Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 177: Hậu quả của việc thích làm nổi bật
Tần Cẩn
12/06/2023
Trong tình huống đặc thù thì phải tung chiêu mạnh để giành chiến thắng!
Lục Vân chỉ tung ta một chiêu nho nhỏ đã thành công hòa tan cảm xúc bất mãn của những sinh viên kia, làm họ cảm thấy buổi tối hôm nay thật đáng giá, oán giận trong lòng cũng biến mất.
Nhưng luôn có một hai ngoại lệ, ví dụ như tên đầu nhím do quá thích làm nổi bật, thấy mọi người lộ ra vẻ mặt sùng bái thì lập tức khó chịu, lớn tiếng hừ một cái rồi nói: “Thứ gì không biết, rốt cuộc thầy tới giảng trung y hay tới chơi tạp kỹ, nếu chơi tạp kỹ thì tôi cảm thấy thầy nên đến đoàn xiếc thú, mà không phải tới đây làm hư không khí trường học chúng tôi!”
Giọng cậu ta rất lớn, rống ra tiếng này lập tức làm cả phòng học an tĩnh lại.
Chẳng qua lần này đa số sinh viên đã dùng ánh mắt lúc ban đầu nhìn Lục Vân mà ngắm vào tên đầu nhím.
Giống như một đám người đang ca hát trong phòng KTV, chúng tôi đều hát nhạc giật sôi động, kết quả anh đi lên ngân nga một bài tình ca bi thương, vậy không phải quá mất hứng sao?
“Bạn học này, làm phiền cậu nói rõ rốt cuộc thầy Lục phá hư không khí trong trường chúng ta thế nào?” Có người bênh vực Lục Vân.
Tên đầu nhím cười nhạo một tiếng và nói: “Trường học là nơi học hành, hành vi vừa rồi của anh ta có gì khác với chơi dao chơi súng trong trường không? Vậy không phải phá hư không khí thì là gì?”
“Đúng vậy, bạn trai tôi nói rất đúng!” Đương nhiên nữ sinh váy ngắn phải ủng hộ bạn trai mình, lập tức nói đệm theo đầu nhím.
Mấy sinh viên còn muốn cãi lại giúp Lục Vân, nhưng lúc này lại nghe thấy Lục Vân mở miệng nói: “Các bạn học, nghe tôi nói một câu.”
Trong phòng học lại an tĩnh lại.
Lục Vân cười nhìn về phía đầu nhím: “Tôi cảm thấy bạn này nói rất đúng, tôi tới trường là truyền thụ tri thức trung y, không phải tới chơi tạp kỹ, vậy chúng ta nói về nội dung có liên quan đến trung y đi... Cứ bắt đầu từ cậu đi!”
Lục Vân chỉ chỉ đầu nhím, thầm nghĩ, ranh con, cậu có vẻ hăng quá nhỉ, xem tôi xử cậu thế nào.
“Cái gì mà bắt đầu từ tôi?” Đầu nhím thấy Lục Vân chỉ vào mình thì lập tức sửng sốt, đầy mặt khó hiểu.
Lục Vân nói đầy thâm ý: “Cậu có bệnh.”
“...”
Thầy thuốc trung y gì thế này, sao còn mắng chửi người ta chứ?
Lục Vân tiếp tục nói: “Gần đây có phải cậu thường xuyên táo bón hay không?”
À, thì ra không phải mắng người.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, thầy đang xem bệnh cho đầu nhím!
Nhưng đầu nhím nghe thế thì không vui, lập tức khó chịu nói: “Thầy đừng có nói bậy bạ ở đây, tôi thấy thầy mới táo bón, sức khoẻ ông đây tốt biết chừng nào!”
Vừa rồi nghe thấy hai chữ ‘ táo bón ’, trong lòng cậu ta lập tức lộp bộp, bởi vì Lục Vân thật sự nói trúng rồi.
Nhưng trước mắt bao người, cậu ta sẽ không thừa nhận, hơn nữa vốn dĩ không phục Lục Vân, dù Lục Vân nói cái gì thì cậu ta chỉ cần phủ định là được, cố ý muốn làm khó Lục Vân.
