Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 328: Vì nhỏ mất lớn, hối hận không kịp
Tần Cẩn
18/09/2023
"Vân cái gì?"
Môi Bạch Long Vương run rẩy, khi sắp sửa nói bốn chữ 'Vân Thiên Thần Quân' ra miệng, thì ông ta bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén sượt qua, thân hình đột nhiên run lên.
Đó là ánh mắt của Lục Vân.
Ánh mắt sắc bén phảng phất như có uy lực trấn giữ linh hồn con người.
Bạch Long Vương nhất thời cảm thấy khó thở, sắc mặt cũng tái nhợt đi vài phần.
Đây là khí thế của Vân Thiên Thần Quân?
Bành Quốc Hào thấy ông ta chậm chạp không ra tay thì nhướng mày, hỏi: "Chuyện gì vậy?”
Bạch Long Vương không trả lời.
Ông ta quyết định giữ im lặng.
Vừa rồi Lục Vân đột nhiên ngắt ngang lời nói của ông ta, rõ ràng là do hắn không muốn để lộ thân phận Vân Thiên Thần Quân.
Bạch Long Vương không thể làm như không hiểu, cho nên ông ta quyết định im lặng một lúc lâu sau mới dùng biểu cảm phức tạp nói: "Bành gia chủ, có vài chuyện không tiện nói ra, cho nên việc hôm nay tôi sẽ không can thiệp vào hay là các người tự nghĩ cách giải quyết đi!"
Bành Quốc Hào không vui nói: "Bạch Long Vương, đừng quên chúng ta đã ký hiệp ước, chẳng lẽ danh dự của ông lại không đáng một xu như vậy, thế thì sau này còn gia tộc nào dám hợp tác với ông nữa chứ?"
Lời nói vừa dứt.
Trên người Bành Quốc Hào đột nhiên phát lạnh.
Chỉ thấy Bạch Long Vương đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn vào ông ta, lạnh lùng nói: "Là ai cho ông lá gan dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Sắc mặt Bành Quốc Hào lập tức trắng bệch.
Lần hợp tác này là do bên Bành gia chủ động tìm tới Bạch Long Vương, chứ không phải là Bạch Long Vương chủ động đi tìm.
Đối với Bạch Long Vương mà nói, số tiền mà ông ta kiếm được trước đó đã đủ ông ta tiêu xài suốt mấy đời, sở dĩ Bạch Long Vương vẫn đồng ý hợp tác với những gia tộc này, đơn giản chỉ vì bốn chữ: Không chê tiền nhiều.
Tiền đến thì có người nào chê chứ?
Tất nhiên phải là càng nhiều càng tốt.
Nhưng mà điều kiện đầu tiên, cũng là điều kiện quan trọng nhất là phải còn mạng xài, giờ ông mà đắc tội Vân Thiên Thần Quân, thì có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng có ích lợi gì đâu?
Bành Quốc Hào thấy Bạch Long Vương đột nhiên phản bác lại cũng có chút chột dạ, vừa rồi ông ta thật sự là quá gấp gáp, nhất thời không nhịn được mới nói ra lời mạo phạm Bạch Long Vương.
Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy.
Ông ta không đắc tội nổi Uông Đào, đồng thời cũng không đắc tội nổi Bạch Long Vương đâu!
"Bành Quốc Hào, tôi tốt bụng khuyên ông một câu, chuyện không nên quản thì đừng quản, nếu vì nhỏ mà mất lớn sẽ hối hận không kịp."
Bạch Long Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Lục Vân, trong hai mắt xẹt qua một tia cung kính, nhưng không có biểu hiện quá nhiều, ông chỉ hơi gật đầu rồi lui ra ngoài.
Nếu Thần Quân điện hạ không muốn để lộ thân phận thì ông ta cũng không tiện quỳ lạy gì, chỉ cần truyền đạt ý tôn kính cho hắn hiểu là được.
Bành Quốc Hào lâm vào trầm tư.
