Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 470: Kẻ thù
Tần Cẩn
12/03/2024
Trên ngũ quan trừu tượng của con U Hồn tộc này đột nhiên xuất hiện một
nụ cười xót xa, đầu tiên là liếc nhìn Lục Vân một cái, sau đó là nhìn về phía Liễu Yên Nhi.
Ánh mắt nó dừng lại tại Liễu Yên Nhi lâu hơn là Lục Vân. Rõ ràng là nó có hứng thú với Liễu Yên Nhi hơn, nhưng hình như lại có chú vui mừng ngoài ý muốn.
Vẻ mặt Liễu Yên Nhi rất khó coi, cả người thấy khó chịu.
Lục Vân cũng nhíu mày, thấy con U Hồn tộc này muốn chạy trốn, lá bùa màu xanh trước mặt hắn lập tức bắn ra.
Bốp!
Trong làn sương đen dấy lên tia lửa, nhưng rồi nhanh chóng bị dập tắt.
Làn sương đen nháy mắt đã chui xuống đất, biến mất.
Quả nhiên lại để nó chạy thoát.
Lục Vân kêu lên đáng tiếc.
Con U Hồn tộc này mạnh hơn hai con trước kia hắn gặp.
Đạo pháp của Lục Vân cũng coi như khá, nhưng con U Hồn tộc này không giống tà vật nên cũng không dễ đối phó như thế.
Nếu có Sở Dao ở đây thì tốt rồi. Trong tay Sở Dao có một pháp bảo là Sưu Hồn Linh, có tác dụng khắc chế U Hồn tộc cực kì tốt. Nếu như cô ở đây chắc chắn sẽ không để món đồ chơi kia dễ dàng bỏ chạy.
Đáng tiếc, có lẽ Sở Dao bị Thiên Diệu Tử ảnh hưởng, không sống yên được một chỗ, về nhà chưa được bao lâu đã chạy tới chỗ nào đó rồi.
Thật sự là cô vợ nhỏ xinh đẹp không chịu ngồi yên.
Lục Vân thở dài một hơi, nhìn Liễu Yên Nhi nói: “Chị Yên Nhi, bây giờ chị còn cảm thấy kì lạ nữa không?”
“Hết rồi, vừa nãy khi làn sương đen đó rời đi thì không còn cảm giác đó nữa.” Liễu Yên Nhi đáp lời.
Lục Vân trầm ngâm nói: “Quả nhiên chị Yên Nhi có năng lực nhận biết đặc thù với U Hồn tộc, xem ra chị Yên Nhi cũng không đơn giản.”
Lục Vân lại đau đầu.
Thật sự muốn túm lão sư phụ không đứng đắn kia của mình lại đập cho một trận, sau đó ép hỏi ông ấy rốt cuộc là trộm được bảy chị gái này của mình từ đâu, sao người này còn mạnh hơn người kia?
Thiên phú tu luyện kinh khủng của các chị thì khỏi nói rồi.
Quá đáng hơn chính là, bên trong đan điền của chị Thanh Đàn còn phong ấn một Thanh Đế huyền hỏa đỉnh, đây là chuyện trước nay Lục Vân chưa bao giờ nghĩ tới.
Bây giờ hay rồi, lại có một chị Yên Nhi có thể cảm nhận được sự tồn tại của U Hồn tộc nữa.
Phải biết rằng ngay cả bản thân Lục Vân cũng không phát hiện được khí tức của U Hồn tộc, Huyền Chân nhãn làm chuyện gì cũng thuận lợi của hắn cũng không có tác dụng gì với U Hồn tộc. Vừa nãy nếu không phải Liễu Yên Nhi vẫn nói có gì không đúng, sợ là Lục Vân cũng không phát hiện ra trong thi thể của tên đàn ông kia lại còn có một con U Hồn tộc nữa.
Chủ yếu là vì con U Hồn tộc này cũng khống chế hơi thở, muốn nhân lúc Lục Vân không để ý sẽ lặng lẽ chui xuống đất trốn, không giống hai con trước kia, ký chủ còn chưa chết chúng đã lộ ra ngoài.
