Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 242: Quỷ thủ kim châm
Tần Cẩn
19/07/2023
Dư Hồng Văn lớn tiếng mắng chửi.
Nhất thời sắc mặt của Thiệu Ngọc Thành tối sầm lại, ông ta phản bác: “Dư Hồng Văn, tôi thấy ông điên rồi. Không ngờ ông lại đi bái một cô gái mới hơn 20 tuổi làm sư phụ, e rằng ông có suy tính riêng đúng không?”
Ông ta cười khẩy.
Ý tại ngôn ngoại.
Ý của ông ta là Dư Hồng Văn tới đây hoàn toàn không phải để học châm cứu mà là vì vẻ đẹp của Lâm Thanh Đàn.
Suy cho cùng, muốn che giấu việc trâu già gặm cỏ non thì cũng cần có lý do chứ?
“Ăn nói hàm hồ! Ông toàn nói vớ vẩn! Thiệu Ngọc Thành, người như ông mà cũng xứng với danh hiệu bậc thầy châm cứu ư? Đúng là một sự sỉ nhục với Hiệp hội Trung y của Long quốc!”
Khi nghe Thiệu Ngọc Thành nói vậy, Dư Hồng Văn vô cùng tức giận.
Ánh mắt của Lục Vân cũng trở nên lạnh lùng.
Trước đó tuy Thiệu Ngọc Thành tỏ ra khinh thường chị hai nhưng Lục Vân cũng không phản ứng gì nhiều. Tuy nhiên những gì Thiệu Ngọc Thành vừa nói đã chạm vào vảy ngược của hắn.
Hắn không cho phép bất cứ một ai sỉ nhục thanh danh của các chị gái.
Cho dù là đùa giỡn cũng không được!
Khi hắn đang định tiến lên tát Thiệu Ngọc Thành, đột nhiên có một giọng nói âm dương quái khí truyền tới từ ngoài cửa: “Yo, đây không phải là người của Hiệp hội Trung y Long quốc sao? Sao lại xảy ra xung đột nội bộ thế?”
Ông ta sử dụng tiếng Long quốc nhưng không được lưu loát lắm.
Khi nhìn thấy rõ người bên ngoài, sắc mặt của mấy người thuộc Hiệp hội Trung y nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.
Đặc biệt là Thiệu Ngọc Thành.
Không chỉ gương mặt tối sầm lại mà đôi mắt của ông ta cũng tràn ngập sự thù hận.
Tên của vị khách là Park Kwok Chang và ông ta đến từ Hàn Quốc. Ông ta cũng là một nhân tài trong lĩnh vực châm cứu. Thậm chí còn nổi tiếng khắp thế giới.
Bởi vì châm cụ tổ truyền của ông ta làm bằng vàng ròng nên ông ta còn được mệnh danh là “Quỷ thủ kim châm”.
Cuộc chiến danh vọng giữa ông ta với Thiệu Ngọc Thành là cuộc đọ sức đỉnh cao.
Trong trận quyết đấu đó, Park Kwok Chang đã trực tiếp nghiền nát Thiệu Ngọc Thành. Điều này đã trở thành nỗi xấu hổ cả đời của Thiệu Ngọc Thành, đồng thời cũng là nỗi xấu hổ của Hiệp hội Trung y Long quốc.
Sau khi Park Kwok Chang giành chiến thắng, những người Hàn Quốc đó lại càng đắc ý rằng châm cứu có nguồn gốc từ Hàn Quốc của bọn họ.
Điều này lại càng khiến cho Hiệp hội Trung y Long quốc tức giận hơn.
Thế nhưng bọn họ không thể làm gì được.
Cho dù bọn họ có đưa ra bao nhiêu tài liệu chứng minh rằng châm cứu thuộc về Long quốc thì đám người Hàn Quốc trơ trẽn đó cũng không chịu thừa nhận và chỉ bám vào điểm này.
Các người thua rồi!
Nếu như châm cứu thực sự là của mấy người thì sao mấy người lại thua được?
Cho nên châm cứu thuộc về Hàn Quốc chúng tôi!
Long quốc đã nhiều lần tuyên bố rằng lý do tại sao Hàn Quốc dành chiến thắng là bởi vì những cao nhân ẩn dật của Long quốc chưa thèm ra tay mà thôi.
Thế nhưng đám người Hàn Quốc lại khịt mũi coi thường, nếu như mấy người còn cao nhân ẩn dật thì mời bọn họ ra ngoài đi. Tôi thấy mấy người đang khoác lác thì đúng hơn!
Vì thế, trong những năm qua, Hiệp hội Trung y Long quốc luôn đi tìm những cao nhân y học ẩn dật khắp nơi trên thế giới với hy vọng rằng họ có thể đứng lên và khôi phục lại bộ mặt của Hiệp hội Trung y.
Chỉ là không phải là muốn tìm là tìm được ngay.
Lúc này gặp lại Park Kwok Chang, Nguyễn Ba và những người khác tức nổ mũi.
Tuy nhiên đây không phải là điều tồi tệ nhất.
Điều tồi tệ nhất là Park Kwok Chang lại còn mang theo một số đệ tử tới đây. Có một số người đến từ Nhật Bản, một số người đến từ Nam Ngư quốc, thậm chí có cả người da đen.
Không phải mấy người nói châm cứu thuộc về Long quốc sao?
Nhìn xem!
Mở to mắt mà nhìn!
Những người đệ tử này của tôi đến từ khắp nơi trên thế giới. Họ đều là những người đam mê châm cứu nhưng họ không tìm đến mấy người để học mà lại tìm đến tôi, một người Hàn Quốc.
Thử hỏi có tức không chứ?
Đương nhiên là tức rồi!
Thiệu Ngọc Thành lập tức đỏ mặt, tức giận nói: “Park Kwok Chang, ông kiêu ngạo cái gì? Trước đây tôi thua ông là do bất cẩn thôi, ông có can đảm thi lại với tôi một lần nữa không?”
“Ha ha, chỉ là một kẻ thất bại, ông không có tư cách!”
Park Kwok Chang nhìn Thiệu Ngọc Thành với vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Hôm nay tôi tới đây là vì nghe một thương nhân nói rằng ở đây có một vị thần y đặc biệt giỏi về châm cứu. Hôm nay tôi tới đây để thách đấu với vị thần y đó?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc.
Thực ra khi nhìn thấy Park Kwok Chang, bọn họ cũng đoán được ý định của ông ta.
Cũng giống như nhiều năm trước.
Vào thời điểm đó, khi danh tiếng của Thiệu Ngọc Thành vừa mới lan rộng, “Quỷ thủ kim châm Park Kwok Chang này đã đến thách đấu với ông ta, coi như tát thẳng một phát vào mặt Hiệp hội Trung y Long quốc.
Không ngờ ngày hôm nay, ông ta lại giở lại thủ đoạn này.
Nguyễn Ba và những người khác vô cùng chán nản.
Xoay người nhìn Lâm Thanh Đàn ở bên trong Hạnh Lâm Đường, bọn họ không khỏi thở dài nặng nề.
Ngay cả bản thân họ cũng không tin vào khả năng châm cứu của Lâm Thanh Đàn.
Không thể nói với Park KwoK Chang rằng đây là một sự nhầm lẫn được?
E rằng sau khi nói điều này, Park Kwok Chang sẽ nghĩ rằng bọn họ hèn nhát và không dám nhận lời thách đấu.
Nguyễn Ba liếc nhìn Dư Hồng Văn và nói với giọng điệu phức tạp: “Lão Dư, tôi nghĩ ông đã già nên muốn để cho ông một chức danh trong Hiệp hội Trung y nhưng những gì ông làm lần này thực sự rất quá đáng!”
Ông ta vẫn cho rằng thần y Giang Thành chỉ là một mánh lới quảng cáo do Dư Hồng Văn bịa ra.
Với tầm ảnh hưởng của Dư Hồng Văn, cô gái kia chẳng cần làm gì cũng được. Chỉ cần Dư Hồng Văn gọi cô ấy là thần y và bái làm sư phụ thì những người bên ngoài rất dễ bị lừa.
Mục đích như vậy cũng không quá khó đoán.
Cũng giống như Thiệu Ngọc Thành đã nói trước đó, đây là sự chăm sóc của Dư Hồng Văn dành cho Lâm Thanh Đàn.
Có thể không phải là trâu già gặm cỏ non nhưng nhất định giữa hai người có mối quan hệ thân thiết nào đó ví dụ như Lâm Thanh Đàn là cháu dâu của Dư Hồng Văn chẳng hạn.
Có lẽ Lâm Thanh Đàn là người kiêu ngạo và muốn được trải nghiệm cảm giác là thần y cho nên Dư Hồng Văn đã giả vờ bái sư để danh tiếng thần y của Lâm Thanh Đàn lan rộng.
