Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 372: Sự độ lượng của Thần Quân chính là sự độ lượng của Long quốc
Tần Cẩn
02/01/2024
Thần Quân ngã xuống chưa chắc không phải chuyện tốt?
Câu nói này của Lục Vân lập tức làm mọi người ở đây biến sắc, không sai, là biến sắc!
Đó là vị thần bảo hộ, là tín ngưỡng và kiêu ngạo của dân chúng Long quốc, hiện giờ Thần Quân ngã xuống làm mọi người ai cũng tiếc hận, cũng than thở, cũng thương tâm muốn chết.
Nhưng thanh niên tên là Lục Vân này lại dám nói Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt...
Hắn lập tức trở thành kẻ thù chung của dân chúng Long quốc, chết một vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội danh này!
Thật là tội ác tày trời!
Dương Chấn Nham cũng mày nhăn lại, trong mắt lập loè ánh sắc lạnh.
Những ấn tượng tốt lúc trước của ông về Lục Vân lập tức biến mất sạch sẽ.
Ở Long quốc, Vân Thiên Thần Quân là vị thần không thể khinh nhờn, dù ngã xuống cũng là cổ thụ thần chọc trời muôn đời không điêu tàn trong cảm nhận của dân chúng Long quốc.
Hắn đã trở thành một một nơi gửi gắm tinh thần.
Nhưng Lục Vân, người thanh niên được mình luôn mồm gọi là ‘Anh em’ này lại dám nói ra ngôn luận càn rỡ như vậy trước mặt nhiều người vào thời khắc mẫn cảm thế này.
Dương Chấn Nham rất tức giận, cũng rất thất vọng.
Trọng người tài không sai, nhưng nếu tư tưởng của người đó không đoan chính thì cho dù có tài đến mấy cũng không thể dùng.
Trước kia ông đã nhìn lầm.
Tâm tình Dương Chấn Nham cực kỳ phức tạp, lúc này lại nghe Lục Vân giải thích: “Tôi nói Vân Thiên Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt, những lời này không có ác ý, cũng không phải bỏ đá xuống giếng.
Vân Thiên Thần Quân là nhân vật cái thế vô song, uy phong ngời ngời, rất xuất sắc nổi bật, gương mặt dưới mặt nạ Long Đầu kia nhất định cũng anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, đẹp như Phan An...
Người như vậy ngã xuống thì ai cũng đau lòng cũng thương tâm, tôi cũng vậy.
Mà sở dĩ nói đây là chuyện tốt là vì tôi biết chuyện này đã không thể cứu vãn, chúng ta chỉ có thể nhìn nhận vấn đề này từ một góc độ khác.
Xưa nay Long quốc không phải là của một người, mà là Long quốc của mọi người, có lẽ lần này Vân Thiên Thần Quân ngã xuống thì lần sau sẽ có một Lục Thiên Thần Quân hoặc là Nhật Thiên Thần Quân đứng lên.
Vân Thiên Thần Quân không nên là một người, mà phải là ngàn ngàn vạn vạn người của Long quốc.”
Lục Vân không nhanh không chậm nói ra những lời này, giọng điệu cũng không phập phồng lên xuống gì nhiều, nhưng không biết vì sao đám người Dương Chấn Nham nghe vào tai lại sinh ra một cảm giác hào hùng.
Hắn nói không sai.
Vân Thiên Thần Quân không nên là một người, mà là ngàn ngàn vạn vạn cá nhân.
Một Vân Thiên Thần Quân ngã xuống thì nhất định sẽ có vô số Vân Thiên Thần Quân đứng lên.
Dân chúng Long quốc khiêm tốn, khoan dung, dĩ hòa vi quý, nhưng không ai có tư cách dập tắt sự kiêu ngạo trong xương cốt và ngọn lửa trong lòng họ!
Liên minh Thí Thần Giả phương Tây không đáng sợ, đáng sợ là sự cứng cỏi và kiêu ngạo trong xương cốt của họ bị khí thế của đối thủ đánh tan.
Mà Long quốc không thiếu nhất là sự cứng cỏi và kiêu ngạo kia!
Nếu nhìn nhận vấn đề này từ góc độ này thì lời nói của Lục Vân chẳng có gì sai cả.
Đám người Dương Chấn Nham vẫn trầm mặc.
