Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 417: Diệp Khuynh Thành này không xứng sao?
Tần Cẩn
21/02/2024
Lục Vân còn tưởng rằng Diệp Khuynh Thành đang làm bộ lạnh lẽo, cố ý bày
ra dáng vẻ lạnh nhạt để chế nhạo mình, ai biết cô lại đột nhiên buông ra câu nói như vậy.
Trong lòng Lục Vân lập tức lộp bộp một cái, giả điên giả dại nói: "Chị Khuynh Thành, chị đang nói cái gì vậy?"
"Hừ, em năm đã nói bí mật của hai người cho chị biết rồi." Diệp Khuynh Thành trừng hắn một cái, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng.
Quả nhiên chị Khuynh Thành biết rồi.
Cô không phải đang làm bộ lạnh lẽo, mà là đang ghen, trước kia chỉ khi ăn dấm thì cô mới nói chuyện chanh chua như vậy.
Lục Vân đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nhưng điều làm hắn không nghĩ tới chính là bí mật kia lại do Sở Dao nói ra.
Ai ——
Lục Vân thầm thở dài một tiếng.
Thôi vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Sở Dao nói ra cũng tốt hơn bảo hắn nói, vậy thì thật sự không biết nên mở miệng thế nào nữa.
"Chị Khuynh Thành, nếu chị biết cả rồi thì em cũng không giải thích nhiều."
"Thừa nhận rồi?"
"Ừm, thừa nhận."
Lục Vân khẽ gật đầu, không giải thích bởi vì không cần thiết, mặc dù chuyện ngày đó rất thái quá, nhưng quả thật hắn và Sở Dao đã tiến hành giao lưu sâu rồi.
Hắn nhất định sẽ không phụ Sở Dao.
"Dừng lại! Nhóc con, em cho rằng chút bí mật nhỏ của em có thể giấu được đôi mắt này sao?" Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ đắc ý, cô nói tiếp: "Nếu em đã thừa nhận thì chị cũng không làm khó dễ em, nhưng chị cũng phải gia nhập."
Cái gì?
Lục Vân bỗng trợn to hai mắt, thực sự không thể tin được chị Khuynh Thành lại nói ra được lời này.
Cô ngâm mình trong bình dấm chua đến ngốc rồi sao?
"Chị Khuynh Thành, chuyện này, mặc dù em hiểu tâm ý của chị, nhưng lúc này mới bắt đầu thôi, chơi mạnh bạo như thế không thích hợp lắm đâu?" Lục Vân nuốt nước miếng một cái.
Chúng ta không thể từ từ rồi bàn lại chuyện cùng gia nhập sao?
Lục Vân không cách nào thích ứng với tiết tấu của Diệp Khuynh Thành, mặc dù hắn đã sớm nhìn ra Diệp Khuynh Thành chỉ có bề ngoài lạnh lẽo, bên trong lại nóng hầm hập...
Nhưng chuyện này quá trực tiếp!
Không được không được.
Lục Vân chỉ suy xét vì đại cục, không thì đến lúc đó dù tình cảm chị em họ tốt đến mấy cũng khó tránh khỏi lúng túng.
Nhưng ai biết Lục Vân vừa từ chối thì trên người Diệp Khuynh Thành lại đột nhiên bắn ra khí lạnh, cô lạnh lẽo nhìn chăm chú vào hắn: "Sao không thích hợp? Em nói cho chị biết không thích hợp chỗ nào? Là Diệp Khuynh Thành này không xứng à?"
Diệp Khuynh Thành lạnh lẽo nói, một giây sau đã trực tiếp đưa tay véo lỗ tai Lục Vân rồi lặp lại lần nữa: "Lớn tiếng trả lời chị, có phải Diệp Khuynh Thành này không xứng không?"
Cả Lục Vân cũng bị dọa sợ.
Chị Khuynh Thành quá bá đạo, không thể trêu vào không thể trêu vào, hắn đành xin tha mà nói: "Xứng xứng xứng, chị Khuynh Thành đương nhiên là xứng, chỉ cần chị chịu thì em trai này nhất định sẽ cố hết sức phối hợp."
Trong lòng hắn nói thầm: Là em không xứng thôi!
"Hừ, vậy còn tạm được, đừng ép chị đánh em, sẽ làm mất khí chất tao nhã của chị đây."
Lúc này Diệp Khuynh Thành mới vừa lòng thỏa mãn mà buông lỗ tai Lục Vân ra.
Lục Vân hừ lạnh trong lòng, chị đã nói ra mấy câu không biết xấu hổ như vậy mà còn nói khí chất tao nhã gì với em, chờ chị gia nhập thì xem em có xé vỏ ngoài tao nhã của chị ra không.
Để đảm bảo an toàn, Lục Vân vẫn hỏi thăm dò một câu: "Chị vợ năm của em không có ý kiến gì về chuyện này sao?"
"Nó có thể có ý kiến gì, tụi chị đã sớm thương lượng xong, hơn nữa chị là chị cả, Sở Dao dám có ý kiến gì?" Diệp Khuynh Thành bá đạo nói.
Phục!
Phục nhân đôi!
Lục Vân còn có thể nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh thôi.
"Vậy bây giờ em cho chị một danh phận đi!" Diệp Khuynh Thành mặc kệ Lục Vân nghĩ thế nào mà tiếp tục mở miệng nói.
Sao Lục Vân còn dám trêu chọc đại tỷ bá đạo này nên chỉ có thể nịnh nọt nói: "Vậy thì... Chị vợ cả?"
Chát!
Diệp Khuynh Thành trực tiếp tát một cái lên mặt Lục Vân, tức giận nói: "Chị đang nghiêm túc nói chuyện đứng đắn với em, em còn rảnh rỗi đùa giỡn? !"
Chuyện đứng đắn?
Lục Vân sửng sốt.
Em cũng đang nói chuyện đứng đắn mà, không phải chị nói muốn gia nhập sao, còn bảo em cho chị một danh phận, vậy em gọi chị là chị vợ cả có vấn đề gì?
Chẳng lẽ làm chị cả chán rồi nên muốn cảm nhận cảm giác làm nhỏ?
Lục Vân vô cùng phiền muộn, nghĩ thầm gần đây tính tình chị Khuynh Thành thật sự càng ngày càng khó dò.
Lúc này chỉ nghe Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nói: "Dẹp dáng vẻ lưu manh của em đi, nếu em đã đồng ý cho chị gia nhập Thiên Đạo Tông thì đương nhiên phải cho chị một danh phận."
"Thiên Đạo Tông?" Lục Vân đột nhiên trừng to hai mắt, lập tức không kịp phản ứng.
"Đúng thế, chị đã biết em và Sở Dao đều gia nhập một môn phái tên là Thiên Đạo Tông, giờ chị cũng là tu luyện giả nên muốn gia nhập với tụi em."
"Không thành vấn đề không thành vấn đề, em còn tưởng rằng..."
Lục Vân ứa mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng chị Khuynh Thành đã hào phóng đến mức đó, không ngờ là hiểu lầm mà thôi.
"Em tưởng là gì?" Diệp Khuynh Thành nhạy cảm bắt được sự khác lạ của Lục Vân.
"Không có gì không có gì."
Lục Vân vội vàng nói bông đùa để che giấu: "Chị Khuynh Thành, chị trở thành tu luyện giả là nhờ em, vậy sau này em chính là sư phụ của chị trong tông môn, ngoài tông môn thì chị là chị của em, ứng phó tuỳ tình cảnh đi."
Diệp Khuynh Thành ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
"Vậy bây giờ chị gọi một tiếng kêu sư phụ nghe thử xem." Lục Vân lại nói.
"Cút!" Diệp Khuynh Thành thực sự không chịu đựng được dáng vẻ đắc ý của tên ranh này nên vừa đồng ý đã lập tức thay đổi.
