Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 391: Sân Tây Phong Liệp Lang
Tần Cẩn
25/01/2024
Long Diệc Tuyết hơi kinh ngạc, không rõ hàm ý trong câu nói của Lục Vân, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn không giống đang nói đùa, ngược lại còn lộ
ra tự tin mãnh liệt.
Một sự tự tin phát ra từ trong xương cốt.
Long Diệc Tuyết tin.
Một bóng người đột nhiên đi về hướng bên này, trông thấy Trịnh Dương ngồi dưới đất thì hơi sửng sốt và hỏi: "Thầy Trịnh, thầy đang làm gì vậy?"
"Lâm công tử." Trịnh Dương đứng dậy, vẻ mặt trở nên rất cung kính.
Người tới chính là Lâm Kiến.
Gã đến gần mới phát hiện mặt Trịnh Dương vừa đỏ vừa sưng, còn để lại mấy dấu ngón tay đỏ bừng, rõ ràng là bị người ta tát, gã lập tức nghi ngờ.
Ai dám tát Trịnh Dương ở nơi này? Ai có bản lĩnh tát hắn ta?
Lâm Kiến liếc nhìn chung quanh một vòng, đều là học viên, chỉ có Lục Vân là cảnh giới tông sư.
Nhưng Lục Vân là Hoành Luyện tông sư, không có khả năng tát một Hóa Cảnh tông sư chính thống như Trịnh Dương thành như vậy.
Nghi ngờ trong lòng Lâm Kiến càng mạnh lên.
Mãi đến khi Trịnh Dương kể lại chuyện vừa rồi thì Lâm Kiến mới không thể không tin chính là Lục Vân tát hắn ta ra thế này.
Hơn nữa cả quá trình này Trịnh Dương không có sức phản kháng.
Lâm Kiến cảm thấy thú vị mà nói: "Thì ra anh Lục không phải Hoành Luyện tông sư, thật là thâm tàng bất lộ!"
Anh Lục?
Tất cả mọi người bao gồm cả Trịnh Dương đều hơi sửng sốt.
Lâm Kiến và Lục Vân thân với nhau như vậy từ khi nào, còn gọi hắn là anh Lục? Họ không phải là tình địch sao?
Lục Vân cười nói: "Ai, ẩn giấu lâu như vậy, không ngờ vẫn bị mọi người phát hiện, được thôi, tôi ngả bài, tôi không phải một Hoành Luyện tông sư."
"Anh Lục..." Lâm Kiến lộ ra vẻ mặt chân thành mà nói: "Lần trước trong thăng chức bữa tiệc của Đinh viện trưởng là tôi làm không đúng, hi vọng anh tha lỗi cho."
"Ồ?" Lục Vân nhíu mày, nói: “Cớ sao Lâm công tử lại nói lời ấy, sao tôi nhớ lúc đó anh rất không cam tâm, còn hâm dọa muốn tìm tôi tính sổ mà?"
"Ha ha, ai cũng có lúc hồ đồ, tôi chỉ nói nhảm thôi, sau khi trở về cha tôi đã dạy dỗ một trận làm tôi tỉnh lại, biết mình đã làm sai trước." Lâm Kiến gượng cười mà nói, nhìn như thật sự đã tỉnh lại, chuẩn bị cười một tiếng xoá thù hận với Lục Vân.
Lục Vân lặng lẽ nói: "Biết sai chịu sửa thì không gì tốt hơn, tôi thấy Lâm công tử là người làm chuyện lớn, tương lai nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Hi vọng như thế đi!" Lâm Kiến dời mắt nhìn về phía Long Diệc Tuyết, không mang chút tạp chất mà nói: "Cô Long, cô chọn anh Lục là đúng, anh ta thật sự ưu tú hơn tôi."
Long Diệc Tuyết không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng cảm thấy là lạ.
Hôm nay Lâm Kiến không bình thường, trước kia mỗi lần gã nhìn thấy cô thì sẽ làm như quen thuộc mà gọi cô là Diệc Tuyết, vừa rồi lại xưng hô là cô Long.
Giống như có một ngày một tên lưu manh đột nhiên biến thành quân tử.
Quá giả.
Lâm Kiến tiếp tục duy trì thái độ thân thiện mà quay người nói với Trịnh Dương: "Thầy Trịnh, anh Lục và cô Long đều là bạn của tôi, nếu giữa các người có xích mích gì thì tôi hi vọng mau chóng giải quyết."
