Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 465: Thân phận của Vương Băng Ngưng
Tần Cẩn
11/03/2024
Lục Vân xum xoe, vừa bóp vai vừa bóp chân, lúc này vẻ mặt Diệp Khuynh
Thành mới hòa hoãn một chút, nhưng Vương Băng Ngưng vẫn đang cười.
Lục Vân không nhịn được nữa, đi tới đánh một cái lên cái mông vểnh của cô, nói: “Vương Băng Ngưng chị đừng có cười, chú ý một chút, em có chuyện rất nghiêm túc cần nói với chị.”
Haiz, cái tay đánh người này càng lúc càng thuần thục rồi, đều do các chị chiều thành quen.
Vương Băng Ngưng xoa xoa cái mông vểnh, giận dỗi nói: “Em nói thì nói đi, đánh chị làm gì, hơn nữa còn réo cả tên người ta, đúng là quá đáng!”
Cô cau mũi.
Lục Vân không có tâm trạng cãi nhau với cô, nghiêm túc nói: “Ở Côn Lôn, em gặp được một cô gái có vẻ ngoài giống chị đến chín phần, có thể nói là giống như đúc.”
“Vớ vẩn, trên thế giới này ngoại trừ Vương Băng Ngưng chị thì làm gì còn đệ nhất mỹ nữ nào nữa…”
Vương Băng Ngưng cho rằng Lục Vân đang nói đùa, tự khen mình một câu.
Lục Vân không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng.
Vương Băng Ngưng bò dậy khỏi ghế salon, ngồi thẳng người lên, hỏi dò: “Tiểu Lục Vân, em không đùa đấy chứ?”
“Không đùa.” Giọng nói của Lục Vân cực kì nghiêm chỉnh.
Cuối cùng Vương Băng Ngưng cũng tin tưởng mấy phần: “Nói mau đi, có chuyện gì hả?”
Diệp Khuynh Thành cũng cảm thấy hứng thú, ánh mắt tò mò nhìn Lục Vân.
“Cô gái kia tên là Mạc Thanh Uyển, sinh ra ở một nơi gọi là thư viện Vân Sơn ở trên núi Côn Lôn…”
Lục Vân kể lại chuyện mình đã trải qua một lượt.
Sau khi nói xong, phòng khách lại rơi vào im lặng.
Lục Vân nói cực kì cụ thể, có tên có họ, còn có cả lai lịch. Mà quan trọng là, tuy hắn thích trêu các chị, nhưng một khi gặp phải vấn đề gì, sẽ không bao giờ nói đùa.
Đứa trẻ lớn lên trong viện mồ côi, phần lớn đều có tâm tư mẫn cảm hơn người bình thường, nhất là dính đến vấn đề lai lịch, chắc chắn sẽ không đem ra đùa giỡn.
Các cô tin rằng Lục Vân sẽ biết chừng mực.
Cho nên sau khi Lục Vân nói xong, trong phòng khách lập tức rơi vào im lặng.
Cuối cùng là Lục Vân lên tiếng:
“Chị, em chưa nói với bọn họ về sự tồn tại của chị, vì em muốn trưng cầu ý kiến của chị. Nếu như chị không muốn, em cũng không ép chị được.”
Vương Băng Ngưng vẫn im lặng không nói, suy nghĩ cực kì phức tạp.
Cảm giác này giống hệt như trước kia khi Diệp Khuynh Thành biết mình là người nhà họ Diệp ở tỉnh Giang Nam, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Núi Côn Lôn, thư viện Vân Sơn, thế giới của người tu luyện.
Vương Băng Ngưng nằm mơ cũng không ngờ mình lại được sinh ra ở một nơi như thế.
Vậy vì sao bọn họ lại vứt bỏ cô?
Cô muốn biết đáp án, nhưng sợ khi biết rồi, một ngày nào đó mình xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, cũng có nghĩa là cuộc sống hiện tại của mình sẽ bị phá vỡ.
Hiện tại tâm trạng của Vương Băng Ngưng giống hệt Diệp Khuynh Thành khi trước.