Lục Vân cũng không giận, mà tiếp tục cười nói: “Cậu dám đứng lên để tôi xem một chút không?”
“Đứng lên thì đứng lên, tôi sợ thầy chắc!” Đầu nhím bảo bạn gái tránh ra, sau đó đứng lên, khiêu khích nhìn Lục Vân, cậu ta không tin hắn có thể làm gì mình.
“Nhìn từ sắc mặt thì có thể nhìn ra hệ tiêu hóa của cậu xuất hiện vấn đề, hẳn là bình thường ăn nhiều đồ chua cay, dạ dày tích nhiệt, ruột bị tổn thương, do đó dẫn tới tràng đạo khô khốc, thường xuyên táo bón.”
“Thầy đánh rắm ——”
Đầu nhím vừa muốn phản bác thì thấy Lục Vân nhanh chóng tiến lên, ấn một cái lên huyệt vị trên bụng cậu ta, đầu nhím lập tức cả giận quát: “Thầy làm gì?”
“Không có gì, chỉ giúp cậu khơi thông khí thối trong bụng mà thôi, nếu sức khoẻ của cậu bình thường thì sẽ không có gì.”
Khóe miệng Lục Vân lộ ra nụ cười thần bí khó lường, nói xong thì im lặng lui ra phía sau vài bước.
Đầu nhím còn muốn tranh chấp cái gì, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên cảm thấy bụng mình sông cuộn biển gầm, lộc cộc lộc cộc vang lên giống như tiếng sấm ngày mưa, cực kỳ vang dội.
Ngay sau đó ——
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Mặt đầu nhím nghẹn đỏ bừng, cuối cùng nhịn không được mà liên tục thả ba cái rắm vô cùng tanh tưởi.
Bạn gái đầu nhím đúng lúc đang ngồi đối diện với cái mông của cậu ta, ba cái rắm vang dội lập tức làm cô ta ngơ ra, sắc mặt xanh mét mà đứng lên, kết quả đầu nhím vì nghẹn quá mức, phía dưới không xì ra mà xì ngược lên trên, trùng hợp lại bắn thẳng vào mặt bạn gái mình.
“Con mẹ nó có phải anh cố ý hay không... Nôn ——”
Nữ sinh váy ngắn vừa định mắng, giơ tay chuẩn bị tát vào mặt bạn trai mình, nhưng còn chưa kịp tát thì đã không nhịn được nôn khan, vội vàng che miệng mũi lại chạy như bay khỏi phòng học.
Trong nháy mắt, một mùi tanh tưởi mãnh liệt lấy đầu nhím làm trung tâm, giống như đạn sương khói khuếch tán ra, làm mấy sinh viên bên cạnh sợ tới mức quay cuồng trên mặt đất.
“Mẹ nó có độc...”
Rốt cuộc bọn họ cũng biết vì sao vừa rồi Lục Vân lại lui nhanh về phía sau vài bước, ai mà chịu được loại vũ khí sinh hóa hủy thiên diệt địa này?
“Mấy bạn ngồi gần cửa sổ mở cửa ra cho thông gió, chúng ta rời khỏi phòng trước, năm phút sau có thể tự nguyện trở lại phòng học, nếu không muốn nghe thầy giảng bài thì không cần trở về nữa.” Lục Vân vội vàng nói xong thì dẫn đầu chạy ra khỏi phòng học.
“Con mẹ nó, thầy chạy còn nhanh hơn thỏ!”
Những sinh viên trong phòng thấy Lục Vân đã chạy thì lập tức che mũi lạ xông ra cửa, trước khi rời đi còn không quên hung tợn trừng đầu nhím một cái, cậu nói xem cậu thể hiện làm gì... Mẹ nó, bộ hồi chiều ăn phân hay gì?
Chịu không nổi!