Lục Vân cười khổ.
Quả nhiên vẫn quá sốt ruột, biết ngay là người phụ nữ này thích nói trái lòng, có một số câu nói thực sự không thể tin được.
Trong lòng Lục Vân lập tức lộp bộp một cái, giả điên giả dại nói: "Chị Khuynh Thành, chị đang nói cái gì vậy?"
"Hừ, em năm đã nói bí mật của hai người cho chị biết rồi." Diệp Khuynh Thành trừng hắn một cái, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng.
Quả nhiên chị Khuynh Thành biết rồi.
Cô không phải đang làm bộ lạnh lẽo, mà là đang ghen, trước kia chỉ khi ăn dấm thì cô mới nói chuyện chanh chua như vậy.
Lục Vân đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nhưng điều làm hắn không nghĩ tới chính là bí mật kia lại do Sở Dao nói ra.
Ai ——
Lục Vân thầm thở dài một tiếng.
Thôi vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Sở Dao nói ra cũng tốt hơn bảo hắn nói, vậy thì thật sự không biết nên mở miệng thế nào nữa.
"Chị Khuynh Thành, nếu chị biết cả rồi thì em cũng không giải thích nhiều."
"Thừa nhận rồi?"
"Ừm, thừa nhận."
Lục Vân khẽ gật đầu, không giải thích bởi vì không cần thiết, mặc dù chuyện ngày đó rất thái quá, nhưng quả thật hắn và Sở Dao đã tiến hành giao lưu sâu rồi.
Hắn nhất định sẽ không phụ Sở Dao.
"Dừng lại! Nhóc con, em cho rằng chút bí mật nhỏ của em có thể giấu được đôi mắt này sao?" Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ đắc ý, cô nói tiếp: "Nếu em đã thừa nhận thì chị cũng không làm khó dễ em, nhưng chị cũng phải gia nhập."
Cái gì?
Lục Vân bỗng trợn to hai mắt, thực sự không thể tin được chị Khuynh Thành lại nói ra được lời này.
Cô ngâm mình trong bình dấm chua đến ngốc rồi sao?
"Chị Khuynh Thành, chuyện này, mặc dù em hiểu tâm ý của chị, nhưng lúc này mới bắt đầu thôi, chơi mạnh bạo như thế không thích hợp lắm đâu?" Lục Vân nuốt nước miếng một cái.
Chúng ta không thể từ từ rồi bàn lại chuyện cùng gia nhập sao?
Lục Vân không cách nào thích ứng với tiết tấu của Diệp Khuynh Thành, mặc dù hắn đã sớm nhìn ra Diệp Khuynh Thành chỉ có bề ngoài lạnh lẽo, bên trong lại nóng hầm hập...
Nhưng chuyện này quá trực tiếp!
Không được không được.
Lục Vân chỉ suy xét vì đại cục, không thì đến lúc đó dù tình cảm chị em họ tốt đến mấy cũng khó tránh khỏi lúng túng.
Nhưng ai biết Lục Vân vừa từ chối thì trên người Diệp Khuynh Thành lại đột nhiên bắn ra khí lạnh, cô lạnh lẽo nhìn chăm chú vào hắn: "Sao không thích hợp? Em nói cho chị biết không thích hợp chỗ nào? Là Diệp Khuynh Thành này không xứng à?"
Diệp Khuynh Thành lạnh lẽo nói, một giây sau đã trực tiếp đưa tay véo lỗ tai Lục Vân rồi lặp lại lần nữa: "Lớn tiếng trả lời chị, có phải Diệp Khuynh Thành này không xứng không?"
Cả Lục Vân cũng bị dọa sợ.
Chị Khuynh Thành quá bá đạo, không thể trêu vào không thể trêu vào, hắn đành xin tha mà nói: "Xứng xứng xứng, chị Khuynh Thành đương nhiên là xứng, chỉ cần chị chịu thì em trai này nhất định sẽ cố hết sức phối hợp."