Câu vừa rồi Bạch Long Vương nói trước khi rời đi có ý gì?
Vì nhỏ mất lớn, hối hận không kịp.
Chẳng lẽ ông ta đang nhắc nhở mình, không nên vì lấy lòng Uông Đào mà đắc tội Lục Vân? Chẳng lẽ bối cảnh sau lưng thanh niên tên Lục Vân này còn khủng bố hơn cả Uông Đào sao?
Bành Quốc Hào đoán không ra.
Lúc này, quản lý nhà hàng ở bên cạnh ông ta thấp giọng nói: "Ông chủ, người tên Lục Vân này là người đàn ông của Lạc tiên tử."
Người đàn ông của Lạc tiên tử?
Bành Quốc Hào càng thêm rối rắm.
Nếu Lục Vân chỉ là người đàn ông của Lạc tiên tử thì cùng lắm chỗ dựa của hắn chỉ là nhà họ Doãn, thực lực không chênh lệch mấy với nhà họ Uông. Vậy thì tại sao ông ta lại cảnh cáo mình đừng vì nhỏ để mất lớn?
Chỉ khi bối cảnh sau lưng của Lục Vân còn lớn hơn cả nhà họ Uông, mới có thể giải thích được lời nói vừa rồi của Bạch Long Vương.
Đột nhiên.
Bành Quốc Hào nhận ra một vấn đề.
Một nữ thần vừa có tài vừa có sắc như Lạc tiên tử sẽ coi trọng điểm nào trên người Lục Vân, chẳng lẽ cô sẽ để mắt đến hắn chỉ vì hắn có vẻ ngoài ưa nhìn?
Chắc chắn phải có nguyên nhân gì khác!
Trước đó tất cả mọi người, bất kể là Đoạn Bằng hay là Uông Đào đều đang tự hỏi chỗ dựa của Lục Vân là ai, không hề có người nào có suy nghĩ ngược lại, với sự điên cuồng của Lục Vân bày ra, có lẽ là căn bản hắn không cần bất kỳ chỗ dựa nào.
Đúng hơn là chỉ cần một mình hắn đã đủ lo liệu tất cả.
Sau khi được Bạch Long Vương nhắc nhở, Bành Quốc Hào là người đầu tiên nghĩ theo hướng này, cả người nhất thời toát một lớp mồ hôi lạnh.
Ông ta là người làm ăn, chắc chắn suy nghĩ của ông ta càng kinh tế hơn nhiều so với Uông Đào và Đoạn Bằng.
Cẩn thận đánh giá Lục Vân, lông mày ngay ngắn, ánh mắt sáng rực, đây rõ ràng là loại tự tin khắc sâu trong xương cốt, tuyệt đối không phải là loại kiêu ngạo do có được chỗ dựa vững chắc.
Bành Quốc Hào suy nghĩ hồi lâu, sau đó dùng sắc mặt bình tĩnh tiến lên nói: "Ngài Lục tiên sinh, cậu Uông, thật ra hai người không cần tức giận như vậy đâu, có mâu thuẫn gì, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ giải quyết mà.”
Ông ta không đoán ra thân phận Vân Thiên Thần Quân của Lục Vân, bởi vì căn bản là ông ta không dám nghĩ theo hướng đó, ông ta chỉ đoán ra thân phận của Lục Vân không hề đơn giản như vẻ bên ngoài.
Vì vậy, Bành Quốc Hào chỉ có thể cố gắng lựa lời, hy vọng không xúc phạm đến bên nào cả.
Ai ngờ lời ông ta nói vừa ra khỏi miệng, Uông Đào đã giận dữ đáp: "Từ từ giải quyết cái mẹ gì! Bành Quốc Hào, đây là cái kết quả hài lòng mà ông muốn cho tôi thấy đấy sao?”
Uông Đào từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp phải ủy khuất như vậy, làm sao có thể bình tĩnh ngồi xuống thương lượng được?
Hôm nay hắn ta nhất định phải làm thịt hai người này!
