Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 456: Chó sủa
Tần Cẩn
11/03/2024
Ông Lão Quỷ và công tử Vũ đều toi mạng ở bên ngoài.
Kinh khủng nhất chính là tu luyện giả Kim Đan Kỳ của Chu Gia cũng chết rồi.
Nhưng ngặt nổi là Mộc Bình lại trở về.
Điều này chứng minh rất có khả năng Mộc Bình biết được chân tướng, nếu thế thì Cốc Thanh Sơn nhất định cũng biết.
Lần này Ông Chính Nguyên tới vì chân tướng liên quan đến chuyện em trai ông ta Ông Lão Quỷ gặp nạn.
Lữ Khinh Nga cũng hiếu kì nhìn về phía Cốc Thanh Sơn.
Bà không có hứng thú với cái chết của công tử Vũ và cũng lười hỏi đến, nhưng không có nghĩa là bà không tò mò, đồng dạng cũng muốn biết rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì.
Làm sao Cốc Thanh Sơn có thể nói ra chân tướng cho họ.
Ông trầm ngâm một lát rồi nói: "Ông Chính Nguyên, ngọc tuỷ bản mệnh của em trai ngươi nứt vỡ có liên quan gì đến Mộc trưởng lão? Liên quan gì đến Đan Dương Tông bọn ta?"
"Ta không nói em ta chết liên quan đến Mộc Bình, chỉ muốn hỏi bà ta tình hình bên ngoài thôi."
"Thật có lỗi, Mộc trưởng lão đã nói với ta là từ lúc ra ngoài đến khi về căn bản không nhìn thấy em trai ngươi, cho nên bọn ta cũng không biết Ông Lão Quỷ chết thế nào."
Thấy Cốc Thanh Sơn không chịu thừa nhận, gương mặt hung ác của Ông Chính Nguyên biến ảo mấy phần, sau đó âm trầm nói: "Cốc Tông Chủ, ngươi đừng làm ta khó xử!"
Cốc Thanh Sơn hừ lạnh nói: "Không biết chính là không biết, ngươi hỏi thế nào cũng không biết, mời trở về đi!"
Ông Chính Nguyên trầm mặc một lát.
Bỗng nhiên, ông ta thâm trầm cười một tiếng và nói: "Nếu Cốc Tông Chủ đã nói như vậy thì ta sẽ không làm khó, nhưng ta muốn nhắc nhở đệ tử quý tông là ra ngoài cẩn thận một chút."
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Sắc mặt Cốc Thanh Sơn tái xanh.
Đông đảo đệ tử Đan Dương Tông cũng lộ vẻ sợ hãi.
Những đệ tử Đan Dương Tông bọn họ sẽ thường ra ngoài ngắt dược thảo để luyện chế đan dược, không phải tất cả dược liệu đều trồng ra được ở dược viên.
Hiện tại Ông Chính Nguyên nhắc nhở họ ra ngoài cẩn thận chính là uy hiếp.
Đám người vừa giận vừa sợ.
Ông Chính Nguyên thì cười lạnh một tiếng rồi giẫm lên phi kiếm chuẩn bị rời đi.
Dù sao ông ta đã biểu đạt rất rõ ràng, cứ để Cốc Thanh Sơn quyết định, rốt cuộc là ẩn giấu chân tướng hay là muốn bảo hộ những đệ tử tông môn này.
Vèo!
Ông Chính Nguyên vừa chuẩn bị ngự kiếm phi hành thì đột nhiên có một bóng người bắn ra từ hướng của Đan Dương Tông với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã chặn trước mặt ông ta.
Đó là một người đầu trọc.
Một tên đầu trọc mang vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn đột nhiên đứng trước mặt Ông Chính Nguyên, chặn đường đi của ông ta.
Ông Chính Nguyên đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó nheo mắt lại phóng ra tia sáng âm hàn rồi cười lạnh nói: "Thế nào, ngươi muốn đại diện cho Đan Dương Tông đến cản ta?"
Lục Vân mặc quần áo Đan Dương Tông trên người, Ông Chính Nguyên vô thức cho rằng hắn là đệ tử của Đan Dương Tông.
Lục Vân lạnh lùng nói: "Không phải đại diện cho Đan Dương Tông, là một tiếng chó sủa vừa rồi của ngươi quấy rầy đến người phụ nữ yêu mến của ta."
Giọng nói của hắn không quá lớn.
Nhưng từ thời khắc hắn lao ra chặn đường Ông Chính Nguyên thì trên dưới Đan Dương Tông liền triệt để yên tĩnh lại, cho nên giọng nói của hắn trở nên rất lớn.
Tên đầu trọc này dám đi cản Ông Chính Nguyên?
Phải biết rằng Tông Chủ mà không dựa vào đại trận hộ sơn thì cũng không phải đối thủ của Ông Chính Nguyên!
Nhưng càng rợn người chính là tên đầu trọc này còn nói Ông Chính Nguyên sủa, không phải là đang mắng Ông Chính Nguyên là chó sao?
Hắn làm sao dám??
Rất nhiều đệ tử của Đan Dương Tông đang run rẩy, là run thay cho tên đầu trọc kia.
Đồng thời họ cũng hoảng sợ, lo lắng Ông Chính Nguyên sẽ vì tên đầu trọc này mà giận cá chém thớt những đệ tử khác của Đan Dương Tông.
Lúc đầu Ông Chính Nguyên đã uy hiếp họ cẩn thận khi đi ra ngoài, hiện tại tên đầu trọc này chọc giận Ông Chính Nguyên thì có phải về sau ông ta sẽ xuống tay càng tàn nhẫn khi gặp phải đệ tử Đan Dương Tông không?
Tên đầu trọc này chính là sao chổi!
Không ít đệ tử Đan Dương Tông thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tôn Hiểu Tuyết bên cạnh Mạc Thanh Uyển khẩn trương bắt lấy cánh tay ngọc của cô, mở to hai mắt nói: "Thanh Uyển, đầu trọc kìa, mau nhìn, đầu trọc điên rồi hay sao mà dám đi khiêu khích Ông Chính Nguyên!"
"Tôi có mắt." Mạc Thanh Uyển câm nín.
Câm nín đối với Tôn Hiểu Tuyết, đồng thời càng câm nín với Lục Vân.
Thật không biết tên đầu trọc kia suy nghĩ cái gì, đầu tiên là chạy đến sàm sỡ cô, kết quả bị trục xuất tông môn, hiện tại còn điên cuồng chọc tới chỗ Ông Chính Nguyên.
Ông Chính Nguyên chính là Kim Đan Kỳ trung kỳ, hắn chạy qua đó không phải tự tìm đường chết sao?
Không thấy cả Tông Chủ của các người cũng giận mà không dám nói gì sao? Khi nào đến phiên nhân vật nhỏ bé như hắn chạy ra giành nổi bật chứ?
Mạc Thanh Uyển không biết vì sao mình lại tức giận như vậy.
Trước kia cô chưa từng quan tâm đến những người đàn ông bên cạnh.
Có lẽ là bởi vì đầu trọc đáng ghét này là người đầu tiên dám to gan đánh mông cô.
Có lẽ do đầu trọc vì cô mới bị Cốc Thanh Sơn trục xuất sư môn, trong lòng Mạc Thanh Uyển hơi áy náy.
Cũng có lẽ là vì đầu trọc đột nhiên đứng ra nói một câu khi cô muốn đổi cách xử phạt: Tôi phạm sai lầm, cho nên nhất định phải chịu phạt.
Hoặc có lẽ như Tôn Hiểu Tuyết đã nói, là vì đầu trọc này khá đẹp trai đi!
Nguyên nhân rất phức tạp rất phức tạp.
Tâm tư của con gái vốn là phức tạp.
Mạc Thanh Uyển không hợp thói thường mà quay đầu nhìn về phía Lữ Khinh Nga và nói: "Sư phụ, hay người đi khuyên nhủ đi, mặc dù tên đầu trọc kia đáng ghét, nhưng mất mạng cũng đáng tiếc."
Hiện tại cảm xúc của cô đã khôi phục bình thường, tự nhiên cũng thay đổi xưng hô đối với Lữ Khinh Nga.
Nhưng vừa nói ra lời này thì cả cô cũng giật mình.
Mình lại đi cầu xin cho tên đầu trọc kia sao?
Không đúng, nhất định mình chỉ thương hại hắn nên mới xin tha thay thôi.
Rất nhanh Mạc Thanh Uyển đã thuyết phục chính mình.
Nhưng Lữ Khinh Nga lại liếc Cốc Thanh Sơn, sau đó mới hừ lạnh và nói: "Cả Cốc Thanh Sơn cũng không sốt ruột mà, chúng ta gấp cái gì, tên đầu trọc kia muốn chết thì để hắn chết đi!"