"Tôi đã hiểu."
Lâm Kiến là con trai của hộ pháp Võ Minh, dù trong lòng Trịnh Dương khó chịu đến mấy cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo.
"Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa."
Lâm Kiến ôn hoà lễ độ gật đầu chào hai người Lục Vân rồi rời khỏi sân huấn luyện, đi đến mép sân, tìm một băng ghế đá ngồi xuống.
Trịnh Dương phức tạp liếc nhìn Long Diệc Tuyết mà nói: "Nếu Lâm công tử đã nói chuyện cho cô thì chuyện lúc nãy coi như bỏ qua, hôm nay cô dừng huấn luyện tại đây, nghỉ ngơi đi."
Nói xong, hắn ta kiêng kị nhìn Lục Vân một cái rồi quay người đi về hướng Lâm Kiến.
Không cần lo bị học viện đuổi học là chuyện tốt, nhưng Long Diệc Tuyết lại trầm mặc, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Chủ yếu là Lâm Kiến quá khác thường, chuyện gì khác thường sau lưng nhất định có âm mưu.
Long Diệc Tuyết không tin Lâm Kiến đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy.
Sự thấp thỏm này kéo dài đến ngày hôm sau.
Trịnh Dương nói với Long Diệc Tuyết hôm nay không tiến hành huấn luyện nhanh chạy mà chuyển qua sân Tây Phong Liệp Lang để tiến hành huấn luyện thực chiến.
Vào ngày đầu tiên tiến vào Học Viện Võ Đạo kinh thành, mỗi một học viên đều cần hiểu biết cơ bản về tình hình của học viện.
Long Diệc Tuyết từng nghe nói đến sân Tây Phong Liệp Lang, đó là nơi chuyên để học viên luyện tập, muốn trở thành một tu võ giả hợp cách mà chỉ dựa vào lý thuyết và huấn luyện cơ sở là không đủ, còn cần thực chiến nữa.
Sân Tây Phong Liệp Lang chính là nơi như vậy.
Nhưng Long Diệc Tuyết nhớ rõ yêu cầu tiến vào sân Tây Phong Liệp Lang là tu vi đạt tới tầng bốn, cũng chính là tu võ giả trung cấp.
Long Diệc Tuyết chỉ vừa mới nhập môn, cả huấn luyện cơ sở còn chưa hoàn thành, hiện tại đến sân Tây Phong Liệp Lang là điều không hợp lý.
Trịnh Dương lại giải thích là căn cơ của cô quá mỏng, nhập môn quá muộn, nhất định phải tiến hành huấn luyện đặc thù nên đi trải nghiệm ở sân Tây Phong Liệp Lang sớm hơn cũng có chỗ tốt.
Trịnh Dương là giáo viên nên Long Diệc Tuyết không dám không nghe, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, thế là báo tin này cho Lục Vân.
Lục Vân nghe xong thì vừa cười vừa nói: "Tôi cảm thấy lời Trịnh Dương nói cũng có đạo lý nhất định, đi trải nghiệm một chút cũng không sao, tôi tin bọn họ sẽ làm tốt biện pháp bảo hộ."
Long Diệc Tuyết rất rối rắm, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Lúc này Long Tề cũng bày ra dáng vẻ rất lo lắng mà nói: "Tôi vẫn không yên tâm về cháu Diệc Tuyết lắm, nếu như có Lục tiên sinh đi cùng thì sẽ tốt hơn nhiều!"
Ông ta cảm khái mà nói một câu.
Long Diệc Tuyết lập tức dao động, mong đợi nhìn về phía Lục Vân, đương nhiên hi vọng hắn đi cùng cô.
Trịnh Dương không cho cô cảm giác an toàn, nhưng Lục Vân thì có.
Lục Vân mang đầy thâm ý mà liếc nhìn Trịnh Dương, sau đó dời mắt đi rồi gật đầu và nói: "Tôi đi cùng cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao cũng rảnh rỗi."
"Anh vào được không nhỉ?" Long Diệc Tuyết lo lắng hỏi.
Sân Tây Phong Liệp Lang không giống những bãi săn giao tiền là được vào, chỉ có người của Võ Minh và Học Viện Võ Đạomới có tư cách tiến vào, Lục Vân vừa không phải thành viên Võ Minh mà cũng không phải học viên Học Viện, sợ là không dễ vào được.