Trong lòng hắn nói thầm: Là em không xứng thôi!
"Hừ, vậy còn tạm được, đừng ép chị đánh em, sẽ làm mất khí chất tao nhã của chị đây."
Lúc này Diệp Khuynh Thành mới vừa lòng thỏa mãn mà buông lỗ tai Lục Vân ra.
Lục Vân hừ lạnh trong lòng, chị đã nói ra mấy câu không biết xấu hổ như vậy mà còn nói khí chất tao nhã gì với em, chờ chị gia nhập thì xem em có xé vỏ ngoài tao nhã của chị ra không.
Để đảm bảo an toàn, Lục Vân vẫn hỏi thăm dò một câu: "Chị vợ năm của em không có ý kiến gì về chuyện này sao?"
"Nó có thể có ý kiến gì, tụi chị đã sớm thương lượng xong, hơn nữa chị là chị cả, Sở Dao dám có ý kiến gì?" Diệp Khuynh Thành bá đạo nói.
Phục!
Phục nhân đôi!
Lục Vân còn có thể nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh thôi.
"Vậy bây giờ em cho chị một danh phận đi!" Diệp Khuynh Thành mặc kệ Lục Vân nghĩ thế nào mà tiếp tục mở miệng nói.
Sao Lục Vân còn dám trêu chọc đại tỷ bá đạo này nên chỉ có thể nịnh nọt nói: "Vậy thì... Chị vợ cả?"
Chát!
Diệp Khuynh Thành trực tiếp tát một cái lên mặt Lục Vân, tức giận nói: "Chị đang nghiêm túc nói chuyện đứng đắn với em, em còn rảnh rỗi đùa giỡn? !"
Chuyện đứng đắn?
Lục Vân sửng sốt.
Em cũng đang nói chuyện đứng đắn mà, không phải chị nói muốn gia nhập sao, còn bảo em cho chị một danh phận, vậy em gọi chị là chị vợ cả có vấn đề gì?
Chẳng lẽ làm chị cả chán rồi nên muốn cảm nhận cảm giác làm nhỏ?
Lục Vân vô cùng phiền muộn, nghĩ thầm gần đây tính tình chị Khuynh Thành thật sự càng ngày càng khó dò.
Lúc này chỉ nghe Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nói: "Dẹp dáng vẻ lưu manh của em đi, nếu em đã đồng ý cho chị gia nhập Thiên Đạo Tông thì đương nhiên phải cho chị một danh phận."
"Thiên Đạo Tông?" Lục Vân đột nhiên trừng to hai mắt, lập tức không kịp phản ứng.
"Đúng thế, chị đã biết em và Sở Dao đều gia nhập một môn phái tên là Thiên Đạo Tông, giờ chị cũng là tu luyện giả nên muốn gia nhập với tụi em."
"Không thành vấn đề không thành vấn đề, em còn tưởng rằng..."
Lục Vân ứa mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng chị Khuynh Thành đã hào phóng đến mức đó, không ngờ là hiểu lầm mà thôi.
"Em tưởng là gì?" Diệp Khuynh Thành nhạy cảm bắt được sự khác lạ của Lục Vân.
"Không có gì không có gì."
Lục Vân vội vàng nói bông đùa để che giấu: "Chị Khuynh Thành, chị trở thành tu luyện giả là nhờ em, vậy sau này em chính là sư phụ của chị trong tông môn, ngoài tông môn thì chị là chị của em, ứng phó tuỳ tình cảnh đi."
Diệp Khuynh Thành ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
"Vậy bây giờ chị gọi một tiếng kêu sư phụ nghe thử xem." Lục Vân lại nói.
"Cút!" Diệp Khuynh Thành thực sự không chịu đựng được dáng vẻ đắc ý của tên ranh này nên vừa đồng ý đã lập tức thay đổi.
Lục Vân cười khổ.
Quả nhiên vẫn quá sốt ruột, biết ngay là người phụ nữ này thích nói trái lòng, có một số câu nói thực sự không thể tin được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.