Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 349: Khiêu khích
Tần Cẩn
15/10/2023
Lạc Ly không giãy dụa nữa, nghiêng khuôn mặt xinh đẹp ngượng ngùng đến mức đỏ bừng sang một bên, đôi mắt đẹp nhắm chặt.
Đôi lông mi mảnh khảnh run lên nhè nhẹ.
Nhìn thôi cũng biết cô khẩn trương đến mức nào.
Cảm nhận được hơi thở của Tiểu Lục Vân đang dần dần đến gần, sự căng thẳng trong lòng Lạc Ly lập tức bành trướng, lần này đến thân thể mềm mại của cô cũng run lên theo.
Nhưng mà ngoài sự lo lắng, cô còn có chút chờ mong.
Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cuối cùng.
Cô cảm nhận được nụ hôn của Tiểu Lục Vân.
Nhưng nó không rơi trên đôi môi anh đào của cô, mà là... lên trán cô.
"Nói chị ngốc quả không sai mà."
Giọng nói của Lục Vân vang lên, Lạc Ly mở mắt ra lập tức nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của hắn, tới lúc này cô mới kịp phản ứng lại, cô lại bị tên khốn kiếp này lừa rồi.
"Lục Vân khốn kiếp!!"
Lạc Ly xấu hổ hét lên, đột nhiên ngẩng đầu lên đập vào cằm Lục Vân.
Lục Vân vốn đã cảnh giác, hai tay đang chống trên giường nhanh chóng đẩy mạnh lên, bay vút xuống đất, thành công né khỏi đòn tấn công của Lạc Ly.
"Dằm mưa cả đêm rồi, chị đi tắm trước đi, tắm xong chúng ta ra ngoài ăn."
Sau khi Lục Vân nói xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nguy hiểm!
Thật sự rất nguy hiểm!
Đừng nhìn bề ngoài hắn thong dong như vậy, thật ra trong lòng hắn cũng căng thẳng không kém gì Lạc Ly.
Đặc biệt là khi Lạc Ly đột nhiên không giãy dụa nữa, nằm im như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn cộng với biểu cảm kia nữa, thật sự rất hấp dẫn.
Lục Vân suýt nữa đã không nhịn được.
Sau khi Lục Vân chạy ra khỏi phòng, Lạc Ly thất thần ngồi đó, trong lòng đột nhiên hiện lên một chút mất mát.
Mất mát......
Làm sao lại mất mát chứ?
Lạc Ly lắc đầu thật mạnh, hai má nóng bừng thì thầm: "Lạc Ly Lạc Ly, mày đang nghĩ cái quái gì vậy, ah thật đáng sợ.. tất cả là do tên Tiểu Lục Vân chết tiệt kia! "
Cô oán giận nghiến răng rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Dù tâm trạng phức tạp đến cỡ nào, cứ tắm một cái là bay sạch hết thôi
......
Tại phòng khách gia nhà họ Long.
Nhìn thấy Lục Vân đi ra, tất cả mọi người trong nhà họ Long đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Rõ ràng lúc nãy bọn họ nhìn thấy Lục Vân vừa ôm một người phụ nữ vội vã chạy về phòng mà, không ngờ lại ra sớm như vậy.
Long Thuyên hỏi: "Lục tiên sinh, vừa rồi..."
"Đừng hỏi chuyện không nên hỏi."
"Được rồi, được rồi, tôi không hỏi nữa, haha!" Long Thuyên cười.
Lúc này, Diệp Vô Địch đột nhiên chạy vào với vẻ mặt hưng phấn nói: "Anh rể, tôi biết là anh sẽ không sao mà."
Nhìn thấy thằng nhóc này, Lục Vân lập tức tức giận nói: "Không phải anh còn phải lên lớp sao, cả ngày chạy lung tung như vậy làm gì?"
"Tôi không có chạy lung tung, mấy ngày nay ít tiết học, tan học tôi mới đến đây."
"Như vậy mà không phải là chạy lung tung sao?"
Lục Vân hung tợn trừng mắt nhìn cậu ta, hắn thật sự không ngờ thằng nhóc này lại quen thuộc với người nhà họ Long như vậy.
Mặt Long Thuyên bên cạnh đỏ lên, lúng túng cười nói: "Khụ khụ... cứ coi Long gia là nhà của cậu ấy đi, không tính là chạy loạn đâu."
Diệp Vô Địch giải thích: "Là do mấy tên nhóc nhà họ Long đó, tôi đã nói là anh rể nhất định sẽ an toàn trở về mà họ không tin, một mực muốn cá cược với tôi. Đã vậy rồi thì sao tôi có thể để thua bọn họ được, thế là tôi đã thuận theo ý họ đặt cược năm xu."
