Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 406: Giết ba người trong giây lát
Tần Cẩn
08/02/2024
Điện chủ Huyết Ngục Điện sửng sốt.
Huyết Ngục Thủ của lão thật sự đã đánh vào ngực Lục Vân, nhưng Lục Vân lại không nhúc nhích tí nào, biến hóa duy nhất chính là nụ cười nghiền ngẫm trên khóe miệng Lục Vân.
Tại sao lại như vậy?
Mi tâm của Điện chủ Huyết Ngục Điện bỗng nhảy lên một cái.
Vừa rồi lão nhìn thấy Lục Vân không né tránh nên còn tưởng rằng Lục Vân chưa kịp phản ứng, cả lúc này cũng thế, Lục Vân không phóng ra lá chắn hộ thể nào cả.
Vậy làm sao hắn có thể chống lại công kích của mình kia chứ?
Sắc mặt Điện chủ Huyết Ngục Điện vốn ửng đỏ, lúc này còn nghẹn thành màu đỏ thẫm, lão dồn hết sức lực giáng một chưởng ra lần nữa.
Lục Vân vẫn không nhúc nhích.
Điện chủ Huyết Ngục Điện ngơ ngác thất sắc, rốt cuộc cũng biết vừa rồi không phải mình xuất hiện ảo giác mà là người thanh niên trước mắt thật sự cản được Huyết Ngục Thủ.
Hơn nữa còn là hai lần.
Điện chủ Huyết Ngục Điện ý thức được không ổn nên theo bản năng muốn lùi lại phía sau, kết quả lúc này lại thấy Lục Vân bỗng kẹp bàn tay của lão lại rồi cười khẽ và nói: "Lão già, thủ pháp đấm bóp của lão không được rồi!"
Nói xong, hắn đột nhiên bóp mạnh.
Vèo!
Máu tươi bắn tung tóe ra.
Bàn tay của lão giả mặt đỏ trực tiếp đứt mất.
Không sai.
Đứt mất!
Không phải xương cốt vỡ nát, mà là từ chỗ cổ tay mang cả da thịt và xương cốt triệt để biến thành một mặt cắt ngang, hoàn toàn tách rời với bàn tay màu đỏ ngòm kia.
Điện chủ Huyết Ngục Điện cũng ngơ ra rất lâu rồi mới phát ra một tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.
Huyết Ngục Thủ mà lão khổ luyện nhiều năm lại bị chặt đứt như vậy sao? !
Còn bị một hậu bối trẻ hơn lão mấy chục tuổi dùng tay không bóp gãy!
Rốt cuộc người thanh niên này là ma quỷ từ đâu chạy đến!
Lão giả mặt đỏ phát ra một tiếng gào thét thảm thiết thu hút ánh mắt của hai Điện chủ còn lại.
Khi họ trông thấy lão giả mặt đỏ gãy mất tay thì đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Chuyện gì đã xảy ra?
Thậm chí họ còn không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì vừa rồi lực chú ý của họ đều tập trung lên người Hansen, thấy hắn ưu nhã ung dung đánh lui Khâu Ngọc Đường ra ngoài mà không nén được sợ hãi thán phục.
Vị Thần cảnh đến từ liên minh Thí Thần Giả này quả thực là đổi mới nhận thức của họ đối với chiến đấu.
Hóa ra một người có thể tao nhã như vậy khi chiến đấu, nhìn chẳng những không có chút cảm giác bạo lực nào mà lại có một vẻ đẹp rất độc đáo.
Đây chính là dạng lưu manh mặc vest đúng không!
Còn phía Lục Vân, hai người căn bản không để ý đến, họ không nghi ngờ thực lực của lão giả mặt đỏ có thể đánh chết Lục Vân đơn giản như nghiền chết một con kiến nên tất nhiên không cần phải quan sát.
Nhưng ai mà ngờ tới chỉ đảo mắt một cái Điện chủ Huyết Ngục Điện đã phát ra một tiếng hét thảm, Huyết Ngục Thủ mà lão luôn lấy làm kiêu ngạo cũng bị cắt đứt một cách quỷ dị, thực sự vượt qua dự đoán của hai người.
"Thằng ranh kia có gì đó quái lạ! Nhanh! ! Hai người các người đồng loạt ra tay, chơi chết hắn! ! !"
Lão giả mặt đỏ che lấy chỗ cụt tay của mình mà lớn tiếng gầm rú, đánh thức hai người đang ngây ra, ánh mắt họ phát lạnh rồi cùng tấn công về hướng Lục Vân.
"Đưa tụi mày lên Tây Thiên!"
