Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 363: Diệp Khuynh Thành lo lắng
Tần Cẩn
09/11/2023
Cuối cùng, sau khi xin lỗi các chị xong Lục Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhiều người ghen tị hắn có có tận bảy cô chị gái xinh đẹp như tiên, thế nhưng bọn họ đâu hiểu được cảm giác của Lục Vân như thế nào.
Lục Vân thực sự rất, rất... hạnh phúc!
Khà khà, cảm giác này thật sự rất tuyệt mà, hắn còn gì để phàn nàn nữa chứ?
Đặc biệt là chị Khuynh Thành, tuy trông nghiêm khắc nhưng chính vì quan tâm nên nên chị ấy mới tỏ ra nghiêm khắc như vậy, nếu đổi thành người khác, chị ấy cũng không thèm răn dạy vậy đâu, cứ bày ra bộ mặt lạnh lùng là được rồi.
Cho nên dù lần nào Lục Vân bị véo tai cũng hét lên đau quá, đau quá, chị cả của tôi tàn nhẫn quá các kiểu, nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn rất là vui vẻ.
Cảm giác được bao bọc trong tình yêu thương của các chị thật sự cực kỳ vui vẻ, ấm áp,... Nói tóm lại chỉ có hai từ: thoải mái!
"Tiểu Lục Vân, Tiểu Lục Vân, chính xác thì em đã gặp phải chuyện gì dưới đáy biển vậy? Trang phục hiện tại của em là sao? Còn có..."
Sau khi đánh tan hết lo lắng, tâm hồn hóng hớt của Vương Băng Ngưng đã bùng cháy trở lại, lắc lắc cánh tay của Lục Vân liên tục đặt câu hỏi.
Lục Vân không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn trả lời từng câu một, kể cho họ nghe mình đã trải qua những gì ở đáy biển.
Dù sao thì mấy chị cũng đã biết chuyện Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân, hơn nữa còn là người tu luyện nên hắn có thể yên tâm nói ra tất cả.
Tuy nhiên, để tránh làm mấy chị lo lắng nữa, Lục Vân không kể rõ chi tiết mà chỉ nói rằng mình đã tìm được một món bảo vật vô cùng ghê gớm cùng với hai đạo kiếm ý từ trận pháp bí ẩn ở dưới biển.
“Bảo vật?”
Sở Dao có vẻ rất hứng thú với mấy thứ bảo vật này, đôi mắt cô lập tức sáng ngời, hưng phấn nói: “Chị muốn nhìn thấy nó, em mau lấy ra cho chị xem..."
Diệp Khuynh Thành lạnh mặt mắng: "Em muốn xem gì chứ? Em ấy cũng nói đó là một món bảo vật rất ghê gớm rồi, làm sao có thể tùy tiện lấy ra cho em xem được? Lỡ lấy ra bị người khác nhìn thấy rồi lập mưu cướp đoạt thì sao?"
Ở đây chỉ có mấy cô biết thân phận thật sự của Lục Vân, những người khác không biết gì cả, lỡ như lấy bảo vật ra xong bị người ta theo dõi sẽ rất phiền phức.
Sau khi trải qua nhiều chuyện rắc rối như vậy, cô thấy vẫn nên tránh xa rắc rối càng xa càng tốt.
Lục Vân cười nói: "Không sao đâu, bảo vật đó không lớn, hiện tại em có thể kiểm soát được. Nếu vợ em muốn xem thì cứ để cô ấy xem đi."
Diệp Khuynh Thành hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lục Vân không để ý mà xòe lòng bàn tay phải của mình ra cho Sở Dao xem, chỉ lát sau, trong lòng bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một chiếc gương hình thoi, đó đúng là Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính.
"Đây là bảo vật em vừa có được đó sao?"
Mấy cô gái tò mò đưa đầu về phía đó, Diệp Khuynh Thành chỉ giả vờ rụt rè một chút rồi cũng nhanh chóng đưa mắt nhìn qua.
Phụ nữ có lạnh lùng đến cỡ nào cũng biết tò mò mà.
Lục Vân gật đầu nói: "Bảo vật này không hề đơn giản, nó có thể hấp thụ những đòn tấn công cực mạnh, có thể nói nó tương đương với kim bài miễn tử. Bây giờ bên trong nó còn đang chứa đựng hai đạo kiếm ý khổng lồ, em không thi triển ra cho mấy chị xem được."
Nói cho xem tức là xem qua cho biết thôi, hai kiếm ý đó là kỹ năng giữ mạng lúc nguy hiểm, không thể vì khoe khoang trước mặt mấy chị mà lãng phí cái kĩ năng giữ mạng này được.
Hơn nữa, nếu thi triển đạo kiếm ý đó ra ngay đây, rất có thể sẽ dọa mọi người sợ ngốc luôn!
