Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 458: Liên tục trấn áp
Tần Cẩn
11/03/2024
"Không đơn giản như vậy."
Đông đảo đệ tử Đan Dương Tông và bọn người Mạc Thanh Uyển, Tôn Hiểu Tuyết đều nghĩ Lục Vân bị Ông Chính Nguyên dùng một chiêu giết chết, nhưng Lữ Khinh Nga lại không cảm thấy như vậy.
Bà nhíu chặt mày lại, vô thức ngẩng đầu nhìn lên thì con ngươi đột nhiên co rụt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Không chỉ Lữ Khinh Nga mà Cốc Thanh Sơn biết rõ sự kinh khủng của Lục Vân cũng ngẩng đầu lên nhìn vị trí mấy chục mét trên đỉnh đầu Ông Chính Nguyên.
Nơi đó có một bóng dáng nhanh đến cực hạn đang cực tốc hạ xuống!
"Nói xin lỗi ngay!" Tiếng nói vô cùng bá đạo đột nhiên vang lên.
Ông Chính Nguyên bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt thay đổi, vội vàng giơ bàn tay màu vàng óng khủng bố do chân khí ngưng tụ thành đánh lên trên.
Bản năng của ông ta cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm.
Ầm ầm!
Bóng dáng bá đạo kia hạ xuống, như hóa thành một luồng ánh sáng đánh vào bàn tay Ông Chính Nguyên.
Ông!
Chân Khí va chạm như làm cả không gian rung động lên một cái, sau đó cảnh tượng khiến người ta kinh hãi muốn chết đã xảy ra.
Chỉ thấy thanh phi kiếm dưới chân Ông Chính Nguyên như không chịu nổi trọng lượng mà đột nhiên hạ xuống một khoảng cách thật dài, cả thân kiếm đang rung động rồi mới miễn cưỡng dừng hẳn.
Bóng dáng cực tốc hạ xuống từ phía trên kia chính là Lục Vân.
Đầu trọc không chết?
Gần như tất cả mọi người đều chấn động, lúc này mới nhận ra thứ lúc nãy bị Ông Chính Nguyên xé nát chỉ là tàn ảnh của Lục Vân mà thôi.
Bản thể của Lục Vân sớm đã vọt lên phía trên Ông Chính Nguyên.
"Thân pháp thật là lợi hại!" Tôn Hiểu Tuyết kinh hô nói: "Thanh Uyển, cô có thể nhìn ra em trai đầu trọc đang thi triển thân pháp võ kỹ đẳng cấp gì không?"
Mạc Thanh Uyển lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc rồi lắc đầu nói: "Nhìn không ra."
Vân Sơn Thư Viện có nghiên cứu rất sâu đối với các loại công pháp võ kỹ, Mạc Thanh Uyển lại là thiên tài nên có ngộ tính cực cao.
Bình thường chỉ cần người khác thi triển một lần thì cô có thể nhìn ra đại khái là thân pháp võ kỹ đẳng cấp gì.
Nhưng Mạc Thanh Uyển lại không nhìn ra Lục Vân thi triển cái gì, thực sự là quá nhanh, nhanh đến không hợp lẽ thường.
Tôn Hiểu Tuyết trừng to mắt nói: "Cả Thanh Uyển cũng nhìn không ra là đẳng cấp gì, xem ra em trai đầu trọc cũng không ngốc như chúng ta tưởng tượng."
"Đương nhiên con nhìn không ra, bởi vì hắn căn bản không thi triển thân pháp võ kỹ."
Vào lúc Tôn Hiểu Tuyết và Mạc Thanh Uyển nói chuyện, Lữ Khinh Nga bên cạnh lại nói một câu làm hai người cùng run lên, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lữ Khinh Nga lộ ra vẻ mặt phức tạp, tiếp tục giải thích: "Hắn thuần túy là nương theo sức mạnh công pháp để né tránh công kích của Ông Chính Nguyên."
Khi nói chuyện, trong mắt Lữ Khinh Nga hiện ra vẻ chấn động mãnh liệt như hàn băng ngưng kết ngàn năm mãi mãi không hoà tan.
Bà quá khó tin.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sau khi liên tục xác nhận bà vẫn cho ra một kết luận kinh người, đó chính là Lục Vân không thi triển bất kỳ thân pháp võ kỹ nào cả.
Ầm ầm!
Lời nói này của Lữ Khinh Nga như một tiếng sấm nổ vang trong lòng Mạc Thanh Uyển và Tôn Hiểu Tuyết, họ cùng trừng to đôi mắt.
Không thi triển ra thân pháp võ kỹ, chỉ dựa vào công pháp mà đã bộc phát ra tốc độ khủng khiếp như thế, sao có thể? !
Công pháp mà tên đầu trọc này tu luyện mạnh đến mức nào! !
Nếu như Lữ Khinh Nga không phải sư phụ của các cô thì hai người Mạc Thanh Uyển nhất định sẽ cảm thấy câu nói này là đang nói đùa.
Các cô rất rung động.
Nhưng người rung động nhất hẳn là Ông Chính Nguyên.
Lúc này bàn tay của ông ta không khống chế được mà run rẩy, vừa rồi khi đón lấy nắm đấm của Lục Vân thì sức mạnh bá đạo kia suýt đã làm ông ta không chịu nổi.
Thật đáng sợ!
Sao một thanh niên hai mươi tuổi lại có thực lực khủng bố như thế?
Từ khi nào Đan Dương Tông xuất hiện nhân vật như vậy chứ?
Khi Ông Chính Nguyên giật mình thì bên tai lại truyền đến một tiếng nổ vang: "Nói xin lỗi ngay!"
Lục Vân lại hạ xuống lần nữa, vẫn tung ra một quyền vô cùng bá đạo giáng về phía Ông Chính Nguyên.
Ông Chính Nguyên biến sắc, không dám khinh thường nữa, cánh tay tung một chiêu, phi kiếm dưới lòng bàn chân rơi vào trong tay ông ta, hiện tại hai chân ông ta đang trực tiếp lơ lửng giữa không trung.
Kỳ thật đến thực lực của Ông Chính Nguyên thì đã sớm không cần dùng đến pháp khí cũng có thể lơ lửng giữa không trung, giẫm lên phi kiếm chỉ muốn càng có phong cách mà thôi, đương nhiên cũng có thể do quen rồi.
Nhưng bây giờ đối mặt với cường địch, Ông Chính Nguyên không dám làm ra vẻ nữa mà chỉ có thể giơ kiếm công kích.
Xùy!
Ông Chính Nguyên chỉ kiếm lên trời cao, kiếm khí sắc bén phóng lên tận trời, trong nháy mắt phát ra ánh kiếm màu vàng óng ánh.
Bóng dáng của Lục Vân không ngừng thoáng hiện, cứ như không trông thấy ánh kiếm màu vàng óng ánh kia, trên hai nắm đấm ngưng tụ ra Chân Khí màu xanh nồng đậm, trực tiếp đánh vỡ ánh kiếm màu vàng kia.
Ầm ầm!
Một quyền cuồng bạo mang theo uy thế không giảm đánh vỡ ánh kiếm xong thì trực tiếp đè Ông Chính Nguyên xuống một khoảng cách.
Lúc này khoảng cách giữa Ông Chính Nguyên và mặt đất không đến mười mét.
Giờ khắc này, mọi âm thanh đã tắt ngúm.
Tên đầu trọc kia lại dùng một quyền khống chế Ông Chính Nguyên, hơn nữa là sau khi đánh vỡ ánh kiếm công kích của ông ta thì tiếp tục áp chế.
Sao có thể!
Rốt cuộc tên đầu trọc này có thân phận gì?
Đừng nói mấy người của Vân Sơn Thư Viện mà phần lớn đệ tử của Đan Dương Tông cũng không rõ Đan Dương Tông xuất hiện nhân vật lợi hại như thế từ khi nào.
Đan Dương Tông chủ yếu tu luyện thuật luyện đan nên thực lực chiến đấu đều không cao, cả trưởng lão của bọn họ cũng có mấy người vẫn là Trúc Cơ kỳ, số người đạt tới Kim Đan Kỳ lác đác không có mấy ai.
Đệ tử tông môn càng như vậy, hơn tám phần cũng chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi.
Hiện tại lại có một tên đầu trọc mặc trang phục của Đan Dương Tông đột nhiên xuất thế, vừa ra tay đã liên tục trấn áp Kim Đan Kỳ trung kỳ hai lần.
Mấu chốt là tên đầu trọc kia còn trẻ như vậy.
Quả thực là nghịch thiên!
"Mẹ... Nhìn ra hắn tu luyện công pháp gì không?"
Mạc Thanh Uyển lại không tự chủ được gọi Lữ Khinh Nga một tiếng 'Mẹ' mà không phải 'Sư phụ', có thể thấy được lúc này trong lòng cô rung động đến cỡ nào.