Lục Vân lạnh lẽo cười một tiếng, bóng dáng biến mất một cách quỷ dị, một giây sau đã xuất hiện sau lưng Điện chủ Dạ Xoa điện.
"Lần đầu tiên tao trông thấy dáng vẻ âm hiểm của mày thì đã cảm thấy không thoải mái, cho nên mày là kẻ đầu tiên lên đường!"
Lục Vân giơ tay bóp lấy cổ Điện chủ Dạ Xoa điện, khiến khuôn mặt vốn âm nhu lập tức tái nhợt đi, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lệch qua một bên.
Răng rắc!
Cổ hắn đã gãy mất.
"Mày là người thứ hai."
Giải quyết xong người đàn ông âm nhu, bóng dáng của Lục Vân chớp động, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt người đàn ông mập lùn, cũng chính là Điện chủ Minh Vương Điện, hắn tung một chưởng đập vào đỉnh đầu Điện chủ Minh Vương Điện.
Vừa rồi Điện chủ Minh Vương Điện đồng loạt ra tay với Điện chủ Dạ Xoa điện, thấy Điện chủ Dạ Xoa điện đột nhiên chết đi thì nhất thời chưa kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần thì đã thấy Lục Vân xuất hiện trước mặt hắn.
Đồng tử của hắn lập tức chấn động.
Tốc độ này thật quá khủng bố!
Giờ phút này cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao bàn tay của Điện chủ Huyết Ngục Điện lại gãy mất, đó là vì người thanh niên trước mắt căn bản không phải người mà họ có khả năng trêu chọc.
Trốn!
Điện chủ Minh Vương Điện nhanh chóng lùi lại, đã không còn tâm tư giao chiến nữa mà chỉ muốn né tránh một chưởng của Lục Vân.
Nhưng tốc độ của hắn nhanh đến mấy thì tốc độ của Lục Vân còn nhanh hơn.
Bàn tay kia như bóng với hình, cuối cùng vẫn đập thẳng lên đỉnh đầu của Điện chủ Minh Vương Điện.
Răng rắc!
Điện chủ Minh Vương Điện chết!
Chỉ còn lại lão giả mặt đỏ Huyết Ngục Điện ban đầu kia.
Kẻ khởi xướng này trông thấy Lục Vân dữ dội như thế, trong chớp mắt đã giết chết hai tên Tôn Giả Cảnh như gãi ngứa thì lập tức bị sợ vỡ mật.
"Ngài Hansen, cứu —— "
Lão giả mặt đỏ căn bản không có lá gan đối mặt với Lục Vân nên chỉ có thể cầu cứu Hansen, kết quả lão vừa hé miệng thì bỗng nhìn thấy một vệt sáng sắc bén đâm vào mi tâm mình.
Phù phù!
Lão giả mặt đỏ ngã xuống đất bỏ mình, chỗ mi tâm đột nhiên thủng ra một lỗ máu doạ người.
Hai mắt lão trừng lớn.
Rốt cục trước khi tử vong lão cũng hiểu vì sao Lục Vân khủng bố như vậy, bởi vì lão cảm nhận được khí tức của tu luyện giả từ vệt sáng kia.
Từ khi nào mà tu luyện giả lại nhúng tay vào chuyện của giới tu võ?
Hắn rảnh rỗi như vậy sao?
Sự nghi ngờ này của lão giả mặt đỏ không cách nào đạt được giải đáp.
Từ lúc Lục Vân cắt đứt cổ tay của lão giả mặt đỏ đến lúc đánh giết ba người, nhìn như rất dài, nhưng kỳ thật chỉ mới trôi qua vài giây thôi.
Mỗi một lần đánh giết đều chỉ trải qua giây lát thôi.
Cho nên chờ Hansen kịp phản ứng thì ba người đã trở thành thi thể.
Khâu Ngọc Đường tự biết không phải đối thủ của Hansen nên khi ra tay ông rất nghiêm túc, không dám phân tâm chút nào, đột nhiên thấy Hansen sửng sốt thì ông cũng kinh ngạc theo.
Ông nhìn theo ánh mắt của Hansen.
Thân thể Khâu Ngọc Đường lập tức run rẩy kịch liệt.
Sao ba điện chủ lại chết hết cả rồi?
Chẳng lẽ là thanh niên tên là Lục Vân kia giết?
Ánh mắt phức tạp của Khâu Ngọc Đường rơi lên người Lục Vân, mặc dù khó mà tin nổi, nhưng chỉ có đáp án này mới giải thích được hiện tượng quỷ dị đó.
"Anh rất tao nhã đấy!"
Ngay khi hai người giật mình thì giọng nói của Lục Vân bỗng vang lên, sau đó bộp một tiếng giòn vang, Hansen đột nhiên bị đánh bay ra ngoài.