Vương Băng Ngưng dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ mấy cái vào lòng bàn tay của Lục Vân, thắc mắc hỏi: "Bốn vòng tròn màu đen này là gì?"
Chính giữa chiếc gương nhỏ trong lòng bàn tay Lục Vân vẫn còn phát sáng như cũ, có điều, ngay bốn góc của hình thoi có bốn vòng tròn đen nhỏ.
"Có lẽ nó cũng tương tự như thanh năng lượng trong game, cần phải thắp sáng cả bốn vòng tròn này mới có thể sử dụng được khả năng thôn phệ các đòn công kích của bảo vật."
Lúc Lục Vân vừa lấy được Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính này, bốn vòng tròn đó vẫn còn phát sáng, mãi đến lúc hắn sử dụng nó thôn phệ ba đạo kiếm ý mới từ từ tối đi như bây giờ.
Nghĩa là bốn vòng tròn này có liên quan đến khả năng thôn phệ của Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính.
Thực ra nghĩ kĩ thì cũng dễ hiểu thôi.
Nếu như không cần tốn thời gian thắp sáng bốn vòng này thì Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính sẽ không giới hạn số lần sử dụng, có nghĩa là nó sẽ có thể thôn phệ tất cả các đòn công kích của đối thủ?
Nếu vậy thật thì vật này quá mức ghê gớm rồi.
Lục Vân đã phát hiện ra vấn đề này, nhưng phương pháp thắp sáng bốn vòng thì hắn chưa biết, vẫn cần phải nghiên cứu thêm.
Hai mắt Sở Dao sáng rực, nói: "Tuyệt vời, có vẻ như thứ này mạnh hơn Sưu hồn linh của chị rất nhiều đúng không?"
"Nếu không thì em tặng nó cho chị ha?"
"Ahem, không cần, không cần, Tiểu Lục Vân em cứ tự giữ nó đi. Bảo vật này là do em tìm được, có lẽ nó cũng có linh tính, đưa cho người khác cũng dùng không được đâu."
Sở Dao gãi gãi đầu khoác tay, bộ dáng thật là đáng yêu.
Thật ra Lục Vân chỉ đang nói đùa thôi.
Đúng như Sở Dao vừa nói, bảo vật nào cũng có linh tính, chính lúc Lục Vân hoàn thành việc tấn công bệ đá cũng chính là lúc hắn vượt qua bài thử thách của Đoat Thiên Tạo Hóa Kính.
Hay nói cách khác đó là quá trình nhận chủ của bảo vật.
Các cô gái vô cùng hứng thú khi Lục Vân có món bảo vật như vậy, nhưng mà Diệp Khuynh Thành thì khác, trong đôi mắt mắt xinh đẹp lóe lên vẻ phức tạp khó giải thích được.
Sau tất cả chuyện này, có thể chứng minh Lục Vân hoàn toàn không phải là vật trong ao, tương lai sau này sẽ còn rộng mở và dữ dội hơn bây giờ nhiều.
Mình và các em thật sự có thể đuổi kịp bước chân của hắn chứ?
Tiểu Lục Vân giống như một con rồng ẩn nấp trong vực thẳm. Tương lai của hắn lẽ ra thuộc về những ngôi sao trên biển, nhưng những người như họ lại giống như xiềng xích trói buộc hắn xuống ao.
Cho dù Tiểu Lục Vân không nói hay phàn nàn gì nhưng Diệp Khuynh Thành vẫn cảm thấy cực kỳ áy náy.
Chuyện này giống như một cặp đôi cùng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu trai thì thi được điểm rất cao, hoàn toàn đủ khả năng đăng kí vào một trường đại học danh tiếng, có điều cuối cùng cậu ta vẫn quyết định ở lại một thành phố nhỏ, ở bên cạnh cô gái kia.
Diệp Khuynh Thành không muốn như vậy.
Kể từ khi cô trở thành người tu luyện, cô càng ngày càng cảm nhận được của người tu luyện thật sự là sâu không lường được, nếu cô cứ dậm chân tại chỗ như vậy mãi, ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải chuyện không như ý muốn của mình.
Đặc biệt là đối với một thiên tài tu luyện như Tiểu Lục Vân, chắc chắn sẽ không thể nào làm kẻ bình thường được.
Xem ra cô vẫn còn phải cố gắng hơn nữa, cố gắng theo kịp Tiểu Lục Vân.
Diệp Khuynh Thành đang âm thầm hạ quyết tâm thì giọng nói của Vương Băng Ngưng đã suy nghĩ của cô trở lại.
"Tiểu Lục Vân, bọn chị xem bảo vật xong rồi, còn về bộ quần áo kì lạ em đang mặc là sao đây? Bộ đã xảy ra chuyện gì khác nữa sao?"