Sắc mặt Long Thuyên đột nhiên thay đổi, ông ta quát lớn: "Là đứa nào đã thô lỗ như vậy, cậu nói ra đi tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này!"
Đương nhiên, Diệp Vô Địch sẽ không bán đứng bạn cược của mình.
Lục Vân tát vào đầu cậu ta một cái, tức giận nói: "Tên nhóc này, anh thật sự dám lấy tôi ra cược sao? Đã cược thì cược đi, cược có năm xu thì cược làm quái gì? Tôi thấy rõ ràng là cậu ngứa đòn rồi!"
"Đừng mà anh rể..."
Trận đòn kế tiếp là chuyện khó mà tránh khỏi.
Diệp Vô Địch ôm đầu chạy trối chết, làm mấy tiểu bối của Long gia đứng đằng xa thấy vậy thì cười khà khà.
"Anh rể tha mạng, em có tin báo, em có tình báo đây..."
Diệp Vô Địch vừa hét lên vừa cầu xin thương xót.
Tình báo?
Lục Vân giễu cợt: "Tình báo của anh đáng giá mấy xu?"
"Trước hết cứ nghe em nói trước đi anh rể!"
"Được rồi, cho anh một cơ hội, nếu tình báo anh đưa ra không làm tôi hài lòng thì anh cứ ngoan ngoãn chịu đánh đi."
"Tình báo này rất quan trọng, chúng ta cần phải nói ở một nơi yên tĩnh hơn."
Nhìn Diệp Vô Địch làm màu, Lục Vân lập tức tức giận kéo thẳng cậu ta ra khỏi nhà họ Long, nói: "Có rắm gì thả mau!"
Diệp Vô Địch quét mắt nhìn xung quanh.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, cậu ta mới thì thầm: "Tôi làm như vậy là tránh cho thân phận của anh bị lộ đó anh rể à, anh xem tin này đi."
Diệp Vô Địch lấy điện thoại di động ra, mở giao diện tin tức rồi đưa cho Lục Vân xem: "Em biết anh rể rất ít khi đọc tin tức, cho nên chắc chắn anh vẫn chưa đọc bài báo này."
Lục Vân nhìn lướt qua.
Nội dung của bài báo là có một người Mỹ tên Wilson tự tuyên bố là mình đã đạt tới ‘Thần cảnh’, đồng thời muốn khiêu chiến với Thiên Sáp vương của Long quốc, địa điểm chiến đấu là một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.
Vĩ độ và kinh độ của đảo đó cũng được viết trong bài báo.
Do chênh lệch múi giờ giữa các kinh độ cho nên Wilson không nói rõ cụ thể thời gian mà chỉ nói là khoảng một tuần sau, anh ta sẽ đến hòn đảo này chờ Thiên Sáp Vương ba ngày.
Còn nói, nếu trong vòng ba ngày này Thiên Sáp Vương không đến thì hắn chính là con rùa rụt đầu.
Cái này hoàn toàn là một hành vi khiêu khích mất não, giống như chuyên gia người Đài Loan nói người đại lục không có tiền mua trứng luộc nước trà ăn.
Trước kia Lục Vân Cũng đã từng gặp phải những chuyện như này, nhưng hắn chưa bao giờ để ý tới nó, nếu không thì cứ có người khiêu khích là hắn phải lên đánh một trận thì phải đánh đến bao giờ chứ!
Chỉ khi có người làm chuyện quá đáng, xâm phạm đến biên giới của Long Quốc thì Lục Vân mới cho bọn họ biết độ khủng bố của Thiên Sáp Vương, thậm chí là không hề ngần ngại mà giết thẳng đến thủ đô của bọn họ.
Cho nên, hiện giờ Lục Vân cũng không hề có ý định để ý tới chú hề này.
Ba mươi sáu tướng lĩnh của Thiên Hoàng điện cũng lười làm phiền Thần Quân điện hạ vì loại tin tức rác rưởi này.
Nói tóm lại là, tình báo này của Diệp Vô Địch không có ý nghĩa gì với Lục Vân.
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Lục Vân, Diệp Vô Địch lập tức lo lắng nói: "Anh rể, tôi thấy tên Wilson này không đơn giản vậy đâu, rất nhiều bình luận trên mạng đều nói anh ta thật sự là Thần cảnh đó."
Lục Vân duỗi ngón tay ra gõ lên đầu cậu ta rồi nói: "Mấy bình luận này nọ trên mạng đó, đọc chơi chơi là được rồi, đa phần đều không phải là sự thật, có điều… tên Wilson này đến thật sự rất đúng lúc."