Có lẽ con U Hồn tộc này cũng cảm thấy dù lực lượng của nó còn bám trên người đàn ông kia cũng không phải đối thủ của Lục Vân nên định lặng lẽ rời đi, để không bị bại lộ. Cùng lắm thì nó tìm một ký chủ khác là được.
Chỉ là không ngờ rằng Liễu Yên Nhi lại cảm giác được sự tồn tại của nó.
“Tiểu Lục Vân, con quỷ ban nãy em đuổi đi chưa?”
Lúc này, Vương Băng Ngưng đã quay lại, cẩn thận nhìn thi thể trên mặt đất, sợ sệt hỏi. Cô rất sợ lại gặp chuyện ma quái nữa.
Lục Vân cạn lời, nói: “Nếu như ban nãy là quỷ còn dễ đối phó hơn một chút, đáng tiếc nó không phải quỷ, mà là một chủng tộc vượt quá hiểu biết của chúng ta, U Hồn tộc.”
“U Hồn tộc?” Trên mặt Vương Băng Ngưng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lục Vân nói tiếp: “Tạm thời chị không cần hiểu nhiều, cứ coi nó như quỷ là được.”
Muốn giải thích rõ ràng thì hắn cũng không làm được, rốt cuộc U Hồn tộc này có lai lịch gì, hắn cũng chỉ biết chúng nó tới từ Giới Hành sơn.
Còn Giới Hành sơn ở đâu thì quỷ mới biết được.
Lão già không đứng đắn Thiên Huyền Tử kia, lần nào hỏi chuyện ông ta cũng pha trò, mười câu thì có đến tám câu không đáng tin.
Lục Vân cũng bất đắc dĩ lắm!
Vương Băng Ngưng rụt cổ, nói: “Thấy chưa, chị đã nói là quỷ mà, U Hồn tộc kia chắc chắn là kẻ địch của chúng ta đúng không?”
Lục Vân chần chừ một chút rồi gật đầu.
Từ ba con U Hồn tộc hắn tiếp xúc trước đó thì đúng là kẻ địch của nhân loại, chúng nó coi nhân loại như ký chủ, điều khiển ý thức của nhân loại, chắc chắn không có ý đồ tốt.
Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, nói: “Chị Khuynh Thành, trong khoảng thời gian này mọi người đừng ở lại biệt thự nữa, không phải chị sáu nói đã mua rất nhiều nhà trong thành phố sao, mọi người đến một chỗ nào đó của chị ấy ở tạm đi, hoặc ở lại nhà họ Diệp cũng được.”
Chỗ này đã bị lộ, không còn an toàn nữa, không biết lúc nào U Hồn tộc sẽ tìm tới.
Dời tới nơi khác, tuy rằng không an toàn hoàn toàn, nhưng ít ra sẽ bớt nguy hiểm một chút.
Diệp Khuynh Thành gật đầu nói: “Chị hiểu ý em.”
Tiếp theo, Lục Vân nhìn Liễu Yên Nhi, do dự một chút, nói: “Chị Yên Nhi, ngày mai chị đi theo em đến Võ Minh ở thủ đô đi.”
“Đến Võ Minh ở thủ đô?” Liễu Yên Nhi kinh ngạc hỏi: “Đến đó làm gì, chị và Võ Minh không liên quan gì cả.”
“Chị Yên Nhi, chị còn nhớ trước kia chị nói với em, trong ký ức của chị có một phần ấn tượng về Ám Ảnh các không, thực ra trước kia nó chính là thế lực ngầm của Võ Minh.”
“Cái gì?”
Lời Lục Vân nói khiến cả ba cô gái đều thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Sau khi trở thành người tu luyện, Liễu Yên Nhi đã nói thẳng với các chị em, cô từng gia nhập vào Ám Ảnh các, cho nên bọn họ đều biết Ám Ảnh các là một tổ chức sát thủ.
Còn Võ Minh đại diện cho chính nghĩa.
Hai tổ chức này không ngờ lại cấu kết với nhau, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Quan trọng là mấy cô gái vẫn còn suy nghĩ rất đơn giản, không thể hiểu được rằng chính nghĩa và bóng tối không chỉ có quan hệ đối lập với nhau mà còn có một cách dung hòa khác, trợ giúp và sống dựa vào nhau.