Kinh khủng nhất chính là tu luyện giả Kim Đan Kỳ của Chu Gia cũng chết rồi.
Nhưng ngặt nổi là Mộc Bình lại trở về.
Điều này chứng minh rất có khả năng Mộc Bình biết được chân tướng, nếu thế thì Cốc Thanh Sơn nhất định cũng biết.
Lần này Ông Chính Nguyên tới vì chân tướng liên quan đến chuyện em trai ông ta Ông Lão Quỷ gặp nạn.
Lữ Khinh Nga cũng hiếu kì nhìn về phía Cốc Thanh Sơn.
Bà không có hứng thú với cái chết của công tử Vũ và cũng lười hỏi đến, nhưng không có nghĩa là bà không tò mò, đồng dạng cũng muốn biết rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì.
Làm sao Cốc Thanh Sơn có thể nói ra chân tướng cho họ.
Ông trầm ngâm một lát rồi nói: "Ông Chính Nguyên, ngọc tuỷ bản mệnh của em trai ngươi nứt vỡ có liên quan gì đến Mộc trưởng lão? Liên quan gì đến Đan Dương Tông bọn ta?"
"Ta không nói em ta chết liên quan đến Mộc Bình, chỉ muốn hỏi bà ta tình hình bên ngoài thôi."
"Thật có lỗi, Mộc trưởng lão đã nói với ta là từ lúc ra ngoài đến khi về căn bản không nhìn thấy em trai ngươi, cho nên bọn ta cũng không biết Ông Lão Quỷ chết thế nào."
Thấy Cốc Thanh Sơn không chịu thừa nhận, gương mặt hung ác của Ông Chính Nguyên biến ảo mấy phần, sau đó âm trầm nói: "Cốc Tông Chủ, ngươi đừng làm ta khó xử!"
Cốc Thanh Sơn hừ lạnh nói: "Không biết chính là không biết, ngươi hỏi thế nào cũng không biết, mời trở về đi!"
Ông Chính Nguyên trầm mặc một lát.
Bỗng nhiên, ông ta thâm trầm cười một tiếng và nói: "Nếu Cốc Tông Chủ đã nói như vậy thì ta sẽ không làm khó, nhưng ta muốn nhắc nhở đệ tử quý tông là ra ngoài cẩn thận một chút."
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Sắc mặt Cốc Thanh Sơn tái xanh.
Đông đảo đệ tử Đan Dương Tông cũng lộ vẻ sợ hãi.
Những đệ tử Đan Dương Tông bọn họ sẽ thường ra ngoài ngắt dược thảo để luyện chế đan dược, không phải tất cả dược liệu đều trồng ra được ở dược viên.
Hiện tại Ông Chính Nguyên nhắc nhở họ ra ngoài cẩn thận chính là uy hiếp.
Đám người vừa giận vừa sợ.
Ông Chính Nguyên thì cười lạnh một tiếng rồi giẫm lên phi kiếm chuẩn bị rời đi.
Dù sao ông ta đã biểu đạt rất rõ ràng, cứ để Cốc Thanh Sơn quyết định, rốt cuộc là ẩn giấu chân tướng hay là muốn bảo hộ những đệ tử tông môn này.
Vèo!
Ông Chính Nguyên vừa chuẩn bị ngự kiếm phi hành thì đột nhiên có một bóng người bắn ra từ hướng của Đan Dương Tông với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã chặn trước mặt ông ta.
Đó là một người đầu trọc.
Một tên đầu trọc mang vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn đột nhiên đứng trước mặt Ông Chính Nguyên, chặn đường đi của ông ta.
Ông Chính Nguyên đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó nheo mắt lại phóng ra tia sáng âm hàn rồi cười lạnh nói: "Thế nào, ngươi muốn đại diện cho Đan Dương Tông đến cản ta?"
Lục Vân mặc quần áo Đan Dương Tông trên người, Ông Chính Nguyên vô thức cho rằng hắn là đệ tử của Đan Dương Tông.
Lục Vân lạnh lùng nói: "Không phải đại diện cho Đan Dương Tông, là một tiếng chó sủa vừa rồi của ngươi quấy rầy đến người phụ nữ yêu mến của ta."
Giọng nói của hắn không quá lớn.
