Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 72: Trần gia, Trần An!
Tần Cẩn
17/05/2023
Ngay lúc Trần Bình và Lôi Áo đang kịch liệt giằng co.
Bỗng nhiên.
Một người đàn ông cường tráng, diện mạo có phần tương tự Trần Bình, đột nhiên đi nhanh đi tới trước mặt Lôi Áo, trong ánh mắt để lộ ra một tia khinh miệt.
"Ông chính là Nam Giang Vương?"
"Cậu là ai?"
Nghe thấy tiếng nói, Lôi Áo lập tức dời mắt khỏi người Trần Bình, đứa tới người đàn ông vừa cất lời.
Thân thể có chút run rẩy.
Rõ ràng ông ta cảm nhận được.
Từ trên người đàn ông cường tráng này một cổ áp bách mãnh liệt.
Ánh mắt lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Lôi Áo đã học qua một ít công phu, cũng chính nhờ một thân công phu này mà ông ta mới có thể đặt vững gót chân ở Nam Giang, đã trở thành bá chủ một phương.
Thế nhưng.
Khí thế của người trước mắt hoàn toàn không kém gì ông ta.
Tại sao Trần gia có thể có được một đại nhân vật như vậy?
Lúc này, người kia nhàn nhạt mở miệng nói ra: "Tôi là Trần An, em trai Trần Bình."
"Trần An?"
Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Là Trần An đã mất tích từ mười năm trước của Trần gia?"
Lão gia tử Trần gia, Trần Thái, tổng cộng sinh ra hai đứa con trai, con lớn nhất Trần Bình, con thứ hai Trần An.
Mười năm trước, Trần An không hiểu sao lại mất tích.
Chuyện này lúc ấy đã tạo ra một phen oanh động, các tòa soạn ở Giang Thành đồng loạt treo tin tìm người hết nửa năm trời, làm hầu hết mọi người đều biết đến
Chẳng trách nhìn người này có chút quen mặt nhưng ấn tượng không sâu, thì ra là Trần An đã mất tích mười năm trước.
Trần An gật đầu nói: "Không sai, là tôi, năm đó tôi vô tình rơi xuống vách núi, may mắn còn sống, còn bái được một vị sư phụ, học được một chút bản lĩnh, đến hôm nay, tôi đã trở thành một võ giả."
"Võ giả!"
Mọi người lập tức lộ vẻ vẻ kinh hãi.
Nam Giang Vương cũng thế.
Mặc dù ông ta cũng có chút công phu, đối đầu với mười người bình thường cũng không thành vấn đề, nhưng đặt trước mặt võ giả thật sự thì căn bản không đáng nhắc tới.
Tên Trần An, rõ ràng là gặp họa hóa phúc, trở thành một võ giả.
Đúng là chuyện không thể nào ngờ được!
Chỉ nghe Trần An ngạo nghễ nói ra: "Hôm nay tôi trở về Giang Thành, chính là vì chỉnh lý lại thế lực bên này, về sau Giang Thành này chỉ có một Trần An tôi, không có Nam Giang Vương ông nữa, ông có ý kiến gì hay không?"
Trần An nhìn thẳng Lôi Áo, ánh mắt tràn đầy lực uy hiếp.
Mồ hôi lạnh trên người Lôi Áo đã chảy ròng ròng.
Đối mặt mới võ giả thất sự, ông ta thật sự không có cách nào đối phó.
Trần An cười lạnh một tiếng, đánh tan uy áp trên người, nói: "Hai ngày nữa chính là đại thọ 60 tuổi của cha tôi, cho nên tôi không muốn khai sát giới, nhưng mà sau đại thọ, tôi không hy vọng sẽ nghe lại cái danh Nam Giang Vương này nữa, hiểu chưa?"
Uy hiếp!
Trắng trợn uy hiếp!
Thân thể đám người Lôi Áo nhịn không được run rẩy.
Nhưng rất nhanh liền cắn hàm răng.
Võ giả thì như thế nào, đưa đến trước mặt Vân Thiên Thần Quân thì không là cái thá gì cả!
Dù sao Thần Quân điện hạ đã hạ lệnh, ngày đại thọ 60 tuổi của lão gia tử Trần gia chính là thời điểm Trần gia bị diệt.
Bây giờ cách ngày đại thọ chỉ còn hai ngày, cục tức này, Lôi Áo ta nhịn!
Nhưng vào lúc này——
Từ Quốc Bân đột nhiên giống như nổi điên hét lớn: "Võ giả thì thế nào? Cho dù mày có là võ giả thì cũng không cản được kết cục thê thảm của Trần gia đâu, mày còn ở đây lên giọng cái quái gì!"
Vèo!
Trần An lập tức xông đến trước mặt Từ Quốc Bân, hung hăng đá một cước vào ngực của ông ta, ánh mắt âm tàn nói: "Mày lập lại lần nữa!"
Một cước này trực tiếp đạp Từ Quốc Bân phun ra máu tươi, nhưng ông ta vẫn là cắn răng nói: "Cho dù hôm nay mày có đánh chết tao thì tao cũng phải nói, Trần gia của mày chọc tới người không nên chọc, ở đó chờ chết đi!"
"Để tao xem là ai chết trước!"
Trần An giận dữ, lại đạp một cước lên người Từ Quốc Bân, làm ông ta đau đến mức lăn lộn trên đất, xương cốt trên người không biết đã gãy bao nhiêu cây.
"Trần gia… xong đời rồi… Ha ha ha, đến, đánh chết tao đi....."
Từ Quốc Bân vừa thổ huyết vừa kêu to.
Đám người Nam Giang Vương nhìn thôi mà da đầu cũng không khỏi run lên.
Tên Từ Quốc Bân này, đúng là hết thuốc chữa, chỉ cần nhẫn hai ba ngày nữa thôi cũng không chịu được sao?
Đương nhiên bọn hắn không biết, lần này Từ Quốc Bân tới Giang Bắc chính là vì chuộc tội.
Ông ta căn bản không có ý định sẽ sống trở về.
"Mẹ kiếp, sắp chết đến nơi còn lớn mồm như vậy, để tao tiễn mày xuống Địa ngục!"
Trần An trong cơn giận dữ, hoàn toàn quên mất mình mới vừa nói không muốn khai sát giới.
Trong phút chốc, chỉ thấy Trần An nhảy lên hơn năm mét, sau đó cong gối hạ xuống, cực nhanh vọt tới trước đầu Từ Quốc Bân.
Một đòn này của hắn hạ xuống, chắc chắn Từ Quốc Bân không còn đường nào sống sót
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, trong không khí vang lên một tiếng xé gió chói tai, sau đó chỉ thấy một vòng hàn quang hiện ra trước mặt Trần An.
Sát thủ?
Lông mày Trần An nhíu lại một cái, nhanh chóng chuyển hướng ra ngoài, đáp xuống nơi cách đầu Từ Quốc Bân chừng hai mươi phân. Lúc này mới khó khăn thoát khỏi đạo hàn mang kia.
Sau khi nhìn rõ kẻ đánh lén, sắc mặt Trần An đột nhiên trầm xuống, nói: "Sát thủ Ám Ảnh các! Chẳng lẽ người không nên chọc đến được mà Từ Quốc Bân vừa nói là các người đó sao?"
Trước kia đi theo sư phụ tập võ, đã từng quen biết sát thủ của Ám Ảnh các, cho nên hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, người trước mắt người này chính là đến từ Ám Ảnh các.
Người tới chính là Liễu Yên Nhi.
Chỉ có điều toàn thân cô mặc trang phục dạ hành màu đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ, cho nên không có ai nhận ra thân phận chân thật của cô.
Liễu Yên Nhi không để ý đến Trần An, mà là liếc nhìn Cố An Kỳ, hạ giọng nói ra: "Gả cho một tên thái giám có cái gì mà đắc ý chứ."
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người Trần gia lập tức đại biến.
Chuyện của Trần Tử ngang là chuyện cấm kị của Trần gia, không ai dám nhắc đến, hiện tại lại bị Liễu Yên Nhi này nói huỵch toẹt ra như vậy, làm sao có thể không hoảng sợ chứ?
Nhất là Trần Bình, dường như đã đoán được cái gì, nhìn chằm chằm vào Liễu Yên Nhi phẫn nộ nói ra: "Chuyện xảy ra với Tử Ngang vào nửa năm trước có phải là cô làm hay không?"
"Chúc mừng, ông đoán đúng rồi." Liễu Yên Nhi trực tiếp thừa nhận.
Vụt!
Lửa giận Trần Bình trong lòng, lập tức bùng lên phừng phực.
Thì ra người trước mắt này chính là người làm con của ông mất đi tư cách làm đàn ông!
Trong nửa năm này, Trần Bình không có ngày nào là không muốn tìm được tên hung thủ đáng chết này, thế nhưng có cố gắng như thế nào đi nữa cũng tốn công vô ích.
Không nghĩ tới.
Hôm nay.
Cô ta lại chủ động đưa tới cửa.
Trần Bình quát ầm lên: "Trần An, giết cô ta! Mau giết cô ta đi! Anh muốn đem thi thể của cô ta đưa đến trước mặt Tử Ngang, để thằng bé thỏa thích lăng nhục cô ta!"
