Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 361: Thần Quân ngã xuống, Long Quốc tang thương!
Tần Cẩn
02/11/2023
Ngự Linh Thần kiếm của Thiên Sáp Vương rơi vào tay Thần cảnh nước Mỹ là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Sự quý giá của Ngự Linh Thần Kiếm là một trong những nguyên nhân khiến vấn đề này trở nên nghiêm trọng như vậy.
Mà một nguyên nhân khác nữa là, ngay cả thanh Thần Kiếm quý giá như vậy mà Thiên Sáp Vương cũng để mất, điều này chứng tỏ hắn đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm ở dưới đáy biển rồi.
Có tới chín mươi phần trăm khả năng Thiên Sáp Vương đã chết.
Cho dù không chết thì cũng đã tàn phế!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lúc này thủ lĩnh số một Long Quốc trịnh trọng đứng ra tuyên bố thanh kiếm này là vật thuộc về Vân Thiên Thần Quân và Long quốc, không người nước ngoài nào được phép mang nó đi, ông yêu cầu người Mỹ hãy hoàn trả nó lại.
Thế nhưng, ban lãnh đạo cao nhất của nước Mỹ lại cho rằng đây là vấn đề của giới võ tu, không liên quan gì đến giới chính trị bình thường, người Long quốc không có quyền yêu cầu Thần cảnh của nước Mỹ giao trả Ngự Linh Thần Kiếm.
Bọn họ còn nói rõ là họ sẽ không bao giờ trả lại thanh kiếm. Nếu muốn lấy lại thì bảo các võ giả của Long Quốc tới đây giành đi.
Nghe xong, lãnh đạo số một Long quốc liền nổi giận hạ lệnh triệu tập một cuộc họp khẩn cấp ngay trên tàu sân bay nhằm đối sách. Bộ Ngoại giao hiện cũng đang bận rộn đàm phán để gây áp lực lên nước Mỹ.
Nếu Vân Thiên Thần Quân thật sự đã xảy ra chuyện bất trắc thì mặt nạ đầu rồng và Ngự Linh Thần Kiếm chính là di vật của hắn. Bọn họ đã bảo vệ được mặt nạ đầu rồng nhưng Ngự Linh Thần Kiếm thì...
Không thể để nó rơi vào tay nước khác như vậy được!
Chúng ta tuyệt đối không thể để vị thần thủ hộ của Long Quốc chết không nhắm mắt!
Cuối cùng ba mươi sáu người thủ hộ của Thiên Sáp điện đã đứng lên và thề sẽ lấy lại Ngự Linh Thần Kiếm.
Ngay khi cuộc đại chiến sắp sửa nổ ra thì ba mươi sáu người thủ hộ đồng thời nhận được một tin nhắn tuyệt mật. Tại khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó, ba mươi sáu người đàn ông cứng rắn đã thật sự rơi nước mắt.
Bởi vì tin nhắn mà họ nhận được là tin nhắn do Vương gửi tới.
Vương của họ chưa chết!
Nhưng ngài ấy đã bảo bọn họ phải giữ bí mật.
Vì vậy bọn họ chỉ báo tin này cho thủ lĩnh số một Long Quốc biết. Khi biết tin, ông ấy cũng kích động không thôi suýt nữa đã khóc.
Ông biết Thiên Sáp Vương sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy mà.
Tuy nhiên, vì Vân Thiên Thần Quân đã nói là phải giữ bí mật nên bọn họ sẽ diễn tiếp vở kịch này, Bộ Ngoại giao sẽ tiếp tục đi đàm phán, nhưng kết quả ra sao không còn quan trọng nữa.
Ba mươi sáu thần tướng của Thiên Sáp Điện giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cực kỳ tức giận yêu cầu Thần cảnh của Mỹ phải giao trả di vật của Thiên Sáp Vương, từ đó dẫn đến một hồi đại chiến giữa giới võ tu.
Kết quả hiển nhiên là Thần cảnh nước Mỹ đã chiếm được thế thượng phong.
Ba mươi sáu hộ vệ của Thiên Sáp Điện gộp lại mới đánh ngang hàng với Thần cảnh, vậy mà lúc này gã ta còn dùng cả Ngự Linh Thần Kiếm để chiến đấu thì ba mươi sáu người hộ chỉ có thể nhận lấy thất bại.