Đôi lông mi mảnh khảnh run lên nhè nhẹ.
Nhìn thôi cũng biết cô khẩn trương đến mức nào.
Cảm nhận được hơi thở của Tiểu Lục Vân đang dần dần đến gần, sự căng thẳng trong lòng Lạc Ly lập tức bành trướng, lần này đến thân thể mềm mại của cô cũng run lên theo.
Nhưng mà ngoài sự lo lắng, cô còn có chút chờ mong.
Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cuối cùng.
Cô cảm nhận được nụ hôn của Tiểu Lục Vân.
Nhưng nó không rơi trên đôi môi anh đào của cô, mà là... lên trán cô.
"Nói chị ngốc quả không sai mà."
Giọng nói của Lục Vân vang lên, Lạc Ly mở mắt ra lập tức nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của hắn, tới lúc này cô mới kịp phản ứng lại, cô lại bị tên khốn kiếp này lừa rồi.
"Lục Vân khốn kiếp!!"
Lạc Ly xấu hổ hét lên, đột nhiên ngẩng đầu lên đập vào cằm Lục Vân.
Lục Vân vốn đã cảnh giác, hai tay đang chống trên giường nhanh chóng đẩy mạnh lên, bay vút xuống đất, thành công né khỏi đòn tấn công của Lạc Ly.
"Dằm mưa cả đêm rồi, chị đi tắm trước đi, tắm xong chúng ta ra ngoài ăn."
Sau khi Lục Vân nói xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nguy hiểm!
Thật sự rất nguy hiểm!
Đừng nhìn bề ngoài hắn thong dong như vậy, thật ra trong lòng hắn cũng căng thẳng không kém gì Lạc Ly.
Đặc biệt là khi Lạc Ly đột nhiên không giãy dụa nữa, nằm im như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn cộng với biểu cảm kia nữa, thật sự rất hấp dẫn.
Lục Vân suýt nữa đã không nhịn được.
Sau khi Lục Vân chạy ra khỏi phòng, Lạc Ly thất thần ngồi đó, trong lòng đột nhiên hiện lên một chút mất mát.
Mất mát......
Làm sao lại mất mát chứ?
Lạc Ly lắc đầu thật mạnh, hai má nóng bừng thì thầm: "Lạc Ly Lạc Ly, mày đang nghĩ cái quái gì vậy, ah thật đáng sợ.. tất cả là do tên Tiểu Lục Vân chết tiệt kia! "
Cô oán giận nghiến răng rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Dù tâm trạng phức tạp đến cỡ nào, cứ tắm một cái là bay sạch hết thôi
......
Tại phòng khách gia nhà họ Long.
Nhìn thấy Lục Vân đi ra, tất cả mọi người trong nhà họ Long đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Rõ ràng lúc nãy bọn họ nhìn thấy Lục Vân vừa ôm một người phụ nữ vội vã chạy về phòng mà, không ngờ lại ra sớm như vậy.
Long Thuyên hỏi: "Lục tiên sinh, vừa rồi..."
"Đừng hỏi chuyện không nên hỏi."
"Được rồi, được rồi, tôi không hỏi nữa, haha!" Long Thuyên cười.
Lúc này, Diệp Vô Địch đột nhiên chạy vào với vẻ mặt hưng phấn nói: "Anh rể, tôi biết là anh sẽ không sao mà."
Nhìn thấy thằng nhóc này, Lục Vân lập tức tức giận nói: "Không phải anh còn phải lên lớp sao, cả ngày chạy lung tung như vậy làm gì?"
"Tôi không có chạy lung tung, mấy ngày nay ít tiết học, tan học tôi mới đến đây."
"Như vậy mà không phải là chạy lung tung sao?"
Lục Vân hung tợn trừng mắt nhìn cậu ta, hắn thật sự không ngờ thằng nhóc này lại quen thuộc với người nhà họ Long như vậy.
Mặt Long Thuyên bên cạnh đỏ lên, lúng túng cười nói: "Khụ khụ... cứ coi Long gia là nhà của cậu ấy đi, không tính là chạy loạn đâu."
Diệp Vô Địch giải thích: "Là do mấy tên nhóc nhà họ Long đó, tôi đã nói là anh rể nhất định sẽ an toàn trở về mà họ không tin, một mực muốn cá cược với tôi. Đã vậy rồi thì sao tôi có thể để thua bọn họ được, thế là tôi đã thuận theo ý họ đặt cược năm xu."
Sắc mặt Long Thuyên đột nhiên thay đổi, ông ta quát lớn: "Là đứa nào đã thô lỗ như vậy, cậu nói ra đi tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này!"
Đương nhiên, Diệp Vô Địch sẽ không bán đứng bạn cược của mình.
Lục Vân tát vào đầu cậu ta một cái, tức giận nói: "Tên nhóc này, anh thật sự dám lấy tôi ra cược sao? Đã cược thì cược đi, cược có năm xu thì cược làm quái gì? Tôi thấy rõ ràng là cậu ngứa đòn rồi!"
"Đừng mà anh rể..."
Trận đòn kế tiếp là chuyện khó mà tránh khỏi.
Diệp Vô Địch ôm đầu chạy trối chết, làm mấy tiểu bối của Long gia đứng đằng xa thấy vậy thì cười khà khà.
"Anh rể tha mạng, em có tin báo, em có tình báo đây..."
Diệp Vô Địch vừa hét lên vừa cầu xin thương xót.
Tình báo?
Lục Vân giễu cợt: "Tình báo của anh đáng giá mấy xu?"
"Trước hết cứ nghe em nói trước đi anh rể!"
"Được rồi, cho anh một cơ hội, nếu tình báo anh đưa ra không làm tôi hài lòng thì anh cứ ngoan ngoãn chịu đánh đi."
"Tình báo này rất quan trọng, chúng ta cần phải nói ở một nơi yên tĩnh hơn."
Nhìn Diệp Vô Địch làm màu, Lục Vân lập tức tức giận kéo thẳng cậu ta ra khỏi nhà họ Long, nói: "Có rắm gì thả mau!"
Diệp Vô Địch quét mắt nhìn xung quanh.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, cậu ta mới thì thầm: "Tôi làm như vậy là tránh cho thân phận của anh bị lộ đó anh rể à, anh xem tin này đi."
Diệp Vô Địch lấy điện thoại di động ra, mở giao diện tin tức rồi đưa cho Lục Vân xem: "Em biết anh rể rất ít khi đọc tin tức, cho nên chắc chắn anh vẫn chưa đọc bài báo này."
Lục Vân nhìn lướt qua.
Nội dung của bài báo là có một người Mỹ tên Wilson tự tuyên bố là mình đã đạt tới ‘Thần cảnh’, đồng thời muốn khiêu chiến với Thiên Sáp vương của Long quốc, địa điểm chiến đấu là một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.
Vĩ độ và kinh độ của đảo đó cũng được viết trong bài báo.
Do chênh lệch múi giờ giữa các kinh độ cho nên Wilson không nói rõ cụ thể thời gian mà chỉ nói là khoảng một tuần sau, anh ta sẽ đến hòn đảo này chờ Thiên Sáp Vương ba ngày.
Còn nói, nếu trong vòng ba ngày này Thiên Sáp Vương không đến thì hắn chính là con rùa rụt đầu.
Cái này hoàn toàn là một hành vi khiêu khích mất não, giống như chuyên gia người Đài Loan nói người đại lục không có tiền mua trứng luộc nước trà ăn.
Trước kia Lục Vân Cũng đã từng gặp phải những chuyện như này, nhưng hắn chưa bao giờ để ý tới nó, nếu không thì cứ có người khiêu khích là hắn phải lên đánh một trận thì phải đánh đến bao giờ chứ!
Chỉ khi có người làm chuyện quá đáng, xâm phạm đến biên giới của Long Quốc thì Lục Vân mới cho bọn họ biết độ khủng bố của Thiên Sáp Vương, thậm chí là không hề ngần ngại mà giết thẳng đến thủ đô của bọn họ.
Cho nên, hiện giờ Lục Vân cũng không hề có ý định để ý tới chú hề này.
Ba mươi sáu tướng lĩnh của Thiên Hoàng điện cũng lười làm phiền Thần Quân điện hạ vì loại tin tức rác rưởi này.
Nói tóm lại là, tình báo này của Diệp Vô Địch không có ý nghĩa gì với Lục Vân.
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Lục Vân, Diệp Vô Địch lập tức lo lắng nói: "Anh rể, tôi thấy tên Wilson này không đơn giản vậy đâu, rất nhiều bình luận trên mạng đều nói anh ta thật sự là Thần cảnh đó."
Lục Vân duỗi ngón tay ra gõ lên đầu cậu ta rồi nói: "Mấy bình luận này nọ trên mạng đó, đọc chơi chơi là được rồi, đa phần đều không phải là sự thật, có điều… tên Wilson này đến thật sự rất đúng lúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.