Rất nhiều người ghen tị hắn có có tận bảy cô chị gái xinh đẹp như tiên, thế nhưng bọn họ đâu hiểu được cảm giác của Lục Vân như thế nào.
Lục Vân thực sự rất, rất... hạnh phúc!
Khà khà, cảm giác này thật sự rất tuyệt mà, hắn còn gì để phàn nàn nữa chứ?
Đặc biệt là chị Khuynh Thành, tuy trông nghiêm khắc nhưng chính vì quan tâm nên nên chị ấy mới tỏ ra nghiêm khắc như vậy, nếu đổi thành người khác, chị ấy cũng không thèm răn dạy vậy đâu, cứ bày ra bộ mặt lạnh lùng là được rồi.
Cho nên dù lần nào Lục Vân bị véo tai cũng hét lên đau quá, đau quá, chị cả của tôi tàn nhẫn quá các kiểu, nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn rất là vui vẻ.
Cảm giác được bao bọc trong tình yêu thương của các chị thật sự cực kỳ vui vẻ, ấm áp,... Nói tóm lại chỉ có hai từ: thoải mái!
"Tiểu Lục Vân, Tiểu Lục Vân, chính xác thì em đã gặp phải chuyện gì dưới đáy biển vậy? Trang phục hiện tại của em là sao? Còn có..."
Sau khi đánh tan hết lo lắng, tâm hồn hóng hớt của Vương Băng Ngưng đã bùng cháy trở lại, lắc lắc cánh tay của Lục Vân liên tục đặt câu hỏi.
Lục Vân không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn trả lời từng câu một, kể cho họ nghe mình đã trải qua những gì ở đáy biển.
Dù sao thì mấy chị cũng đã biết chuyện Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân, hơn nữa còn là người tu luyện nên hắn có thể yên tâm nói ra tất cả.
Tuy nhiên, để tránh làm mấy chị lo lắng nữa, Lục Vân không kể rõ chi tiết mà chỉ nói rằng mình đã tìm được một món bảo vật vô cùng ghê gớm cùng với hai đạo kiếm ý từ trận pháp bí ẩn ở dưới biển.
“Bảo vật?”
Sở Dao có vẻ rất hứng thú với mấy thứ bảo vật này, đôi mắt cô lập tức sáng ngời, hưng phấn nói: “Chị muốn nhìn thấy nó, em mau lấy ra cho chị xem..."
Diệp Khuynh Thành lạnh mặt mắng: "Em muốn xem gì chứ? Em ấy cũng nói đó là một món bảo vật rất ghê gớm rồi, làm sao có thể tùy tiện lấy ra cho em xem được? Lỡ lấy ra bị người khác nhìn thấy rồi lập mưu cướp đoạt thì sao?"
Ở đây chỉ có mấy cô biết thân phận thật sự của Lục Vân, những người khác không biết gì cả, lỡ như lấy bảo vật ra xong bị người ta theo dõi sẽ rất phiền phức.
Sau khi trải qua nhiều chuyện rắc rối như vậy, cô thấy vẫn nên tránh xa rắc rối càng xa càng tốt.
Lục Vân cười nói: "Không sao đâu, bảo vật đó không lớn, hiện tại em có thể kiểm soát được. Nếu vợ em muốn xem thì cứ để cô ấy xem đi."
Diệp Khuynh Thành hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lục Vân không để ý mà xòe lòng bàn tay phải của mình ra cho Sở Dao xem, chỉ lát sau, trong lòng bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một chiếc gương hình thoi, đó đúng là Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính.
"Đây là bảo vật em vừa có được đó sao?"
Mấy cô gái tò mò đưa đầu về phía đó, Diệp Khuynh Thành chỉ giả vờ rụt rè một chút rồi cũng nhanh chóng đưa mắt nhìn qua.
Phụ nữ có lạnh lùng đến cỡ nào cũng biết tò mò mà.
Lục Vân gật đầu nói: "Bảo vật này không hề đơn giản, nó có thể hấp thụ những đòn tấn công cực mạnh, có thể nói nó tương đương với kim bài miễn tử. Bây giờ bên trong nó còn đang chứa đựng hai đạo kiếm ý khổng lồ, em không thi triển ra cho mấy chị xem được."
Nói cho xem tức là xem qua cho biết thôi, hai kiếm ý đó là kỹ năng giữ mạng lúc nguy hiểm, không thể vì khoe khoang trước mặt mấy chị mà lãng phí cái kĩ năng giữ mạng này được.
Hơn nữa, nếu thi triển đạo kiếm ý đó ra ngay đây, rất có thể sẽ dọa mọi người sợ ngốc luôn!