Diệp Khuynh Thành cũng từng như vậy, sau khi thân thế được công bố, vợ chồng Diệp Hướng Vinh muốn đưa cô về nhà họ Diêp, bắt cô rời xa Tiểu Lục Vân, sao Diệp Khuynh Thành có thể đồng ý được?
May mắn là, cuối cùng Lục Vân đã dùng thực lực để khiến vợ chồng Diệp Hướng Vinh chấp nhận, để vợ chồng bọn họ biết hắn có năng lực bảo vệ Diệp Khuynh Thành.
Sau đó vợ chồng Diệp Hướng Vinh cũng kiêu ngạo vì Lục Vân.
Nhất là sau khi biết Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân, tin tức chấn động này khiến bọn họ hận không thể khắc mấy chữ lên mặt mình: Vân Thiên Thần Quân sắp là con rể tôi.
Hiện giờ tình cảnh này lại xuất hiện với Vương Băng Ngưng.
Hơn nữa, lai lịch của cô so với nhà họ Diệp ở Giang Nam còn kinh khủng hợn gấp vạn lần, đây là gia tộc tu tiên đấy! Nếu bọn họ biết được sự tồn tại của Vương Băng Ngưng, bọn họ còn chịu để cô ở lại bên cạnh Tiểu Lục Vân và các chị em ư?
Vương Băng Ngưng rất bối rối.
Dường như Lục Vân hiểu được suy nghĩ của cô, cười thoải mái nói: “Chị đừng lo lắng, nếu như bọn họ biết chị là chị của em, chắc chắn sẽ không dám ép buộc chị làm gì cả.”
Tình huống lần này không giống với Diệp Khuynh Thành lần trước.
Lần đó là do vợ chồng Diệp Hướng Vinh không rõ về thực lực của Lục Vân, nghĩ hắn chỉ là một đứa lớn lên từ cô nhi viện, không xứng với Diệp Khuynh Thành, còn tự mình giới thiệu cho Diệp Khuynh Thành một Âu Dương Minh Hạo để làm quen.
Cuối cùng không phải vẫn bị Lục Vân giải quyết sao?
Lần này đơn giản hơn, người phụ nữ Lữ Khinh Nga kia, bây giờ chắc chắn đang hối hận vì không có quan hệ tốt với Lục Vân.
Nếu để Lữ Khinh Nga biết một đứa con gái của mình có quan hệ chị em nuôi thân mật với Lục Vân, có lẽ bà không chỉ không ép Vương Băng Ngưng rời đi, mà còn cực kì muốn Vương Băng Ngưng ở lại. tốt nhất là từ quan hệ “chị em nuôi”, bỏ chữ “chị em” đi, còn lại nuôi là được.
Dù sao thì một người như Lữ Khinh Nga, cũng chỉ có mục đích là ké cơ duyên của Lục Vân, còn để Mạc Uyển Thanh ké hay Vương Băng Ngưng ké cũng đều được cả. Đây là lý do vì sao Lục Vân chẳng lo lắng chút nào, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của Vương Băng Ngưng trước.
Vương Băng Ngưng không trả lời, không phải cô không tin Lục Vân mà vì tâm trạng đang quá phức tạp.
Sống bên ngoài hơn hai mươi năm, thậm chí sắp quên mất mình là cô nhi thì đột nhiên tìm được manh mối về thân phận của mình, dù là ai cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Diệp Khuynh Thành rất xúc động, ngồi xuống cầm lấy tay của Vương Băng Ngưng nói: “Em tư, chị hiểu cảm giác của em bây giờ, nhưng em không cần lo lắng nhiều làm gì. Chúng ta là chị em, còn thân hơn cả chị em ruột, dù em có quyết định thế nào cũng không thay đổi được sự thật này. Hơn nữa Tiểu Lục Vân cũng nói rồi, nó có thể bảo đảm cho dù là người của thư viện Vân Sơn thì nó cũng không ép em làm bất cứ chuyện gì, chúng ta nên tin tưởng Tiểu Lục Vân. Em nhìn chị một chút, trước kia cũng giống em, không phải bây giờ vẫn vui vẻ ở chung với mọi người sao…”
Diệp Khuynh Thành an ủi Vương Băng Ngưng với tư cách người từng trải. Cô biết rõ, nếu không đến thư viện Vân Sơn để nhận đáp án, thì Vương Băng Ngưng nhất định sẽ hối hận cả đời.