Lục Vân nói: "Đi xem thử đi, thực sự không được thì tôi sẽ chờ cô ở cửa."
Một sự tự tin phát ra từ trong xương cốt.
Long Diệc Tuyết tin.
Một bóng người đột nhiên đi về hướng bên này, trông thấy Trịnh Dương ngồi dưới đất thì hơi sửng sốt và hỏi: "Thầy Trịnh, thầy đang làm gì vậy?"
"Lâm công tử." Trịnh Dương đứng dậy, vẻ mặt trở nên rất cung kính.
Người tới chính là Lâm Kiến.
Gã đến gần mới phát hiện mặt Trịnh Dương vừa đỏ vừa sưng, còn để lại mấy dấu ngón tay đỏ bừng, rõ ràng là bị người ta tát, gã lập tức nghi ngờ.
Ai dám tát Trịnh Dương ở nơi này? Ai có bản lĩnh tát hắn ta?
Lâm Kiến liếc nhìn chung quanh một vòng, đều là học viên, chỉ có Lục Vân là cảnh giới tông sư.
Nhưng Lục Vân là Hoành Luyện tông sư, không có khả năng tát một Hóa Cảnh tông sư chính thống như Trịnh Dương thành như vậy.
Nghi ngờ trong lòng Lâm Kiến càng mạnh lên.
Mãi đến khi Trịnh Dương kể lại chuyện vừa rồi thì Lâm Kiến mới không thể không tin chính là Lục Vân tát hắn ta ra thế này.
Hơn nữa cả quá trình này Trịnh Dương không có sức phản kháng.
Lâm Kiến cảm thấy thú vị mà nói: "Thì ra anh Lục không phải Hoành Luyện tông sư, thật là thâm tàng bất lộ!"
Anh Lục?
Tất cả mọi người bao gồm cả Trịnh Dương đều hơi sửng sốt.
Lâm Kiến và Lục Vân thân với nhau như vậy từ khi nào, còn gọi hắn là anh Lục? Họ không phải là tình địch sao?
Lục Vân cười nói: "Ai, ẩn giấu lâu như vậy, không ngờ vẫn bị mọi người phát hiện, được thôi, tôi ngả bài, tôi không phải một Hoành Luyện tông sư."
"Anh Lục..." Lâm Kiến lộ ra vẻ mặt chân thành mà nói: "Lần trước trong thăng chức bữa tiệc của Đinh viện trưởng là tôi làm không đúng, hi vọng anh tha lỗi cho."
"Ồ?" Lục Vân nhíu mày, nói: “Cớ sao Lâm công tử lại nói lời ấy, sao tôi nhớ lúc đó anh rất không cam tâm, còn hâm dọa muốn tìm tôi tính sổ mà?"
"Ha ha, ai cũng có lúc hồ đồ, tôi chỉ nói nhảm thôi, sau khi trở về cha tôi đã dạy dỗ một trận làm tôi tỉnh lại, biết mình đã làm sai trước." Lâm Kiến gượng cười mà nói, nhìn như thật sự đã tỉnh lại, chuẩn bị cười một tiếng xoá thù hận với Lục Vân.
Lục Vân lặng lẽ nói: "Biết sai chịu sửa thì không gì tốt hơn, tôi thấy Lâm công tử là người làm chuyện lớn, tương lai nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Hi vọng như thế đi!" Lâm Kiến dời mắt nhìn về phía Long Diệc Tuyết, không mang chút tạp chất mà nói: "Cô Long, cô chọn anh Lục là đúng, anh ta thật sự ưu tú hơn tôi."
Long Diệc Tuyết không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng cảm thấy là lạ.
Hôm nay Lâm Kiến không bình thường, trước kia mỗi lần gã nhìn thấy cô thì sẽ làm như quen thuộc mà gọi cô là Diệc Tuyết, vừa rồi lại xưng hô là cô Long.
Giống như có một ngày một tên lưu manh đột nhiên biến thành quân tử.
Quá giả.
Lâm Kiến tiếp tục duy trì thái độ thân thiện mà quay người nói với Trịnh Dương: "Thầy Trịnh, anh Lục và cô Long đều là bạn của tôi, nếu giữa các người có xích mích gì thì tôi hi vọng mau chóng giải quyết."
"Tôi đã hiểu."
Lâm Kiến là con trai của hộ pháp Võ Minh, dù trong lòng Trịnh Dương khó chịu đến mấy cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo.
"Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa."
Lâm Kiến ôn hoà lễ độ gật đầu chào hai người Lục Vân rồi rời khỏi sân huấn luyện, đi đến mép sân, tìm một băng ghế đá ngồi xuống.
Trịnh Dương phức tạp liếc nhìn Long Diệc Tuyết mà nói: "Nếu Lâm công tử đã nói chuyện cho cô thì chuyện lúc nãy coi như bỏ qua, hôm nay cô dừng huấn luyện tại đây, nghỉ ngơi đi."
Nói xong, hắn ta kiêng kị nhìn Lục Vân một cái rồi quay người đi về hướng Lâm Kiến.
Không cần lo bị học viện đuổi học là chuyện tốt, nhưng Long Diệc Tuyết lại trầm mặc, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Chủ yếu là Lâm Kiến quá khác thường, chuyện gì khác thường sau lưng nhất định có âm mưu.
Long Diệc Tuyết không tin Lâm Kiến đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy.
Sự thấp thỏm này kéo dài đến ngày hôm sau.
Trịnh Dương nói với Long Diệc Tuyết hôm nay không tiến hành huấn luyện nhanh chạy mà chuyển qua sân Tây Phong Liệp Lang để tiến hành huấn luyện thực chiến.
Vào ngày đầu tiên tiến vào Học Viện Võ Đạo kinh thành, mỗi một học viên đều cần hiểu biết cơ bản về tình hình của học viện.
Long Diệc Tuyết từng nghe nói đến sân Tây Phong Liệp Lang, đó là nơi chuyên để học viên luyện tập, muốn trở thành một tu võ giả hợp cách mà chỉ dựa vào lý thuyết và huấn luyện cơ sở là không đủ, còn cần thực chiến nữa.
Sân Tây Phong Liệp Lang chính là nơi như vậy.
Nhưng Long Diệc Tuyết nhớ rõ yêu cầu tiến vào sân Tây Phong Liệp Lang là tu vi đạt tới tầng bốn, cũng chính là tu võ giả trung cấp.
Long Diệc Tuyết chỉ vừa mới nhập môn, cả huấn luyện cơ sở còn chưa hoàn thành, hiện tại đến sân Tây Phong Liệp Lang là điều không hợp lý.
Trịnh Dương lại giải thích là căn cơ của cô quá mỏng, nhập môn quá muộn, nhất định phải tiến hành huấn luyện đặc thù nên đi trải nghiệm ở sân Tây Phong Liệp Lang sớm hơn cũng có chỗ tốt.
Trịnh Dương là giáo viên nên Long Diệc Tuyết không dám không nghe, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, thế là báo tin này cho Lục Vân.
Lục Vân nghe xong thì vừa cười vừa nói: "Tôi cảm thấy lời Trịnh Dương nói cũng có đạo lý nhất định, đi trải nghiệm một chút cũng không sao, tôi tin bọn họ sẽ làm tốt biện pháp bảo hộ."
Long Diệc Tuyết rất rối rắm, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Lúc này Long Tề cũng bày ra dáng vẻ rất lo lắng mà nói: "Tôi vẫn không yên tâm về cháu Diệc Tuyết lắm, nếu như có Lục tiên sinh đi cùng thì sẽ tốt hơn nhiều!"
Ông ta cảm khái mà nói một câu.
Long Diệc Tuyết lập tức dao động, mong đợi nhìn về phía Lục Vân, đương nhiên hi vọng hắn đi cùng cô.
Trịnh Dương không cho cô cảm giác an toàn, nhưng Lục Vân thì có.
Lục Vân mang đầy thâm ý mà liếc nhìn Trịnh Dương, sau đó dời mắt đi rồi gật đầu và nói: "Tôi đi cùng cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao cũng rảnh rỗi."
"Anh vào được không nhỉ?" Long Diệc Tuyết lo lắng hỏi.
Sân Tây Phong Liệp Lang không giống những bãi săn giao tiền là được vào, chỉ có người của Võ Minh và Học Viện Võ Đạomới có tư cách tiến vào, Lục Vân vừa không phải thành viên Võ Minh mà cũng không phải học viên Học Viện, sợ là không dễ vào được.
Lục Vân nói: "Đi xem thử đi, thực sự không được thì tôi sẽ chờ cô ở cửa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.