Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 389: Cố ý làm khó dễ
Tần Cẩn
25/01/2024
Học Viện Võ Đạo kinh thành.
Trên sân huấn luyện ngoài trời.
Long Diệc Tuyết chảy mồ hôi đầm đìa, đang tiến hành huấn luyện chạy bộ.
Cô vừa nhập môn võ đạo nên chỉ có thể bắt đầu huấn luyện từ bước cơ bản nhất, chạy bộ là một trong số đó, có tác dụng tăng cường thể lực và rèn luyện ý chí.
Nhưng huấn luyện viên của cô, Trịnh Dương, rõ ràng là đang cố ý nhằm vào cô.
Những học viên khác đều đang nghỉ ngơi, chỉ có Long Diệc Tuyết vẫn tiếp tục huấn luyện.
Mỗi lần tốc độ của Long Diệc Tuyết hơi hạ xuống thì Trịnh Dương sẽ xuất hiện sau lưng cô, giơ thước lên quất mạnh tới rồi quát: "Nhanh lên! Nhanh lên!! Duy trì tốc độ cho tôi! ! !
Thiên phú tu võ của cô là kém nhất trong tất cả các học viên của tôi, cho nên nhất định phải huấn luyện thêm!
Nếu cô cảm thấy không phục hoặc là không chịu khổ nổi thì cứ nói, tôi cho phép cô nghỉ ngơi, nhưng từ ngày mai cô không cần đến nữa, chạy về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi!"
Long Diệc Tuyết rất khó chịu, mồ hôi chảy vào mắt, đường băng phía trước đã trở nên mơ hồ.
Nhưng cô không kêu la một tiếng mà cắn răng kiên trì.
Cô biết cơ hội này rất khó tìm được.
Nhất là sau khi nhà họ Doãn rơi đài làm nhà họ Long không có chỗ dựa, Long Diệc Tuyết chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Nếu như chịu thua, nếu như mất đi cơ hội này thì vận mệnh chờ đợi Long Diệc Tuyết chính là gả cho Lâm Kiến, đám người nhà họ Long nhất định sẽ làm như vậy.
Long Diệc Tuyết không cam tâm.
Cho nên dù khổ đến mấy mệt mỏi đến mấy thì cô vẫn kiên trì.
Mồ hôi không ngừng chảy xuống, Long Diệc Tuyết vẫn chạy dựa vào ý chí cứng cỏi đó, cho dù té xỉu trên sân huấn luyện cũng sẽ không mở miệng chịu thua.
Chát!
Trịnh Dương lại quất một roi vào lưng Long Diệc Tuyết, nghiêm khắc quát to: "Đừng biếng nhác, tăng tốc độ lên cho tôi! Nếu cả chút khổ này cũng không chịu nổi thì sau này làm sao làm nên chuyện lớn?
Học Viện Võ Đạo kinh thành không phải nơi để cô tu thân dưỡng tính, chúng tôi là môi trường nuôi trồng người tài cho Võ Minh.
Đã đến nơi này thì nhất định phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ chịu cực, không làm được thì cô đang làm mất mặt trường học và Võ Minh Long Quốc chúng ta.
Nhanh lên nhanh lên nhanh lên! !"
Trịnh Dương lớn tiếng gầm rú, chỉ cần thấy Long Diệc Tuyết hơi giảm tốc độ thì lập tức không nương tay quất roi đến.
Long Diệc Tuyết chỉ có thể cắn răng tiếp tục chạy.
Cụ thể phải chạy bao lâu thì cô cũng không biết.
Trịnh Dương là huấn luyện viên, nếu lát nữa hắn ta phản ánh với học viện rằng thiên phú của Long Diệc Tuyết không tốt mà còn lười biếng khi huấn luyện thì cơ hội khó khăn lắm cô mới lấy được sẽ bị lãng phí.
Long Diệc Tuyết tiếp tục kiên trì, mồ hôi làm ướt nhẹp cả lưng cô.
