Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 269: Địa vị của Tiêu Thấm trong làng giải trí
Tần Cẩn
05/08/2023
Gió trên đỉnh núi rất mạnh, vạt áo sườn xám của Tiêu Thấm thỉnh thoảng
lại bị thổi bay, lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn mịn màng, đôi chân
xinh đẹp hoàn mỹ như sứ ngọc.
Loại cảnh tượng này chắc chắn là một sự cám dỗ chết người đối với những người đàn ông cuồng chân.
Đáng tiếc Lục Vân không phải... có lẽ là không phải, đúng không?
Hắn chỉ thấy tỉ lệ cơ thể và vòng eo của chị sáu có thể sánh ngang với chị bảy Lạc Ly rồi.
Lạc Ly là một võ giả, quanh năm tập luyện nên không luôn duy trì vóc dáng đẹp, trong khi Tiêu Thấm phải kiểm soát chặt chẽ vóc dáng của mình vì lý do nghề nghiệp.
Hai người mười lăm năm không gặp, bắt đầu ôn lại tình xưa trên đỉnh núi.
Gió to thế nào cũng không sao.
Lúc đầu, khi chiếc sườn xám của Tiêu Thấm bị gió thổi bay, hắn sẽ kéo nó lại và dè dặt giữ nó lại, sau vài lần như vậy hắn không thèm để ý tới nó nữa.
Dù sao Lục Vân cũng rất thích xem.
Tiêu Thấm đột nhiên nghĩ tới cô ấy bị Lục Vân bắt cóc một cách kỳ lạ như vậy, chắc chắn đoàn làm phim đang rất lo lắng, còn có quản lý của cô, chị Hồng có thể cũng đang rất lo cô xảy ra chuyện.
Cho nên cô phải gọi điện thoại báo cho chị Hồng biết.
Nhìn xuống chiếc sườn xám trên người, Tiêu Thấm không khỏi cười gượng.
Để không bị điện thoại làm phiền khi quay phim, cô đã gửi điện thoại di động cho chị Hồng giữ, vì vậy giờ cô đành phải nhìn về phía Lục Vân nhờ giúp đỡ.
"Nếu không thì, tiểu Lục Vân, chúng ta xuống núi đi, đi lâu như vậy sợ mọi người trong đoàn làm phim đang rất lo, hơn nữa nơi này gió lớn như vậy, chị mặc bộ sườn xám này cũng không tiện... Còn có, lão đại lưu manh ơi, chắc là em nhìn đủ rồi đúng không?"
Tiêu Thấm mắt sáng như sao, vừa nhìn một cái đã nhìn ra bản chất lưu manh của Lục Vân.
Hơn nữa còn là đại lưu manh.
Nhìn một cái thì thôi đi, làm gì có ai cứ nhìn chằm chằm vào chỗ xẻ tà sườn xám của người ta mãi vậy chứ?
Tiêu Thấm trừng mắt trách móc Lục Vân.
Đương nhiên cô chỉ ra vẻ thế thôi.
Cũng không có giận thật.
Nếu là người đàn ông khác nhìn cô chằm chằm như vậy, Tiêu Thấm nhất định sẽ cho hắn xấu mặt ngay tại chỗ, đương nhiên cũng do cảnh quay hôm nay cần, bình thường cô cũng sẽ không mặc như vậy ra ngoài.
Sườn xám quá lộ dáng người.
Tiêu Thấm hy vọng rằng khán giả sẽ tập trung vào kỹ năng diễn xuất của cô hơn là ngoại hình và dáng người của cô ấy.
Sau khi bị chọc trúng tim đen, Lục Vân đã bình tĩnh thu hồi ánh mắt của mình mà không hề đỏ mặt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu bất cứ điều gì.
Hắn thậm chí còn muốn nhận xét trực diện về chị sáu, phân tích ưu nhược điểm trên hình thể của chị.
"Để em cõng chị xuống!"
Vì chị sáu sợ người trong đoàn lo lắng nên Lục Vân không còn cách nào khác đành phải nhẹ nhàng nhấc thân thể mảnh mai của cô lên, chuẩn bị nhảy xuống núi.
Để tránh cho chiếc sườn xám lại bị gió thổi bay một lần nữa trong quá trình đi xuống, Lục Vân chỉ có thể dùng đôi tay to giữ chặt vạt áo, tay để lệch một chút chạm vào gò thịt tròn trịa và đàn hồi kia.
"Đồ lưu manh, nhất định là em cố ý." Tiêu Thấm khinh thường mắt một tiếng, hai má có chút ửng hồng.
"Chị sáu, chị cũng đã nói em là lưu manh rồi, vậy nhất định là em cố ý!"
Lục Vân không biết xấu hổ chút nào, thay vì biện minh, hắn trực tiếp thừa nhận hành vi của mình.
Tiêu Thấm không nói nên lời.
Cô chưa bao giờ tên lưu manh nào có thể hành động đường đường chính chính như vậy.
Mọi người trong đoàn phim đang trong tình trạng tuyệt vọng.
Đạo diễn Trần Túc đang lo đến mức mặt mày xám xịt, ngay lúc này, một nhà sản xuất đột nhiên hét lên: “Nhìn kìa, hai người họ đã xuống rồi!”
Nhóm người còn đang ngẩng đầu nhìn lên, giống như còn đang đắm chìm trong cảnh tượng khó tin vừa rồi.
Vì vậy, khi nhà sản xuất đó hét lên, mọi người trong tổ sản xuất lập tức nhìn thấy Lục Vân bay thẳng xuống, hắn lướt trên vách núi dựng đứng, bước đi như bay, đây hẳn là khinh công trong truyền thuyết!
Lần này đạo diễn thật thông minh, lập tức chạy tới tự mình điều khiển máy quay, quay lại cảnh này.
Đạo diễn Trần Túc không khỏi kinh ngạc trước hình ảnh thu được trong máy quay.
Hầu hết tác phẩm của anh ta đều mang hơi hướng cổ xưa, anh ta theo đuổi một loại quan niệm nghệ thuật khớp hoàn toàn với hình ảnh đang phát ra trên máy quay.
Chính là cảm giác này.
Trần Túc rất phấn khích.
Sau khi quay được trọn vẹn khoảnh khắc này, anh ta mới chạy đến hỏi thăm Tiêu Thấm.
Chị Hồng, người đại diện của Tiêu Thấm, cũng lập tức chạy đến, chỉ vào mũi Lục Vân chuẩn bị chất vấn anh ta, nhưng lúc này Tiêu Thấm nói: "Hắn là em trai Lục Vân của em, lâu rồi không gặp nhau, vừa rồi thấy em nên hắn muốn tạo chút bất ngờ thôi."
"Em trai của em?"
Chị Hồng hơi sửng sốt một chút.
Cô làm quản lý cho Tiêu Thấm lâu như vậy rồi vẫn hoàn toàn không biết Tiêu Thấm có em trai, nhưng mà cô ta cũng không nhiều lời.
Quan hệ của cô ta và Tiêu Thấm cũng có chút đặc biệt.
Đại khái là, hầu hết quản lý đều do công ty phân công đi theo các nghệ sĩ dưới trướng của công ty, đồng thời cũng là một loại trói buộc mà giám đốc phân phó tránh nghệ sĩ làm ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát của công ty.
Nhưng mà Tiêu Thấm thì không cần giống vậy.
Người sau lưng Tiêu Thấm là một đại lão của kinh thành, đồng thời cũng là đại lão trong công ty Tiêu Thấm ký hợp đồng, ông chủ đứng sau công ty giải trí Thiên Thịnh, vì vậy Tiêu Thấm rất có tiếng nói trong công ty.
Cô ấy hoàn toàn có thể biến công ty giải trí Thiên Thịnh thành studio cá nhân của mình.
Nhưng không biết vì lý do gì, Tiêu Thấm lại không làm điều đó, ở công ty, cô chưa bao giờ coi mình là chị cả mà lựa chọn ký hợp đồng bình thường với công ty giải trí Thiên Thịnh và trở thành nghệ sĩ dưới trướng của công ty này.
Ban giám đốc của công ty giải trí Thiên Thịnh biết danh tính của Tiêu Thấm, vì vậy cái gọi là hợp đồng chỉ là hợp đồng một chiều, mang tính hình thức và căn bản là không có hạn chế nào đối với Tiêu Thấm.
Đương nhiên là do họ không dám.
Mà chị Hồng là quản lí mà họ bổ nhiệm xuống cũng hoàn toàn là để hỗ trợ cho Tiêu Thấm xử lý các công việc hàng ngày, sàng lọc một số kịch bản rác vân vân, và không dám đưa ra bất kỳ yêu cầu quá đáng nào đối với Tiêu Thấm.
Cùng lắm là đưa ra lời khuyên về một số việc.
Vì vậy, khi Tiêu Thấm nói rằng Lục Vân là em trai của cô, phản ứng đầu tiên của chị Hồng là tin vào điều đó thay vì hỏi lại Tiêu Thấm rằng Lục Vân có phải là bạn trai nhỏ của cô không.
Sau khi Tiêu Thấm giải thích xong, cô quay đầu lại nhìn Trần Túc, nói: "Đạo diễn Trần, tôi thực sự xin lỗi, đứa em trai hư đốn của tôi đã gây ảnh hưởng đến việc quay phim của đoàn."
"Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng, thật ra cô Tiêu, em trai của cô thực sự rất tỏa sáng trong mắt tôi!"
Trần Túc không tức giận chút nào, ngược lại còn kích động nói, ánh mắt rơi trên người Lục Vân cực kỳ sáng ngời.
Loại cảnh tượng này chắc chắn là một sự cám dỗ chết người đối với những người đàn ông cuồng chân.
Đáng tiếc Lục Vân không phải... có lẽ là không phải, đúng không?
Hắn chỉ thấy tỉ lệ cơ thể và vòng eo của chị sáu có thể sánh ngang với chị bảy Lạc Ly rồi.
Lạc Ly là một võ giả, quanh năm tập luyện nên không luôn duy trì vóc dáng đẹp, trong khi Tiêu Thấm phải kiểm soát chặt chẽ vóc dáng của mình vì lý do nghề nghiệp.
Hai người mười lăm năm không gặp, bắt đầu ôn lại tình xưa trên đỉnh núi.
Gió to thế nào cũng không sao.
Lúc đầu, khi chiếc sườn xám của Tiêu Thấm bị gió thổi bay, hắn sẽ kéo nó lại và dè dặt giữ nó lại, sau vài lần như vậy hắn không thèm để ý tới nó nữa.
Dù sao Lục Vân cũng rất thích xem.
Tiêu Thấm đột nhiên nghĩ tới cô ấy bị Lục Vân bắt cóc một cách kỳ lạ như vậy, chắc chắn đoàn làm phim đang rất lo lắng, còn có quản lý của cô, chị Hồng có thể cũng đang rất lo cô xảy ra chuyện.
Cho nên cô phải gọi điện thoại báo cho chị Hồng biết.
Nhìn xuống chiếc sườn xám trên người, Tiêu Thấm không khỏi cười gượng.
Để không bị điện thoại làm phiền khi quay phim, cô đã gửi điện thoại di động cho chị Hồng giữ, vì vậy giờ cô đành phải nhìn về phía Lục Vân nhờ giúp đỡ.
"Nếu không thì, tiểu Lục Vân, chúng ta xuống núi đi, đi lâu như vậy sợ mọi người trong đoàn làm phim đang rất lo, hơn nữa nơi này gió lớn như vậy, chị mặc bộ sườn xám này cũng không tiện... Còn có, lão đại lưu manh ơi, chắc là em nhìn đủ rồi đúng không?"
Tiêu Thấm mắt sáng như sao, vừa nhìn một cái đã nhìn ra bản chất lưu manh của Lục Vân.
Hơn nữa còn là đại lưu manh.
Nhìn một cái thì thôi đi, làm gì có ai cứ nhìn chằm chằm vào chỗ xẻ tà sườn xám của người ta mãi vậy chứ?
Tiêu Thấm trừng mắt trách móc Lục Vân.
Đương nhiên cô chỉ ra vẻ thế thôi.
Cũng không có giận thật.
Nếu là người đàn ông khác nhìn cô chằm chằm như vậy, Tiêu Thấm nhất định sẽ cho hắn xấu mặt ngay tại chỗ, đương nhiên cũng do cảnh quay hôm nay cần, bình thường cô cũng sẽ không mặc như vậy ra ngoài.
Sườn xám quá lộ dáng người.
Tiêu Thấm hy vọng rằng khán giả sẽ tập trung vào kỹ năng diễn xuất của cô hơn là ngoại hình và dáng người của cô ấy.
Sau khi bị chọc trúng tim đen, Lục Vân đã bình tĩnh thu hồi ánh mắt của mình mà không hề đỏ mặt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu bất cứ điều gì.
Hắn thậm chí còn muốn nhận xét trực diện về chị sáu, phân tích ưu nhược điểm trên hình thể của chị.
"Để em cõng chị xuống!"
Vì chị sáu sợ người trong đoàn lo lắng nên Lục Vân không còn cách nào khác đành phải nhẹ nhàng nhấc thân thể mảnh mai của cô lên, chuẩn bị nhảy xuống núi.
Để tránh cho chiếc sườn xám lại bị gió thổi bay một lần nữa trong quá trình đi xuống, Lục Vân chỉ có thể dùng đôi tay to giữ chặt vạt áo, tay để lệch một chút chạm vào gò thịt tròn trịa và đàn hồi kia.
"Đồ lưu manh, nhất định là em cố ý." Tiêu Thấm khinh thường mắt một tiếng, hai má có chút ửng hồng.
"Chị sáu, chị cũng đã nói em là lưu manh rồi, vậy nhất định là em cố ý!"
Lục Vân không biết xấu hổ chút nào, thay vì biện minh, hắn trực tiếp thừa nhận hành vi của mình.
Tiêu Thấm không nói nên lời.
Cô chưa bao giờ tên lưu manh nào có thể hành động đường đường chính chính như vậy.