Rất nhanh, phòng học chữ T to lớn chỉ còn lại một mình đầu nhím đứng đó hỗn độn trong gió, thật là một đời anh minh hủy trong một sớm!
Lục Vân chỉ tung ta một chiêu nho nhỏ đã thành công hòa tan cảm xúc bất mãn của những sinh viên kia, làm họ cảm thấy buổi tối hôm nay thật đáng giá, oán giận trong lòng cũng biến mất.
Nhưng luôn có một hai ngoại lệ, ví dụ như tên đầu nhím do quá thích làm nổi bật, thấy mọi người lộ ra vẻ mặt sùng bái thì lập tức khó chịu, lớn tiếng hừ một cái rồi nói: “Thứ gì không biết, rốt cuộc thầy tới giảng trung y hay tới chơi tạp kỹ, nếu chơi tạp kỹ thì tôi cảm thấy thầy nên đến đoàn xiếc thú, mà không phải tới đây làm hư không khí trường học chúng tôi!”
Giọng cậu ta rất lớn, rống ra tiếng này lập tức làm cả phòng học an tĩnh lại.
Chẳng qua lần này đa số sinh viên đã dùng ánh mắt lúc ban đầu nhìn Lục Vân mà ngắm vào tên đầu nhím.
Giống như một đám người đang ca hát trong phòng KTV, chúng tôi đều hát nhạc giật sôi động, kết quả anh đi lên ngân nga một bài tình ca bi thương, vậy không phải quá mất hứng sao?
“Bạn học này, làm phiền cậu nói rõ rốt cuộc thầy Lục phá hư không khí trong trường chúng ta thế nào?” Có người bênh vực Lục Vân.
Tên đầu nhím cười nhạo một tiếng và nói: “Trường học là nơi học hành, hành vi vừa rồi của anh ta có gì khác với chơi dao chơi súng trong trường không? Vậy không phải phá hư không khí thì là gì?”
“Đúng vậy, bạn trai tôi nói rất đúng!” Đương nhiên nữ sinh váy ngắn phải ủng hộ bạn trai mình, lập tức nói đệm theo đầu nhím.
Mấy sinh viên còn muốn cãi lại giúp Lục Vân, nhưng lúc này lại nghe thấy Lục Vân mở miệng nói: “Các bạn học, nghe tôi nói một câu.”
Trong phòng học lại an tĩnh lại.
Lục Vân cười nhìn về phía đầu nhím: “Tôi cảm thấy bạn này nói rất đúng, tôi tới trường là truyền thụ tri thức trung y, không phải tới chơi tạp kỹ, vậy chúng ta nói về nội dung có liên quan đến trung y đi... Cứ bắt đầu từ cậu đi!”
Lục Vân chỉ chỉ đầu nhím, thầm nghĩ, ranh con, cậu có vẻ hăng quá nhỉ, xem tôi xử cậu thế nào.
“Cái gì mà bắt đầu từ tôi?” Đầu nhím thấy Lục Vân chỉ vào mình thì lập tức sửng sốt, đầy mặt khó hiểu.
Lục Vân nói đầy thâm ý: “Cậu có bệnh.”
“...”
Thầy thuốc trung y gì thế này, sao còn mắng chửi người ta chứ?
Lục Vân tiếp tục nói: “Gần đây có phải cậu thường xuyên táo bón hay không?”
À, thì ra không phải mắng người.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, thầy đang xem bệnh cho đầu nhím!
Nhưng đầu nhím nghe thế thì không vui, lập tức khó chịu nói: “Thầy đừng có nói bậy bạ ở đây, tôi thấy thầy mới táo bón, sức khoẻ ông đây tốt biết chừng nào!”
Vừa rồi nghe thấy hai chữ ‘ táo bón ’, trong lòng cậu ta lập tức lộp bộp, bởi vì Lục Vân thật sự nói trúng rồi.
Nhưng trước mắt bao người, cậu ta sẽ không thừa nhận, hơn nữa vốn dĩ không phục Lục Vân, dù Lục Vân nói cái gì thì cậu ta chỉ cần phủ định là được, cố ý muốn làm khó Lục Vân.
Lục Vân cũng không giận, mà tiếp tục cười nói: “Cậu dám đứng lên để tôi xem một chút không?”
“Đứng lên thì đứng lên, tôi sợ thầy chắc!” Đầu nhím bảo bạn gái tránh ra, sau đó đứng lên, khiêu khích nhìn Lục Vân, cậu ta không tin hắn có thể làm gì mình.
“Nhìn từ sắc mặt thì có thể nhìn ra hệ tiêu hóa của cậu xuất hiện vấn đề, hẳn là bình thường ăn nhiều đồ chua cay, dạ dày tích nhiệt, ruột bị tổn thương, do đó dẫn tới tràng đạo khô khốc, thường xuyên táo bón.”
“Thầy đánh rắm ——”
Đầu nhím vừa muốn phản bác thì thấy Lục Vân nhanh chóng tiến lên, ấn một cái lên huyệt vị trên bụng cậu ta, đầu nhím lập tức cả giận quát: “Thầy làm gì?”
“Không có gì, chỉ giúp cậu khơi thông khí thối trong bụng mà thôi, nếu sức khoẻ của cậu bình thường thì sẽ không có gì.”
Khóe miệng Lục Vân lộ ra nụ cười thần bí khó lường, nói xong thì im lặng lui ra phía sau vài bước.
Đầu nhím còn muốn tranh chấp cái gì, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên cảm thấy bụng mình sông cuộn biển gầm, lộc cộc lộc cộc vang lên giống như tiếng sấm ngày mưa, cực kỳ vang dội.
Ngay sau đó ——
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Mặt đầu nhím nghẹn đỏ bừng, cuối cùng nhịn không được mà liên tục thả ba cái rắm vô cùng tanh tưởi.
Bạn gái đầu nhím đúng lúc đang ngồi đối diện với cái mông của cậu ta, ba cái rắm vang dội lập tức làm cô ta ngơ ra, sắc mặt xanh mét mà đứng lên, kết quả đầu nhím vì nghẹn quá mức, phía dưới không xì ra mà xì ngược lên trên, trùng hợp lại bắn thẳng vào mặt bạn gái mình.
“Con mẹ nó có phải anh cố ý hay không... Nôn ——”
Nữ sinh váy ngắn vừa định mắng, giơ tay chuẩn bị tát vào mặt bạn trai mình, nhưng còn chưa kịp tát thì đã không nhịn được nôn khan, vội vàng che miệng mũi lại chạy như bay khỏi phòng học.
Trong nháy mắt, một mùi tanh tưởi mãnh liệt lấy đầu nhím làm trung tâm, giống như đạn sương khói khuếch tán ra, làm mấy sinh viên bên cạnh sợ tới mức quay cuồng trên mặt đất.
“Mẹ nó có độc...”
Rốt cuộc bọn họ cũng biết vì sao vừa rồi Lục Vân lại lui nhanh về phía sau vài bước, ai mà chịu được loại vũ khí sinh hóa hủy thiên diệt địa này?
“Mấy bạn ngồi gần cửa sổ mở cửa ra cho thông gió, chúng ta rời khỏi phòng trước, năm phút sau có thể tự nguyện trở lại phòng học, nếu không muốn nghe thầy giảng bài thì không cần trở về nữa.” Lục Vân vội vàng nói xong thì dẫn đầu chạy ra khỏi phòng học.
“Con mẹ nó, thầy chạy còn nhanh hơn thỏ!”
Những sinh viên trong phòng thấy Lục Vân đã chạy thì lập tức che mũi lạ xông ra cửa, trước khi rời đi còn không quên hung tợn trừng đầu nhím một cái, cậu nói xem cậu thể hiện làm gì... Mẹ nó, bộ hồi chiều ăn phân hay gì?
Chịu không nổi!
Rất nhanh, phòng học chữ T to lớn chỉ còn lại một mình đầu nhím đứng đó hỗn độn trong gió, thật là một đời anh minh hủy trong một sớm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.