Có một số việc, bắt buộc phải đối mặt, không thể tránh.
Lục Vân không nhịn được nữa, đi tới đánh một cái lên cái mông vểnh của cô, nói: “Vương Băng Ngưng chị đừng có cười, chú ý một chút, em có chuyện rất nghiêm túc cần nói với chị.”
Haiz, cái tay đánh người này càng lúc càng thuần thục rồi, đều do các chị chiều thành quen.
Vương Băng Ngưng xoa xoa cái mông vểnh, giận dỗi nói: “Em nói thì nói đi, đánh chị làm gì, hơn nữa còn réo cả tên người ta, đúng là quá đáng!”
Cô cau mũi.
Lục Vân không có tâm trạng cãi nhau với cô, nghiêm túc nói: “Ở Côn Lôn, em gặp được một cô gái có vẻ ngoài giống chị đến chín phần, có thể nói là giống như đúc.”
“Vớ vẩn, trên thế giới này ngoại trừ Vương Băng Ngưng chị thì làm gì còn đệ nhất mỹ nữ nào nữa…”
Vương Băng Ngưng cho rằng Lục Vân đang nói đùa, tự khen mình một câu.
Lục Vân không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng.
Vương Băng Ngưng bò dậy khỏi ghế salon, ngồi thẳng người lên, hỏi dò: “Tiểu Lục Vân, em không đùa đấy chứ?”
“Không đùa.” Giọng nói của Lục Vân cực kì nghiêm chỉnh.
Cuối cùng Vương Băng Ngưng cũng tin tưởng mấy phần: “Nói mau đi, có chuyện gì hả?”
Diệp Khuynh Thành cũng cảm thấy hứng thú, ánh mắt tò mò nhìn Lục Vân.
“Cô gái kia tên là Mạc Thanh Uyển, sinh ra ở một nơi gọi là thư viện Vân Sơn ở trên núi Côn Lôn…”
Lục Vân kể lại chuyện mình đã trải qua một lượt.
Sau khi nói xong, phòng khách lại rơi vào im lặng.
Lục Vân nói cực kì cụ thể, có tên có họ, còn có cả lai lịch. Mà quan trọng là, tuy hắn thích trêu các chị, nhưng một khi gặp phải vấn đề gì, sẽ không bao giờ nói đùa.
Đứa trẻ lớn lên trong viện mồ côi, phần lớn đều có tâm tư mẫn cảm hơn người bình thường, nhất là dính đến vấn đề lai lịch, chắc chắn sẽ không đem ra đùa giỡn.
Các cô tin rằng Lục Vân sẽ biết chừng mực.
Cho nên sau khi Lục Vân nói xong, trong phòng khách lập tức rơi vào im lặng.
Cuối cùng là Lục Vân lên tiếng:
“Chị, em chưa nói với bọn họ về sự tồn tại của chị, vì em muốn trưng cầu ý kiến của chị. Nếu như chị không muốn, em cũng không ép chị được.”
Vương Băng Ngưng vẫn im lặng không nói, suy nghĩ cực kì phức tạp.
Cảm giác này giống hệt như trước kia khi Diệp Khuynh Thành biết mình là người nhà họ Diệp ở tỉnh Giang Nam, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Núi Côn Lôn, thư viện Vân Sơn, thế giới của người tu luyện.
Vương Băng Ngưng nằm mơ cũng không ngờ mình lại được sinh ra ở một nơi như thế.
Vậy vì sao bọn họ lại vứt bỏ cô?
Cô muốn biết đáp án, nhưng sợ khi biết rồi, một ngày nào đó mình xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, cũng có nghĩa là cuộc sống hiện tại của mình sẽ bị phá vỡ.
Hiện tại tâm trạng của Vương Băng Ngưng giống hệt Diệp Khuynh Thành khi trước.
Diệp Khuynh Thành cũng từng như vậy, sau khi thân thế được công bố, vợ chồng Diệp Hướng Vinh muốn đưa cô về nhà họ Diêp, bắt cô rời xa Tiểu Lục Vân, sao Diệp Khuynh Thành có thể đồng ý được?