Rung động đến mất khả năng quản lý ngôn ngữ.
Đông đảo đệ tử Đan Dương Tông và bọn người Mạc Thanh Uyển, Tôn Hiểu Tuyết đều nghĩ Lục Vân bị Ông Chính Nguyên dùng một chiêu giết chết, nhưng Lữ Khinh Nga lại không cảm thấy như vậy.
Bà nhíu chặt mày lại, vô thức ngẩng đầu nhìn lên thì con ngươi đột nhiên co rụt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Không chỉ Lữ Khinh Nga mà Cốc Thanh Sơn biết rõ sự kinh khủng của Lục Vân cũng ngẩng đầu lên nhìn vị trí mấy chục mét trên đỉnh đầu Ông Chính Nguyên.
Nơi đó có một bóng dáng nhanh đến cực hạn đang cực tốc hạ xuống!
"Nói xin lỗi ngay!" Tiếng nói vô cùng bá đạo đột nhiên vang lên.
Ông Chính Nguyên bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt thay đổi, vội vàng giơ bàn tay màu vàng óng khủng bố do chân khí ngưng tụ thành đánh lên trên.
Bản năng của ông ta cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm.
Ầm ầm!
Bóng dáng bá đạo kia hạ xuống, như hóa thành một luồng ánh sáng đánh vào bàn tay Ông Chính Nguyên.
Ông!
Chân Khí va chạm như làm cả không gian rung động lên một cái, sau đó cảnh tượng khiến người ta kinh hãi muốn chết đã xảy ra.
Chỉ thấy thanh phi kiếm dưới chân Ông Chính Nguyên như không chịu nổi trọng lượng mà đột nhiên hạ xuống một khoảng cách thật dài, cả thân kiếm đang rung động rồi mới miễn cưỡng dừng hẳn.
Bóng dáng cực tốc hạ xuống từ phía trên kia chính là Lục Vân.
Đầu trọc không chết?
Gần như tất cả mọi người đều chấn động, lúc này mới nhận ra thứ lúc nãy bị Ông Chính Nguyên xé nát chỉ là tàn ảnh của Lục Vân mà thôi.
Bản thể của Lục Vân sớm đã vọt lên phía trên Ông Chính Nguyên.
"Thân pháp thật là lợi hại!" Tôn Hiểu Tuyết kinh hô nói: "Thanh Uyển, cô có thể nhìn ra em trai đầu trọc đang thi triển thân pháp võ kỹ đẳng cấp gì không?"
Mạc Thanh Uyển lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc rồi lắc đầu nói: "Nhìn không ra."
Vân Sơn Thư Viện có nghiên cứu rất sâu đối với các loại công pháp võ kỹ, Mạc Thanh Uyển lại là thiên tài nên có ngộ tính cực cao.
Bình thường chỉ cần người khác thi triển một lần thì cô có thể nhìn ra đại khái là thân pháp võ kỹ đẳng cấp gì.
Nhưng Mạc Thanh Uyển lại không nhìn ra Lục Vân thi triển cái gì, thực sự là quá nhanh, nhanh đến không hợp lẽ thường.
Tôn Hiểu Tuyết trừng to mắt nói: "Cả Thanh Uyển cũng nhìn không ra là đẳng cấp gì, xem ra em trai đầu trọc cũng không ngốc như chúng ta tưởng tượng."
"Đương nhiên con nhìn không ra, bởi vì hắn căn bản không thi triển thân pháp võ kỹ."
Vào lúc Tôn Hiểu Tuyết và Mạc Thanh Uyển nói chuyện, Lữ Khinh Nga bên cạnh lại nói một câu làm hai người cùng run lên, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lữ Khinh Nga lộ ra vẻ mặt phức tạp, tiếp tục giải thích: "Hắn thuần túy là nương theo sức mạnh công pháp để né tránh công kích của Ông Chính Nguyên."
Khi nói chuyện, trong mắt Lữ Khinh Nga hiện ra vẻ chấn động mãnh liệt như hàn băng ngưng kết ngàn năm mãi mãi không hoà tan.
Bà quá khó tin.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sau khi liên tục xác nhận bà vẫn cho ra một kết luận kinh người, đó chính là Lục Vân không thi triển bất kỳ thân pháp võ kỹ nào cả.
Ầm ầm!
Lời nói này của Lữ Khinh Nga như một tiếng sấm nổ vang trong lòng Mạc Thanh Uyển và Tôn Hiểu Tuyết, họ cùng trừng to đôi mắt.