Không, là ba người mới đúng!
Còn cả con khốn kia nữa!
Trên trán Bành Quốc Hào đầy mồ hôi, ông ta chưa từng gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy, trong lòng không ngừng khóc lóc than thở!
May mắn thay, ngay lúc này.
Lục Vân đột nhiên mở miệng nói: "Cậu Uông, người đánh các cậu là tôi và Diệp Vô Địch, cậu cần gì phải làm khó ông chủ nhà hàng như vậy chứ? Làm sao, bình thường hống hách quen thói, hiện tại đá nhằm tấm sắt thì tìm chỗ trút giận sao?”
Nghe vậy, Bành Quốc Hào gần như bật khóc vì cảm kích.
Vẫn là ngài Lục đây còn lý trí!
Trong lòng ông ta càng thêm chắc chắn, người thanh niên tên Lục Vân này đúng là không phải hạng người tầm thường, có lẽ thật sự giống như Bạch Long Vương ám chỉ, bối cảnh sau lưng hắn còn khủng bố hơn cả nhà họ Uông.
Nhưng mà sau khi Uông Đào nghe được lời này, lửa giận càng bốc cao thêm mấy thước, tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Vân: "Tấm sắt? Anh đúng là biết dán vàng lên mặt mình, rất nhanh thôi tôi sẽ cho anh biết như thế nào là sống không bằng chết!”
Theo hắn ta thấy, Lục Vân không phải tấm sắt gì cả, cùng lắm chỉ là một kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Chỉ cần người nhà họ Uông vừa đến, hắn sẽ biết mùi vị cái chết đáng sợ như thế nào.
Lục Vân thấy hắn ta lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại, thì chẳng những không ngăn cản mà ngược lại còn cười cười nói: "Cậu Uông này, nếu không thì tôi cho cậu một đề nghị.
Nghe nói cậu có một người anh trai tên là Uông Húc, từng là thiên tài của học viện võ đạo kinh thành, không bằng bây giờ cậu cứ gọi anh ta tới cho tôi thỉnh giáo một chút đi, được không?”
Môi Bạch Long Vương run rẩy, khi sắp sửa nói bốn chữ 'Vân Thiên Thần Quân' ra miệng, thì ông ta bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén sượt qua, thân hình đột nhiên run lên.
Đó là ánh mắt của Lục Vân.
Ánh mắt sắc bén phảng phất như có uy lực trấn giữ linh hồn con người.
Bạch Long Vương nhất thời cảm thấy khó thở, sắc mặt cũng tái nhợt đi vài phần.
Đây là khí thế của Vân Thiên Thần Quân?
Bành Quốc Hào thấy ông ta chậm chạp không ra tay thì nhướng mày, hỏi: "Chuyện gì vậy?”
Bạch Long Vương không trả lời.
Ông ta quyết định giữ im lặng.
Vừa rồi Lục Vân đột nhiên ngắt ngang lời nói của ông ta, rõ ràng là do hắn không muốn để lộ thân phận Vân Thiên Thần Quân.
Bạch Long Vương không thể làm như không hiểu, cho nên ông ta quyết định im lặng một lúc lâu sau mới dùng biểu cảm phức tạp nói: "Bành gia chủ, có vài chuyện không tiện nói ra, cho nên việc hôm nay tôi sẽ không can thiệp vào hay là các người tự nghĩ cách giải quyết đi!"
Bành Quốc Hào không vui nói: "Bạch Long Vương, đừng quên chúng ta đã ký hiệp ước, chẳng lẽ danh dự của ông lại không đáng một xu như vậy, thế thì sau này còn gia tộc nào dám hợp tác với ông nữa chứ?"
Lời nói vừa dứt.
Trên người Bành Quốc Hào đột nhiên phát lạnh.
Chỉ thấy Bạch Long Vương đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn vào ông ta, lạnh lùng nói: "Là ai cho ông lá gan dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Sắc mặt Bành Quốc Hào lập tức trắng bệch.
Lần hợp tác này là do bên Bành gia chủ động tìm tới Bạch Long Vương, chứ không phải là Bạch Long Vương chủ động đi tìm.
Đối với Bạch Long Vương mà nói, số tiền mà ông ta kiếm được trước đó đã đủ ông ta tiêu xài suốt mấy đời, sở dĩ Bạch Long Vương vẫn đồng ý hợp tác với những gia tộc này, đơn giản chỉ vì bốn chữ: Không chê tiền nhiều.
Tiền đến thì có người nào chê chứ?
Tất nhiên phải là càng nhiều càng tốt.
Nhưng mà điều kiện đầu tiên, cũng là điều kiện quan trọng nhất là phải còn mạng xài, giờ ông mà đắc tội Vân Thiên Thần Quân, thì có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng có ích lợi gì đâu?
Bành Quốc Hào thấy Bạch Long Vương đột nhiên phản bác lại cũng có chút chột dạ, vừa rồi ông ta thật sự là quá gấp gáp, nhất thời không nhịn được mới nói ra lời mạo phạm Bạch Long Vương.
Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy.
Ông ta không đắc tội nổi Uông Đào, đồng thời cũng không đắc tội nổi Bạch Long Vương đâu!
"Bành Quốc Hào, tôi tốt bụng khuyên ông một câu, chuyện không nên quản thì đừng quản, nếu vì nhỏ mà mất lớn sẽ hối hận không kịp."
Bạch Long Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Lục Vân, trong hai mắt xẹt qua một tia cung kính, nhưng không có biểu hiện quá nhiều, ông chỉ hơi gật đầu rồi lui ra ngoài.
Nếu Thần Quân điện hạ không muốn để lộ thân phận thì ông ta cũng không tiện quỳ lạy gì, chỉ cần truyền đạt ý tôn kính cho hắn hiểu là được.
Bành Quốc Hào lâm vào trầm tư.
Câu vừa rồi Bạch Long Vương nói trước khi rời đi có ý gì?
Vì nhỏ mất lớn, hối hận không kịp.
Chẳng lẽ ông ta đang nhắc nhở mình, không nên vì lấy lòng Uông Đào mà đắc tội Lục Vân? Chẳng lẽ bối cảnh sau lưng thanh niên tên Lục Vân này còn khủng bố hơn cả Uông Đào sao?
Bành Quốc Hào đoán không ra.
Lúc này, quản lý nhà hàng ở bên cạnh ông ta thấp giọng nói: "Ông chủ, người tên Lục Vân này là người đàn ông của Lạc tiên tử."
Người đàn ông của Lạc tiên tử?
Bành Quốc Hào càng thêm rối rắm.
Nếu Lục Vân chỉ là người đàn ông của Lạc tiên tử thì cùng lắm chỗ dựa của hắn chỉ là nhà họ Doãn, thực lực không chênh lệch mấy với nhà họ Uông. Vậy thì tại sao ông ta lại cảnh cáo mình đừng vì nhỏ để mất lớn?
Chỉ khi bối cảnh sau lưng của Lục Vân còn lớn hơn cả nhà họ Uông, mới có thể giải thích được lời nói vừa rồi của Bạch Long Vương.
Đột nhiên.
Bành Quốc Hào nhận ra một vấn đề.
Một nữ thần vừa có tài vừa có sắc như Lạc tiên tử sẽ coi trọng điểm nào trên người Lục Vân, chẳng lẽ cô sẽ để mắt đến hắn chỉ vì hắn có vẻ ngoài ưa nhìn?
Chắc chắn phải có nguyên nhân gì khác!
Trước đó tất cả mọi người, bất kể là Đoạn Bằng hay là Uông Đào đều đang tự hỏi chỗ dựa của Lục Vân là ai, không hề có người nào có suy nghĩ ngược lại, với sự điên cuồng của Lục Vân bày ra, có lẽ là căn bản hắn không cần bất kỳ chỗ dựa nào.
Đúng hơn là chỉ cần một mình hắn đã đủ lo liệu tất cả.
Sau khi được Bạch Long Vương nhắc nhở, Bành Quốc Hào là người đầu tiên nghĩ theo hướng này, cả người nhất thời toát một lớp mồ hôi lạnh.
Ông ta là người làm ăn, chắc chắn suy nghĩ của ông ta càng kinh tế hơn nhiều so với Uông Đào và Đoạn Bằng.
Cẩn thận đánh giá Lục Vân, lông mày ngay ngắn, ánh mắt sáng rực, đây rõ ràng là loại tự tin khắc sâu trong xương cốt, tuyệt đối không phải là loại kiêu ngạo do có được chỗ dựa vững chắc.
Bành Quốc Hào suy nghĩ hồi lâu, sau đó dùng sắc mặt bình tĩnh tiến lên nói: "Ngài Lục tiên sinh, cậu Uông, thật ra hai người không cần tức giận như vậy đâu, có mâu thuẫn gì, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ giải quyết mà.”
Ông ta không đoán ra thân phận Vân Thiên Thần Quân của Lục Vân, bởi vì căn bản là ông ta không dám nghĩ theo hướng đó, ông ta chỉ đoán ra thân phận của Lục Vân không hề đơn giản như vẻ bên ngoài.
Vì vậy, Bành Quốc Hào chỉ có thể cố gắng lựa lời, hy vọng không xúc phạm đến bên nào cả.
Ai ngờ lời ông ta nói vừa ra khỏi miệng, Uông Đào đã giận dữ đáp: "Từ từ giải quyết cái mẹ gì! Bành Quốc Hào, đây là cái kết quả hài lòng mà ông muốn cho tôi thấy đấy sao?”
Uông Đào từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp phải ủy khuất như vậy, làm sao có thể bình tĩnh ngồi xuống thương lượng được?
Hôm nay hắn ta nhất định phải làm thịt hai người này!
Không, là ba người mới đúng!
Còn cả con khốn kia nữa!
Trên trán Bành Quốc Hào đầy mồ hôi, ông ta chưa từng gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy, trong lòng không ngừng khóc lóc than thở!
May mắn thay, ngay lúc này.
Lục Vân đột nhiên mở miệng nói: "Cậu Uông, người đánh các cậu là tôi và Diệp Vô Địch, cậu cần gì phải làm khó ông chủ nhà hàng như vậy chứ? Làm sao, bình thường hống hách quen thói, hiện tại đá nhằm tấm sắt thì tìm chỗ trút giận sao?”
Nghe vậy, Bành Quốc Hào gần như bật khóc vì cảm kích.
Vẫn là ngài Lục đây còn lý trí!
Trong lòng ông ta càng thêm chắc chắn, người thanh niên tên Lục Vân này đúng là không phải hạng người tầm thường, có lẽ thật sự giống như Bạch Long Vương ám chỉ, bối cảnh sau lưng hắn còn khủng bố hơn cả nhà họ Uông.
Nhưng mà sau khi Uông Đào nghe được lời này, lửa giận càng bốc cao thêm mấy thước, tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Vân: "Tấm sắt? Anh đúng là biết dán vàng lên mặt mình, rất nhanh thôi tôi sẽ cho anh biết như thế nào là sống không bằng chết!”
Theo hắn ta thấy, Lục Vân không phải tấm sắt gì cả, cùng lắm chỉ là một kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Chỉ cần người nhà họ Uông vừa đến, hắn sẽ biết mùi vị cái chết đáng sợ như thế nào.
Lục Vân thấy hắn ta lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại, thì chẳng những không ngăn cản mà ngược lại còn cười cười nói: "Cậu Uông này, nếu không thì tôi cho cậu một đề nghị.
Nghe nói cậu có một người anh trai tên là Uông Húc, từng là thiên tài của học viện võ đạo kinh thành, không bằng bây giờ cậu cứ gọi anh ta tới cho tôi thỉnh giáo một chút đi, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.