Mọi người trong đoàn phim đang trong tình trạng tuyệt vọng.
Đạo diễn Trần Túc đang lo đến mức mặt mày xám xịt, ngay lúc này, một nhà sản xuất đột nhiên hét lên: “Nhìn kìa, hai người họ đã xuống rồi!”
Nhóm người còn đang ngẩng đầu nhìn lên, giống như còn đang đắm chìm trong cảnh tượng khó tin vừa rồi.
Vì vậy, khi nhà sản xuất đó hét lên, mọi người trong tổ sản xuất lập tức nhìn thấy Lục Vân bay thẳng xuống, hắn lướt trên vách núi dựng đứng, bước đi như bay, đây hẳn là khinh công trong truyền thuyết!
Lần này đạo diễn thật thông minh, lập tức chạy tới tự mình điều khiển máy quay, quay lại cảnh này.
Đạo diễn Trần Túc không khỏi kinh ngạc trước hình ảnh thu được trong máy quay.
Hầu hết tác phẩm của anh ta đều mang hơi hướng cổ xưa, anh ta theo đuổi một loại quan niệm nghệ thuật khớp hoàn toàn với hình ảnh đang phát ra trên máy quay.
Chính là cảm giác này.
Trần Túc rất phấn khích.
Sau khi quay được trọn vẹn khoảnh khắc này, anh ta mới chạy đến hỏi thăm Tiêu Thấm.
Chị Hồng, người đại diện của Tiêu Thấm, cũng lập tức chạy đến, chỉ vào mũi Lục Vân chuẩn bị chất vấn anh ta, nhưng lúc này Tiêu Thấm nói: "Hắn là em trai Lục Vân của em, lâu rồi không gặp nhau, vừa rồi thấy em nên hắn muốn tạo chút bất ngờ thôi."
"Em trai của em?"
Chị Hồng hơi sửng sốt một chút.
Cô làm quản lý cho Tiêu Thấm lâu như vậy rồi vẫn hoàn toàn không biết Tiêu Thấm có em trai, nhưng mà cô ta cũng không nhiều lời.
Quan hệ của cô ta và Tiêu Thấm cũng có chút đặc biệt.
Đại khái là, hầu hết quản lý đều do công ty phân công đi theo các nghệ sĩ dưới trướng của công ty, đồng thời cũng là một loại trói buộc mà giám đốc phân phó tránh nghệ sĩ làm ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát của công ty.
Nhưng mà Tiêu Thấm thì không cần giống vậy.
Người sau lưng Tiêu Thấm là một đại lão của kinh thành, đồng thời cũng là đại lão trong công ty Tiêu Thấm ký hợp đồng, ông chủ đứng sau công ty giải trí Thiên Thịnh, vì vậy Tiêu Thấm rất có tiếng nói trong công ty.
Cô ấy hoàn toàn có thể biến công ty giải trí Thiên Thịnh thành studio cá nhân của mình.
Nhưng không biết vì lý do gì, Tiêu Thấm lại không làm điều đó, ở công ty, cô chưa bao giờ coi mình là chị cả mà lựa chọn ký hợp đồng bình thường với công ty giải trí Thiên Thịnh và trở thành nghệ sĩ dưới trướng của công ty này.
Ban giám đốc của công ty giải trí Thiên Thịnh biết danh tính của Tiêu Thấm, vì vậy cái gọi là hợp đồng chỉ là hợp đồng một chiều, mang tính hình thức và căn bản là không có hạn chế nào đối với Tiêu Thấm.
Đương nhiên là do họ không dám.
Mà chị Hồng là quản lí mà họ bổ nhiệm xuống cũng hoàn toàn là để hỗ trợ cho Tiêu Thấm xử lý các công việc hàng ngày, sàng lọc một số kịch bản rác vân vân, và không dám đưa ra bất kỳ yêu cầu quá đáng nào đối với Tiêu Thấm.
Cùng lắm là đưa ra lời khuyên về một số việc.
Vì vậy, khi Tiêu Thấm nói rằng Lục Vân là em trai của cô, phản ứng đầu tiên của chị Hồng là tin vào điều đó thay vì hỏi lại Tiêu Thấm rằng Lục Vân có phải là bạn trai nhỏ của cô không.
Sau khi Tiêu Thấm giải thích xong, cô quay đầu lại nhìn Trần Túc, nói: "Đạo diễn Trần, tôi thực sự xin lỗi, đứa em trai hư đốn của tôi đã gây ảnh hưởng đến việc quay phim của đoàn."
"Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng, thật ra cô Tiêu, em trai của cô thực sự rất tỏa sáng trong mắt tôi!"
Trần Túc không tức giận chút nào, ngược lại còn kích động nói, ánh mắt rơi trên người Lục Vân cực kỳ sáng ngời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.