Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 507: Liễu Yên Nhi làm nũng

Tần Cẩn

17/05/2024

Lục Vân thầm hung hăng mắng Liễu Yên Nhi một trận, sau đó hắn quyết định phải khí phách một lần nên yên lặng lui về phía sau vài bước.

Hắn vừa lui thì Liễu Yên Nhi lập tức không vui, quay đầu trừng hắn và nói: “Tiểu Lục Vân, em đang làm gì đó, hôm nay nhát như vậy sao?”

Liễu Yên Nhi biết thực lực của mình kém xa người đàn ông áo đen, tất cả tự tin của cô đều đến từ Lục Vân.

Hiện tại Lục Vân lùi về phía sau vài bước làm Liễu Yên Nhi lập tức chột dạ.

Lục Vân bĩu môi nói: “Không phải chị nói muốn thả chó cắn hắn sao, chó của chị đâu, mau thả ra đi, dù sao em cũng không phải con chó đó.”

Liễu Yên Nhi mắt trợn trắng: “Vừa rồi chị chỉ buông lời hung ác thôi em hiểu không? Không tàn nhẫn một chút thì kẻ đối diện sẽ sợ hãi sao?”

“Vậy chị cũng không thể nói em là chó, hơn nữa chị xem hắn có giống như bị lời nói tàn nhẫn của chị dọa sợ không?”

Đâu ra chuyện như vậy, đối đầu với kẻ địch mạnh mà lại độc miệng tổn hại đồng đội của mình trước.

Thật quá đáng.

Dù sao ông đây tuyệt đối không làm con chó này, đánh chết cũng không!

Lục Vân rất khí phách mà nghĩ.

Vẻ mặt của Liễu Yên Nhi lập tức dịu lại, lộ vẻ oan ức nói: “Xin lỗi mà tiểu Lục Vân, người ta biết sai rồi, về sau không mắng em là chó nữa, chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn chị bị người ta đánh chết sao?”

Gương mặt hồ ly quyến rũ, đôi mắt hẹp dài ngập nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Nhìn thế nào cũng làm người ta đau lòng.

Nhưng Lục Vân đã quyết tâm nên nói với người đàn ông áo đen kia: “Nói rõ trước, người xen vào việc của người khác là con hồ ly tinh này, không liên quan gì đến tôi cả.”

Người đàn ông áo đen hừ lạnh một tiếng, khinh thường phản ứng Lục Vân.

Thấy thái độ này của Lục Vân, sau đó lại nghe hắn gọi mình là hồ ly tinh, Liễu Yên Nhi tức giận đến nghiến răng kẽo kẹt.

Tiểu Lục Vân đáng chết!

Liễu Yên Nhi thật muốn tiến lên đấm hắn một trận, nhưng đôi mắt lại đột nhiên lóe lên, eo liễu lắc lư đi tới trước mặt Lục Vân rồi vươn một tay tháo khẩu trang của hắn xuống.

Ngay sau đó, cô hôn một cái chốc lên má hắn.



“Tiểu Lục Vân, em giúp tụi chị sao, em xem em gái này đáng thương biết bao!”

Liễu Yên Nhi hôn xong lại nắm lấy cánh tay Lục Vân mà lắc lắc.

Trong nháy mắt đó, nhiệt huyết trong cơ thể Lục Vân cuộn trào, tạch một tiếng đã vọt lên trán.

Không sợ Liễu Yên Nhi thô bạo, chỉ sợ Liễu Yên Nhi làm nũng.

Quá hight!

Nhưng Lục Vân đã thề tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Em đường đường là Vân Thiên Thần Quân, là người không có khí phách như vậy sao?

Lục Vân hung hăng nhìn chằm chằm Liễu Yên Nhi một cái rồi nói: “Hồ ly tinh, chị nhìn người thật chính xác, lập tức bắt được uy hiếp của em, bị chị hôn như vậy thì sao em cứng rắn được nữa?”

Nhất định phải kiên cường!

“Trốn ra sau em đi.” Lục Vân vươn một tay kéo Liễu Yên Nhi và cô bé kia đến phía sau rồi bước lên trước một bước, chặn người đàn ông áo đen kia lại: “Không biết các hạ có nhận ra tôi không?”

Khẩu trang đã bị Liễu Yên Nhi tháo xuống, Lục Vân dứt khoát cũng tháo mũ và kính râm xuống luôn.

Người đàn ông áo đen đột nhiên dừng bước.