“Haha, kiếm của Thiên Sáp Vương quả nhiên là Thần Kiếm!!”
Thần cảnh nước Mỹ cười lớn đầy tự hào, tuy gã ta vẫn chưa phát huy được toàn bộ sức mạnh của Ngự Linh Thần Kiếm, nhưng thanh Thần kiếm này đã nâng sức chiến đấu của gã lên một tầm cao mới.
Thí nghiệm gen của nước Mỹ đã thành công, chắc chắn sau này nó sẽ tạo ra càng ngày càng nhiều 'vị Thần’ nữa, và Alex gã sẽ là Thần của các vị thần!
Lúc người Mỹ chứng kiến Alex một mình đánh bại ba mươi sáu người thủ hộ Long quốc, ai ai cũng tỏ vẻ cực kỳ hả hê.
Trước giờ võ giả của Long quốc vẫn luôn là võ giả có thực lực mạnh nhất thế giới, nhưng mà bây giờ đã khác, bọn họ đã áp dụng khoa học vào võ thuật, thành công đánh bại hệ thống võ giả hùng mạnh của Long quốc.
Từ giờ trở đi, nước Mỹ của họ sẽ là đỉnh cao của giới võ tu.
Thiên Sáp Điện chỉ là dĩ vãng mà thôi.
So với bầu không khí náo nhiệt hả hê của đám người ngoại quốc, người dân Long quốc đã hoàn toàn chìm vào đau buồn và chán nản.
Họ không dám tin việc Thiên Sáp Vương thật sự đã ngã xuống, niềm tin cao ngất như tòa tháp trong lòng họ như đột ngột mất đi nền móng và sụp đổ ngay lập tức.
Đây là là khúc ca buồn của Long quốc!
Tại thời điểm này.
Trên boong một con tàu du lịch khổng lồ, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Băng Ngưng tái nhợt, Diệp Khuynh Thành và những người bên cạnh cô cũng đang đau buồn vô cùng.
Đúng vậy, các cô đều đã đến đây rồi.
Nói đúng hơn là các cô đã có mặt ở đây từ đầu.
Họ đã có mặt tại hòn đảo trước cả lúc Thiên Sáp Vương giết chết Wilson, họ muốn chứng kiến người đàn ông yêu quý của mình tháo mặt nạ đầu rồng, tận hưởng tiếng ca tụng của người đời.
Hắn chính là niềm tự hào của các cô.
Nhưng ai mà ngờ được mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Cho đến nay đám người Diệp Khuynh Thành vẫn chưa thể tin được Tiểu Lục Vân đã chết.
Hơn nửa tháng trôi qua nhưng các cô vẫn luôn thấp thỏm lo sợ không chịu rời đi, mặc kệ Tiểu Lục Vân còn sống hay đã chết, bọn họ nhất định phải gặp lại hắn mới được.
Tiêu Thấm cũng có mặt ở đó.
Vốn dĩ cô đang quay phim ở tỉnh Giang Nam, nhưng mấy người Diệp Khuynh Thành cứ nhất quyết kéo cô đến đây xem trò vui, đồng thời nói các cô sẽ cho cô một bất ngờ lớn.
Lúc đó, Tiêu Thấm còn chưa biết Vân Thiên Thần Quân chính là Tiểu Lục Vân của mình.
Mãi cho đến khi đảo nhỏ chìm xuống, xung quanh bắt đầu dấy lên tin đồn Vân Thiên Thần Quân đã xảy ra chuyện Tiêu Thấm mới nhận ra tâm trạng của mấy chị em cô có gì đó kì lạ, lúc này cô mới biết được sự thật.
Vốn dĩ chuyện Vân Thiên Thần Quân còn sống hay không đã khiến Tiêu Thấm vô cùng lo lắng, ai ngờ lúc biết được Vân Thiên Thần Quân là Tiểu Lục Vân, nỗi lo lắng trong cô lập tức tăng lên gấp ngàn lần.
Ngay cả Sở Dao là người hiểu rõ nhất về sức mạnh của Lục Vân cũng cảm thấy vô cùng bất an.