"Được rồi!"
Trần An bước lên, khí tức võ giả lập tức tuôn ra.
Bỗng nhiên.
Một người đàn ông cường tráng, diện mạo có phần tương tự Trần Bình, đột nhiên đi nhanh đi tới trước mặt Lôi Áo, trong ánh mắt để lộ ra một tia khinh miệt.
"Ông chính là Nam Giang Vương?"
"Cậu là ai?"
Nghe thấy tiếng nói, Lôi Áo lập tức dời mắt khỏi người Trần Bình, đứa tới người đàn ông vừa cất lời.
Thân thể có chút run rẩy.
Rõ ràng ông ta cảm nhận được.
Từ trên người đàn ông cường tráng này một cổ áp bách mãnh liệt.
Ánh mắt lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Lôi Áo đã học qua một ít công phu, cũng chính nhờ một thân công phu này mà ông ta mới có thể đặt vững gót chân ở Nam Giang, đã trở thành bá chủ một phương.
Thế nhưng.
Khí thế của người trước mắt hoàn toàn không kém gì ông ta.
Tại sao Trần gia có thể có được một đại nhân vật như vậy?
Lúc này, người kia nhàn nhạt mở miệng nói ra: "Tôi là Trần An, em trai Trần Bình."
"Trần An?"
Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Là Trần An đã mất tích từ mười năm trước của Trần gia?"
Lão gia tử Trần gia, Trần Thái, tổng cộng sinh ra hai đứa con trai, con lớn nhất Trần Bình, con thứ hai Trần An.
Mười năm trước, Trần An không hiểu sao lại mất tích.
Chuyện này lúc ấy đã tạo ra một phen oanh động, các tòa soạn ở Giang Thành đồng loạt treo tin tìm người hết nửa năm trời, làm hầu hết mọi người đều biết đến
Chẳng trách nhìn người này có chút quen mặt nhưng ấn tượng không sâu, thì ra là Trần An đã mất tích mười năm trước.
Trần An gật đầu nói: "Không sai, là tôi, năm đó tôi vô tình rơi xuống vách núi, may mắn còn sống, còn bái được một vị sư phụ, học được một chút bản lĩnh, đến hôm nay, tôi đã trở thành một võ giả."
"Võ giả!"
Mọi người lập tức lộ vẻ vẻ kinh hãi.
Nam Giang Vương cũng thế.
Mặc dù ông ta cũng có chút công phu, đối đầu với mười người bình thường cũng không thành vấn đề, nhưng đặt trước mặt võ giả thật sự thì căn bản không đáng nhắc tới.
Tên Trần An, rõ ràng là gặp họa hóa phúc, trở thành một võ giả.
Đúng là chuyện không thể nào ngờ được!
Chỉ nghe Trần An ngạo nghễ nói ra: "Hôm nay tôi trở về Giang Thành, chính là vì chỉnh lý lại thế lực bên này, về sau Giang Thành này chỉ có một Trần An tôi, không có Nam Giang Vương ông nữa, ông có ý kiến gì hay không?"
Trần An nhìn thẳng Lôi Áo, ánh mắt tràn đầy lực uy hiếp.
Mồ hôi lạnh trên người Lôi Áo đã chảy ròng ròng.
Đối mặt mới võ giả thất sự, ông ta thật sự không có cách nào đối phó.
Trần An cười lạnh một tiếng, đánh tan uy áp trên người, nói: "Hai ngày nữa chính là đại thọ 60 tuổi của cha tôi, cho nên tôi không muốn khai sát giới, nhưng mà sau đại thọ, tôi không hy vọng sẽ nghe lại cái danh Nam Giang Vương này nữa, hiểu chưa?"
Uy hiếp!
Trắng trợn uy hiếp!
Thân thể đám người Lôi Áo nhịn không được run rẩy.
Nhưng rất nhanh liền cắn hàm răng.
Võ giả thì như thế nào, đưa đến trước mặt Vân Thiên Thần Quân thì không là cái thá gì cả!
Dù sao Thần Quân điện hạ đã hạ lệnh, ngày đại thọ 60 tuổi của lão gia tử Trần gia chính là thời điểm Trần gia bị diệt.
Bây giờ cách ngày đại thọ chỉ còn hai ngày, cục tức này, Lôi Áo ta nhịn!
Nhưng vào lúc này——
Từ Quốc Bân đột nhiên giống như nổi điên hét lớn: "Võ giả thì thế nào? Cho dù mày có là võ giả thì cũng không cản được kết cục thê thảm của Trần gia đâu, mày còn ở đây lên giọng cái quái gì!"
Vèo!
Trần An lập tức xông đến trước mặt Từ Quốc Bân, hung hăng đá một cước vào ngực của ông ta, ánh mắt âm tàn nói: "Mày lập lại lần nữa!"
Một cước này trực tiếp đạp Từ Quốc Bân phun ra máu tươi, nhưng ông ta vẫn là cắn răng nói: "Cho dù hôm nay mày có đánh chết tao thì tao cũng phải nói, Trần gia của mày chọc tới người không nên chọc, ở đó chờ chết đi!"
"Để tao xem là ai chết trước!"
Trần An giận dữ, lại đạp một cước lên người Từ Quốc Bân, làm ông ta đau đến mức lăn lộn trên đất, xương cốt trên người không biết đã gãy bao nhiêu cây.
"Trần gia… xong đời rồi… Ha ha ha, đến, đánh chết tao đi....."
Từ Quốc Bân vừa thổ huyết vừa kêu to.
Đám người Nam Giang Vương nhìn thôi mà da đầu cũng không khỏi run lên.
Tên Từ Quốc Bân này, đúng là hết thuốc chữa, chỉ cần nhẫn hai ba ngày nữa thôi cũng không chịu được sao?
Đương nhiên bọn hắn không biết, lần này Từ Quốc Bân tới Giang Bắc chính là vì chuộc tội.
Ông ta căn bản không có ý định sẽ sống trở về.
"Mẹ kiếp, sắp chết đến nơi còn lớn mồm như vậy, để tao tiễn mày xuống Địa ngục!"
Trần An trong cơn giận dữ, hoàn toàn quên mất mình mới vừa nói không muốn khai sát giới.
Trong phút chốc, chỉ thấy Trần An nhảy lên hơn năm mét, sau đó cong gối hạ xuống, cực nhanh vọt tới trước đầu Từ Quốc Bân.
Một đòn này của hắn hạ xuống, chắc chắn Từ Quốc Bân không còn đường nào sống sót
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, trong không khí vang lên một tiếng xé gió chói tai, sau đó chỉ thấy một vòng hàn quang hiện ra trước mặt Trần An.
Sát thủ?
Lông mày Trần An nhíu lại một cái, nhanh chóng chuyển hướng ra ngoài, đáp xuống nơi cách đầu Từ Quốc Bân chừng hai mươi phân. Lúc này mới khó khăn thoát khỏi đạo hàn mang kia.
Sau khi nhìn rõ kẻ đánh lén, sắc mặt Trần An đột nhiên trầm xuống, nói: "Sát thủ Ám Ảnh các! Chẳng lẽ người không nên chọc đến được mà Từ Quốc Bân vừa nói là các người đó sao?"
Trước kia đi theo sư phụ tập võ, đã từng quen biết sát thủ của Ám Ảnh các, cho nên hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, người trước mắt người này chính là đến từ Ám Ảnh các.
Người tới chính là Liễu Yên Nhi.
Chỉ có điều toàn thân cô mặc trang phục dạ hành màu đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ, cho nên không có ai nhận ra thân phận chân thật của cô.
Liễu Yên Nhi không để ý đến Trần An, mà là liếc nhìn Cố An Kỳ, hạ giọng nói ra: "Gả cho một tên thái giám có cái gì mà đắc ý chứ."
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người Trần gia lập tức đại biến.
Chuyện của Trần Tử ngang là chuyện cấm kị của Trần gia, không ai dám nhắc đến, hiện tại lại bị Liễu Yên Nhi này nói huỵch toẹt ra như vậy, làm sao có thể không hoảng sợ chứ?
Nhất là Trần Bình, dường như đã đoán được cái gì, nhìn chằm chằm vào Liễu Yên Nhi phẫn nộ nói ra: "Chuyện xảy ra với Tử Ngang vào nửa năm trước có phải là cô làm hay không?"
"Chúc mừng, ông đoán đúng rồi." Liễu Yên Nhi trực tiếp thừa nhận.
Vụt!
Lửa giận Trần Bình trong lòng, lập tức bùng lên phừng phực.
Thì ra người trước mắt này chính là người làm con của ông mất đi tư cách làm đàn ông!
Trong nửa năm này, Trần Bình không có ngày nào là không muốn tìm được tên hung thủ đáng chết này, thế nhưng có cố gắng như thế nào đi nữa cũng tốn công vô ích.
Không nghĩ tới.
Hôm nay.
Cô ta lại chủ động đưa tới cửa.
Trần Bình quát ầm lên: "Trần An, giết cô ta! Mau giết cô ta đi! Anh muốn đem thi thể của cô ta đưa đến trước mặt Tử Ngang, để thằng bé thỏa thích lăng nhục cô ta!"
"Được rồi!"
Trần An bước lên, khí tức võ giả lập tức tuôn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.