Huyết Ngục Thủ của lão thật sự đã đánh vào ngực Lục Vân, nhưng Lục Vân lại không nhúc nhích tí nào, biến hóa duy nhất chính là nụ cười nghiền ngẫm trên khóe miệng Lục Vân.
Tại sao lại như vậy?
Mi tâm của Điện chủ Huyết Ngục Điện bỗng nhảy lên một cái.
Vừa rồi lão nhìn thấy Lục Vân không né tránh nên còn tưởng rằng Lục Vân chưa kịp phản ứng, cả lúc này cũng thế, Lục Vân không phóng ra lá chắn hộ thể nào cả.
Vậy làm sao hắn có thể chống lại công kích của mình kia chứ?
Sắc mặt Điện chủ Huyết Ngục Điện vốn ửng đỏ, lúc này còn nghẹn thành màu đỏ thẫm, lão dồn hết sức lực giáng một chưởng ra lần nữa.
Lục Vân vẫn không nhúc nhích.
Điện chủ Huyết Ngục Điện ngơ ngác thất sắc, rốt cuộc cũng biết vừa rồi không phải mình xuất hiện ảo giác mà là người thanh niên trước mắt thật sự cản được Huyết Ngục Thủ.
Hơn nữa còn là hai lần.
Điện chủ Huyết Ngục Điện ý thức được không ổn nên theo bản năng muốn lùi lại phía sau, kết quả lúc này lại thấy Lục Vân bỗng kẹp bàn tay của lão lại rồi cười khẽ và nói: "Lão già, thủ pháp đấm bóp của lão không được rồi!"
Nói xong, hắn đột nhiên bóp mạnh.
Vèo!
Máu tươi bắn tung tóe ra.
Bàn tay của lão giả mặt đỏ trực tiếp đứt mất.
Không sai.
Đứt mất!
Không phải xương cốt vỡ nát, mà là từ chỗ cổ tay mang cả da thịt và xương cốt triệt để biến thành một mặt cắt ngang, hoàn toàn tách rời với bàn tay màu đỏ ngòm kia.
Điện chủ Huyết Ngục Điện cũng ngơ ra rất lâu rồi mới phát ra một tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.
Huyết Ngục Thủ mà lão khổ luyện nhiều năm lại bị chặt đứt như vậy sao? !
Còn bị một hậu bối trẻ hơn lão mấy chục tuổi dùng tay không bóp gãy!
Rốt cuộc người thanh niên này là ma quỷ từ đâu chạy đến!
Lão giả mặt đỏ phát ra một tiếng gào thét thảm thiết thu hút ánh mắt của hai Điện chủ còn lại.
Khi họ trông thấy lão giả mặt đỏ gãy mất tay thì đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Chuyện gì đã xảy ra?
Thậm chí họ còn không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì vừa rồi lực chú ý của họ đều tập trung lên người Hansen, thấy hắn ưu nhã ung dung đánh lui Khâu Ngọc Đường ra ngoài mà không nén được sợ hãi thán phục.
Vị Thần cảnh đến từ liên minh Thí Thần Giả này quả thực là đổi mới nhận thức của họ đối với chiến đấu.
Hóa ra một người có thể tao nhã như vậy khi chiến đấu, nhìn chẳng những không có chút cảm giác bạo lực nào mà lại có một vẻ đẹp rất độc đáo.
Đây chính là dạng lưu manh mặc vest đúng không!
Còn phía Lục Vân, hai người căn bản không để ý đến, họ không nghi ngờ thực lực của lão giả mặt đỏ có thể đánh chết Lục Vân đơn giản như nghiền chết một con kiến nên tất nhiên không cần phải quan sát.
Nhưng ai mà ngờ tới chỉ đảo mắt một cái Điện chủ Huyết Ngục Điện đã phát ra một tiếng hét thảm, Huyết Ngục Thủ mà lão luôn lấy làm kiêu ngạo cũng bị cắt đứt một cách quỷ dị, thực sự vượt qua dự đoán của hai người.
"Thằng ranh kia có gì đó quái lạ! Nhanh! ! Hai người các người đồng loạt ra tay, chơi chết hắn! ! !"
Lão giả mặt đỏ che lấy chỗ cụt tay của mình mà lớn tiếng gầm rú, đánh thức hai người đang ngây ra, ánh mắt họ phát lạnh rồi cùng tấn công về hướng Lục Vân.
"Đưa tụi mày lên Tây Thiên!"
Lục Vân lạnh lẽo cười một tiếng, bóng dáng biến mất một cách quỷ dị, một giây sau đã xuất hiện sau lưng Điện chủ Dạ Xoa điện.
