Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 479: Hồn Trường Thánh
Tần Cẩn
17/03/2024
Một lão già ốm yếu đi tới, lưng còng, tóc hoa râm, cùng với nụ cười nham hiểm.
Chính là Tiêu Vô Hải.
Hoặc phải nói đó là một trong tứ đại Hồn Vương, Hồn Vô Cực.
Đằng sau là một gã thanh niên xa lạ.
Liễu Yên Nhi đã xử lý tâm trạng bi thương xong xuôi, ghé vào tay Lục Vân nói: “Tiểu Lục Vân, thanh niên sau lưng Tiêu Vô Hải kia chính là U Hồn tộc ngày đó chúng ta gặp được ở nhà.”
Thanh niên xa lạ chính là Hồn Nghiệp.
Liễu Yên Nhi có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc của nó, nhưng lại không cảm nhận được từ trên người Tiêu Vô Hải.
Lục Vân gật đầu, tâm trạng của Hồn Trường Thánh đột nhiên kích động lạ thường, mãi mới tỉnh táo được đôi chút, hai mắt lại đỏ như máu, thống hận cực kì nhìn chằm chằm vào Tiêu Vô Hải.
“Hồn Vô Cực! Thả ta ra ngoài! Bản vương muốn giết ngươi!”
Hồn Trường Thánh gào thét muốn nổ phổi, hai tay xiết chặt lấy song sắt lồng giam, để mặc lực lượng từ phù văn cổ xưa xuyên vào cơ thể.
Cạch cạch!
Cơ thể gầy rộc của Hồn Trường Thánh run rẩy kịch liệt, nhưng thống hận trong lòng nó lúc này còn kinh khủng hơn cơn đau mà cơ thể nó phải nhận.
Hận thù ngập trời!
“Hồn Trường Thánh, một kẻ phản bội U Hồn tộc như ngươi, không chỉ một mình nuôi dưỡng dư nghiệt của Linh Hồ tộc, còn tiết lộ bí mật của tộc ta, ngươi chết vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội.”
Hồn Vô Cực lạnh lùng nhìn Hồn Trường Thánh, trong mắt lóe ra sát ý kinh người.
Nhưng lát sau nó đột nhiên cười lạnh một tiếng quái dị, quay đầu nói với thanh niên đằng sau: “Hồn Nghiệp, đi tắt phù văn trên lồng giam trận pháp đi.”
Hồn Nghiệp không hề thắc mắc, ra ngoài một chuyến, lát sau có thể thấy ánh sáng từ phù văn cổ xưa khắc trên lồng giam Hồn Trường Thánh nhanh chóng phai nhạt.
Hai tay Hồn Trường Thánh chộp lấy song sắt, không bị lực lượng của phù văn công kích nữa.
“Ha ha, Hồn Vô Cực, nhốt bản vương hơn hai mươi năm, cuối cùng ngươi cũng có gan quyết tử chiến với bản vương ư? Thứ khốn kiếp này!”
Trong tiếng gầm gừ của Hồn Trùng Thánh có vài phần chế giễu.
Trong tứ đại Hồn Vương, nó có hồn lực mạnh nhất, còn Hồn Vô Cực lại yếu nhất, nên ban đầu Hồn Trường Thánh rất coi thường nó.
Đương nhiên nếu không phải cả tam đại Hồn Vương hợp tác thì một mình Hồn Vô Cực không phải đối thủ của Hồn Trường Thánh.
Đây cũng là lý do Hồn Vô Cực chỉ dám giam giữ Hồn Trường Thánh trong ngục giam Long Hồn hơn hai mươi năm.
Nghe Hồn Trường Thánh trào phúng, vẻ mặt Hồn Vô Cực khó coi hơn một chút.
Lúc này, Hồn Trường Thánh đột nhiên nhìn về phía Lục Vân, nói: “Chàng trai, làm phiền ngươi giết ta.”
“Giết ngươi?” Lục Vân kinh ngạc.
Hồn Trường Thánh gật đầu: “Ta bị nhốt trong cơ thể này, thực lực không phát huy ra được, chỉ có khi chủ nhân cơ thể này hoàn toàn tử vong, ta mới có thể thoát ra ngoài, đây là một nhược điểm của U Hồn tộc ta.”
U Hồn tộc có thể nhập vào cơ thể người, điều khiển ý thức con người, thủ đoạn ngụy trang cực tốt, nhưng khuyết điểm cũng cực kì rõ ràng.