Hắn ta cẩn thận nhìn Lục Vân một hồi rồi bỗng lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng sau đó lại cười nhạo nói: “Tao tưởng là ai, thì ra là thần bảo hộ của Long quốc chúng ta, thần quân điện hạ.”

Khi khẩu trang của Lục Vân bị tháo xuống, người đàn ông áo đen liền cảm thấy hắn hơi quen mắt.

Giờ phút này rốt cuộc hắn ta cũng hoàn toàn nhận ra đó chính là Thiên Sáp Vương.

Lục Vân thấy hắn ta đã nhận ra mình thì cười cười và nói: “Nếu anh đã biết thân phận của tôi thì tôi nói mình muốn bảo vệ cô bé này có vấn đề gì không?”

“……” Người đàn ông áo đen nghe thấy lời này thì lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn Lục Vân, vẻ mặt cũng càng kỳ quái.

“Thiên Sáp Vương, mày thật sự nghĩ mình ghê gớm lắm à?” Người đàn ông áo đen châm biếm nói.

“Đó là đương nhiên, nói thế nào thì tôi cũng là thần bảo hộ của Long quốc, chẳng lẽ trong mắt anh thì vậy chưa ghê gớm? Chẳng lẽ anh không sợ tôi?” Lục Vân tự tin nói.

“Vô tri!” Người đàn ông áo đen trầm mặc một lát rồi bỗng phun ra hai chữ.



Sau đó hắn ta lộ ra vẻ mặt thương hại mà nói: “Cái gọi là thần bảo hộ Long quốc chỉ là những kẻ tầm thường đó gọi mày thôi, trong mắt loại người như tụi tao thì mày chỉ là trò cười.”

“Loại người như các người?” Lục Vân nheo mắt, rất hứng thú mà hỏi: “Các người là loại người nào?”

“Mày còn chưa xứng biết, dù sao cũng là người mà mày không trêu chọc nổi.”

Người đàn ông áo đen không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với Lục Vân nên ánh mắt đột nhiên trầm xuống, lại bước nhanh tới gần.

“Thiên Sáp Vương, tuy tụi tao xem thường mày, nhưng trong mắt đám người thế tục thì tốt xấu gì mày cũng là nhân vật có uy tín danh dự, đừng vì một con đàn bà mà làm mình rơi vào kết cục thân bại danh liệt.”

Trong mắt người đàn ông áo đen, Lục Vân bị nữ sắc làm mê muội đầu óc.

Vừa rồi người phụ nữ kia hôn hắn một cái là hắn lập tức hight lên, loại định lực này thật sự quá yếu ớt, về sau nhất định sẽ không có tiền đồ gì lớn nổi.

Hắn làm màu trước mặt những kẻ tục tằng kia còn được, dám làm ra vẻ với cao thủ chân chính thì thuần túy là tìm đường chết.

Người đàn ông áo đen nhanh chóng tới gần, khi sắp đến trước mặt Lục Vân thì đột nhiên quát một tiếng: “Cút!”

Khí thế Trúc Cơ kỳ lại càn quét ra.

Cỏ dại trong khu đất hoang bay tán loạn, bùn đất văng nơi nơi.

Trong khoảnh khắc cát bay đá chạy, Liễu Yên Nhi vội vàng ôm chặt cô bé rồi vươn một bàn tay ngọc che khuất đôi mắt cô.

Lục Vân đứng sừng sững bất động trong đống đất cát bay.

Người đàn ông áo đen không kinh ngạc chút nào, cười lạnh nói: “Thiên Sáp Vương, mày cảm thấy lấy thực lực của tao mà đi nghênh chiến trăm thần cảnh kia thì có phải cũng không cần phí chút sức lực nào không? Có phải tao có thể được đám phàm tục kia tôn sùng thành thần bảo hộ không?”

Lời này của hắn ta tràn ngập châm chọc.

Ý là một trăm thần cảnh nhân tạo của liên minh Thí Thần Giả lúc trước chỉ là đám kiến trong mắt hắn ta thôi.

Đánh bại đám kiến kia không phải là chuyện gì đáng kiêu ngạo.

Cái gì mà thần bảo hộ Long quốc, một tu luyện giả Trúc Cơ kỳ bất kỳ nào đi ra cũng có thể thay thế.

Cho nên thật sự không cần kể công kiêu ngạo, bởi vì công lao đó còn không bằng chó má.

“Mày làm được thì tao cũng làm được, không chỉ tao mà còn có rất nhiều rất nhiều người đều làm được, chỉ là tụi tao không ham hư vinh như mày, tụi tao khinh thường lấy những hư danh đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook