Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 19: Vẽ rắn thêm chân
Tần Cẩn
16/05/2023
Hàn lão tươi cười.
Ông không phải là người hư vinh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của mọi người, trong lòng vẫn có một tia đắc ý.
Bức này là bút tích thật của Vân Lộc đại sư, ông ta mất rất nhiều công sức mới chộp tới tay.
Bây giờ xem ra, rất có giá trị.
"Tác phẩm này tên gọi là 《 Hùng Ưng Tê Thụ Đồ 》, mọi người xem xong có cảm tưởng gì?"
Lập tức có người trả lời: "Bức họa này noi theo phong cách vẽ tinh giản trước sau như một của Vân Lộc đại sư, đặc sắc tươi sáng, chỉ có vài nét bút, lại có thể làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là ưng, đây là cây.
Hàn lão gật đầu: "Đại bộ phận tranh đều chỉ chú trọng hình dáng, lại thất thần, mà tác phẩm của Vân Lộc đại sư, hình thần gồm nhiều mặt, đây chính là nguyên nhân người bình thường khó có thể phỏng chế.”
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ đồng ý.
Tiếp theo lại có mấy người phát biểu quan điểm của mình.
Chu Vinh cũng suy tư một lát rồi nói: "Tôi cảm thấy, bức tranh này, kỳ thật thể hiện một loại tâm tình của Vân Lộc đại sư.”
“Ồ? Vì sao lại nói như vậy?”
Mọi người đều hứng thú.
Chỉ nghe Chu Vinh hắng giọng nói:
"Mọi người nhìn cái cây này, mặc dù bút mực không nhiều, nhưng lại giống như một đoàn bóng tối, đại biểu cho khốn cảnh trước mắt."
“Lại nhìn con chim ưng này, nhìn như đậu trên cây, kỳ thật không phải, nó biểu đạt ra chính là loại bất đắc dĩ.”
“Thử hỏi có con hùng ưng nào không khát vọng bay cao? Nhưng nó không có biện pháp, cho nên mới bị ép đáp xuống ngọn cây, đây là một loại bất đắc dĩ.”
"Sau đó, trọng điểm là ở đây, chính là trên đầu con ưng hùng vĩ này, có một vệt dấu đỏ, và màu xám của cả bức tranh hình thành đối lập rõ ràng, nói rõ cái gì?"
“Chứng tỏ con hùng ưng này không cam lòng, nó khát vọng lần nữa bay lên trời xanh.”
"Vì vậy, kết luận cuối cùng của tôi là những gì được thể hiện trong bức tranh này, là hoàn cảnh hiện tại của đại sư Vân Lộc, và đây là tác phẩm của đại sư trong thời kỳ suy thoái của cuộc đời."
Sau khi Chu Vinh noi xong, toàn trường yên tĩnh một lát, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Giảng giải quá hay.
Quả thực chính là giun đũa trong bụng Vân Lộc đại sư a!
Hàn lão cũng khen không dứt miệng nói: “Nếu Vân Lộc đại sư nghe được cậu phân tích, nhất định sẽ coi cậu là tri kỷ.”
Sau đó hắn lại nhìn về phía Chu Hồng Viễn, cười nói: "Lão Chu, con của ông thật sự là trò giỏi hơn thầy!"
Chu Hồng Viễn tự hào nói: "Ha ha, tôi đã sớm nói tiểu tử này có tiền đồ, vẫn là bồi dưỡng tốt, từ nhỏ đã truyền thụ cho nó không ít tri thức thư họa.”
Chung quanh tiếng tán thưởng không ngừng, ngay cả Lục Vân, cũng nhịn không được muốn vỗ tay thay Chu Vinh.
Lúc hắn vẽ bức họa này cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, không ngờ lại bị thằng cha này phân tích ra rồng hoa phượng múa như thế, thật sự là một nhân tài.
Chu Vinh nghe các tiền bối xung quanh khen ngợi, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, đột nhiên liếc mắt nhìn Liễu Yên Nhi nói: "Không biết Liễu cô nương đối với bức họa này có cái nhìn như thế nào?"
Từ khi Liễu Yên Nhi bắt đầu vào cửa, Chu Vinh liền biểu hiện chán ghét, bởi vì hắn cảm thấy, Liễu Yên Nhi căn bản không xứng xuất hiện ở chỗ này.
Một nữ tử phong trần, biết cái rắm thư họa.
Chu Vinh cố ý đặt câu hỏi, chính là muốn nhìn Liễu Yên Nhi xấu mặt.
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt chuyển sang Liễu Yên Nhi.
Hàn lão cười cổ vũ nói: "Không sao, Liễu cô nương, một ngàn độc giả thì có một ngàn ý kiến, nói ra cảm nghĩ của cô cũng không sao, mọi người trao đổi trao đổi."
Liễu Yên Nhi gật đầu nói: "Cá nhân tôi cũng là fan hâm mộ của Vân Lộc đại sư, cho nên hôm nay nhìn thấy bức tranh này, rất vui vẻ, bức tranh này đúng là Vân Lộc đại sư nhất quán họa phong..."
“Đừng nói nhảm, trực tiếp nói trọng điểm.”
Chu Vinh không kiên nhẫn ngắt lời: "Cái gì phong cách đặc điểm, lúc trước đều đã có người nói qua, không cần cô ặp lại một lần nữa."
“Tiểu Chu cậu đừng có gấp, để Liễu cô nương nói xong trước đi! "Hàn lão nói.
Bởi vì vừa rồi Chu Vinh biểu hiện không tệ, ấn tượng của Hàn lão đối với hắn rất tốt, cho nên trực tiếp gọi hắn là Tiểu Chu.
Cho dù Chu Vinh ngắt lời không lễ phép, Hàn lão cũng không răn dạy hắn.
Liễu Yên Nhi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Bức Hùng Ưng Tê Thụ Đồ này chỉnh thể mà nói là ưu tú, nhưng ta cảm thấy, dấu đỏ kia là nét bút hỏng.”
Liễu Yên Nhi nói ra suy nghĩ của mình.
Trong lòng nàng cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là một bức tranh hoàn mỹ, vì sao Vân Lộc đại sư còn muốn vẽ rắn thêm chân làm gì?
1. Cái này tuyệt đối không giống với phog cách của Vân Lộc đại sư từ trước đến nay.
Lúc Lục Vân nghe đến đó, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.
Vẫn là chị Yên Nhi hiểu mình!
Bởi vì vết đỏ kia căn bản không phải vẽ lên, mà là lúc mình ăn quả mọng đỏ, không cẩn thận nhỏ nước trái cây lên.
Thế nhưng, mọi người xung quanh nghe nói như thế, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.
Chu Hồng Viễn lớn tiếng răn dạy: "Ngươi quả thực đang nói hươu nói vượn, tác phẩm của Vân Lộc đại sư, căn bản không thể xuất hiện bất kỳ bút mực dư thừa nào.”
Mọi người cũng nhao nhao tỏ vẻ bất mãn.
Vân Lộc đại sư là thần tượng của bọn họ, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào chửi bới.
Nữ nhân này lại dám nói Vân Lộc đại sư vẽ rắn thêm chân, không phải tìm chết sao?
Chu Vinh cười nhạo nói: "Tôi đã sớm nói rồi, loại nữ nhân này làm sao có thể hiểu thư họa, mời cô tới đây đúng là là đánh bại nhã hứng của chúng ta."
Hàn lão cũng lộ vẻ không vui.
Tuy rằng ông ta nói là để cho mọi người phát biểu ý kiến của mình, nhưng chân chính muốn nghe được là những lời ca ngợi chứ không phải phê bình.
Đánh giá của Liễu Yên Nhi, làm cho Hàn lão vô cùng không thích, thậm chí còn không có nhìn thiện cảm đối với cô.
Liễu Yên Nhi nhận ra Hàn lão thay đổi thái, trong lòng tràn ngập thất vọng.
Còn tưởng rằng thật sự là hội giao lưu của người yêu thích thư họa, không nghĩ tới tất cả đều là một đám người nịnh nọt, ngay cả Hàn lão cũng không ngoại lệ.
Lẽ ra tối nay không nên đến.
Liễu Yên Nhi muốn trực tiếp rời đi, nhưng Lục Vân lại kéo nàng nói: "Chờ một chút xem.”
Lục Vân cho tới bây giờ cũng không phải là người chịu thiệt, những người này dám khi dễ chị Yên Nhi như vậy, hắn làm sao cam tâm rời đi như vậy.
Xem ra, đây là thời điểm đem thân phận Vân Lộc đại sư nói ra.
Đang lúc Lục Vân tự hỏi nên làm thế nào để lộ ra thân phận của mình, một màn phát sinh kế tiếp lại làm cho hắn thay đổi chủ ý.