Nhất thời sắc mặt của Thiệu Ngọc Thành tối sầm lại, ông ta phản bác: “Dư Hồng Văn, tôi thấy ông điên rồi. Không ngờ ông lại đi bái một cô gái mới hơn 20 tuổi làm sư phụ, e rằng ông có suy tính riêng đúng không?”
Ông ta cười khẩy.
Ý tại ngôn ngoại.
Ý của ông ta là Dư Hồng Văn tới đây hoàn toàn không phải để học châm cứu mà là vì vẻ đẹp của Lâm Thanh Đàn.
Suy cho cùng, muốn che giấu việc trâu già gặm cỏ non thì cũng cần có lý do chứ?
“Ăn nói hàm hồ! Ông toàn nói vớ vẩn! Thiệu Ngọc Thành, người như ông mà cũng xứng với danh hiệu bậc thầy châm cứu ư? Đúng là một sự sỉ nhục với Hiệp hội Trung y của Long quốc!”
Khi nghe Thiệu Ngọc Thành nói vậy, Dư Hồng Văn vô cùng tức giận.
Ánh mắt của Lục Vân cũng trở nên lạnh lùng.
Trước đó tuy Thiệu Ngọc Thành tỏ ra khinh thường chị hai nhưng Lục Vân cũng không phản ứng gì nhiều. Tuy nhiên những gì Thiệu Ngọc Thành vừa nói đã chạm vào vảy ngược của hắn.
Hắn không cho phép bất cứ một ai sỉ nhục thanh danh của các chị gái.
Cho dù là đùa giỡn cũng không được!
Khi hắn đang định tiến lên tát Thiệu Ngọc Thành, đột nhiên có một giọng nói âm dương quái khí truyền tới từ ngoài cửa: “Yo, đây không phải là người của Hiệp hội Trung y Long quốc sao? Sao lại xảy ra xung đột nội bộ thế?”
Ông ta sử dụng tiếng Long quốc nhưng không được lưu loát lắm.
Khi nhìn thấy rõ người bên ngoài, sắc mặt của mấy người thuộc Hiệp hội Trung y nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.
Đặc biệt là Thiệu Ngọc Thành.
Không chỉ gương mặt tối sầm lại mà đôi mắt của ông ta cũng tràn ngập sự thù hận.
Tên của vị khách là Park Kwok Chang và ông ta đến từ Hàn Quốc. Ông ta cũng là một nhân tài trong lĩnh vực châm cứu. Thậm chí còn nổi tiếng khắp thế giới.
Bởi vì châm cụ tổ truyền của ông ta làm bằng vàng ròng nên ông ta còn được mệnh danh là “Quỷ thủ kim châm”.
Cuộc chiến danh vọng giữa ông ta với Thiệu Ngọc Thành là cuộc đọ sức đỉnh cao.
Trong trận quyết đấu đó, Park Kwok Chang đã trực tiếp nghiền nát Thiệu Ngọc Thành. Điều này đã trở thành nỗi xấu hổ cả đời của Thiệu Ngọc Thành, đồng thời cũng là nỗi xấu hổ của Hiệp hội Trung y Long quốc.
Sau khi Park Kwok Chang giành chiến thắng, những người Hàn Quốc đó lại càng đắc ý rằng châm cứu có nguồn gốc từ Hàn Quốc của bọn họ.
Điều này lại càng khiến cho Hiệp hội Trung y Long quốc tức giận hơn.
Thế nhưng bọn họ không thể làm gì được.
Cho dù bọn họ có đưa ra bao nhiêu tài liệu chứng minh rằng châm cứu thuộc về Long quốc thì đám người Hàn Quốc trơ trẽn đó cũng không chịu thừa nhận và chỉ bám vào điểm này.
Các người thua rồi!
Nếu như châm cứu thực sự là của mấy người thì sao mấy người lại thua được?
Cho nên châm cứu thuộc về Hàn Quốc chúng tôi!
Long quốc đã nhiều lần tuyên bố rằng lý do tại sao Hàn Quốc dành chiến thắng là bởi vì những cao nhân ẩn dật của Long quốc chưa thèm ra tay mà thôi.
Thế nhưng đám người Hàn Quốc lại khịt mũi coi thường, nếu như mấy người còn cao nhân ẩn dật thì mời bọn họ ra ngoài đi. Tôi thấy mấy người đang khoác lác thì đúng hơn!
Vì thế, trong những năm qua, Hiệp hội Trung y Long quốc luôn đi tìm những cao nhân y học ẩn dật khắp nơi trên thế giới với hy vọng rằng họ có thể đứng lên và khôi phục lại bộ mặt của Hiệp hội Trung y.
Chỉ là không phải là muốn tìm là tìm được ngay.
Lúc này gặp lại Park Kwok Chang, Nguyễn Ba và những người khác tức nổ mũi.
Tuy nhiên đây không phải là điều tồi tệ nhất.
Điều tồi tệ nhất là Park Kwok Chang lại còn mang theo một số đệ tử tới đây. Có một số người đến từ Nhật Bản, một số người đến từ Nam Ngư quốc, thậm chí có cả người da đen.
Không phải mấy người nói châm cứu thuộc về Long quốc sao?
Nhìn xem!
Mở to mắt mà nhìn!
Những người đệ tử này của tôi đến từ khắp nơi trên thế giới. Họ đều là những người đam mê châm cứu nhưng họ không tìm đến mấy người để học mà lại tìm đến tôi, một người Hàn Quốc.
Thử hỏi có tức không chứ?
Đương nhiên là tức rồi!
Thiệu Ngọc Thành lập tức đỏ mặt, tức giận nói: “Park Kwok Chang, ông kiêu ngạo cái gì? Trước đây tôi thua ông là do bất cẩn thôi, ông có can đảm thi lại với tôi một lần nữa không?”
“Ha ha, chỉ là một kẻ thất bại, ông không có tư cách!”
Park Kwok Chang nhìn Thiệu Ngọc Thành với vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Hôm nay tôi tới đây là vì nghe một thương nhân nói rằng ở đây có một vị thần y đặc biệt giỏi về châm cứu. Hôm nay tôi tới đây để thách đấu với vị thần y đó?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc.
Thực ra khi nhìn thấy Park Kwok Chang, bọn họ cũng đoán được ý định của ông ta.
Cũng giống như nhiều năm trước.
Vào thời điểm đó, khi danh tiếng của Thiệu Ngọc Thành vừa mới lan rộng, “Quỷ thủ kim châm Park Kwok Chang này đã đến thách đấu với ông ta, coi như tát thẳng một phát vào mặt Hiệp hội Trung y Long quốc.
Không ngờ ngày hôm nay, ông ta lại giở lại thủ đoạn này.
Nguyễn Ba và những người khác vô cùng chán nản.
Xoay người nhìn Lâm Thanh Đàn ở bên trong Hạnh Lâm Đường, bọn họ không khỏi thở dài nặng nề.
Ngay cả bản thân họ cũng không tin vào khả năng châm cứu của Lâm Thanh Đàn.
Không thể nói với Park KwoK Chang rằng đây là một sự nhầm lẫn được?
E rằng sau khi nói điều này, Park Kwok Chang sẽ nghĩ rằng bọn họ hèn nhát và không dám nhận lời thách đấu.
Nguyễn Ba liếc nhìn Dư Hồng Văn và nói với giọng điệu phức tạp: “Lão Dư, tôi nghĩ ông đã già nên muốn để cho ông một chức danh trong Hiệp hội Trung y nhưng những gì ông làm lần này thực sự rất quá đáng!”
Ông ta vẫn cho rằng thần y Giang Thành chỉ là một mánh lới quảng cáo do Dư Hồng Văn bịa ra.
Với tầm ảnh hưởng của Dư Hồng Văn, cô gái kia chẳng cần làm gì cũng được. Chỉ cần Dư Hồng Văn gọi cô ấy là thần y và bái làm sư phụ thì những người bên ngoài rất dễ bị lừa.
Mục đích như vậy cũng không quá khó đoán.
Cũng giống như Thiệu Ngọc Thành đã nói trước đó, đây là sự chăm sóc của Dư Hồng Văn dành cho Lâm Thanh Đàn.
Có thể không phải là trâu già gặm cỏ non nhưng nhất định giữa hai người có mối quan hệ thân thiết nào đó ví dụ như Lâm Thanh Đàn là cháu dâu của Dư Hồng Văn chẳng hạn.
Có lẽ Lâm Thanh Đàn là người kiêu ngạo và muốn được trải nghiệm cảm giác là thần y cho nên Dư Hồng Văn đã giả vờ bái sư để danh tiếng thần y của Lâm Thanh Đàn lan rộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.