắt đầu bĩu xuống, trong mắt ngoài ai oán ra cũng chỉ toàn ai oán.
Ngay cả đám người Tông Cẩm Quang khi nhìn thấy món quà sinh nhật đó cũng phải co quắp mồm miệng.
Họ nhìn vào trong chỉ thấy một dòng chữ to chình ình trước mặt:
“Đề thi mô phỏng thi đại học năm năm gần đây.”
“Lục tiên sinh à, anh thực sự đúng là một người thẳng như ruột ngựa đấy, nào ai đi tặng đề thi mô phỏng vào ngày sinh nhật của người ta chứ?”
Tôn Tiểu Sở không vui trông thấy.
“Tiểu Sở, không được vô lễ!”
Mấy người Tôn Cẩm Vinh nghe thấy Tôn Tiểu Sở dám nói Vân Thiên Thần Quân như vậy thì lập tức bị dọa cho toát mồ hôi hột, họ vội vàng nạt nộ Tôn Tiểu Sở một cái, nhưng kết quả lại bị ánh mắt ‘yêu thương” của Lục Vân trừng cho không dám ngóc đầu lên.
Tôi đáng sợ như vậy vậy sao?
Lục Vân thực sự cạn lời luôn.
Tôn Cẩm Vinh xoa đi lớp mồ hôi dày trên trán, giọng điệu cũng hạ tông đi không ít mà nói rằng:
“Tiểu Sở à, Lục tiên sinh tặng cho cháu đề mô phỏng này là muốn cháu có thể đạt được kết quả tốt trong cuộc thi đại học năm nay, vậy nên cháu tuyệt đối đừng phụ lại sự kỳ vọng của Lục tiên sinh đâu đấy!”
Tôn Tiểu Sở đang buồn thối ruột, khi nghe ông mình nói vậy thì đột nhiên như nhớ ra điều gì đó.
Cô gật đầu cái rụp, sau đó nói:
“Vâng, cháu nhất định sẽ càng cố gắng hơn nữa, bởi vì đợi sau khi cháu thi đỗ Thanh Hoa rồi thì sẽ có thể yêu Lục tiên sinh được rồi.”
Câu nói này của cô vừa mới dứt, lại khiến cho đám mồ hôi vừa mới kịp lau đi của Tôn Cẩm Vinh lại túa ra như tắm.
Hồi trước vì muốn cho Tôn Tiểu Sở có thể chuyên tâm học hành nên một viện cớ nói dối rằng chỉ cần cô có thể thi đậu trường đại Học Thanh Hoa thì Lục tiên sinh sẽ đồng ý yêu cô.
Ông ta vốn chỉ cho rằng đây chỉ là một lời nói dối, gió thoảng mây trôi thôi, ai mà ngờ cháu gái nhà mình lại có thể nói toẹt ra trước mặt Lục tiên sinh như vậy.
Ông ta thực sự lo lắng Vân Thiên Thần Quân sẽ vì vậy mà nổi giận.
Tôn Cẩm Vinh thực sự muốn ngay bây giờ lao ra khâu miệng con bé kia lại nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi.
Ông ta chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi e dè mà nhìn về phía Vân Thiên Thần Quân, mong rằng hắn đừng trách tội mình.
Lục Vân đương nhiên không phải là người có bụng dạ hẹp hòi, so đo xét nét như vậy.
Hắn biết đây chắc chắn là nỗi khó xử của ông Tôn cho nên chỉ vừa cười vừa nói.
“Được, đợi cô thi đậu trường Thanh Hoa thì tôi sẽ là người theo đuổi cô.”
“Yeeee!”
Tôn Tiểu Sở sướng cười tít mắt, bất thình lình nhảy lên ôm lấy cổ Lục Vân, sau đó hôn một cái “chụt” lên má hắn một cách nhanh chóng gọn lẹ xúc tích.
Tôn Cẩm Vinh: “…”
Tôn Thiên Lỗi: “…”
Tôn Thiên Quý: “…”
Lục Vân: “…”
Tôn Cẩm Vinh lúc này bừng tỉnh chợt cười ra chuyện không tin lắm nói:
“Ha ha, cái đó, Lục tiên sinh nói lời có giữ lời không đấy?”
Hiện tại, ông ta còn mong mỏi câu trả lời từ hắn hơn là Tôn Tiểu Sở.
Vì dù sao đây cũng là một lời nói mang tính chất hứa hẹn của Vân Thiên Thần Quân, mà Vân Thiên Thần Quân là ai cơ chứ, một khi ngài ấy hứa hẹn thì giá trị của lời hứa ấy đáng giá ngàn vàng, cứ phải gọi là chắc như đinh đóng cột, không có chuyện nuốt lời.
Tôn Cẩm Vinh đầy căng thẳng y như một cô gái đang chuẩn bị vào động phòng.
Lục Vân liếc nhìn ông ta một cái, thầm nghĩ cái lão này đúng là rất biết thế nào là được nước lấn tới, hắn đã cố gắng giúp ông ta che giấu lời nói dối để dỗ cháu thi tốt của mình kia rồi mà bây giờ ông già này lại dồn hắn vào ngõ cụt, mũi cao quá mặt rồi đấy, nhưng hắn cũng không lo lắng lắm, vì chẳng lẽ cháu gái của ông ta có trình độ như thế nào bản thân mình không rõ hay sao?
Tôn Tiểu Sở cùng lắm chấm được 8 điểm.
Đừng tưởng là hắn chưa từng nhìn thấy cô vứt đề thi vào góc tường chả thèm làm trong giờ tự học.
Lục Vân thấy vậy đầy trang nghiêm dõng dạc mà nói:
“Đương nhiên, tôi từ trước giờ luôn giữ đúng lời hứa của mình.”
“Được.”
Tôn Cẩm Vinh xuýt chút nữa cũng giống như cháu gái mình, vui sướng quá mà quên mình định lấy đà nhảy lên, nhưng nghĩ tới dù sao mình cũng có tuổi rồi, xương cốt rệu rã cả, cho nên ông nhanh chóng kìm chế lại cái trái tim thiếu nữ kia của mình.
Nhưng sự kích động vui sướng của ông ta vẫn không thể dấu nổi dưới khuôn mặt đỏ bừng kia.
Lúc này Tôn Tiểu Sở cũng đầy mong chờ mà nói rằng:
“Lục tiên sinh à, hôm nay là sinh nhật của tôi, anh có thể lại dùng cái bảo bối to to kia của anh để cho tôi thoải mái một lần được không, chỉ một lần thôi, từ nay về sau tôi nhất định sẽ bế quan học tập chăm chỉ, điện thoại cũng đập luôn không dùng nữa.”
Cả nhà họ Tôn nghe đến đây, ai nấy đều đơ cứng mặt mày, khóe miệng cũng giật giật.
Bảo bối to to?
Rồi thoải mái?
Mấy từ ngữ này nghe cũng hừng hực quá đi chứ.
Nhưng rất nhanh sau mọi người mới phản ứng lại, biết rằng thứ bảo bối to to mà Tôn Tiểu Sở nói chắc chắn là đang nói đến chiếc xe đạp kia.
Nhìn cái dáng vẻ đầy điềm đạm đáng yêu của cô gái nhỏ trước mặt, Lục Vân vỗ ngực nói rằng:
“Đi, hôm nay tôi sẽ cho cô đi thoải mái cho đã nghiền.”
Và thế là, không lâu sau đó ở trên con đường dài của Giang Thành, tiếng cười vui của thiếu nữ cứ vang lên từng hồi y như tiếng chuông.
Trên đường đi họ cũng vô tình gặp được mấy thiếu niên dân chơi, ngay lập tức mấy lời cảm thán kiểu như “vãi luyện” “á đù” vang lên không dứt, bọn họ lúc này không ngừng vặn tay ga chiếc mô tô của mình, nóng lòng muốn đuổi theo để xem xem rốt cục là vị anh hùng hảo hán nào mà chỉ đạp xe đạp thôi đã có thể phóng nhanh với một tốc độ ngang gió như vậy.
Nhưng rất nhanh sau bọn họ đã bị cảnh sát giao thông chặn lại, bọn họ đầy bất mãn mà kháng nghị nói:
“Phía trước có cái xe đạp chạy quá tốc độ như vậy, sao anh cảnh sát lại không đi bắt họ, sao lại cứ nhằm vào chúng tôi mà bắt.”
Xe đạp chạy quá tốc độ sao?
Chú cảnh sát công chính nghiêm minh dơ tay vỗ một cái vào đầu mấy thanh niên quỷ xa lộ kia, phẫn nộ đáp:
“Xe đạp nhà cậu chạy bằng xăng hay gì hả? Cái gì mà xe đạp chạy quá tốc độ chứ? Sao cậu không nói luôn là chiếc xe đạp đó đang bay trên trời đi?”
Đang trong độ tuổi đẹp như hoa, họ nên phải căng tràn ánh nắng và có cuộc sống tích cực, nhưng một khi phạm phải sai lầm này, thì cơ bản mà nói, cả cuộc đời họ coi như bị hủy.
Giờ chỉ có thể nói rằng, khía cạnh này trong nền giáo dục hiện nay chưa được phổ biến rộng rãi, càng giấu giếm thì càng dễ khơi dậy trí tò mò và tâm lý nổi loạn của trẻ em.
Khi đề cập tới những học sinh cấp ba…
Lục Vân đột nhiên nghĩ đến Tôn Tiểu Sở.
Lần trước ở Thiên Đăng Sơn về, cô hình như đã từng nói rằng ngày mai là sinh nhật của mình.
Hắn nên chuẩn bị món quà gì để tặng đây?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Vân vỗ mạnh vào sau gáy một cái như thể nghĩ ra được gì đó.
Có rồi.
Hắn sẽ tặng một món quà đặc biệt nhất, một món quà gây sốc cho mọi người.
...
Ngày hôm sau.
Giây phút Lục Vân đến Tôn gia, hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tôn Cẩm Vinh và những người khác đã thận trọng và câu nệ hơn trước rất nhiều.
Cũng đúng thôi.
Vì trước họ vốn tưởng rằng Lục Vân chỉ là một bác sĩ thiên tài và chỉ là em rể Vân Thiên Thần Quân thôi, ai mà ngờ sau đó phát hiện ra Lục Vân lại chính là Vân Thiên Thần Quân.
Hắn chính là thần quân chí cao vô thượng.
Một sự tồn tại kinh khủng như vậy ngồi trước mặt bọn họ thử hỏi họ làm sao mà không cảm thấy vui mừng mà cẩn trọng cho được cơ chứ?
Lục Vân thấy vậy cũng rất bất đắc dĩ, mặc dù nhiều lần ám chỉ bọn họ không cần phải có tâm lý gánh nặng như vậy đâu, nhưng mấy người Tôn Cẩm Vinh làm chuyện gì vẫn cứ cung kính của cung kính.
Nhưng Tôn Tiểu Sở thì ngược lại.
Cô vẫn đối xử với hắn như trước, khi hắn đến, cô ôm chặt cánh tay của Lục Vân và hét lên.
“Lục tiên sinh.”
Hành động này khiến cho đám người Tôn Cẩm Vinh sợ đến phát run, mặt mày xanh như nhái.
Lúc anh ta đang định khiển trách cô thì bị Lục Vân trừng mắt một cái co vòi vào.
“Tôi đang rất mong chờ quà sinh nhật của anh đây!”
Tôn Tiểu Sở buông cánh tay của Lục Vân ra, cô vui vẻ nhận lấy hộp quà từ hắn.
Sau khi mở ra rồi.
Cái miệng nhỏ của cô bắt đầu bĩu xuống, trong mắt ngoài ai oán ra cũng chỉ toàn ai oán.
Ngay cả đám người Tông Cẩm Quang khi nhìn thấy món quà sinh nhật đó cũng phải co quắp mồm miệng.
Họ nhìn vào trong chỉ thấy một dòng chữ to chình ình trước mặt:
“Đề thi mô phỏng thi đại học năm năm gần đây.”
“Lục tiên sinh à, anh thực sự đúng là một người thẳng như ruột ngựa đấy, nào ai đi tặng đề thi mô phỏng vào ngày sinh nhật của người ta chứ?”