Cô ghét chuyện mình không đủ mạnh mẽ.
Nếu giờ cô đạt được Trúc Cơ Kỳ thì cô nhất định không để đám Thần cảnh nước Mỹ kia kiêu ngạo như vậy, đồng thời cũng không bao giờ để Thần kiếm của Tiểu Lục Vân rơi vào tay người Mỹ.
Đương nhiên, nếu thực sự có thực lực như vậy cô đã xuống đáy biển cùng Tiểu Lục Vân, xem thử bên dưới có bí mật gì.
Ngoài bảy chị em của Lục Vân còn có rất nhiều người Long quốc khác không chịu rời đi.
Họ tận mắt nhìn tín ngưỡng của mình chìm xuống cùng hòn đảo, cho nên bọn họ muốn nhìn thấy tín ngưỡng của mình rễ sóng ngoi lên, ai ngờ chờ đợi hơn nửa tháng trời, kết quả mà bọn họ nhận được lại thành ra như vậy.
Không ai trong số họ muốn chấp nhận sự thật này.
“Này các người đẹp chân dài, các cô có hứng thú uống một ly rượu với tôi không?”
Ngay lúc mấy người Diệp Khuynh Thành đang buồn bã đứng trên boong tàu, trông mông nhìn về phía vùng biển nơi hòn đảo chìm xuống, bỗng nhiên có một giọng nói trầm trầm vang lên phía sau bọn họ.
Là một chàng trai trẻ mặc quần áo của Asan quốc, chiếc khăn trên đầu đã che khuất hết khuôn mặt, chỉ để lộ hai con mắt ranh mãnh.
Người này bịt kín như xác ướp vậy.
Hắn ta lắc lắc ly rượu trong tay, đưa mắt đảo quanh đôi chân dài và cặp mông căng tròn của các cô, sau đó kinh ngạc mà tấm tắc, một dàn người đẹp đứng cùng với nhau như vậy thật là cảnh đẹp ý vui.
Cái eo thon, cặp mông tròn và cả đôi chân dài kia tuy không ai giống ai hoàn toàn nhưng cái nào cũng là cực phẩm, khí chất của từng người cũng không ai giống ai.
Tuyệt!
Sự quý giá của Ngự Linh Thần Kiếm là một trong những nguyên nhân khiến vấn đề này trở nên nghiêm trọng như vậy.
Mà một nguyên nhân khác nữa là, ngay cả thanh Thần Kiếm quý giá như vậy mà Thiên Sáp Vương cũng để mất, điều này chứng tỏ hắn đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm ở dưới đáy biển rồi.
Có tới chín mươi phần trăm khả năng Thiên Sáp Vương đã chết.
Cho dù không chết thì cũng đã tàn phế!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lúc này thủ lĩnh số một Long Quốc trịnh trọng đứng ra tuyên bố thanh kiếm này là vật thuộc về Vân Thiên Thần Quân và Long quốc, không người nước ngoài nào được phép mang nó đi, ông yêu cầu người Mỹ hãy hoàn trả nó lại.
Thế nhưng, ban lãnh đạo cao nhất của nước Mỹ lại cho rằng đây là vấn đề của giới võ tu, không liên quan gì đến giới chính trị bình thường, người Long quốc không có quyền yêu cầu Thần cảnh của nước Mỹ giao trả Ngự Linh Thần Kiếm.
Bọn họ còn nói rõ là họ sẽ không bao giờ trả lại thanh kiếm. Nếu muốn lấy lại thì bảo các võ giả của Long Quốc tới đây giành đi.
Nghe xong, lãnh đạo số một Long quốc liền nổi giận hạ lệnh triệu tập một cuộc họp khẩn cấp ngay trên tàu sân bay nhằm đối sách. Bộ Ngoại giao hiện cũng đang bận rộn đàm phán để gây áp lực lên nước Mỹ.
Nếu Vân Thiên Thần Quân thật sự đã xảy ra chuyện bất trắc thì mặt nạ đầu rồng và Ngự Linh Thần Kiếm chính là di vật của hắn. Bọn họ đã bảo vệ được mặt nạ đầu rồng nhưng Ngự Linh Thần Kiếm thì...