Trước khi cơ thể ký chủ hoàn toàn vô dụng, đó sẽ là một trói buộc của U Hồn tộc.
Hồn Trường Thánh ký sinh trên cơ thể Liễu Kình Thiên, hơn hai mươi năm trước lúc đánh nhau với tam đại Hồn Vương còn lại đã bị đánh tàn phế, đan điền bị đập nát, hơn nữa còn bị nhốt ở đây hơn hai mươi năm, đã tàn tạ từ lâu.
Cho nên nó mới có vẻ ngoài như bộ xương bọc da.
Hiện tại thân thể này đã là một ràng buộc của Hồn Trường Thánh, nó bị khóa trong đó, không phát huy được thực lực nhưng cũng không chết được.
Cho nên chỉ có thể xin Lục Vân giết nó.
Nhưng Lục Vân lại cực kì nghi hoặc, quay đầu nhìn Hồn Nghiệp vừa quay về, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Hồn Trường Thánh: “Ý của ngươi là, U Hồn tộc đã ký sinh rồi thì không thể tự sát?”
“Đúng thế.” Hồn Trường Thánh gật đầu thừa nhận.
Điều này khiến Lục Vân cực kì khó hiểu.
Ngày đó khi hắn đánh nhau với Hồn Nghiệp, rõ ràng Hồn Nghiệp có thể tự bạo để thoát thân, sao Hồn Trường Thánh lại nói không thể tự sát?
“Hồn Trường Thánh, suy nghĩ của ngươi quả nhiên vẫn dừng ở hai mươi năm trước.”
Lúc Lục Vân đang khó hiểu, Hồn Vô Cực đột nhiên mở miệng cười lạnh:
“Ta có thể cho ngươi biết một sự thật tàn nhẫn, những cơ thể tu luyện yếu đuối của đám nhân loại này, chỉ cần luyện chế được thuần huyết của bọn chúng, dung hợp với kim đan, sau đó va chạm kịch liệt với hồn lực là có thể tự bạo được.”
“Phương thức tự bạo như thế, dù ký chủ muốn sống cũng không kịp phản ứng mà ngăn lại được nữa.”
“Ha ha, Hồn Trường Thánh, ta thừa nhận hồn lực của ngươi trong số bốn người chúng ta là mạnh nhất, nhưng nghiên cứu về nhân loại của ngươi lại không thể bằng ta.”
Hồn Vô Cực nói chuyện, vẻ mặt đắc ý rõ ràng, tựa như đang phản kích lại sự chế nhạo trước kia của Hồn Trường Thánh đối với nó.
Chân tướng này đối với Hồn Trường Thánh mà nói đúng là vô cùng tàn nhẫn.
Khi đó cơ thể trọng thương này liên lụy tới nó rất nhiều, nếu nó biết có cách tự bạo như thế, chỉ cần thoát khỏi cơ thể này, với hồn lực cường đại của nó, đâu thể bị Hồn Vô Cực bắt được?
Đáng tiếc những chuyện này giờ đã muộn.
Ban đầu nó bị trọng thương, tam đại Hồn Vương đã đánh nát đan điền, kim đan và thuần huyết đã không còn từ lâu, cho nên dù bây giờ biết cách này thì nó cũng không tự bạo được nữa, chỉ có thể dựa vào Lục Vân.
Nghi ngờ trong lòng Lục Vân đã được giải đáp.
Trong nháy mắt, một luồng khí sắc bén từ đầu ngón tay hắn bắn thẳng tới mi tâm Hồn Trường Thánh.
Nguyên chủ nhân của cơ thể tàn tạ mà Hồn Trường Thánh đang chiếm cứ, cũng chính là Liễu Kình Thiên còn sót lại chút ý nghĩ muốn sống, theo bản năng muốn tránh khỏi công kích.
Nhưng ông ta chỉ còn là một thanh gỗ mục, hơn nữa Lục Vân ra tay đột ngột, không thể tránh được.
Khặc khặc!
Mi tâm Liễu Kình Thiên đột nhiên xuất hiện cái lỗ máu chừng ngón tay, ánh sáng trong mắt nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, một làn sương khổng lồ chưa từng thấy bay ra khỏi cơ thể của Liêu Kình Thiên. Chính là bản thể của Hồn Trường Thánh.
Trong làn sương đen có một gương mặt mơ hồ, nhìn Lục Vân nói: “Chàng trai, đa tạ, bản vương phải xé nát thứ rách nát Hồn Vô Cực này!”
Ầm ầm!