Không thi triển ra thân pháp võ kỹ, chỉ dựa vào công pháp mà đã bộc phát ra tốc độ khủng khiếp như thế, sao có thể? !
Công pháp mà tên đầu trọc này tu luyện mạnh đến mức nào! !
Nếu như Lữ Khinh Nga không phải sư phụ của các cô thì hai người Mạc Thanh Uyển nhất định sẽ cảm thấy câu nói này là đang nói đùa.
Các cô rất rung động.
Nhưng người rung động nhất hẳn là Ông Chính Nguyên.
Lúc này bàn tay của ông ta không khống chế được mà run rẩy, vừa rồi khi đón lấy nắm đấm của Lục Vân thì sức mạnh bá đạo kia suýt đã làm ông ta không chịu nổi.
Thật đáng sợ!
Sao một thanh niên hai mươi tuổi lại có thực lực khủng bố như thế?
Từ khi nào Đan Dương Tông xuất hiện nhân vật như vậy chứ?
Khi Ông Chính Nguyên giật mình thì bên tai lại truyền đến một tiếng nổ vang: "Nói xin lỗi ngay!"
Lục Vân lại hạ xuống lần nữa, vẫn tung ra một quyền vô cùng bá đạo giáng về phía Ông Chính Nguyên.
Ông Chính Nguyên biến sắc, không dám khinh thường nữa, cánh tay tung một chiêu, phi kiếm dưới lòng bàn chân rơi vào trong tay ông ta, hiện tại hai chân ông ta đang trực tiếp lơ lửng giữa không trung.
Kỳ thật đến thực lực của Ông Chính Nguyên thì đã sớm không cần dùng đến pháp khí cũng có thể lơ lửng giữa không trung, giẫm lên phi kiếm chỉ muốn càng có phong cách mà thôi, đương nhiên cũng có thể do quen rồi.
Nhưng bây giờ đối mặt với cường địch, Ông Chính Nguyên không dám làm ra vẻ nữa mà chỉ có thể giơ kiếm công kích.
Xùy!
Ông Chính Nguyên chỉ kiếm lên trời cao, kiếm khí sắc bén phóng lên tận trời, trong nháy mắt phát ra ánh kiếm màu vàng óng ánh.
Bóng dáng của Lục Vân không ngừng thoáng hiện, cứ như không trông thấy ánh kiếm màu vàng óng ánh kia, trên hai nắm đấm ngưng tụ ra Chân Khí màu xanh nồng đậm, trực tiếp đánh vỡ ánh kiếm màu vàng kia.
Ầm ầm!
Một quyền cuồng bạo mang theo uy thế không giảm đánh vỡ ánh kiếm xong thì trực tiếp đè Ông Chính Nguyên xuống một khoảng cách.
Lúc này khoảng cách giữa Ông Chính Nguyên và mặt đất không đến mười mét.
Giờ khắc này, mọi âm thanh đã tắt ngúm.
Tên đầu trọc kia lại dùng một quyền khống chế Ông Chính Nguyên, hơn nữa là sau khi đánh vỡ ánh kiếm công kích của ông ta thì tiếp tục áp chế.
Sao có thể!
Rốt cuộc tên đầu trọc này có thân phận gì?
Đừng nói mấy người của Vân Sơn Thư Viện mà phần lớn đệ tử của Đan Dương Tông cũng không rõ Đan Dương Tông xuất hiện nhân vật lợi hại như thế từ khi nào.
Đan Dương Tông chủ yếu tu luyện thuật luyện đan nên thực lực chiến đấu đều không cao, cả trưởng lão của bọn họ cũng có mấy người vẫn là Trúc Cơ kỳ, số người đạt tới Kim Đan Kỳ lác đác không có mấy ai.
Đệ tử tông môn càng như vậy, hơn tám phần cũng chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi.
Hiện tại lại có một tên đầu trọc mặc trang phục của Đan Dương Tông đột nhiên xuất thế, vừa ra tay đã liên tục trấn áp Kim Đan Kỳ trung kỳ hai lần.
Mấu chốt là tên đầu trọc kia còn trẻ như vậy.
Quả thực là nghịch thiên!
"Mẹ... Nhìn ra hắn tu luyện công pháp gì không?"
Mạc Thanh Uyển lại không tự chủ được gọi Lữ Khinh Nga một tiếng 'Mẹ' mà không phải 'Sư phụ', có thể thấy được lúc này trong lòng cô rung động đến cỡ nào.
Rung động đến mất khả năng quản lý ngôn ngữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.