"Lần đầu tiên tao trông thấy dáng vẻ âm hiểm của mày thì đã cảm thấy không thoải mái, cho nên mày là kẻ đầu tiên lên đường!"
Lục Vân giơ tay bóp lấy cổ Điện chủ Dạ Xoa điện, khiến khuôn mặt vốn âm nhu lập tức tái nhợt đi, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lệch qua một bên.
Răng rắc!
Cổ hắn đã gãy mất.
"Mày là người thứ hai."
Giải quyết xong người đàn ông âm nhu, bóng dáng của Lục Vân chớp động, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt người đàn ông mập lùn, cũng chính là Điện chủ Minh Vương Điện, hắn tung một chưởng đập vào đỉnh đầu Điện chủ Minh Vương Điện.
Vừa rồi Điện chủ Minh Vương Điện đồng loạt ra tay với Điện chủ Dạ Xoa điện, thấy Điện chủ Dạ Xoa điện đột nhiên chết đi thì nhất thời chưa kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần thì đã thấy Lục Vân xuất hiện trước mặt hắn.
Đồng tử của hắn lập tức chấn động.
Tốc độ này thật quá khủng bố!
Giờ phút này cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao bàn tay của Điện chủ Huyết Ngục Điện lại gãy mất, đó là vì người thanh niên trước mắt căn bản không phải người mà họ có khả năng trêu chọc.
Trốn!
Điện chủ Minh Vương Điện nhanh chóng lùi lại, đã không còn tâm tư giao chiến nữa mà chỉ muốn né tránh một chưởng của Lục Vân.
Nhưng tốc độ của hắn nhanh đến mấy thì tốc độ của Lục Vân còn nhanh hơn.
Bàn tay kia như bóng với hình, cuối cùng vẫn đập thẳng lên đỉnh đầu của Điện chủ Minh Vương Điện.
Răng rắc!
Điện chủ Minh Vương Điện chết!
Chỉ còn lại lão giả mặt đỏ Huyết Ngục Điện ban đầu kia.
Kẻ khởi xướng này trông thấy Lục Vân dữ dội như thế, trong chớp mắt đã giết chết hai tên Tôn Giả Cảnh như gãi ngứa thì lập tức bị sợ vỡ mật.
"Ngài Hansen, cứu —— "
Lão giả mặt đỏ căn bản không có lá gan đối mặt với Lục Vân nên chỉ có thể cầu cứu Hansen, kết quả lão vừa hé miệng thì bỗng nhìn thấy một vệt sáng sắc bén đâm vào mi tâm mình.
Phù phù!
Lão giả mặt đỏ ngã xuống đất bỏ mình, chỗ mi tâm đột nhiên thủng ra một lỗ máu doạ người.
Hai mắt lão trừng lớn.
Rốt cục trước khi tử vong lão cũng hiểu vì sao Lục Vân khủng bố như vậy, bởi vì lão cảm nhận được khí tức của tu luyện giả từ vệt sáng kia.
Từ khi nào mà tu luyện giả lại nhúng tay vào chuyện của giới tu võ?
Hắn rảnh rỗi như vậy sao?
Sự nghi ngờ này của lão giả mặt đỏ không cách nào đạt được giải đáp.
Từ lúc Lục Vân cắt đứt cổ tay của lão giả mặt đỏ đến lúc đánh giết ba người, nhìn như rất dài, nhưng kỳ thật chỉ mới trôi qua vài giây thôi.
Mỗi một lần đánh giết đều chỉ trải qua giây lát thôi.
Cho nên chờ Hansen kịp phản ứng thì ba người đã trở thành thi thể.
Khâu Ngọc Đường tự biết không phải đối thủ của Hansen nên khi ra tay ông rất nghiêm túc, không dám phân tâm chút nào, đột nhiên thấy Hansen sửng sốt thì ông cũng kinh ngạc theo.
Ông nhìn theo ánh mắt của Hansen.
Thân thể Khâu Ngọc Đường lập tức run rẩy kịch liệt.
Sao ba điện chủ lại chết hết cả rồi?
Chẳng lẽ là thanh niên tên là Lục Vân kia giết?
Ánh mắt phức tạp của Khâu Ngọc Đường rơi lên người Lục Vân, mặc dù khó mà tin nổi, nhưng chỉ có đáp án này mới giải thích được hiện tượng quỷ dị đó.
"Anh rất tao nhã đấy!"
Ngay khi hai người giật mình thì giọng nói của Lục Vân bỗng vang lên, sau đó bộp một tiếng giòn vang, Hansen đột nhiên bị đánh bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.