Ánh mắt nó dừng lại tại Liễu Yên Nhi lâu hơn là Lục Vân. Rõ ràng là nó có hứng thú với Liễu Yên Nhi hơn, nhưng hình như lại có chú vui mừng ngoài ý muốn.
Vẻ mặt Liễu Yên Nhi rất khó coi, cả người thấy khó chịu.
Lục Vân cũng nhíu mày, thấy con U Hồn tộc này muốn chạy trốn, lá bùa màu xanh trước mặt hắn lập tức bắn ra.
Bốp!
Trong làn sương đen dấy lên tia lửa, nhưng rồi nhanh chóng bị dập tắt.
Làn sương đen nháy mắt đã chui xuống đất, biến mất.
Quả nhiên lại để nó chạy thoát.
Lục Vân kêu lên đáng tiếc.
Con U Hồn tộc này mạnh hơn hai con trước kia hắn gặp.
Đạo pháp của Lục Vân cũng coi như khá, nhưng con U Hồn tộc này không giống tà vật nên cũng không dễ đối phó như thế.
Nếu có Sở Dao ở đây thì tốt rồi. Trong tay Sở Dao có một pháp bảo là Sưu Hồn Linh, có tác dụng khắc chế U Hồn tộc cực kì tốt. Nếu như cô ở đây chắc chắn sẽ không để món đồ chơi kia dễ dàng bỏ chạy.
Đáng tiếc, có lẽ Sở Dao bị Thiên Diệu Tử ảnh hưởng, không sống yên được một chỗ, về nhà chưa được bao lâu đã chạy tới chỗ nào đó rồi.
Thật sự là cô vợ nhỏ xinh đẹp không chịu ngồi yên.
Lục Vân thở dài một hơi, nhìn Liễu Yên Nhi nói: “Chị Yên Nhi, bây giờ chị còn cảm thấy kì lạ nữa không?”
“Hết rồi, vừa nãy khi làn sương đen đó rời đi thì không còn cảm giác đó nữa.” Liễu Yên Nhi đáp lời.
Lục Vân trầm ngâm nói: “Quả nhiên chị Yên Nhi có năng lực nhận biết đặc thù với U Hồn tộc, xem ra chị Yên Nhi cũng không đơn giản.”
Lục Vân lại đau đầu.
Thật sự muốn túm lão sư phụ không đứng đắn kia của mình lại đập cho một trận, sau đó ép hỏi ông ấy rốt cuộc là trộm được bảy chị gái này của mình từ đâu, sao người này còn mạnh hơn người kia?
Thiên phú tu luyện kinh khủng của các chị thì khỏi nói rồi.
Quá đáng hơn chính là, bên trong đan điền của chị Thanh Đàn còn phong ấn một Thanh Đế huyền hỏa đỉnh, đây là chuyện trước nay Lục Vân chưa bao giờ nghĩ tới.
Bây giờ hay rồi, lại có một chị Yên Nhi có thể cảm nhận được sự tồn tại của U Hồn tộc nữa.
Phải biết rằng ngay cả bản thân Lục Vân cũng không phát hiện được khí tức của U Hồn tộc, Huyền Chân nhãn làm chuyện gì cũng thuận lợi của hắn cũng không có tác dụng gì với U Hồn tộc. Vừa nãy nếu không phải Liễu Yên Nhi vẫn nói có gì không đúng, sợ là Lục Vân cũng không phát hiện ra trong thi thể của tên đàn ông kia lại còn có một con U Hồn tộc nữa.
Chủ yếu là vì con U Hồn tộc này cũng khống chế hơi thở, muốn nhân lúc Lục Vân không để ý sẽ lặng lẽ chui xuống đất trốn, không giống hai con trước kia, ký chủ còn chưa chết chúng đã lộ ra ngoài.
Có lẽ con U Hồn tộc này cũng cảm thấy dù lực lượng của nó còn bám trên người đàn ông kia cũng không phải đối thủ của Lục Vân nên định lặng lẽ rời đi, để không bị bại lộ. Cùng lắm thì nó tìm một ký chủ khác là được.