Khí thế khiếp người bộc phát ra, dường như mọi linh hồn lúc này đều đang run sợ.
Chính là Tiêu Vô Hải.
Hoặc phải nói đó là một trong tứ đại Hồn Vương, Hồn Vô Cực.
Đằng sau là một gã thanh niên xa lạ.
Liễu Yên Nhi đã xử lý tâm trạng bi thương xong xuôi, ghé vào tay Lục Vân nói: “Tiểu Lục Vân, thanh niên sau lưng Tiêu Vô Hải kia chính là U Hồn tộc ngày đó chúng ta gặp được ở nhà.”
Thanh niên xa lạ chính là Hồn Nghiệp.
Liễu Yên Nhi có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc của nó, nhưng lại không cảm nhận được từ trên người Tiêu Vô Hải.
Lục Vân gật đầu, tâm trạng của Hồn Trường Thánh đột nhiên kích động lạ thường, mãi mới tỉnh táo được đôi chút, hai mắt lại đỏ như máu, thống hận cực kì nhìn chằm chằm vào Tiêu Vô Hải.
“Hồn Vô Cực! Thả ta ra ngoài! Bản vương muốn giết ngươi!”
Hồn Trường Thánh gào thét muốn nổ phổi, hai tay xiết chặt lấy song sắt lồng giam, để mặc lực lượng từ phù văn cổ xưa xuyên vào cơ thể.
Cạch cạch!
Cơ thể gầy rộc của Hồn Trường Thánh run rẩy kịch liệt, nhưng thống hận trong lòng nó lúc này còn kinh khủng hơn cơn đau mà cơ thể nó phải nhận.
Hận thù ngập trời!
“Hồn Trường Thánh, một kẻ phản bội U Hồn tộc như ngươi, không chỉ một mình nuôi dưỡng dư nghiệt của Linh Hồ tộc, còn tiết lộ bí mật của tộc ta, ngươi chết vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội.”
Hồn Vô Cực lạnh lùng nhìn Hồn Trường Thánh, trong mắt lóe ra sát ý kinh người.
Nhưng lát sau nó đột nhiên cười lạnh một tiếng quái dị, quay đầu nói với thanh niên đằng sau: “Hồn Nghiệp, đi tắt phù văn trên lồng giam trận pháp đi.”
Hồn Nghiệp không hề thắc mắc, ra ngoài một chuyến, lát sau có thể thấy ánh sáng từ phù văn cổ xưa khắc trên lồng giam Hồn Trường Thánh nhanh chóng phai nhạt.
Hai tay Hồn Trường Thánh chộp lấy song sắt, không bị lực lượng của phù văn công kích nữa.
“Ha ha, Hồn Vô Cực, nhốt bản vương hơn hai mươi năm, cuối cùng ngươi cũng có gan quyết tử chiến với bản vương ư? Thứ khốn kiếp này!”
Trong tiếng gầm gừ của Hồn Trùng Thánh có vài phần chế giễu.
Trong tứ đại Hồn Vương, nó có hồn lực mạnh nhất, còn Hồn Vô Cực lại yếu nhất, nên ban đầu Hồn Trường Thánh rất coi thường nó.
Đương nhiên nếu không phải cả tam đại Hồn Vương hợp tác thì một mình Hồn Vô Cực không phải đối thủ của Hồn Trường Thánh.
Đây cũng là lý do Hồn Vô Cực chỉ dám giam giữ Hồn Trường Thánh trong ngục giam Long Hồn hơn hai mươi năm.
Nghe Hồn Trường Thánh trào phúng, vẻ mặt Hồn Vô Cực khó coi hơn một chút.
Lúc này, Hồn Trường Thánh đột nhiên nhìn về phía Lục Vân, nói: “Chàng trai, làm phiền ngươi giết ta.”
“Giết ngươi?” Lục Vân kinh ngạc.
Hồn Trường Thánh gật đầu: “Ta bị nhốt trong cơ thể này, thực lực không phát huy ra được, chỉ có khi chủ nhân cơ thể này hoàn toàn tử vong, ta mới có thể thoát ra ngoài, đây là một nhược điểm của U Hồn tộc ta.”
U Hồn tộc có thể nhập vào cơ thể người, điều khiển ý thức con người, thủ đoạn ngụy trang cực tốt, nhưng khuyết điểm cũng cực kì rõ ràng.
Trước khi cơ thể ký chủ hoàn toàn vô dụng, đó sẽ là một trói buộc của U Hồn tộc.
Hồn Trường Thánh ký sinh trên cơ thể Liễu Kình Thiên, hơn hai mươi năm trước lúc đánh nhau với tam đại Hồn Vương còn lại đã bị đánh tàn phế, đan điền bị đập nát, hơn nữa còn bị nhốt ở đây hơn hai mươi năm, đã tàn tạ từ lâu.
Cho nên nó mới có vẻ ngoài như bộ xương bọc da.
Hiện tại thân thể này đã là một ràng buộc của Hồn Trường Thánh, nó bị khóa trong đó, không phát huy được thực lực nhưng cũng không chết được.
Cho nên chỉ có thể xin Lục Vân giết nó.
Nhưng Lục Vân lại cực kì nghi hoặc, quay đầu nhìn Hồn Nghiệp vừa quay về, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Hồn Trường Thánh: “Ý của ngươi là, U Hồn tộc đã ký sinh rồi thì không thể tự sát?”
“Đúng thế.” Hồn Trường Thánh gật đầu thừa nhận.
Điều này khiến Lục Vân cực kì khó hiểu.
Ngày đó khi hắn đánh nhau với Hồn Nghiệp, rõ ràng Hồn Nghiệp có thể tự bạo để thoát thân, sao Hồn Trường Thánh lại nói không thể tự sát?
“Hồn Trường Thánh, suy nghĩ của ngươi quả nhiên vẫn dừng ở hai mươi năm trước.”
Lúc Lục Vân đang khó hiểu, Hồn Vô Cực đột nhiên mở miệng cười lạnh:
“Ta có thể cho ngươi biết một sự thật tàn nhẫn, những cơ thể tu luyện yếu đuối của đám nhân loại này, chỉ cần luyện chế được thuần huyết của bọn chúng, dung hợp với kim đan, sau đó va chạm kịch liệt với hồn lực là có thể tự bạo được.”
“Phương thức tự bạo như thế, dù ký chủ muốn sống cũng không kịp phản ứng mà ngăn lại được nữa.”
“Ha ha, Hồn Trường Thánh, ta thừa nhận hồn lực của ngươi trong số bốn người chúng ta là mạnh nhất, nhưng nghiên cứu về nhân loại của ngươi lại không thể bằng ta.”
Hồn Vô Cực nói chuyện, vẻ mặt đắc ý rõ ràng, tựa như đang phản kích lại sự chế nhạo trước kia của Hồn Trường Thánh đối với nó.
Chân tướng này đối với Hồn Trường Thánh mà nói đúng là vô cùng tàn nhẫn.
Khi đó cơ thể trọng thương này liên lụy tới nó rất nhiều, nếu nó biết có cách tự bạo như thế, chỉ cần thoát khỏi cơ thể này, với hồn lực cường đại của nó, đâu thể bị Hồn Vô Cực bắt được?
Đáng tiếc những chuyện này giờ đã muộn.
Ban đầu nó bị trọng thương, tam đại Hồn Vương đã đánh nát đan điền, kim đan và thuần huyết đã không còn từ lâu, cho nên dù bây giờ biết cách này thì nó cũng không tự bạo được nữa, chỉ có thể dựa vào Lục Vân.
Nghi ngờ trong lòng Lục Vân đã được giải đáp.
Trong nháy mắt, một luồng khí sắc bén từ đầu ngón tay hắn bắn thẳng tới mi tâm Hồn Trường Thánh.
Nguyên chủ nhân của cơ thể tàn tạ mà Hồn Trường Thánh đang chiếm cứ, cũng chính là Liễu Kình Thiên còn sót lại chút ý nghĩ muốn sống, theo bản năng muốn tránh khỏi công kích.
Nhưng ông ta chỉ còn là một thanh gỗ mục, hơn nữa Lục Vân ra tay đột ngột, không thể tránh được.
Khặc khặc!
Mi tâm Liễu Kình Thiên đột nhiên xuất hiện cái lỗ máu chừng ngón tay, ánh sáng trong mắt nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, một làn sương khổng lồ chưa từng thấy bay ra khỏi cơ thể của Liêu Kình Thiên. Chính là bản thể của Hồn Trường Thánh.
Trong làn sương đen có một gương mặt mơ hồ, nhìn Lục Vân nói: “Chàng trai, đa tạ, bản vương phải xé nát thứ rách nát Hồn Vô Cực này!”
Ầm ầm!
Khí thế khiếp người bộc phát ra, dường như mọi linh hồn lúc này đều đang run sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.