Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 496: Vân Lộc đại sư giả

Tần Cẩn

27/03/2024

Tỉnh Vân Quý, một thôn trang nhỏ ở thị trấn phía nam.

Liễu Yên Nhi đã tế bái xong, đôi mắt hơi sưng đỏ.

Hơn hai mươi năm qua đi, có thể tìm về quê hương của mình đúng là không dễ dàng.

May mà trưởng thôn ở đây cũng để ý, mấy năm nay luôn hỗ trợ quét tước từ đường, nếu không chỗ này đã biến thành bãi đất hoang từ lâu rồi.

Trước kia cũng là ông ấy lập bài vị giúp.

Liễu Yên Nhi tế bái xong, đi cảm ơn thôn trưởng một hồi, sau đó hai người mới quay về Giang Nam.

Lúc cách trấn nhỏ còn vài bước chân, đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo, hỏi ra mới biết thì ra Vân Lộc đại sư xuất hiện ở đây, đồng thời vẽ tranh tại chỗ cho mọi người.

Vân Lộc đại sư chính là nhân vật nổi tiếng trong giới hội họa.

Xuất hiện ở đây đương nhiên sẽ khiến mọi người xôn xao.

Liễu Yên Nhi xiết chặt tay, ha một tiếng nói: “Hay cho một tên Vân Lộc đại sư, bà đây cũng muốn xem là thần thánh phương nào!”

Cô vừa tế bái cha mẹ xong, tâm trạng phiền muộn muốn đánh người, không ngờ đúng lúc đụng phải Vân Lộc đại sư hàng giả, không phải nên túm lại xả cho bõ tức sao?

Liễu Yên Nhi biết, Tiểu Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư, cho nên Vân Lộc đại sư kia chắc chắn là hàng giả.

Lục Vân biết tính nóng nảy của cô, vừa cười vừa nói: “Cứ xem đã rồi tính.”

Hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, che cái đầu bóng loáng lại, trên mặt đeo khẩu trang và kính râm, che giấu thân phận rất dẽ.

Đây là nhân vật được công chúng để ý, hoặc ai nhận ra hắn là Vân Thiên Thần Quân thì cũng phiền.

Lục Vân rất hoài niệm cảm giác nghênh ngang đi trên đường trước kia, khi mọi người chẳng biết hắn là ai, muốn làm gì thì làm.

Bây giờ không được.

Đường đường là Vân Thiên Thần Quân, sao có thể thể hiện mình như một tên lưu manh được đây?

Tuyệt đối không được!

Hai người đi theo dòng người, tới trước một bức tranh than, đối diện với bức tranh đó là một người đàn ông lôi thôi lếch thếch.

Ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, cứng ngắc.



Nếu như trươc mặt ông ta có một cái bát vỡ, nói ông ta là ăn mày thì cũng không lạ.

Nhưng trước mặt ông ta không phải bát vỡ, mà là bức tranh than.

Rất kỳ diệu.

Dáng vẻ lôi thôi, không tính là nhếch nhác, mà trông cũng phá cách, phóng khoáng cực kì, rất có hơi thở nghệ thuật.

Điều này ngược lại khiến mọi người càng tin ông ta là Vân Lộc đại sư.

Đứng sau lưng người đàn ông nhếch nhác là một hàng trai gái rất cung kính.

Một người cắt đầu đinh trong đó đứng ra nói: “Mọi người không cần kinh ngạc, Vân Lộc đại sư của chúng tôi từ trước tới nay đều có phong cách như vậy.

Anh ta giải thích về tạo hình của người đàn ông.

Mọi người ồn ào đồng ý.

Đúng là nghệ thuật gia, cảnh giới cao, không thèm để ý hình tượng nữa rồi.

Mọi người đều tưởng tượng rất ảo.

Bội phục!