Lục Vân đã thản nhiên đứng dậy và nói: “Những lời vừa rồi chỉ đại diện cho quan điểm cá nhân tôi, nếu mọi người cảm thấy tôi mạo phạm Vân Thiên Thần Quân thì tôi cũng không biết làm sao.
Sự độ lượng của Thần Quân chính là sự độ lượng của Long quốc, tôi không tin Vân Thiên Thần Quân sẽ vì mấy câu nói như vậy mà trách tội tôi, các vị, cáo từ!”
Lần này hắn đến đây chủ yếu là vì chữa bệnh cho Dương Tiểu Mạn, cũng coi như nể mặt Dương Chấn Nham nên mới ngồi lâu lại như vậy.
Đã đến lúc hắn phải trở về rồi.
Sau khi Lục Vân đứng dậy rời đi, trong phòng khách nhà họ Dương vẫn rất im lặng.
Bọn họ còn đang chiêm nghiệm những lời nói vừa rồi của Lục Vân.
Thật sự quá chấn động lòng người!
Thậm chí bọn họ còn hoảng hốt cảm thấy như Thần Quân điện hạ chưa từng rời khỏi, dường như những lời vừa rồi của Lục Vân chính là hàm ý Thần Quân điện hạ muốn truyền đạt cho dân chúng Long quốc.
Sao họ lại có ảo giác vớ vẩn như vậy?!
Mọi người lắc đầu, người đàn ông trung niên ngồi đối diện Lục Vân vừa rồi còn điên cuồng đưa mắt ra hiệu đột nhiên hỏi: “Tỉnh trưởng, rốt cuộc người anh em họ Lục này là thần thánh phương nào?”
Một thanh niên hai mươi mấy tuổi ngồi bên cạnh những ông lớn khí thế hùng hồn như bọn họ mà lại mặt không đổi sắc, khí thế cũng không thua kém chút nào.
Khi giao lưu hắn cũng rất trấn định tự nhiên, cả bọn họ còn phải hổ thẹn không bằng hắn ở phương diện nhìn nhận vấn đề.
Nhân vật như vậy thật sự chỉ là thần y Giang Thành thôi sao?
Chỉ sợ không đơn giản như vậy!
Dương Chấn Nham chiêm nghiệm một lát rồi lộ ra vẻ mặt phức tạp khó hiểu, ông nói: “Mọi người biết trước đó vì sao tôi luôn nói chuyện xoay quanh đề tài thi họa và Vân Lộc đại sư không?”
Mọi người không để ý đến chuyện này lắm, cứ cho rằng Dương Chấn Nham nói đến để tài này là do hứng thú.
Lúc này nghe ông nói vậy mới phản ứng lại, thì ra đề tài đó là do Dương Chấn Nham cố ý dẫn dắt, nhưng ông làm rất tự nhiên không để lại dấu vết nên không ai phát hiện ra.
Không hổ là Tỉnh trưởng!
Dương Chấn Nham than nhẹ một tiếng và nói: “Kỳ thật cậu Lục Vân vừa rồi chính là Vân Lộc đại sư.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người sợ hãi thốt lên.
“Tỉnh trưởng, cậu ta không phải là thần y Giang Thành sao, sao lại biến thành...”
Người này đột nhiên im bặt, sắc mặt trở nên vô cùng khó tin, kỳ thật trong lòng đã hiểu ra, nếu không phải quá tài năng thì Tỉnh trưởng việc gì phải ưu ái hắn như vậy?
Thần y Giang Thành và Vân Lộc đại sư là cùng một người, hơn nữa còn là một thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Dù ai biết được tin tức này cũng không thể bình tĩnh nổi!
Khó trách lúc nãy khi Lục Vân đánh giá Vân Lộc lại nói trình độ của Vân Lộc đại sư chỉ tàm tạm, rõ ràng là hắn đang khiêm tốn, nhưng mọi người nghe thấy lời này lại cảm thấy đó là hành vi vô lễ.
Người đàn ông lúc nãy ngồi đối diện Lục Vân chỉ cảm thấy mặt nóng lên, thật là quá xấu hổ.
Ánh mắt Dương Chấn Nham lập loè, ông nói tiếp: “Kỳ thật điều làm tôi cảm thấy không thể tin nổi không phải là hai thân phận của Lục Vân, mà là tâm tính xa rời thế gian của cậu ta.”