Không thể để nó rơi vào tay nước khác như vậy được!
Chúng ta tuyệt đối không thể để vị thần thủ hộ của Long Quốc chết không nhắm mắt!
Cuối cùng ba mươi sáu người thủ hộ của Thiên Sáp điện đã đứng lên và thề sẽ lấy lại Ngự Linh Thần Kiếm.
Ngay khi cuộc đại chiến sắp sửa nổ ra thì ba mươi sáu người thủ hộ đồng thời nhận được một tin nhắn tuyệt mật. Tại khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó, ba mươi sáu người đàn ông cứng rắn đã thật sự rơi nước mắt.
Bởi vì tin nhắn mà họ nhận được là tin nhắn do Vương gửi tới.
Vương của họ chưa chết!
Nhưng ngài ấy đã bảo bọn họ phải giữ bí mật.
Vì vậy bọn họ chỉ báo tin này cho thủ lĩnh số một Long Quốc biết. Khi biết tin, ông ấy cũng kích động không thôi suýt nữa đã khóc.
Ông biết Thiên Sáp Vương sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy mà.
Tuy nhiên, vì Vân Thiên Thần Quân đã nói là phải giữ bí mật nên bọn họ sẽ diễn tiếp vở kịch này, Bộ Ngoại giao sẽ tiếp tục đi đàm phán, nhưng kết quả ra sao không còn quan trọng nữa.
Ba mươi sáu thần tướng của Thiên Sáp Điện giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cực kỳ tức giận yêu cầu Thần cảnh của Mỹ phải giao trả di vật của Thiên Sáp Vương, từ đó dẫn đến một hồi đại chiến giữa giới võ tu.
Kết quả hiển nhiên là Thần cảnh nước Mỹ đã chiếm được thế thượng phong.
Ba mươi sáu hộ vệ của Thiên Sáp Điện gộp lại mới đánh ngang hàng với Thần cảnh, vậy mà lúc này gã ta còn dùng cả Ngự Linh Thần Kiếm để chiến đấu thì ba mươi sáu người hộ chỉ có thể nhận lấy thất bại.
“Haha, kiếm của Thiên Sáp Vương quả nhiên là Thần Kiếm!!”
Thần cảnh nước Mỹ cười lớn đầy tự hào, tuy gã ta vẫn chưa phát huy được toàn bộ sức mạnh của Ngự Linh Thần Kiếm, nhưng thanh Thần kiếm này đã nâng sức chiến đấu của gã lên một tầm cao mới.
Thí nghiệm gen của nước Mỹ đã thành công, chắc chắn sau này nó sẽ tạo ra càng ngày càng nhiều 'vị Thần’ nữa, và Alex gã sẽ là Thần của các vị thần!
Lúc người Mỹ chứng kiến Alex một mình đánh bại ba mươi sáu người thủ hộ Long quốc, ai ai cũng tỏ vẻ cực kỳ hả hê.
Trước giờ võ giả của Long quốc vẫn luôn là võ giả có thực lực mạnh nhất thế giới, nhưng mà bây giờ đã khác, bọn họ đã áp dụng khoa học vào võ thuật, thành công đánh bại hệ thống võ giả hùng mạnh của Long quốc.
Từ giờ trở đi, nước Mỹ của họ sẽ là đỉnh cao của giới võ tu.
Thiên Sáp Điện chỉ là dĩ vãng mà thôi.
So với bầu không khí náo nhiệt hả hê của đám người ngoại quốc, người dân Long quốc đã hoàn toàn chìm vào đau buồn và chán nản.
Họ không dám tin việc Thiên Sáp Vương thật sự đã ngã xuống, niềm tin cao ngất như tòa tháp trong lòng họ như đột ngột mất đi nền móng và sụp đổ ngay lập tức.
Đây là là khúc ca buồn của Long quốc!
Tại thời điểm này.
Trên boong một con tàu du lịch khổng lồ, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Băng Ngưng tái nhợt, Diệp Khuynh Thành và những người bên cạnh cô cũng đang đau buồn vô cùng.
Đúng vậy, các cô đều đã đến đây rồi.
Nói đúng hơn là các cô đã có mặt ở đây từ đầu.
Họ đã có mặt tại hòn đảo trước cả lúc Thiên Sáp Vương giết chết Wilson, họ muốn chứng kiến người đàn ông yêu quý của mình tháo mặt nạ đầu rồng, tận hưởng tiếng ca tụng của người đời.
Hắn chính là niềm tự hào của các cô.
Nhưng ai mà ngờ được mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Cho đến nay đám người Diệp Khuynh Thành vẫn chưa thể tin được Tiểu Lục Vân đã chết.
Hơn nửa tháng trôi qua nhưng các cô vẫn luôn thấp thỏm lo sợ không chịu rời đi, mặc kệ Tiểu Lục Vân còn sống hay đã chết, bọn họ nhất định phải gặp lại hắn mới được.
Tiêu Thấm cũng có mặt ở đó.
Vốn dĩ cô đang quay phim ở tỉnh Giang Nam, nhưng mấy người Diệp Khuynh Thành cứ nhất quyết kéo cô đến đây xem trò vui, đồng thời nói các cô sẽ cho cô một bất ngờ lớn.
Lúc đó, Tiêu Thấm còn chưa biết Vân Thiên Thần Quân chính là Tiểu Lục Vân của mình.
Mãi cho đến khi đảo nhỏ chìm xuống, xung quanh bắt đầu dấy lên tin đồn Vân Thiên Thần Quân đã xảy ra chuyện Tiêu Thấm mới nhận ra tâm trạng của mấy chị em cô có gì đó kì lạ, lúc này cô mới biết được sự thật.
Vốn dĩ chuyện Vân Thiên Thần Quân còn sống hay không đã khiến Tiêu Thấm vô cùng lo lắng, ai ngờ lúc biết được Vân Thiên Thần Quân là Tiểu Lục Vân, nỗi lo lắng trong cô lập tức tăng lên gấp ngàn lần.
Ngay cả Sở Dao là người hiểu rõ nhất về sức mạnh của Lục Vân cũng cảm thấy vô cùng bất an.
Cô ghét chuyện mình không đủ mạnh mẽ.
Nếu giờ cô đạt được Trúc Cơ Kỳ thì cô nhất định không để đám Thần cảnh nước Mỹ kia kiêu ngạo như vậy, đồng thời cũng không bao giờ để Thần kiếm của Tiểu Lục Vân rơi vào tay người Mỹ.
Đương nhiên, nếu thực sự có thực lực như vậy cô đã xuống đáy biển cùng Tiểu Lục Vân, xem thử bên dưới có bí mật gì.
Ngoài bảy chị em của Lục Vân còn có rất nhiều người Long quốc khác không chịu rời đi.
Họ tận mắt nhìn tín ngưỡng của mình chìm xuống cùng hòn đảo, cho nên bọn họ muốn nhìn thấy tín ngưỡng của mình rễ sóng ngoi lên, ai ngờ chờ đợi hơn nửa tháng trời, kết quả mà bọn họ nhận được lại thành ra như vậy.
Không ai trong số họ muốn chấp nhận sự thật này.
“Này các người đẹp chân dài, các cô có hứng thú uống một ly rượu với tôi không?”
Ngay lúc mấy người Diệp Khuynh Thành đang buồn bã đứng trên boong tàu, trông mông nhìn về phía vùng biển nơi hòn đảo chìm xuống, bỗng nhiên có một giọng nói trầm trầm vang lên phía sau bọn họ.
Là một chàng trai trẻ mặc quần áo của Asan quốc, chiếc khăn trên đầu đã che khuất hết khuôn mặt, chỉ để lộ hai con mắt ranh mãnh.
Người này bịt kín như xác ướp vậy.
Hắn ta lắc lắc ly rượu trong tay, đưa mắt đảo quanh đôi chân dài và cặp mông căng tròn của các cô, sau đó kinh ngạc mà tấm tắc, một dàn người đẹp đứng cùng với nhau như vậy thật là cảnh đẹp ý vui.
Cái eo thon, cặp mông tròn và cả đôi chân dài kia tuy không ai giống ai hoàn toàn nhưng cái nào cũng là cực phẩm, khí chất của từng người cũng không ai giống ai.
Tuyệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.