Ông không phải là người hư vinh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của mọi người, trong lòng vẫn có một tia đắc ý.
Bức này là bút tích thật của Vân Lộc đại sư, ông ta mất rất nhiều công sức mới chộp tới tay.
Bây giờ xem ra, rất có giá trị.
"Tác phẩm này tên gọi là 《 Hùng Ưng Tê Thụ Đồ 》, mọi người xem xong có cảm tưởng gì?"
Lập tức có người trả lời: "Bức họa này noi theo phong cách vẽ tinh giản trước sau như một của Vân Lộc đại sư, đặc sắc tươi sáng, chỉ có vài nét bút, lại có thể làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là ưng, đây là cây.
Hàn lão gật đầu: "Đại bộ phận tranh đều chỉ chú trọng hình dáng, lại thất thần, mà tác phẩm của Vân Lộc đại sư, hình thần gồm nhiều mặt, đây chính là nguyên nhân người bình thường khó có thể phỏng chế.”
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ đồng ý.
Tiếp theo lại có mấy người phát biểu quan điểm của mình.
Chu Vinh cũng suy tư một lát rồi nói: "Tôi cảm thấy, bức tranh này, kỳ thật thể hiện một loại tâm tình của Vân Lộc đại sư.”
“Ồ? Vì sao lại nói như vậy?”
Mọi người đều hứng thú.
Chỉ nghe Chu Vinh hắng giọng nói:
"Mọi người nhìn cái cây này, mặc dù bút mực không nhiều, nhưng lại giống như một đoàn bóng tối, đại biểu cho khốn cảnh trước mắt."
“Lại nhìn con chim ưng này, nhìn như đậu trên cây, kỳ thật không phải, nó biểu đạt ra chính là loại bất đắc dĩ.”
“Thử hỏi có con hùng ưng nào không khát vọng bay cao? Nhưng nó không có biện pháp, cho nên mới bị ép đáp xuống ngọn cây, đây là một loại bất đắc dĩ.”
"Sau đó, trọng điểm là ở đây, chính là trên đầu con ưng hùng vĩ này, có một vệt dấu đỏ, và màu xám của cả bức tranh hình thành đối lập rõ ràng, nói rõ cái gì?"
“Chứng tỏ con hùng ưng này không cam lòng, nó khát vọng lần nữa bay lên trời xanh.”
"Vì vậy, kết luận cuối cùng của tôi là những gì được thể hiện trong bức tranh này, là hoàn cảnh hiện tại của đại sư Vân Lộc, và đây là tác phẩm của đại sư trong thời kỳ suy thoái của cuộc đời."
Sau khi Chu Vinh noi xong, toàn trường yên tĩnh một lát, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Giảng giải quá hay.
Quả thực chính là giun đũa trong bụng Vân Lộc đại sư a!
Hàn lão cũng khen không dứt miệng nói: “Nếu Vân Lộc đại sư nghe được cậu phân tích, nhất định sẽ coi cậu là tri kỷ.”
Sau đó hắn lại nhìn về phía Chu Hồng Viễn, cười nói: "Lão Chu, con của ông thật sự là trò giỏi hơn thầy!"
Chu Hồng Viễn tự hào nói: "Ha ha, tôi đã sớm nói tiểu tử này có tiền đồ, vẫn là bồi dưỡng tốt, từ nhỏ đã truyền thụ cho nó không ít tri thức thư họa.”
Chung quanh tiếng tán thưởng không ngừng, ngay cả Lục Vân, cũng nhịn không được muốn vỗ tay thay Chu Vinh.
Lúc hắn vẽ bức họa này cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, không ngờ lại bị thằng cha này phân tích ra rồng hoa phượng múa như thế, thật sự là một nhân tài.
Chu Vinh nghe các tiền bối xung quanh khen ngợi, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, đột nhiên liếc mắt nhìn Liễu Yên Nhi nói: "Không biết Liễu cô nương đối với bức họa này có cái nhìn như thế nào?"
Từ khi Liễu Yên Nhi bắt đầu vào cửa, Chu Vinh liền biểu hiện chán ghét, bởi vì hắn cảm thấy, Liễu Yên Nhi căn bản không xứng xuất hiện ở chỗ này.
Một nữ tử phong trần, biết cái rắm thư họa.
Chu Vinh cố ý đặt câu hỏi, chính là muốn nhìn Liễu Yên Nhi xấu mặt.
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt chuyển sang Liễu Yên Nhi.
Hàn lão cười cổ vũ nói: "Không sao, Liễu cô nương, một ngàn độc giả thì có một ngàn ý kiến, nói ra cảm nghĩ của cô cũng không sao, mọi người trao đổi trao đổi."
Liễu Yên Nhi gật đầu nói: "Cá nhân tôi cũng là fan hâm mộ của Vân Lộc đại sư, cho nên hôm nay nhìn thấy bức tranh này, rất vui vẻ, bức tranh này đúng là Vân Lộc đại sư nhất quán họa phong..."
“Đừng nói nhảm, trực tiếp nói trọng điểm.”
Chu Vinh không kiên nhẫn ngắt lời: "Cái gì phong cách đặc điểm, lúc trước đều đã có người nói qua, không cần cô ặp lại một lần nữa."
“Tiểu Chu cậu đừng có gấp, để Liễu cô nương nói xong trước đi! "Hàn lão nói.
Bởi vì vừa rồi Chu Vinh biểu hiện không tệ, ấn tượng của Hàn lão đối với hắn rất tốt, cho nên trực tiếp gọi hắn là Tiểu Chu.
Cho dù Chu Vinh ngắt lời không lễ phép, Hàn lão cũng không răn dạy hắn.
Liễu Yên Nhi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Bức Hùng Ưng Tê Thụ Đồ này chỉnh thể mà nói là ưu tú, nhưng ta cảm thấy, dấu đỏ kia là nét bút hỏng.”
Liễu Yên Nhi nói ra suy nghĩ của mình.
Trong lòng nàng cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là một bức tranh hoàn mỹ, vì sao Vân Lộc đại sư còn muốn vẽ rắn thêm chân làm gì?
1. Cái này tuyệt đối không giống với phog cách của Vân Lộc đại sư từ trước đến nay.
Lúc Lục Vân nghe đến đó, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.
Vẫn là chị Yên Nhi hiểu mình!
Bởi vì vết đỏ kia căn bản không phải vẽ lên, mà là lúc mình ăn quả mọng đỏ, không cẩn thận nhỏ nước trái cây lên.
Thế nhưng, mọi người xung quanh nghe nói như thế, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.
Chu Hồng Viễn lớn tiếng răn dạy: "Ngươi quả thực đang nói hươu nói vượn, tác phẩm của Vân Lộc đại sư, căn bản không thể xuất hiện bất kỳ bút mực dư thừa nào.”
Mọi người cũng nhao nhao tỏ vẻ bất mãn.
Vân Lộc đại sư là thần tượng của bọn họ, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào chửi bới.
Nữ nhân này lại dám nói Vân Lộc đại sư vẽ rắn thêm chân, không phải tìm chết sao?
Chu Vinh cười nhạo nói: "Tôi đã sớm nói rồi, loại nữ nhân này làm sao có thể hiểu thư họa, mời cô tới đây đúng là là đánh bại nhã hứng của chúng ta."
Hàn lão cũng lộ vẻ không vui.
Tuy rằng ông ta nói là để cho mọi người phát biểu ý kiến của mình, nhưng chân chính muốn nghe được là những lời ca ngợi chứ không phải phê bình.
Đánh giá của Liễu Yên Nhi, làm cho Hàn lão vô cùng không thích, thậm chí còn không có nhìn thiện cảm đối với cô.
Liễu Yên Nhi nhận ra Hàn lão thay đổi thái, trong lòng tràn ngập thất vọng.
Còn tưởng rằng thật sự là hội giao lưu của người yêu thích thư họa, không nghĩ tới tất cả đều là một đám người nịnh nọt, ngay cả Hàn lão cũng không ngoại lệ.
Lẽ ra tối nay không nên đến.
Liễu Yên Nhi muốn trực tiếp rời đi, nhưng Lục Vân lại kéo nàng nói: "Chờ một chút xem.”
Lục Vân cho tới bây giờ cũng không phải là người chịu thiệt, những người này dám khi dễ chị Yên Nhi như vậy, hắn làm sao cam tâm rời đi như vậy.
Xem ra, đây là thời điểm đem thân phận Vân Lộc đại sư nói ra.
Đang lúc Lục Vân tự hỏi nên làm thế nào để lộ ra thân phận của mình, một màn phát sinh kế tiếp lại làm cho hắn thay đổi chủ ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.