Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 432: Tiêu gia, Tiêu Vô Hải

Tần Cẩn

11/03/2024

Lúc này Lục Vân đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đóng chặt của Diệp Khuynh Thành mà rất phiền muộn.

Làm gì xa lạ vậy?

Làm gì lạnh nhạt vậy?

Bắt đầu đề phòng em rồi sao?

Em biết các chị nhất định đang khen em đẹp trai trong phòng, muốn khen thì khen trước mặt nè, em cũng không chê cười mấy chị đâu, có cần lén lén lút lút vậy không?

Lục Vân đang suy nghĩ vớ vẩn.

Lúc này Vương Băng Ngưng đột nhiên nhào ra từ phía sau ghế sô pha, nhân lúc Lục Vân không chú ý mà hôn lén một cái thật nhanh lên mặt hắn.

Lục Vân không né tránh, chủ yếu là do lười tránh.

Vương Băng Ngưng đánh lén thành công thì đắc ý nói: "Hắc hắc, Tiểu Lục Vân, em né đi chứ, em tiếp tục né đi, sao em không nói có lỗi với chị vợ năm của em đi?"

Lục Vân liếc mắt: "Nhàm chán."

Nhàm chán?

Vương Băng Ngưng lập tức nổi giận, dữ dằn nói: "Bản tiểu thư hôn em mà em dám nói nhàm chán, chị thấy em muốn lên trời rồi Tiểu Lục Vân."

Lục Vân không rảnh để ý.

Vương Băng Ngưng không buông tha mà quấn lấy Lục Vân và nói: "Nói xin lỗi chị mau lên!"

Sao lại phải xin lỗi chị chứ?

Em sai chỗ nào?

Lục Vân không biết phải nói gì, nghĩ thầm không biết cô nàng này lại phát điên cái gì, dựa vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên hắn chịu thua: "Thật xin lỗi, chị tư."

Mặc kệ hắn sai hay không thì cứ xin lỗi là được, dù sao sinh vật như con gái không biết nói đạo lý gì cả.

"Tăng thêm chữ vợ vào nữa!" Vương Băng Ngưng không hài lòng, lập tức chống nạnh nói.

"..."

"Có chịu thêm không?"

"Thật xin lỗi, chị vợ tư." Lục Vân lười so đo với cô nàng này nên đành chiều theo cô.



Vương Băng Ngưng nhăn cái mũi ngọc tinh xảo lại: "Hừ, vậy còn tạm được, đúng rồi, chị cả và chị hai đâu, vừa rồi rõ ràng chị trông thấy họ ở trong phòng khách mà?"

Lục Vân bất đắc dĩ liếc về hướng phòng của Diệp Khuynh Thành.

Vương Băng Ngưng nhìn theo ánh mắt Lục Vân, trông thấy cửa phòng đóng chặt thì lập tức lộ ra nụ cười mập mờ và nói: "Chị hiểu chị hiểu, ban ngày ban mặt mà đóng chặt cửa như vậy, hai chị ấy đang chơi gì vậy."

Nói xong cô lập tức hoạt bát đi qua gõ cửa một cái.

"Ai vậy?" Diệp Khuynh Thành mở cửa ra, thấy là Vương Băng Ngưng thì đột nhiên túm cô đi vào, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại, tiếp tục chặn Lục Vân ở bên ngoài.

"..."

Rồi đó, hiện tại biến thành ba người chơi với nhau.

Ba người ngồi trong phòng một thời gian, Diệp Khuynh Thành nói lại những lời vừa nói với Lâm Thanh Đàn cho Vương Băng Ngưng lần nữa.

Lúc đi ra, tâm tình của Vương Băng Ngưng cũng trở nên vô cùng phức tạp.

Lâm Thanh Đàn thì đi đến bên cạnh Lục Vân rồi ngồi xuống, nói: "Em trai, chị quyết định gia nhập Đan Dương Tông, chúng ta dành thời gian đi đến Côn Luân đi!"

Lục Vân nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, đã đoán được nhất định là Diệp Khuynh Thành làm công tác tâm lý cho cô, vì thế gật đầu nói: "Em sẽ đi đi theo chị cả hành trình."

Kỳ thật hắn cũng ủng hộ quyết định này của Lâm Thanh Đàn, dù sao đây là một cơ duyên to lớn.

"Vậy chỉ có thể tạm thời để chuyện của Tiêu gia ra sau." Lục Vân thầm nghĩ.

Hắn vốn nghĩ sau khi giải quyết liên minh Thí Thần Giả thì sẽ đi đến Võ Minh kinh thành tìm Tiêu gia một chuyến, xem có thể lấy được tin tức gì liên quan tới Liễu Kình Thiên hay không.

Ai ngờ chuyện này đột nhiên xảy ra.

Hiện tại tình hình của Lâm Thanh Đàn càng khẩn cấp hơn nên chỉ có thể tạm thời đẩy chuyện tìm kiếm thân thế của Liễu Yên Nhi ra sau.

Dù sao đã qua nhiều năm rồi, cũng không vội trong nhất thời.

Lục Vân quyết định vì không để Lâm Thanh Đàn phải chịu càng nhiều đau khổ do Thanh Đỉnh mang tới, hắn quyết định dẫn cô đến Đan Dương Tông trên núi Côn Luân một chuyến ngay trong ngày.

...

Võ Minh kinh thành.

Trong văn phòng minh chủ, Tiêu Sách nhìn văn kiện trong tay với sắc mặt hết sức khó coi.

Đứng đối diện ông ta là hai bóng người.

Một người trong đó thân thẳng như tùng, gương mặt nghiêm trang, đó là một trong ba mươi sáu vị thủ hộ giả của Thiên Sáp Điện trước đó tới tìm Tiêu Sách —— Thiên Cô.



Một người khác chính là Khâu Ngọc Đường.

Mặc dù hơn hai mươi năm trước minh chủ của tổng minh kinh thành không phải Tiêu Sách, Các chủ Ám Ảnh Các cũng không phải Khâu Ngọc Đường, nhưng hai người bọn họ cũng đã từng quen biết.

Khi thấy tội phạm truy nã cấp SSS Khâu Ngọc Đường nhanh chân tiến vào, ông ta còn hơi kinh ngạc, ai biết theo sát phía sau lại là thủ hộ giả Thiên Cô.

Tiêu Sách theo bản năng ý thức được không ổn.

Quả nhiên, một phần văn kiện do Thiên Sáp Điện định ra, thủ lĩnh số một Long Quốc ký tên đóng mộc đã được đưa tới trước mặt Tiêu Sách.

Nội dung văn kiện liên quan tới thành lập Tài Quyết Viện của Võ Minh, mà người phụ trách tạm thời của Tài Quyết Viện chính là tội phạm truy nã cấp SSS ngày trước - Khâu Ngọc Đường.

Chiêu này đánh cho Tiêu Sách trở tay không kịp.

Tài Quyết Viện Võ Minh trực thuộc Thiên Sáp Điện, có quyền giám sát đối với tất cả các thành viên Võ Minh Long Quốc, bao gồm minh chủ năm phân khu lớn và tổng minh kinh thành.

Nói cách khác, quyền lực lúc này của cựu tội phạm truy nã Khâu Ngọc Đường còn lớn hơn Tiêu Sách một phần.

Đương nhiên trong lòng Tiêu Sách rất khó chịu.

Nhưng không thoải mái đến mấy thì ông ta cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.

Thành lập Tài Quyết Viện Võ Minh là quyết định của Thiên Sáp Điện, lần này Thiên Cô tới đây không phải là trưng cầu ý kiến của Tiêu Sách, mà là tuyên bố chuyện này thôi.

Đương nhiên Tiêu Sách không dám phản bác.

Chờ Thiên Cô và Khâu Ngọc Đường rời đi thì Tiêu Sách mới không nhịn được mà âm trầm nện một quyền lên bàn làm việc, giận mắng một tiếng: "Thật là đáng chết!"

Sau đó Tiêu Sách lập tức vội vàng, không chút trì hoãn mà trở lại Tiêu gia rồi đi đến trước mặt một lão già tóc trắng xoá còng lưng.

Lão già tóc trắng này chính là cha của Tiêu Sách, minh chủ tiền nhiệm của Võ Minh kinh thành, Tiêu Vô Hải.

Ông ta nghe Tiêu Sách nói xong thì đầu tiên là trầm mặc một thời gian.

Bỗng nhiên…

Ầm!

Một con sư tử đá ngậm châu cách xa mấy mét cao cỡ nửa người nổ tung một cách quỷ dị, trong chớp mắt đã hóa thành bột đá.

Cách không phá vật!

Mái tóc trắng phơ của Tiêu Vô Hải rung động, đôi mắt thâm thuý còn bắn ra tia sáng lạnh lẽo, cười lạnh và nói: "Ha ha, hay cho Tài Quyết Viện Võ Minh, hay cho Thiên Sáp Điện, dám đè lên đầu Tiêu gia tao, thật sự cho rằng Thiên Sáp Vương là vua của Long Quốc sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook