Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 453: Chống đối
Tần Cẩn
11/03/2024
Lục Vân đang cười cái gì?
Đương nhiên là cười Lữ Khinh Nga.
Làm lớn chuyện cả buổi thì ra người phụ nữ này là muốn tìm mình.
Sau khi Lục Vân có được ý chí truyền thừa của Thanh Đế thì vẫn không biết thứ này làm được gì, về sau mới biết được nó đại diện cho một loại cơ duyên.
Giống như những nhân vật chính đều là con của thần may mắn ấy.
Sự may mắn này chính là một loại cơ duyên.
Cho nên cuối cùng những người bạn bên cạnh các nhân vật chính kia đều ít nhiều gì cũng có được chút may mắn, gầy dựng nên sự nghiệp lẫy lừng.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Hiện tại Lục Vân chính là tình huống như thế.
Đương nhiên Lữ Khinh Nga hi vọng con gái mình có thể kết bạn với một người có đại cơ duyên, tốt nhất là kết thành bạn lữ thì ngày sau sẽ được nhờ vả nhiều hơn.
Mục đích rất đơn thuần.
Hiện tại rốt cuộc Lục Vân cũng biết sau khi mình trở thành người kế thừa ý chí của Thanh Đế thì được hoan nghênh đến cỡ nào.
Nhưng mà Lữ Khinh Nga à, người có đại cơ duyên là tôi rõ ràng đang đứng trước mặt bà, kết quả bà lại không biết mà còn mắng tôi là đầu trọc đáng chết.
Đầu trọc đắc tội bà cái gì hả?
Cao thủ tuyệt đỉnh thì càng trọc càng mạnh!
Lục Vân bị một loạt thao tác của Lữ Khinh Nga làm phì cười, nhưng cũng chỉ mím môi hơi lộ ra ý cười mà thôi, hắn đã rất khắc chế.
Xem như để lại cho Lữ Khinh Nga một chút tôn trọng.
Nhưng Lục Vân đã đánh giá thấp độ nhạy cảm của người phụ nữ này, cũng đánh giá thấp độ tinh mắt của bà, chỉ trong giây lát hắn đã bị Lữ Khinh Nga bắt tại trận.
Lữ Khinh Nga đang ứa lửa trong lòng.
Bà đã quấy rầy Cốc Thanh Sơn đòi hỏi lâu như vậy, nói mòn cả miệng mà chẳng moi được ra chút tin tức hữu dụng nào cả.
Lão hồ ly Cốc Thanh Sơn này không niệm tình cũ hai người giao dịch nhiều lần, không để lộ ra cả một sợi lông.
Đương nhiên Lữ Khinh Nga rất phiền muộn.
Bà quay đầu vừa vặn nhìn thấy Lục Vân đang cười.
Tên đầu trọc đáng chết này còn dám chế giễu bà?
Buồn bực trong lòng Lữ Khinh Nga lập tức hóa thành lửa giận rồi bùng nổ, tức giận nói: "Ngươi cười cái gì?"
Gương mặt bà rét lạnh, giọng điệu đàn áp người.
Lục Vân lập tức thu nụ cười lại, im lặng nói: "Cười cũng phạm pháp à? Ông đây muốn cười liền cười, bà quản được sao?"
Hắn không ưa nhất là kiểu người này.
Tôn trọng là đến từ hai bên.
Ai tôn trọng mình thì Lục Vân sẽ tôn trọng lại, nhưng nếu đụng phải những kẻ bá đạo, ngang ngược không nói lý thì Lục Vân sẽ càng bá đạo, càng ngang ngược hơn đối phương.
Tính cách hắn chính là như thế.
Gặp cuồng thì cuồng, không đổi được!
"Ngươi còn dám chống đối ta?"
Lữ Khinh Nga có một gương mặt rất xinh đẹp chững chạc, bởi vì tu luyện nên làn da bà rất tinh xảo, không nhìn ra được chút nếp nhăn nào, có thể nói là rất đáng trầm trồ.
Lục Vân đã từng gặp mấy mỹ nhân điển hình không thua trước năm tháng, mẹ của chị Khuynh Thành - Khương Dung là một, dì út Doãn Thu Thủy của hắn là hai.
Nhưng Lữ Khinh Nga còn diễm lệ hơn hai người bọn họ.
Tu luyện giả có khí huyết càng sung mãn hơn người bình thường và tu võ giả, tốc độ già yếu cũng chậm hơn rất nhiều.
Lục Vân nhớ trước kia có nghe lão đạo sĩ sư phụ kể mình từng gặp một nữ tu luyện giả hơn sáu mươi tuổi mà làn da được giữ gìn y như ba mươi mấy tuổi.
Ông còn kể cho Lục Vân nghe một đoạn tình duyên ngắn ngủi của mình với nữ tu luyện giả kia.
Đó là chuyện cũ nhớ lại mà kinh hãi lúc còn trẻ của Thiên Huyền Tử, ông cho là mình gặp được một chị gái ấm lòng, kết quả lại là một bác gái lão luyện.
Hai chữ thôi: Tắt nắng.
Đó là mối tình đầu của Thiên Huyền Tử.
Sau khi ông biết được chân tướng thì nước mắt bất giác chảy xuống, từ nay về sau không tin chân tình, lưu lạc bụi hoa, triệt để thả bay bản thân.
Chuyện cũ này là Thiên Huyền Tử lơ đãng nói lộ ra trong một lần uống say.
Lúc đó Lục Vân còn nhỏ, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi lão đạo sĩ sư phụ lúc còn trẻ lại đớp được một bác gái hơn sáu mươi tuổi.
Mãi đến khi tu luyện có thành tựu, hắn mới phát hiện không có gì là không thể.
Đừng nói sáu mươi tuổi, dù đến trăm tuổi thì chỉ cần tu vi đủ cao cũng có thể càng sống càng trẻ.
Bây giờ suy nghĩ lại thì kỳ thật Thiên Huyền Tử cũng không lỗ, mặc dù bác gái kia không cho ông một lần đầu tốt đẹp nhất, nhưng lại cho ông kỹ thuật thành thạo nhất.
Kiếm bộn không lỗ.
...
Sắc đẹp của Lữ Khinh Nga không tệ, nhưng vẻ mặt cay nghiệt lúc này của bà lại làm hình tượng bị trừ điểm nặng.
Chí ít Lục Vân cảm thấy như vậy.
"Tôi biết tuổi của bà lớn hơn tôi rất nhiều rất nhiều, nhưng bà và tôi không thân chẳng quen, lại không phải trưởng bối của tôi, sao lại nói là tôi chống đối bà?" Lục Vân không nể mặt Lữ Khinh Nga chút nào.
Mộc Bình đứng bên cạnh nghe thấy lời này thì lập tức thầm cười khổ.
Lời này bà ta nghe quá quen tai!
Lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Vân, bà ta cũng bị Lục Vân chửi là lão yêu bà, trong lòng cực kỳ tức giận.
Phụ nữ dù ở tuổi nào cũng kiêng kị bị người khác nói mình già.
Quả nhiên, khuôn mặt Lữ Khinh Nga lập tức lạnh căm căm, tức điên đến mức mũi muốn lệch qua một bên.
Cái gì gọi là tuổi của tôi lớn hơn cậu rất nhiều rất nhiều?
Cũng chỉ hai ba mươi tuổi thôi? Rất nhiều sao?
Còn liên tục sử dụng hai chữ rất nhiều, cố ý nhấn mạnh vào đó, sao cậu lại không biết ăn nói như vậy chứ?
Lữ Khinh Nga bước lên một bước, giơ bàn tay lên muốn tát vào mặt Lục Vân: "Tên đầu trọc không biết tốt xấu, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi làm người như thế nào!"
"Chậm đã!" Cốc Thanh Sơn thấy Lữ Khinh Nga chuẩn bị động thủ thì lập tức giật mình, vội vàng ngăn cản: "Cô Lữ, người trẻ tuổi tính tình xúc động, khó tránh khỏi nói nhầm, cô so đo với cậu ta làm gì?"
"Thế nào, Cốc Tông Chủ muốn che chở cho hắn?" Lữ Khinh Nga quay đầu liếc nhìn Cốc Thanh Sơn, lạnh lùng nói: "Hiện tại tên trọc đầu này đã không phải là đệ tử của Đan Dương Tông các người, tôi nhớ ông vừa nói hắn sống hay chết cũng không liên quan đến ông đúng không?"
"Nếu không liên quan thì tôi dạy cho tên tiểu bối vô lễ này một trận có vấn đề gì sao?"
Đương nhiên là cười Lữ Khinh Nga.
Làm lớn chuyện cả buổi thì ra người phụ nữ này là muốn tìm mình.
Sau khi Lục Vân có được ý chí truyền thừa của Thanh Đế thì vẫn không biết thứ này làm được gì, về sau mới biết được nó đại diện cho một loại cơ duyên.
Giống như những nhân vật chính đều là con của thần may mắn ấy.
Sự may mắn này chính là một loại cơ duyên.
Cho nên cuối cùng những người bạn bên cạnh các nhân vật chính kia đều ít nhiều gì cũng có được chút may mắn, gầy dựng nên sự nghiệp lẫy lừng.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Hiện tại Lục Vân chính là tình huống như thế.
Đương nhiên Lữ Khinh Nga hi vọng con gái mình có thể kết bạn với một người có đại cơ duyên, tốt nhất là kết thành bạn lữ thì ngày sau sẽ được nhờ vả nhiều hơn.
Mục đích rất đơn thuần.
Hiện tại rốt cuộc Lục Vân cũng biết sau khi mình trở thành người kế thừa ý chí của Thanh Đế thì được hoan nghênh đến cỡ nào.
Nhưng mà Lữ Khinh Nga à, người có đại cơ duyên là tôi rõ ràng đang đứng trước mặt bà, kết quả bà lại không biết mà còn mắng tôi là đầu trọc đáng chết.
Đầu trọc đắc tội bà cái gì hả?
Cao thủ tuyệt đỉnh thì càng trọc càng mạnh!
Lục Vân bị một loạt thao tác của Lữ Khinh Nga làm phì cười, nhưng cũng chỉ mím môi hơi lộ ra ý cười mà thôi, hắn đã rất khắc chế.
Xem như để lại cho Lữ Khinh Nga một chút tôn trọng.
Nhưng Lục Vân đã đánh giá thấp độ nhạy cảm của người phụ nữ này, cũng đánh giá thấp độ tinh mắt của bà, chỉ trong giây lát hắn đã bị Lữ Khinh Nga bắt tại trận.
Lữ Khinh Nga đang ứa lửa trong lòng.
Bà đã quấy rầy Cốc Thanh Sơn đòi hỏi lâu như vậy, nói mòn cả miệng mà chẳng moi được ra chút tin tức hữu dụng nào cả.
Lão hồ ly Cốc Thanh Sơn này không niệm tình cũ hai người giao dịch nhiều lần, không để lộ ra cả một sợi lông.
Đương nhiên Lữ Khinh Nga rất phiền muộn.
Bà quay đầu vừa vặn nhìn thấy Lục Vân đang cười.
Tên đầu trọc đáng chết này còn dám chế giễu bà?
Buồn bực trong lòng Lữ Khinh Nga lập tức hóa thành lửa giận rồi bùng nổ, tức giận nói: "Ngươi cười cái gì?"
Gương mặt bà rét lạnh, giọng điệu đàn áp người.
Lục Vân lập tức thu nụ cười lại, im lặng nói: "Cười cũng phạm pháp à? Ông đây muốn cười liền cười, bà quản được sao?"
Hắn không ưa nhất là kiểu người này.
Tôn trọng là đến từ hai bên.
Ai tôn trọng mình thì Lục Vân sẽ tôn trọng lại, nhưng nếu đụng phải những kẻ bá đạo, ngang ngược không nói lý thì Lục Vân sẽ càng bá đạo, càng ngang ngược hơn đối phương.
Tính cách hắn chính là như thế.
Gặp cuồng thì cuồng, không đổi được!
"Ngươi còn dám chống đối ta?"
Lữ Khinh Nga có một gương mặt rất xinh đẹp chững chạc, bởi vì tu luyện nên làn da bà rất tinh xảo, không nhìn ra được chút nếp nhăn nào, có thể nói là rất đáng trầm trồ.
Lục Vân đã từng gặp mấy mỹ nhân điển hình không thua trước năm tháng, mẹ của chị Khuynh Thành - Khương Dung là một, dì út Doãn Thu Thủy của hắn là hai.
Nhưng Lữ Khinh Nga còn diễm lệ hơn hai người bọn họ.
Tu luyện giả có khí huyết càng sung mãn hơn người bình thường và tu võ giả, tốc độ già yếu cũng chậm hơn rất nhiều.
Lục Vân nhớ trước kia có nghe lão đạo sĩ sư phụ kể mình từng gặp một nữ tu luyện giả hơn sáu mươi tuổi mà làn da được giữ gìn y như ba mươi mấy tuổi.
Ông còn kể cho Lục Vân nghe một đoạn tình duyên ngắn ngủi của mình với nữ tu luyện giả kia.
Đó là chuyện cũ nhớ lại mà kinh hãi lúc còn trẻ của Thiên Huyền Tử, ông cho là mình gặp được một chị gái ấm lòng, kết quả lại là một bác gái lão luyện.
Hai chữ thôi: Tắt nắng.
Đó là mối tình đầu của Thiên Huyền Tử.
Sau khi ông biết được chân tướng thì nước mắt bất giác chảy xuống, từ nay về sau không tin chân tình, lưu lạc bụi hoa, triệt để thả bay bản thân.
Chuyện cũ này là Thiên Huyền Tử lơ đãng nói lộ ra trong một lần uống say.
Lúc đó Lục Vân còn nhỏ, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi lão đạo sĩ sư phụ lúc còn trẻ lại đớp được một bác gái hơn sáu mươi tuổi.
Mãi đến khi tu luyện có thành tựu, hắn mới phát hiện không có gì là không thể.
Đừng nói sáu mươi tuổi, dù đến trăm tuổi thì chỉ cần tu vi đủ cao cũng có thể càng sống càng trẻ.
Bây giờ suy nghĩ lại thì kỳ thật Thiên Huyền Tử cũng không lỗ, mặc dù bác gái kia không cho ông một lần đầu tốt đẹp nhất, nhưng lại cho ông kỹ thuật thành thạo nhất.
Kiếm bộn không lỗ.
...
Sắc đẹp của Lữ Khinh Nga không tệ, nhưng vẻ mặt cay nghiệt lúc này của bà lại làm hình tượng bị trừ điểm nặng.
Chí ít Lục Vân cảm thấy như vậy.
"Tôi biết tuổi của bà lớn hơn tôi rất nhiều rất nhiều, nhưng bà và tôi không thân chẳng quen, lại không phải trưởng bối của tôi, sao lại nói là tôi chống đối bà?" Lục Vân không nể mặt Lữ Khinh Nga chút nào.
Mộc Bình đứng bên cạnh nghe thấy lời này thì lập tức thầm cười khổ.
Lời này bà ta nghe quá quen tai!
Lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Vân, bà ta cũng bị Lục Vân chửi là lão yêu bà, trong lòng cực kỳ tức giận.
Phụ nữ dù ở tuổi nào cũng kiêng kị bị người khác nói mình già.
Quả nhiên, khuôn mặt Lữ Khinh Nga lập tức lạnh căm căm, tức điên đến mức mũi muốn lệch qua một bên.
Cái gì gọi là tuổi của tôi lớn hơn cậu rất nhiều rất nhiều?
Cũng chỉ hai ba mươi tuổi thôi? Rất nhiều sao?
Còn liên tục sử dụng hai chữ rất nhiều, cố ý nhấn mạnh vào đó, sao cậu lại không biết ăn nói như vậy chứ?
Lữ Khinh Nga bước lên một bước, giơ bàn tay lên muốn tát vào mặt Lục Vân: "Tên đầu trọc không biết tốt xấu, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi làm người như thế nào!"
"Chậm đã!" Cốc Thanh Sơn thấy Lữ Khinh Nga chuẩn bị động thủ thì lập tức giật mình, vội vàng ngăn cản: "Cô Lữ, người trẻ tuổi tính tình xúc động, khó tránh khỏi nói nhầm, cô so đo với cậu ta làm gì?"
"Thế nào, Cốc Tông Chủ muốn che chở cho hắn?" Lữ Khinh Nga quay đầu liếc nhìn Cốc Thanh Sơn, lạnh lùng nói: "Hiện tại tên trọc đầu này đã không phải là đệ tử của Đan Dương Tông các người, tôi nhớ ông vừa nói hắn sống hay chết cũng không liên quan đến ông đúng không?"
"Nếu không liên quan thì tôi dạy cho tên tiểu bối vô lễ này một trận có vấn đề gì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.