Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 401: Tôi có thể ôm anh một cái không
Tần Cẩn
08/02/2024
Trở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành là quyết định của Long Diệc Tuyết.
Đương nhiên cô biết tu luyện giả mạnh hơn tu võ giả rất rất nhiều, hai bên căn bản không cùng một cấp độ.
Nhưng Long Diệc Tuyết không có dã tâm lớn như vậy.
Trước kia cô chỉ muốn an phận ở lại nhà họ Long, về sau quyết định tu võ chỉ vì muốn thoát khỏi vận mệnh của mình, không muốn bị gia tộc xem như vật hi sinh để đi liên hôn.
Hiện tại Lâm Kiến chết rồi thì tất nhiên không ai còn ép cô gả đến nhà họ Lâm, hơn nữa do kiêng kỵ Lục Vân nên nhà họ Long cũng không dám buộc cô làm chuyện mình không muốn nữa.
Long Diệc Tuyết đã rất thỏa mãn.
Về sau chỉ cần có thể yên lặng ở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành thì cô đã thấy đủ rồi.
Long Diệc Tuyết không tham lam.
Còn tu luyện giả thì để cô yên lặng ngước nhìn là được, giống như lúc này cô đang yên lặng nhìn Lục Vân.
"Cô Long, tôi tôn trọng mọi quyết định của cô." Lục Vân nhìn Long Diệc Tuyết đầy tán thưởng, vừa cười vừa nói.
Cô gái bướng bỉnh này thật làm người ta lau mắt mà nhìn.
Lục Vân lại nói với Trịnh Dương: "Thầy Trịnh, về sau giao cô Long cho anh, chắc anh biết phải làm thế nào rồi."
"Tôi đã hiểu, xin tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc lòng dạy bảo cô Long, sẽ không tái phạm sai lầm trước kia." Trịnh Dương trịnh trọng hứa hẹn, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Long Diệc Tuyết là một cầu nối liên kết với tu luyện giả là Lục Vân.
Đương nhiên Trịnh Dương rất vui lòng dạy bảo Long Diệc Tuyết, về sau cũng có thể kiếm được thiện cảm từ chỗ Lục Vân.
Thử hỏi ai không muốn ôm đùi của tu luyện giả?
Sau khi dặn dò Trịnh Dương xong thì ánh mắt bình thản của Lục Vân lại đảo qua bọn người Long Thuyên.
Lúc này đám người nhà họ Long đã ngây ra như phỗng rất lâu.
Từ khi cái chết của Long Tề làm lộ thân phận tu luyện giả của Lục Vân thì họ luôn nằm trong trạng thái này.
Ngơ ra.
Đờ đẫn.
Cứ như linh hồn bị rút ra khỏi thân thể.
Sao họ ngờ được Lục Vân luôn sống bên cạnh họ, liên tục qua lại với nhà họ Long lại là một tu luyện giả.
Sớm biết Lục Vân là tu luyện giả thì họ đã không trở mặt nhiều lần như vậy mà nhắm mắt ôm chặt lấy đùi của Lục Vân là được.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.
Một cơ duyên to lớn đáp xuống đầu họ vô số lần, kết quả bị họ bỏ lỡ vô số lần.
Có lẽ đây chính là số mệnh của nhà họ Long, không có phúc để nhận lấy.
"Lục tiên sinh, kỳ thật..."
Long Thuyên cố gắng cứu vãn, tính mở miệng nói bông đùa vài câu, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã nghe Lục Vân cắt ngang: "Long lão gia tử, tôi từng có ấn tượng không tệ trong lần đầu tiên gặp ông."
Lục Vân nói đến thế thôi rồi không tiếp tục nữa.
Nhưng Long Thuyên đã hiểu ý hắn, trước kia ấn tượng không tệ, hiện tại có lẽ là chẳng có ấn tượng gì tốt.
Kỳ thật nếu bỏ qua tất cả nhân tố, xét đến cùng thì Lục Vân cũng là ân nhân cứu mạng nhà họ Long, lúc trước nếu không có hắn thì Long Thuyên đã sớm bị bệnh chết, nhà họ Long cũng sẽ suy sụp.
Là Lục Vân cho nhà họ Long một cơ hội.
Kết quả nhà họ Long lại trở mặt hết lần này đến lần khác, triệt để xoá sạch thiện cảm của Lục Vân đối với họ.
Trong lòng Long Thuyên vô cùng chua xót, chỉ có thể dùng nụ cười khổ để che dấu.
Đúng lúc này.
Phù phù!
Long Diệc Tuyết bỗng quỳ xuống đất.
Long Thuyên kinh hãi nói: "Diệc Tuyết, cháu làm gì vậy?"
"Ông nội, tha thứ cho Diệc Tuyết bất hiếu, về sau có lẽ cháu sẽ không trở về nhà họ Long nhiều nữa." Long Diệc Tuyết hít sâu một hơi rồi nói.
Tất cả mọi người đờ ra.
Lời này của Long Diệc Tuyết có nghĩa là cô muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Long, chỉ là cách nói hơi uyển chuyển hơn thôi.
"Diệc Tuyết, cháu..."
Trong lòng Long Thuyên rất đau, nhưng lại không biết nên nói gì để xoa dịu Long Diệc Tuyết.
Bảo Long Diệc Tuyết đừng xúc động?
Nhưng đây là xúc động sao?
Rõ ràng là nhà họ Long không ngừng tổn thương Long Diệc Tuyết, không ngừng làm cô thất vọng đến cực độ nên cô mới đưa ra quyết định to gan như thế.
Nhất là vừa rồi bọn họ còn muốn đẩy Long Diệc Tuyết ra minh hôn, dùng cách này để bảo vệ nhà họ Long, đã triệt để làm tổn thương cô rồi.
Long Thuyên còn mặt mũi gì để giữ cô lại?
Mẹ Long Diệc Tuyết chảy nước mắt mà nói: "Con gái ngoan của mẹ, mẹ ủng hộ con, nhà họ Long thật sự không đáng để con ở lại."
Bà cũng đã quá thất vọng với nhà họ Long.
Long Diệc Tuyết lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, lại quay qua an ủi: "Mẹ, nếu sau này mẹ nhớ con thì có thể tới Học Viện Võ Đạo kinh thành thăm, không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi tốt nghiệp con sẽ ở lại đó làm giáo viên."
"Ừm!" Mẹ Long Diệc Tuyết trịnh trọng gật đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Từ đầu đến cuối Long Diệc Tuyết không nhìn đến Long Xuyên một cái.
Trong lòng Long Xuyên tràn đầy hối hận, ông ta thừa nhận người làm cha này không xứng chức, cả con gái mình mà cũng không bảo vệ được.
Ông ta cũng không có mặt mũi hi vọng được con gái tha thứ.
Sau khi quỳ lạy xong, Long Diệc Tuyết đứng dậy nói với Trịnh Dương: "Thầy, chúng ta về trường đi!"
Ba người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Long Thuyên bi ai thở dài một tiếng, khi ánh mắt đảo qua vợ của Long Tề là Phương Mẫn thì đột nhiên trở nên rét lạnh mấy phần.
Nhà họ Long lần lượt bỏ lỡ cơ hội cũng không thể bỏ qua công lao của vợ chồng Long Tề, Long Tề chết rồi thì thôi, nhưng Phương Mẫn còn sống, thế thì về sau bà ta sẽ sống không yên ổn nổi trong nhà họ Long.
Phương Mẫn lập tức như rớt vào hầm băng.
...
Sau khi đi đến cổng Học Viện Võ Đạo kinh thành, Lục Vân dừng bước và nói: "Cô Long, tôi không đi vào đâu, về sau có cơ hội tôi sẽ đến trường học thăm cô, hi vọng khi đó cô đã trở thành một giáo viên ưu tú."
Long Diệc Tuyết khựng lại.
Sâu trong lòng cô bỗng dâng lên sự lưu luyến mãnh liệt.
Không thể nói tình cảm của cô đối với Lục Vân là oanh liệt nồng cháy, thậm chí cô còn hơi phản cảm trong lần đầu tiên gặp mặt Lục Vân, bởi vì khi đó người này dùng ánh mắt gian manh mà nhìn chằm chằm giữa hai chân của cô.
Nhưng về sau ở chung với hắn đã làm Long Diệc Tuyết dần dần thích người đàn ông này, sự yêu thích đó rất tự nhiên.
Thử hỏi có người phụ nữ nào không xiêu lòng trước một người đàn ông ưu tú như vậy?
Ánh mắt Long Diệc Tuyết như làn nước, lấy hết dũng khí mà nói: "Lục tiên sinh, tôi có thể ôm anh một cái không?"
Đương nhiên cô biết tu luyện giả mạnh hơn tu võ giả rất rất nhiều, hai bên căn bản không cùng một cấp độ.
Nhưng Long Diệc Tuyết không có dã tâm lớn như vậy.
Trước kia cô chỉ muốn an phận ở lại nhà họ Long, về sau quyết định tu võ chỉ vì muốn thoát khỏi vận mệnh của mình, không muốn bị gia tộc xem như vật hi sinh để đi liên hôn.
Hiện tại Lâm Kiến chết rồi thì tất nhiên không ai còn ép cô gả đến nhà họ Lâm, hơn nữa do kiêng kỵ Lục Vân nên nhà họ Long cũng không dám buộc cô làm chuyện mình không muốn nữa.
Long Diệc Tuyết đã rất thỏa mãn.
Về sau chỉ cần có thể yên lặng ở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành thì cô đã thấy đủ rồi.
Long Diệc Tuyết không tham lam.
Còn tu luyện giả thì để cô yên lặng ngước nhìn là được, giống như lúc này cô đang yên lặng nhìn Lục Vân.
"Cô Long, tôi tôn trọng mọi quyết định của cô." Lục Vân nhìn Long Diệc Tuyết đầy tán thưởng, vừa cười vừa nói.
Cô gái bướng bỉnh này thật làm người ta lau mắt mà nhìn.
Lục Vân lại nói với Trịnh Dương: "Thầy Trịnh, về sau giao cô Long cho anh, chắc anh biết phải làm thế nào rồi."
"Tôi đã hiểu, xin tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc lòng dạy bảo cô Long, sẽ không tái phạm sai lầm trước kia." Trịnh Dương trịnh trọng hứa hẹn, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Long Diệc Tuyết là một cầu nối liên kết với tu luyện giả là Lục Vân.
Đương nhiên Trịnh Dương rất vui lòng dạy bảo Long Diệc Tuyết, về sau cũng có thể kiếm được thiện cảm từ chỗ Lục Vân.
Thử hỏi ai không muốn ôm đùi của tu luyện giả?
Sau khi dặn dò Trịnh Dương xong thì ánh mắt bình thản của Lục Vân lại đảo qua bọn người Long Thuyên.
Lúc này đám người nhà họ Long đã ngây ra như phỗng rất lâu.
Từ khi cái chết của Long Tề làm lộ thân phận tu luyện giả của Lục Vân thì họ luôn nằm trong trạng thái này.
Ngơ ra.
Đờ đẫn.
Cứ như linh hồn bị rút ra khỏi thân thể.
Sao họ ngờ được Lục Vân luôn sống bên cạnh họ, liên tục qua lại với nhà họ Long lại là một tu luyện giả.
Sớm biết Lục Vân là tu luyện giả thì họ đã không trở mặt nhiều lần như vậy mà nhắm mắt ôm chặt lấy đùi của Lục Vân là được.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.
Một cơ duyên to lớn đáp xuống đầu họ vô số lần, kết quả bị họ bỏ lỡ vô số lần.
Có lẽ đây chính là số mệnh của nhà họ Long, không có phúc để nhận lấy.
"Lục tiên sinh, kỳ thật..."
Long Thuyên cố gắng cứu vãn, tính mở miệng nói bông đùa vài câu, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã nghe Lục Vân cắt ngang: "Long lão gia tử, tôi từng có ấn tượng không tệ trong lần đầu tiên gặp ông."
Lục Vân nói đến thế thôi rồi không tiếp tục nữa.
Nhưng Long Thuyên đã hiểu ý hắn, trước kia ấn tượng không tệ, hiện tại có lẽ là chẳng có ấn tượng gì tốt.
Kỳ thật nếu bỏ qua tất cả nhân tố, xét đến cùng thì Lục Vân cũng là ân nhân cứu mạng nhà họ Long, lúc trước nếu không có hắn thì Long Thuyên đã sớm bị bệnh chết, nhà họ Long cũng sẽ suy sụp.
Là Lục Vân cho nhà họ Long một cơ hội.
Kết quả nhà họ Long lại trở mặt hết lần này đến lần khác, triệt để xoá sạch thiện cảm của Lục Vân đối với họ.
Trong lòng Long Thuyên vô cùng chua xót, chỉ có thể dùng nụ cười khổ để che dấu.