Câu nói này của Lục Vân lập tức làm mọi người ở đây biến sắc, không sai, là biến sắc!
Đó là vị thần bảo hộ, là tín ngưỡng và kiêu ngạo của dân chúng Long quốc, hiện giờ Thần Quân ngã xuống làm mọi người ai cũng tiếc hận, cũng than thở, cũng thương tâm muốn chết.
Nhưng thanh niên tên là Lục Vân này lại dám nói Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt...
Hắn lập tức trở thành kẻ thù chung của dân chúng Long quốc, chết một vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội danh này!
Thật là tội ác tày trời!
Dương Chấn Nham cũng mày nhăn lại, trong mắt lập loè ánh sắc lạnh.
Những ấn tượng tốt lúc trước của ông về Lục Vân lập tức biến mất sạch sẽ.
Ở Long quốc, Vân Thiên Thần Quân là vị thần không thể khinh nhờn, dù ngã xuống cũng là cổ thụ thần chọc trời muôn đời không điêu tàn trong cảm nhận của dân chúng Long quốc.
Hắn đã trở thành một một nơi gửi gắm tinh thần.
Nhưng Lục Vân, người thanh niên được mình luôn mồm gọi là ‘Anh em’ này lại dám nói ra ngôn luận càn rỡ như vậy trước mặt nhiều người vào thời khắc mẫn cảm thế này.
Dương Chấn Nham rất tức giận, cũng rất thất vọng.
Trọng người tài không sai, nhưng nếu tư tưởng của người đó không đoan chính thì cho dù có tài đến mấy cũng không thể dùng.
Trước kia ông đã nhìn lầm.
Tâm tình Dương Chấn Nham cực kỳ phức tạp, lúc này lại nghe Lục Vân giải thích: “Tôi nói Vân Thiên Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt, những lời này không có ác ý, cũng không phải bỏ đá xuống giếng.
Vân Thiên Thần Quân là nhân vật cái thế vô song, uy phong ngời ngời, rất xuất sắc nổi bật, gương mặt dưới mặt nạ Long Đầu kia nhất định cũng anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, đẹp như Phan An...
Người như vậy ngã xuống thì ai cũng đau lòng cũng thương tâm, tôi cũng vậy.
Mà sở dĩ nói đây là chuyện tốt là vì tôi biết chuyện này đã không thể cứu vãn, chúng ta chỉ có thể nhìn nhận vấn đề này từ một góc độ khác.
Xưa nay Long quốc không phải là của một người, mà là Long quốc của mọi người, có lẽ lần này Vân Thiên Thần Quân ngã xuống thì lần sau sẽ có một Lục Thiên Thần Quân hoặc là Nhật Thiên Thần Quân đứng lên.
Vân Thiên Thần Quân không nên là một người, mà phải là ngàn ngàn vạn vạn người của Long quốc.”
Lục Vân không nhanh không chậm nói ra những lời này, giọng điệu cũng không phập phồng lên xuống gì nhiều, nhưng không biết vì sao đám người Dương Chấn Nham nghe vào tai lại sinh ra một cảm giác hào hùng.
Hắn nói không sai.
Vân Thiên Thần Quân không nên là một người, mà là ngàn ngàn vạn vạn cá nhân.
Một Vân Thiên Thần Quân ngã xuống thì nhất định sẽ có vô số Vân Thiên Thần Quân đứng lên.
Dân chúng Long quốc khiêm tốn, khoan dung, dĩ hòa vi quý, nhưng không ai có tư cách dập tắt sự kiêu ngạo trong xương cốt và ngọn lửa trong lòng họ!
Liên minh Thí Thần Giả phương Tây không đáng sợ, đáng sợ là sự cứng cỏi và kiêu ngạo trong xương cốt của họ bị khí thế của đối thủ đánh tan.
Mà Long quốc không thiếu nhất là sự cứng cỏi và kiêu ngạo kia!
Nếu nhìn nhận vấn đề này từ góc độ này thì lời nói của Lục Vân chẳng có gì sai cả.
Đám người Dương Chấn Nham vẫn trầm mặc.