Nhưng từ thời khắc hắn lao ra chặn đường Ông Chính Nguyên thì trên dưới Đan Dương Tông liền triệt để yên tĩnh lại, cho nên giọng nói của hắn trở nên rất lớn.
Tên đầu trọc này dám đi cản Ông Chính Nguyên?
Phải biết rằng Tông Chủ mà không dựa vào đại trận hộ sơn thì cũng không phải đối thủ của Ông Chính Nguyên!
Nhưng càng rợn người chính là tên đầu trọc này còn nói Ông Chính Nguyên sủa, không phải là đang mắng Ông Chính Nguyên là chó sao?
Hắn làm sao dám??
Rất nhiều đệ tử của Đan Dương Tông đang run rẩy, là run thay cho tên đầu trọc kia.
Đồng thời họ cũng hoảng sợ, lo lắng Ông Chính Nguyên sẽ vì tên đầu trọc này mà giận cá chém thớt những đệ tử khác của Đan Dương Tông.
Lúc đầu Ông Chính Nguyên đã uy hiếp họ cẩn thận khi đi ra ngoài, hiện tại tên đầu trọc này chọc giận Ông Chính Nguyên thì có phải về sau ông ta sẽ xuống tay càng tàn nhẫn khi gặp phải đệ tử Đan Dương Tông không?
Tên đầu trọc này chính là sao chổi!
Không ít đệ tử Đan Dương Tông thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tôn Hiểu Tuyết bên cạnh Mạc Thanh Uyển khẩn trương bắt lấy cánh tay ngọc của cô, mở to hai mắt nói: "Thanh Uyển, đầu trọc kìa, mau nhìn, đầu trọc điên rồi hay sao mà dám đi khiêu khích Ông Chính Nguyên!"
"Tôi có mắt." Mạc Thanh Uyển câm nín.
Câm nín đối với Tôn Hiểu Tuyết, đồng thời càng câm nín với Lục Vân.
Thật không biết tên đầu trọc kia suy nghĩ cái gì, đầu tiên là chạy đến sàm sỡ cô, kết quả bị trục xuất tông môn, hiện tại còn điên cuồng chọc tới chỗ Ông Chính Nguyên.
Ông Chính Nguyên chính là Kim Đan Kỳ trung kỳ, hắn chạy qua đó không phải tự tìm đường chết sao?
Không thấy cả Tông Chủ của các người cũng giận mà không dám nói gì sao? Khi nào đến phiên nhân vật nhỏ bé như hắn chạy ra giành nổi bật chứ?
Mạc Thanh Uyển không biết vì sao mình lại tức giận như vậy.
Trước kia cô chưa từng quan tâm đến những người đàn ông bên cạnh.
Có lẽ là bởi vì đầu trọc đáng ghét này là người đầu tiên dám to gan đánh mông cô.
Có lẽ do đầu trọc vì cô mới bị Cốc Thanh Sơn trục xuất sư môn, trong lòng Mạc Thanh Uyển hơi áy náy.
Cũng có lẽ là vì đầu trọc đột nhiên đứng ra nói một câu khi cô muốn đổi cách xử phạt: Tôi phạm sai lầm, cho nên nhất định phải chịu phạt.
Hoặc có lẽ như Tôn Hiểu Tuyết đã nói, là vì đầu trọc này khá đẹp trai đi!
Nguyên nhân rất phức tạp rất phức tạp.
Tâm tư của con gái vốn là phức tạp.
Mạc Thanh Uyển không hợp thói thường mà quay đầu nhìn về phía Lữ Khinh Nga và nói: "Sư phụ, hay người đi khuyên nhủ đi, mặc dù tên đầu trọc kia đáng ghét, nhưng mất mạng cũng đáng tiếc."
Hiện tại cảm xúc của cô đã khôi phục bình thường, tự nhiên cũng thay đổi xưng hô đối với Lữ Khinh Nga.
Nhưng vừa nói ra lời này thì cả cô cũng giật mình.
Mình lại đi cầu xin cho tên đầu trọc kia sao?
Không đúng, nhất định mình chỉ thương hại hắn nên mới xin tha thay thôi.
Rất nhanh Mạc Thanh Uyển đã thuyết phục chính mình.
Nhưng Lữ Khinh Nga lại liếc Cốc Thanh Sơn, sau đó mới hừ lạnh và nói: "Cả Cốc Thanh Sơn cũng không sốt ruột mà, chúng ta gấp cái gì, tên đầu trọc kia muốn chết thì để hắn chết đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.