Đúng lúc này.
Phù phù!
Long Diệc Tuyết bỗng quỳ xuống đất.
Long Thuyên kinh hãi nói: "Diệc Tuyết, cháu làm gì vậy?"
"Ông nội, tha thứ cho Diệc Tuyết bất hiếu, về sau có lẽ cháu sẽ không trở về nhà họ Long nhiều nữa." Long Diệc Tuyết hít sâu một hơi rồi nói.
Tất cả mọi người đờ ra.
Lời này của Long Diệc Tuyết có nghĩa là cô muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Long, chỉ là cách nói hơi uyển chuyển hơn thôi.
"Diệc Tuyết, cháu..."
Trong lòng Long Thuyên rất đau, nhưng lại không biết nên nói gì để xoa dịu Long Diệc Tuyết.
Bảo Long Diệc Tuyết đừng xúc động?
Nhưng đây là xúc động sao?
Rõ ràng là nhà họ Long không ngừng tổn thương Long Diệc Tuyết, không ngừng làm cô thất vọng đến cực độ nên cô mới đưa ra quyết định to gan như thế.
Nhất là vừa rồi bọn họ còn muốn đẩy Long Diệc Tuyết ra minh hôn, dùng cách này để bảo vệ nhà họ Long, đã triệt để làm tổn thương cô rồi.
Long Thuyên còn mặt mũi gì để giữ cô lại?
Mẹ Long Diệc Tuyết chảy nước mắt mà nói: "Con gái ngoan của mẹ, mẹ ủng hộ con, nhà họ Long thật sự không đáng để con ở lại."
Bà cũng đã quá thất vọng với nhà họ Long.
Long Diệc Tuyết lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, lại quay qua an ủi: "Mẹ, nếu sau này mẹ nhớ con thì có thể tới Học Viện Võ Đạo kinh thành thăm, không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi tốt nghiệp con sẽ ở lại đó làm giáo viên."
"Ừm!" Mẹ Long Diệc Tuyết trịnh trọng gật đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Từ đầu đến cuối Long Diệc Tuyết không nhìn đến Long Xuyên một cái.
Trong lòng Long Xuyên tràn đầy hối hận, ông ta thừa nhận người làm cha này không xứng chức, cả con gái mình mà cũng không bảo vệ được.
Ông ta cũng không có mặt mũi hi vọng được con gái tha thứ.
Sau khi quỳ lạy xong, Long Diệc Tuyết đứng dậy nói với Trịnh Dương: "Thầy, chúng ta về trường đi!"
Ba người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Long Thuyên bi ai thở dài một tiếng, khi ánh mắt đảo qua vợ của Long Tề là Phương Mẫn thì đột nhiên trở nên rét lạnh mấy phần.
Nhà họ Long lần lượt bỏ lỡ cơ hội cũng không thể bỏ qua công lao của vợ chồng Long Tề, Long Tề chết rồi thì thôi, nhưng Phương Mẫn còn sống, thế thì về sau bà ta sẽ sống không yên ổn nổi trong nhà họ Long.
Phương Mẫn lập tức như rớt vào hầm băng.
...
Sau khi đi đến cổng Học Viện Võ Đạo kinh thành, Lục Vân dừng bước và nói: "Cô Long, tôi không đi vào đâu, về sau có cơ hội tôi sẽ đến trường học thăm cô, hi vọng khi đó cô đã trở thành một giáo viên ưu tú."
Long Diệc Tuyết khựng lại.
Sâu trong lòng cô bỗng dâng lên sự lưu luyến mãnh liệt.
Không thể nói tình cảm của cô đối với Lục Vân là oanh liệt nồng cháy, thậm chí cô còn hơi phản cảm trong lần đầu tiên gặp mặt Lục Vân, bởi vì khi đó người này dùng ánh mắt gian manh mà nhìn chằm chằm giữa hai chân của cô.
Nhưng về sau ở chung với hắn đã làm Long Diệc Tuyết dần dần thích người đàn ông này, sự yêu thích đó rất tự nhiên.
Thử hỏi có người phụ nữ nào không xiêu lòng trước một người đàn ông ưu tú như vậy?
Ánh mắt Long Diệc Tuyết như làn nước, lấy hết dũng khí mà nói: "Lục tiên sinh, tôi có thể ôm anh một cái không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.