Lục Vân đã thản nhiên đứng dậy và nói: “Những lời vừa rồi chỉ đại diện cho quan điểm cá nhân tôi, nếu mọi người cảm thấy tôi mạo phạm Vân Thiên Thần Quân thì tôi cũng không biết làm sao.
Sự độ lượng của Thần Quân chính là sự độ lượng của Long quốc, tôi không tin Vân Thiên Thần Quân sẽ vì mấy câu nói như vậy mà trách tội tôi, các vị, cáo từ!”
Lần này hắn đến đây chủ yếu là vì chữa bệnh cho Dương Tiểu Mạn, cũng coi như nể mặt Dương Chấn Nham nên mới ngồi lâu lại như vậy.
Đã đến lúc hắn phải trở về rồi.
Sau khi Lục Vân đứng dậy rời đi, trong phòng khách nhà họ Dương vẫn rất im lặng.
Bọn họ còn đang chiêm nghiệm những lời nói vừa rồi của Lục Vân.
Thật sự quá chấn động lòng người!
Thậm chí bọn họ còn hoảng hốt cảm thấy như Thần Quân điện hạ chưa từng rời khỏi, dường như những lời vừa rồi của Lục Vân chính là hàm ý Thần Quân điện hạ muốn truyền đạt cho dân chúng Long quốc.
Sao họ lại có ảo giác vớ vẩn như vậy?!
Mọi người lắc đầu, người đàn ông trung niên ngồi đối diện Lục Vân vừa rồi còn điên cuồng đưa mắt ra hiệu đột nhiên hỏi: “Tỉnh trưởng, rốt cuộc người anh em họ Lục này là thần thánh phương nào?”
Một thanh niên hai mươi mấy tuổi ngồi bên cạnh những ông lớn khí thế hùng hồn như bọn họ mà lại mặt không đổi sắc, khí thế cũng không thua kém chút nào.
Khi giao lưu hắn cũng rất trấn định tự nhiên, cả bọn họ còn phải hổ thẹn không bằng hắn ở phương diện nhìn nhận vấn đề.
Nhân vật như vậy thật sự chỉ là thần y Giang Thành thôi sao?
Chỉ sợ không đơn giản như vậy!
Dương Chấn Nham chiêm nghiệm một lát rồi lộ ra vẻ mặt phức tạp khó hiểu, ông nói: “Mọi người biết trước đó vì sao tôi luôn nói chuyện xoay quanh đề tài thi họa và Vân Lộc đại sư không?”
Mọi người không để ý đến chuyện này lắm, cứ cho rằng Dương Chấn Nham nói đến để tài này là do hứng thú.
Lúc này nghe ông nói vậy mới phản ứng lại, thì ra đề tài đó là do Dương Chấn Nham cố ý dẫn dắt, nhưng ông làm rất tự nhiên không để lại dấu vết nên không ai phát hiện ra.
Không hổ là Tỉnh trưởng!
Dương Chấn Nham than nhẹ một tiếng và nói: “Kỳ thật cậu Lục Vân vừa rồi chính là Vân Lộc đại sư.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người sợ hãi thốt lên.
“Tỉnh trưởng, cậu ta không phải là thần y Giang Thành sao, sao lại biến thành...”
Người này đột nhiên im bặt, sắc mặt trở nên vô cùng khó tin, kỳ thật trong lòng đã hiểu ra, nếu không phải quá tài năng thì Tỉnh trưởng việc gì phải ưu ái hắn như vậy?
Thần y Giang Thành và Vân Lộc đại sư là cùng một người, hơn nữa còn là một thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Dù ai biết được tin tức này cũng không thể bình tĩnh nổi!
Khó trách lúc nãy khi Lục Vân đánh giá Vân Lộc lại nói trình độ của Vân Lộc đại sư chỉ tàm tạm, rõ ràng là hắn đang khiêm tốn, nhưng mọi người nghe thấy lời này lại cảm thấy đó là hành vi vô lễ.
Người đàn ông lúc nãy ngồi đối diện Lục Vân chỉ cảm thấy mặt nóng lên, thật là quá xấu hổ.
Ánh mắt Dương Chấn Nham lập loè, ông nói tiếp: “Kỳ thật điều làm tôi cảm thấy không thể tin nổi không phải là hai thân phận của Lục Vân, mà là tâm tính xa rời thế gian của cậu ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.