Chỉ là không ngờ rằng Liễu Yên Nhi lại cảm giác được sự tồn tại của nó.
“Tiểu Lục Vân, con quỷ ban nãy em đuổi đi chưa?”
Lúc này, Vương Băng Ngưng đã quay lại, cẩn thận nhìn thi thể trên mặt đất, sợ sệt hỏi. Cô rất sợ lại gặp chuyện ma quái nữa.
Lục Vân cạn lời, nói: “Nếu như ban nãy là quỷ còn dễ đối phó hơn một chút, đáng tiếc nó không phải quỷ, mà là một chủng tộc vượt quá hiểu biết của chúng ta, U Hồn tộc.”
“U Hồn tộc?” Trên mặt Vương Băng Ngưng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lục Vân nói tiếp: “Tạm thời chị không cần hiểu nhiều, cứ coi nó như quỷ là được.”
Muốn giải thích rõ ràng thì hắn cũng không làm được, rốt cuộc U Hồn tộc này có lai lịch gì, hắn cũng chỉ biết chúng nó tới từ Giới Hành sơn.
Còn Giới Hành sơn ở đâu thì quỷ mới biết được.
Lão già không đứng đắn Thiên Huyền Tử kia, lần nào hỏi chuyện ông ta cũng pha trò, mười câu thì có đến tám câu không đáng tin.
Lục Vân cũng bất đắc dĩ lắm!
Vương Băng Ngưng rụt cổ, nói: “Thấy chưa, chị đã nói là quỷ mà, U Hồn tộc kia chắc chắn là kẻ địch của chúng ta đúng không?”
Lục Vân chần chừ một chút rồi gật đầu.
Từ ba con U Hồn tộc hắn tiếp xúc trước đó thì đúng là kẻ địch của nhân loại, chúng nó coi nhân loại như ký chủ, điều khiển ý thức của nhân loại, chắc chắn không có ý đồ tốt.
Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, nói: “Chị Khuynh Thành, trong khoảng thời gian này mọi người đừng ở lại biệt thự nữa, không phải chị sáu nói đã mua rất nhiều nhà trong thành phố sao, mọi người đến một chỗ nào đó của chị ấy ở tạm đi, hoặc ở lại nhà họ Diệp cũng được.”
Chỗ này đã bị lộ, không còn an toàn nữa, không biết lúc nào U Hồn tộc sẽ tìm tới.
Dời tới nơi khác, tuy rằng không an toàn hoàn toàn, nhưng ít ra sẽ bớt nguy hiểm một chút.
Diệp Khuynh Thành gật đầu nói: “Chị hiểu ý em.”
Tiếp theo, Lục Vân nhìn Liễu Yên Nhi, do dự một chút, nói: “Chị Yên Nhi, ngày mai chị đi theo em đến Võ Minh ở thủ đô đi.”
“Đến Võ Minh ở thủ đô?” Liễu Yên Nhi kinh ngạc hỏi: “Đến đó làm gì, chị và Võ Minh không liên quan gì cả.”
“Chị Yên Nhi, chị còn nhớ trước kia chị nói với em, trong ký ức của chị có một phần ấn tượng về Ám Ảnh các không, thực ra trước kia nó chính là thế lực ngầm của Võ Minh.”
“Cái gì?”
Lời Lục Vân nói khiến cả ba cô gái đều thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Sau khi trở thành người tu luyện, Liễu Yên Nhi đã nói thẳng với các chị em, cô từng gia nhập vào Ám Ảnh các, cho nên bọn họ đều biết Ám Ảnh các là một tổ chức sát thủ.
Còn Võ Minh đại diện cho chính nghĩa.
Hai tổ chức này không ngờ lại cấu kết với nhau, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Quan trọng là mấy cô gái vẫn còn suy nghĩ rất đơn giản, không thể hiểu được rằng chính nghĩa và bóng tối không chỉ có quan hệ đối lập với nhau mà còn có một cách dung hòa khác, trợ giúp và sống dựa vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.