Trịnh Dương thấy vậy thì khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Sở dĩ hắn ta nhắm vào Long Diệc Tuyết đương nhiên là vì Đoạn Bằng.
Hắn ta và Đoạn Bằng có quan hệ thân thích.
Đoạn Bằng chịu nhục trong tay Lục Vân bao nhiêu thì trả hết lên người Long Diệc Tuyết bấy nhiêu, trùng hợp Trịnh Dương lại là huấn luyện viên của Long Diệc Tuyết nên có thể trả đũa thay hắn ta.
Hơn nữa Trịnh Dương lấy cớ huấn luyện để làm khó dễ nên cũng danh chính ngôn thuận.
Long Diệc Tuyết cũng biết điều này.
Trước khi cô tiến vào học viện đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị làm khó dễ, cho nên cô sẽ không chất vấn nửa câu, chất vấn cũng không có tác dụng gì cả.
Cô chỉ có thể chạy!
Cắn răng tiếp tục chạy!
Cứ chạy mãi chạy mãi làm Long Diệc Tuyết như xuất hiện ảo giác, cô trông thấy bên ngoài sân huấn luyện xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Là Lục Vân.
Là ảo giác sao?
Long Diệc Tuyết lau mồ hôi chảy xuống hốc mắt mình rồi nhìn về phía bóng dáng kia, lúc này mới nhận ra đây không phải ảo giác, thanh niên đó thật sự là Lục Vân.
"Lục tiên sinh đến thăm mình, cơ hội này là do Lục tiên sinh tranh thủ giúp mình, mình không thể để anh ấy thất vọng!"
Ban đầu ý thức của Long Diệc Tuyết đã trở nên hơi mơ hồ, nhưng vào thời khắc trông thấy Lục Vân thì sự cứng cỏi ăn sâu trong máu lại hiện ra lần nữa.
Lục Vân yên lặng nhìn mà không nói gì.
Sao hắn lại không đoán ra được Trịnh Dương đang cố ý làm khó dễ Long Diệc Tuyết, sao không nhìn ra được thể lực của Long Diệc Tuyết đã tới cực hạn, hiện giờ chỉ đang dựa vào ý chí để kiên trì.
Nghị lực đáng khen!
Sau khi chạy thêm một vòng lớn, bước chân của Long Diệc Tuyết càng ngày càng lảo đảo.
Dù ý chí của cô mạnh đến đâu nhưng cũng chỉ là một tu võ giả vừa mới nhập môn không lâu, sao có thể chịu đựng được huấn luyện nhanh chạy thời gian dài như vậy.
Trịnh Dương còn đang hô hào ở đằng sau: "Tăng tốc! Tăng tốc! Đừng để tốc độ giảm xuống! Cô muốn ăn roi nữa à?"
Sắc mặt Long Diệc Tuyết vốn đã đỏ bừng, nghe thấy Trịnh Dương thúc giục thì bỗng tái nhợt đi.
Ý chí của cô đã đến cực hạn.
"Đủ rồi, nghỉ ngơi đi!"
Ngay khi Long Diệc Tuyết sắp chống đỡ không nổi thì một bàn tay bỗng đè vai cô lại, quay đầu thì phát hiện đó là Lục Vân.
"Ai cho phép cô nghỉ ngơi? Tiếp tục chạy!"
Lúc này giọng nói của Trịnh Dương lại vang lên ở phía sau, vẻ mặt rất nghiêm khắc.
Khi thấy rõ dáng vẻ của Lục Vân, khóe miệng hắn ta bỗng lộ ra một tia mỉa mai: "Tôi tưởng là ai, hóa ra là con rùa tông sư."
Hiện tại Lục Vân là danh nhân.
Nhất là sau trận chiến lần trước với Uông Húc đã thể hiện rõ cái gì gọi là mai rùa đen vạn năm.
Vậy cũng thôi đi.
Hoành Luyện tông sư luôn bị các Hóa Cảnh tông sư khinh bỉ, ngặt nổi Lục Vân này không coi đó là sỉ nhục mà còn rất tự hào, thật là hiếm thấy.
Trịnh Dương chính là dạng Hóa Cảnh tông sư như vậy nên đương nhiên là rất chướng mắt Lục Vân.
Nghe Trịnh Dương trào phúng, Lục Vân không tức giận mà yên lặng nhìn hắn ta và nói: "Long Diệc Tuyết vừa nhập môn võ đạo, không cần thiết tiến hành huấn luyện cường độ cao như vậy."
Huấn luyện coi trọng tiến hành theo thứ tự.
Nếu ban đầu khó khăn như vậy thì không chỉ không đạt được hiệu quả huấn luyện mà sau này còn phản tác dụng, sẽ hao mòn ý chí của Long Diệc Tuyết.
Trịnh Dương cười nhạo và nói: "Tôi là huấn luyện viên của Long Diệc Tuyết, tôi muốn huấn luyện thế nào thì huấn luyện thế đó, đến phiên con rùa tông sư là anh đến khoa tay múa chân à?"
Ánh mắt sắc bén của hắn ta lại nhìn về phía Long Diệc Tuyết, nghiêm nghị quát: "Đừng nói tôi không cho cô cơ hội, tiếp tục chạy!"
Sắc mặt Long Diệc Tuyết lập tức trắng bệch đi, đương nhiên cũng hiểu cơ hội mà Trịnh Dương nói đến là có ý gì.
Nếu như cô không tiếp tục chạy thì Trịnh Dương nhất định sẽ phản ánh với cao tầng học viện rằng cô không phối hợp huấn luyện, đến lúc đó học viện sẽ cho cô nghỉ học.
"Lục tiên sinh, tôi còn có thể kiên trì..."
Long Diệc Tuyết giãy dụa nói, lại bị Lục Vân đè lại: "Kiên trì cái gì, đừng làm quá cố."
Trịnh Dương thấy cảnh này thì ánh mắt trầm xuống, phẫn nộ quát: "Con rùa họ Lục, anh có biết quấy nhiễu huấn luyện sẽ là hậu quả gì hay không?"
Trên sân huấn luyện ngoài trời.
Long Diệc Tuyết chảy mồ hôi đầm đìa, đang tiến hành huấn luyện chạy bộ.
Cô vừa nhập môn võ đạo nên chỉ có thể bắt đầu huấn luyện từ bước cơ bản nhất, chạy bộ là một trong số đó, có tác dụng tăng cường thể lực và rèn luyện ý chí.
Nhưng huấn luyện viên của cô, Trịnh Dương, rõ ràng là đang cố ý nhằm vào cô.
Những học viên khác đều đang nghỉ ngơi, chỉ có Long Diệc Tuyết vẫn tiếp tục huấn luyện.
Mỗi lần tốc độ của Long Diệc Tuyết hơi hạ xuống thì Trịnh Dương sẽ xuất hiện sau lưng cô, giơ thước lên quất mạnh tới rồi quát: "Nhanh lên! Nhanh lên!! Duy trì tốc độ cho tôi! ! !
Thiên phú tu võ của cô là kém nhất trong tất cả các học viên của tôi, cho nên nhất định phải huấn luyện thêm!
Nếu cô cảm thấy không phục hoặc là không chịu khổ nổi thì cứ nói, tôi cho phép cô nghỉ ngơi, nhưng từ ngày mai cô không cần đến nữa, chạy về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi!"
Long Diệc Tuyết rất khó chịu, mồ hôi chảy vào mắt, đường băng phía trước đã trở nên mơ hồ.
Nhưng cô không kêu la một tiếng mà cắn răng kiên trì.
Cô biết cơ hội này rất khó tìm được.
Nhất là sau khi nhà họ Doãn rơi đài làm nhà họ Long không có chỗ dựa, Long Diệc Tuyết chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Nếu như chịu thua, nếu như mất đi cơ hội này thì vận mệnh chờ đợi Long Diệc Tuyết chính là gả cho Lâm Kiến, đám người nhà họ Long nhất định sẽ làm như vậy.
Long Diệc Tuyết không cam tâm.
Cho nên dù khổ đến mấy mệt mỏi đến mấy thì cô vẫn kiên trì.
Mồ hôi không ngừng chảy xuống, Long Diệc Tuyết vẫn chạy dựa vào ý chí cứng cỏi đó, cho dù té xỉu trên sân huấn luyện cũng sẽ không mở miệng chịu thua.
Chát!
Trịnh Dương lại quất một roi vào lưng Long Diệc Tuyết, nghiêm khắc quát to: "Đừng biếng nhác, tăng tốc độ lên cho tôi! Nếu cả chút khổ này cũng không chịu nổi thì sau này làm sao làm nên chuyện lớn?
Học Viện Võ Đạo kinh thành không phải nơi để cô tu thân dưỡng tính, chúng tôi là môi trường nuôi trồng người tài cho Võ Minh.
Đã đến nơi này thì nhất định phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ chịu cực, không làm được thì cô đang làm mất mặt trường học và Võ Minh Long Quốc chúng ta.
Nhanh lên nhanh lên nhanh lên! !"
Trịnh Dương lớn tiếng gầm rú, chỉ cần thấy Long Diệc Tuyết hơi giảm tốc độ thì lập tức không nương tay quất roi đến.
Long Diệc Tuyết chỉ có thể cắn răng tiếp tục chạy.
Cụ thể phải chạy bao lâu thì cô cũng không biết.
Trịnh Dương là huấn luyện viên, nếu lát nữa hắn ta phản ánh với học viện rằng thiên phú của Long Diệc Tuyết không tốt mà còn lười biếng khi huấn luyện thì cơ hội khó khăn lắm cô mới lấy được sẽ bị lãng phí.
Long Diệc Tuyết tiếp tục kiên trì, mồ hôi làm ướt nhẹp cả lưng cô.
Trịnh Dương thấy vậy thì khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Sở dĩ hắn ta nhắm vào Long Diệc Tuyết đương nhiên là vì Đoạn Bằng.
Hắn ta và Đoạn Bằng có quan hệ thân thích.
Đoạn Bằng chịu nhục trong tay Lục Vân bao nhiêu thì trả hết lên người Long Diệc Tuyết bấy nhiêu, trùng hợp Trịnh Dương lại là huấn luyện viên của Long Diệc Tuyết nên có thể trả đũa thay hắn ta.
Hơn nữa Trịnh Dương lấy cớ huấn luyện để làm khó dễ nên cũng danh chính ngôn thuận.
Long Diệc Tuyết cũng biết điều này.
Trước khi cô tiến vào học viện đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị làm khó dễ, cho nên cô sẽ không chất vấn nửa câu, chất vấn cũng không có tác dụng gì cả.
Cô chỉ có thể chạy!
Cắn răng tiếp tục chạy!
Cứ chạy mãi chạy mãi làm Long Diệc Tuyết như xuất hiện ảo giác, cô trông thấy bên ngoài sân huấn luyện xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Là Lục Vân.
Là ảo giác sao?
Long Diệc Tuyết lau mồ hôi chảy xuống hốc mắt mình rồi nhìn về phía bóng dáng kia, lúc này mới nhận ra đây không phải ảo giác, thanh niên đó thật sự là Lục Vân.
"Lục tiên sinh đến thăm mình, cơ hội này là do Lục tiên sinh tranh thủ giúp mình, mình không thể để anh ấy thất vọng!"
Ban đầu ý thức của Long Diệc Tuyết đã trở nên hơi mơ hồ, nhưng vào thời khắc trông thấy Lục Vân thì sự cứng cỏi ăn sâu trong máu lại hiện ra lần nữa.
Lục Vân yên lặng nhìn mà không nói gì.
Sao hắn lại không đoán ra được Trịnh Dương đang cố ý làm khó dễ Long Diệc Tuyết, sao không nhìn ra được thể lực của Long Diệc Tuyết đã tới cực hạn, hiện giờ chỉ đang dựa vào ý chí để kiên trì.
Nghị lực đáng khen!
Sau khi chạy thêm một vòng lớn, bước chân của Long Diệc Tuyết càng ngày càng lảo đảo.
Dù ý chí của cô mạnh đến đâu nhưng cũng chỉ là một tu võ giả vừa mới nhập môn không lâu, sao có thể chịu đựng được huấn luyện nhanh chạy thời gian dài như vậy.
Trịnh Dương còn đang hô hào ở đằng sau: "Tăng tốc! Tăng tốc! Đừng để tốc độ giảm xuống! Cô muốn ăn roi nữa à?"
Sắc mặt Long Diệc Tuyết vốn đã đỏ bừng, nghe thấy Trịnh Dương thúc giục thì bỗng tái nhợt đi.
Ý chí của cô đã đến cực hạn.
"Đủ rồi, nghỉ ngơi đi!"
Ngay khi Long Diệc Tuyết sắp chống đỡ không nổi thì một bàn tay bỗng đè vai cô lại, quay đầu thì phát hiện đó là Lục Vân.
"Ai cho phép cô nghỉ ngơi? Tiếp tục chạy!"
Lúc này giọng nói của Trịnh Dương lại vang lên ở phía sau, vẻ mặt rất nghiêm khắc.
Khi thấy rõ dáng vẻ của Lục Vân, khóe miệng hắn ta bỗng lộ ra một tia mỉa mai: "Tôi tưởng là ai, hóa ra là con rùa tông sư."
Hiện tại Lục Vân là danh nhân.
Nhất là sau trận chiến lần trước với Uông Húc đã thể hiện rõ cái gì gọi là mai rùa đen vạn năm.
Vậy cũng thôi đi.
Hoành Luyện tông sư luôn bị các Hóa Cảnh tông sư khinh bỉ, ngặt nổi Lục Vân này không coi đó là sỉ nhục mà còn rất tự hào, thật là hiếm thấy.
Trịnh Dương chính là dạng Hóa Cảnh tông sư như vậy nên đương nhiên là rất chướng mắt Lục Vân.
Nghe Trịnh Dương trào phúng, Lục Vân không tức giận mà yên lặng nhìn hắn ta và nói: "Long Diệc Tuyết vừa nhập môn võ đạo, không cần thiết tiến hành huấn luyện cường độ cao như vậy."
Huấn luyện coi trọng tiến hành theo thứ tự.
Nếu ban đầu khó khăn như vậy thì không chỉ không đạt được hiệu quả huấn luyện mà sau này còn phản tác dụng, sẽ hao mòn ý chí của Long Diệc Tuyết.
Trịnh Dương cười nhạo và nói: "Tôi là huấn luyện viên của Long Diệc Tuyết, tôi muốn huấn luyện thế nào thì huấn luyện thế đó, đến phiên con rùa tông sư là anh đến khoa tay múa chân à?"
Ánh mắt sắc bén của hắn ta lại nhìn về phía Long Diệc Tuyết, nghiêm nghị quát: "Đừng nói tôi không cho cô cơ hội, tiếp tục chạy!"
Sắc mặt Long Diệc Tuyết lập tức trắng bệch đi, đương nhiên cũng hiểu cơ hội mà Trịnh Dương nói đến là có ý gì.
Nếu như cô không tiếp tục chạy thì Trịnh Dương nhất định sẽ phản ánh với cao tầng học viện rằng cô không phối hợp huấn luyện, đến lúc đó học viện sẽ cho cô nghỉ học.
"Lục tiên sinh, tôi còn có thể kiên trì..."
Long Diệc Tuyết giãy dụa nói, lại bị Lục Vân đè lại: "Kiên trì cái gì, đừng làm quá cố."
Trịnh Dương thấy cảnh này thì ánh mắt trầm xuống, phẫn nộ quát: "Con rùa họ Lục, anh có biết quấy nhiễu huấn luyện sẽ là hậu quả gì hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.