May mắn là, cuối cùng Lục Vân đã dùng thực lực để khiến vợ chồng Diệp Hướng Vinh chấp nhận, để vợ chồng bọn họ biết hắn có năng lực bảo vệ Diệp Khuynh Thành.
Sau đó vợ chồng Diệp Hướng Vinh cũng kiêu ngạo vì Lục Vân.
Nhất là sau khi biết Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân, tin tức chấn động này khiến bọn họ hận không thể khắc mấy chữ lên mặt mình: Vân Thiên Thần Quân sắp là con rể tôi.
Hiện giờ tình cảnh này lại xuất hiện với Vương Băng Ngưng.
Hơn nữa, lai lịch của cô so với nhà họ Diệp ở Giang Nam còn kinh khủng hợn gấp vạn lần, đây là gia tộc tu tiên đấy! Nếu bọn họ biết được sự tồn tại của Vương Băng Ngưng, bọn họ còn chịu để cô ở lại bên cạnh Tiểu Lục Vân và các chị em ư?
Vương Băng Ngưng rất bối rối.
Dường như Lục Vân hiểu được suy nghĩ của cô, cười thoải mái nói: “Chị đừng lo lắng, nếu như bọn họ biết chị là chị của em, chắc chắn sẽ không dám ép buộc chị làm gì cả.”
Tình huống lần này không giống với Diệp Khuynh Thành lần trước.
Lần đó là do vợ chồng Diệp Hướng Vinh không rõ về thực lực của Lục Vân, nghĩ hắn chỉ là một đứa lớn lên từ cô nhi viện, không xứng với Diệp Khuynh Thành, còn tự mình giới thiệu cho Diệp Khuynh Thành một Âu Dương Minh Hạo để làm quen.
Cuối cùng không phải vẫn bị Lục Vân giải quyết sao?
Lần này đơn giản hơn, người phụ nữ Lữ Khinh Nga kia, bây giờ chắc chắn đang hối hận vì không có quan hệ tốt với Lục Vân.
Nếu để Lữ Khinh Nga biết một đứa con gái của mình có quan hệ chị em nuôi thân mật với Lục Vân, có lẽ bà không chỉ không ép Vương Băng Ngưng rời đi, mà còn cực kì muốn Vương Băng Ngưng ở lại. tốt nhất là từ quan hệ “chị em nuôi”, bỏ chữ “chị em” đi, còn lại nuôi là được.
Dù sao thì một người như Lữ Khinh Nga, cũng chỉ có mục đích là ké cơ duyên của Lục Vân, còn để Mạc Uyển Thanh ké hay Vương Băng Ngưng ké cũng đều được cả. Đây là lý do vì sao Lục Vân chẳng lo lắng chút nào, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của Vương Băng Ngưng trước.
Vương Băng Ngưng không trả lời, không phải cô không tin Lục Vân mà vì tâm trạng đang quá phức tạp.
Sống bên ngoài hơn hai mươi năm, thậm chí sắp quên mất mình là cô nhi thì đột nhiên tìm được manh mối về thân phận của mình, dù là ai cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Diệp Khuynh Thành rất xúc động, ngồi xuống cầm lấy tay của Vương Băng Ngưng nói: “Em tư, chị hiểu cảm giác của em bây giờ, nhưng em không cần lo lắng nhiều làm gì. Chúng ta là chị em, còn thân hơn cả chị em ruột, dù em có quyết định thế nào cũng không thay đổi được sự thật này. Hơn nữa Tiểu Lục Vân cũng nói rồi, nó có thể bảo đảm cho dù là người của thư viện Vân Sơn thì nó cũng không ép em làm bất cứ chuyện gì, chúng ta nên tin tưởng Tiểu Lục Vân. Em nhìn chị một chút, trước kia cũng giống em, không phải bây giờ vẫn vui vẻ ở chung với mọi người sao…”
Diệp Khuynh Thành an ủi Vương Băng Ngưng với tư cách người từng trải. Cô biết rõ, nếu không đến thư viện Vân Sơn để nhận đáp án, thì Vương Băng Ngưng nhất định sẽ hối hận cả đời.
Có một số việc, bắt buộc phải đối mặt, không thể tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.