Tôn Tiểu Sở không vui trông thấy.
“Tiểu Sở, không được vô lễ!”
Mấy người Tôn Cẩm Vinh nghe thấy Tôn Tiểu Sở dám nói Vân Thiên Thần Quân như vậy thì lập tức bị dọa cho toát mồ hôi hột, họ vội vàng nạt nộ Tôn Tiểu Sở một cái, nhưng kết quả lại bị ánh mắt ‘yêu thương” của Lục Vân trừng cho không dám ngóc đầu lên.
Tôi đáng sợ như vậy vậy sao?
Lục Vân thực sự cạn lời luôn.
Tôn Cẩm Vinh xoa đi lớp mồ hôi dày trên trán, giọng điệu cũng hạ tông đi không ít mà nói rằng:
“Tiểu Sở à, Lục tiên sinh tặng cho cháu đề mô phỏng này là muốn cháu có thể đạt được kết quả tốt trong cuộc thi đại học năm nay, vậy nên cháu tuyệt đối đừng phụ lại sự kỳ vọng của Lục tiên sinh đâu đấy!”
Tôn Tiểu Sở đang buồn thối ruột, khi nghe ông mình nói vậy thì đột nhiên như nhớ ra điều gì đó.
Cô gật đầu cái rụp, sau đó nói:
“Vâng, cháu nhất định sẽ càng cố gắng hơn nữa, bởi vì đợi sau khi cháu thi đỗ Thanh Hoa rồi thì sẽ có thể yêu Lục tiên sinh được rồi.”
Câu nói này của cô vừa mới dứt, lại khiến cho đám mồ hôi vừa mới kịp lau đi của Tôn Cẩm Vinh lại túa ra như tắm.
Hồi trước vì muốn cho Tôn Tiểu Sở có thể chuyên tâm học hành nên một viện cớ nói dối rằng chỉ cần cô có thể thi đậu trường đại Học Thanh Hoa thì Lục tiên sinh sẽ đồng ý yêu cô.
Ông ta vốn chỉ cho rằng đây chỉ là một lời nói dối, gió thoảng mây trôi thôi, ai mà ngờ cháu gái nhà mình lại có thể nói toẹt ra trước mặt Lục tiên sinh như vậy.
Ông ta thực sự lo lắng Vân Thiên Thần Quân sẽ vì vậy mà nổi giận.
Tôn Cẩm Vinh thực sự muốn ngay bây giờ lao ra khâu miệng con bé kia lại nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi.
Ông ta chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi e dè mà nhìn về phía Vân Thiên Thần Quân, mong rằng hắn đừng trách tội mình.
Lục Vân đương nhiên không phải là người có bụng dạ hẹp hòi, so đo xét nét như vậy.
Hắn biết đây chắc chắn là nỗi khó xử của ông Tôn cho nên chỉ vừa cười vừa nói.
“Được, đợi cô thi đậu trường Thanh Hoa thì tôi sẽ là người theo đuổi cô.”
“Yeeee!”
Tôn Tiểu Sở sướng cười tít mắt, bất thình lình nhảy lên ôm lấy cổ Lục Vân, sau đó hôn một cái “chụt” lên má hắn một cách nhanh chóng gọn lẹ xúc tích.
Tôn Cẩm Vinh: “…”
Tôn Thiên Lỗi: “…”
Tôn Thiên Quý: “…”
Lục Vân: “…”
Tôn Cẩm Vinh lúc này bừng tỉnh chợt cười ra chuyện không tin lắm nói:
“Ha ha, cái đó, Lục tiên sinh nói lời có giữ lời không đấy?”
Hiện tại, ông ta còn mong mỏi câu trả lời từ hắn hơn là Tôn Tiểu Sở.
Vì dù sao đây cũng là một lời nói mang tính chất hứa hẹn của Vân Thiên Thần Quân, mà Vân Thiên Thần Quân là ai cơ chứ, một khi ngài ấy hứa hẹn thì giá trị của lời hứa ấy đáng giá ngàn vàng, cứ phải gọi là chắc như đinh đóng cột, không có chuyện nuốt lời.
Tôn Cẩm Vinh đầy căng thẳng y như một cô gái đang chuẩn bị vào động phòng.
Lục Vân liếc nhìn ông ta một cái, thầm nghĩ cái lão này đúng là rất biết thế nào là được nước lấn tới, hắn đã cố gắng giúp ông ta che giấu lời nói dối để dỗ cháu thi tốt của mình kia rồi mà bây giờ ông già này lại dồn hắn vào ngõ cụt, mũi cao quá mặt rồi đấy, nhưng hắn cũng không lo lắng lắm, vì chẳng lẽ cháu gái của ông ta có trình độ như thế nào bản thân mình không rõ hay sao?
Tôn Tiểu Sở cùng lắm chấm được 8 điểm.
Đừng tưởng là hắn chưa từng nhìn thấy cô vứt đề thi vào góc tường chả thèm làm trong giờ tự học.
Lục Vân thấy vậy đầy trang nghiêm dõng dạc mà nói:
“Đương nhiên, tôi từ trước giờ luôn giữ đúng lời hứa của mình.”
“Được.”
Tôn Cẩm Vinh xuýt chút nữa cũng giống như cháu gái mình, vui sướng quá mà quên mình định lấy đà nhảy lên, nhưng nghĩ tới dù sao mình cũng có tuổi rồi, xương cốt rệu rã cả, cho nên ông nhanh chóng kìm chế lại cái trái tim thiếu nữ kia của mình.
Nhưng sự kích động vui sướng của ông ta vẫn không thể dấu nổi dưới khuôn mặt đỏ bừng kia.
Lúc này Tôn Tiểu Sở cũng đầy mong chờ mà nói rằng:
“Lục tiên sinh à, hôm nay là sinh nhật của tôi, anh có thể lại dùng cái bảo bối to to kia của anh để cho tôi thoải mái một lần được không, chỉ một lần thôi, từ nay về sau tôi nhất định sẽ bế quan học tập chăm chỉ, điện thoại cũng đập luôn không dùng nữa.”
Cả nhà họ Tôn nghe đến đây, ai nấy đều đơ cứng mặt mày, khóe miệng cũng giật giật.
Bảo bối to to?
Rồi thoải mái?
Mấy từ ngữ này nghe cũng hừng hực quá đi chứ.
Nhưng rất nhanh sau mọi người mới phản ứng lại, biết rằng thứ bảo bối to to mà Tôn Tiểu Sở nói chắc chắn là đang nói đến chiếc xe đạp kia.
Nhìn cái dáng vẻ đầy điềm đạm đáng yêu của cô gái nhỏ trước mặt, Lục Vân vỗ ngực nói rằng:
“Đi, hôm nay tôi sẽ cho cô đi thoải mái cho đã nghiền.”
Và thế là, không lâu sau đó ở trên con đường dài của Giang Thành, tiếng cười vui của thiếu nữ cứ vang lên từng hồi y như tiếng chuông.
Trên đường đi họ cũng vô tình gặp được mấy thiếu niên dân chơi, ngay lập tức mấy lời cảm thán kiểu như “vãi luyện” “á đù” vang lên không dứt, bọn họ lúc này không ngừng vặn tay ga chiếc mô tô của mình, nóng lòng muốn đuổi theo để xem xem rốt cục là vị anh hùng hảo hán nào mà chỉ đạp xe đạp thôi đã có thể phóng nhanh với một tốc độ ngang gió như vậy.
Nhưng rất nhanh sau bọn họ đã bị cảnh sát giao thông chặn lại, bọn họ đầy bất mãn mà kháng nghị nói:
“Phía trước có cái xe đạp chạy quá tốc độ như vậy, sao anh cảnh sát lại không đi bắt họ, sao lại cứ nhằm vào chúng tôi mà bắt.”
Xe đạp chạy quá tốc độ sao?
Chú cảnh sát công chính nghiêm minh dơ tay vỗ một cái vào đầu mấy thanh niên quỷ xa lộ kia, phẫn nộ đáp:
“Xe đạp nhà cậu chạy bằng xăng hay gì hả? Cái gì mà xe đạp chạy quá tốc độ chứ? Sao cậu không nói luôn là chiếc xe đạp đó đang bay trên trời đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.