Vương Băng Ngưng dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ mấy cái vào lòng bàn tay của Lục Vân, thắc mắc hỏi: "Bốn vòng tròn màu đen này là gì?"
Chính giữa chiếc gương nhỏ trong lòng bàn tay Lục Vân vẫn còn phát sáng như cũ, có điều, ngay bốn góc của hình thoi có bốn vòng tròn đen nhỏ.
"Có lẽ nó cũng tương tự như thanh năng lượng trong game, cần phải thắp sáng cả bốn vòng tròn này mới có thể sử dụng được khả năng thôn phệ các đòn công kích của bảo vật."
Lúc Lục Vân vừa lấy được Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính này, bốn vòng tròn đó vẫn còn phát sáng, mãi đến lúc hắn sử dụng nó thôn phệ ba đạo kiếm ý mới từ từ tối đi như bây giờ.
Nghĩa là bốn vòng tròn này có liên quan đến khả năng thôn phệ của Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính.
Thực ra nghĩ kĩ thì cũng dễ hiểu thôi.
Nếu như không cần tốn thời gian thắp sáng bốn vòng này thì Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính sẽ không giới hạn số lần sử dụng, có nghĩa là nó sẽ có thể thôn phệ tất cả các đòn công kích của đối thủ?
Nếu vậy thật thì vật này quá mức ghê gớm rồi.
Lục Vân đã phát hiện ra vấn đề này, nhưng phương pháp thắp sáng bốn vòng thì hắn chưa biết, vẫn cần phải nghiên cứu thêm.
Hai mắt Sở Dao sáng rực, nói: "Tuyệt vời, có vẻ như thứ này mạnh hơn Sưu hồn linh của chị rất nhiều đúng không?"
"Nếu không thì em tặng nó cho chị ha?"
"Ahem, không cần, không cần, Tiểu Lục Vân em cứ tự giữ nó đi. Bảo vật này là do em tìm được, có lẽ nó cũng có linh tính, đưa cho người khác cũng dùng không được đâu."
Sở Dao gãi gãi đầu khoác tay, bộ dáng thật là đáng yêu.
Thật ra Lục Vân chỉ đang nói đùa thôi.
Đúng như Sở Dao vừa nói, bảo vật nào cũng có linh tính, chính lúc Lục Vân hoàn thành việc tấn công bệ đá cũng chính là lúc hắn vượt qua bài thử thách của Đoat Thiên Tạo Hóa Kính.
Hay nói cách khác đó là quá trình nhận chủ của bảo vật.
Các cô gái vô cùng hứng thú khi Lục Vân có món bảo vật như vậy, nhưng mà Diệp Khuynh Thành thì khác, trong đôi mắt mắt xinh đẹp lóe lên vẻ phức tạp khó giải thích được.
Sau tất cả chuyện này, có thể chứng minh Lục Vân hoàn toàn không phải là vật trong ao, tương lai sau này sẽ còn rộng mở và dữ dội hơn bây giờ nhiều.
Mình và các em thật sự có thể đuổi kịp bước chân của hắn chứ?
Tiểu Lục Vân giống như một con rồng ẩn nấp trong vực thẳm. Tương lai của hắn lẽ ra thuộc về những ngôi sao trên biển, nhưng những người như họ lại giống như xiềng xích trói buộc hắn xuống ao.
Cho dù Tiểu Lục Vân không nói hay phàn nàn gì nhưng Diệp Khuynh Thành vẫn cảm thấy cực kỳ áy náy.
Chuyện này giống như một cặp đôi cùng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu trai thì thi được điểm rất cao, hoàn toàn đủ khả năng đăng kí vào một trường đại học danh tiếng, có điều cuối cùng cậu ta vẫn quyết định ở lại một thành phố nhỏ, ở bên cạnh cô gái kia.
Diệp Khuynh Thành không muốn như vậy.
Kể từ khi cô trở thành người tu luyện, cô càng ngày càng cảm nhận được của người tu luyện thật sự là sâu không lường được, nếu cô cứ dậm chân tại chỗ như vậy mãi, ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải chuyện không như ý muốn của mình.
Đặc biệt là đối với một thiên tài tu luyện như Tiểu Lục Vân, chắc chắn sẽ không thể nào làm kẻ bình thường được.
Xem ra cô vẫn còn phải cố gắng hơn nữa, cố gắng theo kịp Tiểu Lục Vân.
Diệp Khuynh Thành đang âm thầm hạ quyết tâm thì giọng nói của Vương Băng Ngưng đã suy nghĩ của cô trở lại.
"Tiểu Lục Vân, bọn chị xem bảo vật xong rồi, còn về bộ quần áo kì lạ em đang mặc là sao đây? Bộ đã xảy ra chuyện gì khác nữa sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.