Nghe mọi người xung quanh tán thưởng, người cắt đầu đinh nở nụ cười thỏa mãn, nói tiếp: “Lần này Vân Lộc đại sư của chúng tôi đến tỉnh Vân Quý để sưu tầm dân ca, đột nhiên có hứng thú, cực kì muốn sáng tác, nên quyết định tặng mọi người một phúc lợi, vẽ hai bức tranh ngay tại chỗ!”

Anh ta vừa dứt lời, bốn phía lại vang lên tiếng khen ngợi.

Người đầu đinh vui vẻ, cúi người xuống cung kính hỏi: “Đại sư, bây giờ bắt đầu sao?”

Người đàn ông nhếch nhác không nói gì, chỉ gật đầu.

Vì vậy anh chàng kia nói với đám người đằng sau: “Đại sư nói hiện tại đang vẽ tranh, mọi người mở giấy ra.”

“Vâng!”

Cả đám người cùng nhau mở, kéo phẳng một cuộn giấy dài gần ba mét, chiều rộng 1,5 mét ra.

Người cắt đầu đinh đưa bút cho người đàn ông nhếch nhác, nói: “Đại sư, mời.”

Không ngờ người đàn ông nhếch nhác lại đẩy bút ra, đổ một ngụm rượu lớn vào miệng, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhúng cả bàn tay vào bát mực, rồi xoay người đi về phía cuộn giấy lớn kia.



Ông ta nín thở tập trung, cực kì khí phách.

Ngay sau đó, trong miệng người đàn ông đột nhiên phát ra một tiếng rú to, khiến tinh thần mọi người bị kéo lên cao, mà ông ta thì tự dưng như bị tạt máu gà.

Trong nháy mắt đã trở nên điên cuồng.

Trong nháy mắt, ông ta điên cuồng thao tác lên cuộn giấy được mở trước mặt, cực kì khí thế.

Sau đó ông ta dừng lại, hét lớn một tiếng: “Thu!”

Trạng thái điên cuồng lập tức biến mất.

Người đàn ông quay lại chỗ cũ ngồi xuống, dáng vẻ bình thản, mí mắt không xốc lên một lần nào, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.

Nhưng mà quần chúng vây xem đều dại ra.

Không phải là vì bức tranh của người đàn ông tuyệt đỉnh thế nào, mà vì “kiệt tác” của ông ta, bọn họ nhìn không hiểu!

Nói cách khác là, để một thằng nhóc tè ra còn đẹp hơn ông ta vẽ!

Nói thẳng là bức tranh như gà bới!

Đây là Vân Lộc đại sư hàng thật ư?

Mọi người hơi nghi ngờ.

Lúc này, người cắt đầu đinh kia lại lên tiếng, cười bí hiểm nói: “Mọi người, tôi biết mọi người đều đang khó hiểu, nhưng không sao, để tôi giải thích.”

“Thực ra Vân Lộc đại sư của chúng tôi đang thử phong cách vẽ tranh mới, tác phẩm ngẫu hứng trước mặt mọi người là cảm hứng nhất thời của đại sư. Chúng ta đều biết, tác phẩm của Vân Lộc đại sư rất nặng về ý, chứ không phải ở hình thức, tác phẩm này của đại sư là sự tiếp nối của một ý thức nhất quán, loại bỏ luôn phần “hình”, chỉ để lại phần “ý”, là một cảnh giới cao siêu hơn trong vẽ tranh.”

“…”

Người cắt đầu đinh giải thích xong, quần chúng lại đưa mắt nhìn nhau.

Đương nhiên mọi người đều biết phong cách của Vân Lộc đại sư đang đi theo các nhân vật ngày xưa, nhưng cái ý thức nhất quán này cũng tùy tiện quá đi chứ?

Thử hỏi chính ông ta xem có biết mình vẽ cái gifk hông?

Mọi người ở đây có ôm thêm một con lợn cũng vẽ được như thế này.

Coi người dân là kẻ ngu mà lừa à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook